Mấy ngày gần đây, Thư Diêu dậy sớm liên tục, thậm chí còn đến văn phòng trước cả Chu Mính Viễn.
Cô dường như đặc biệt yêu thích bộ sofa da rộng rãi trong văn phòng anh. Trong khi anh làm việc, cô ngồi trên sofa, lúc thì đeo tai nghe, tay cầm bút vẽ vời gì đó, lúc lại ngả lưng, nhắm mắt thư giãn dưới ánh nắng rọi qua cửa sổ.
Có lần, Thư Diêu còn mang đến một bộ trà cụ tử sa, ngồi thụp xuống bàn trà, loay hoay pha pha chế chế như đang thực hiện nghi lễ trang trọng.
Chu Mính Viễn thoáng liếc mắt qua, nhìn thấy cô dùng thìa múc trà từ hộp gốm, đổ một cách cẩn thận vào ấm. Động tác chậm rãi mà điệu nghệ, thật sự giống như rất am hiểu.
Anh nhìn thêm hai giây, rồi quay lại xử lý công việc. Tuy nhiên, trong lòng lại ngầm chờ đợi hương thơm dịu ngọt của trà Kim Quân Mi tỏa lên.
Một lúc sau, âm thanh nước sôi ùng ục vang lên.
Thế nhưng hương trà chưa thấy đâu, trước tiên lại nghe một tiếng hét nhỏ thất thanh.
Chu Mính Viễn vứt cây bút xuống, đứng bật dậy. Điều anh nhìn thấy là bóng lưng Thư Diêu chạy vội ra ngoài, như một con mèo bị lửa bén vào đuôi.
Anh nhíu mày, nghĩ thầm: Chắc cô ấy bị bỏng.
Nhưng chưa đến hai phút sau, Thư Diêu đã quay lại, không hề tỏ ra đau đớn, thậm chí còn vui vẻ giơ ngón trỏ với một bọng nước lấp lánh ra trước mặt anh:
“Chu Mính Viễn, phụ nữ đúng là được làm từ nước. Anh nhìn đi, cái bọng nước này trong suốt lấp lánh thật đẹp, đúng không?”
Chu Mính Viễn cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Anh chẳng buồn nói rằng, đàn ông cũng bị bỏng và cũng sẽ nổi bọng nước.
Kim Quân Mi thì chưa kịp uống, cuối cùng anh đành gọi cà phê từ quán dưới tầng.
Còn Thư Diêu thì vẫn chẳng chịu ngồi yên. Cô mang một ấm nước nóng đến bên bàn trà, đổ lên tượng trà đặt trên bàn. Khi nước nóng rưới xuống, tượng trà từ màu nâu sẫm chuyển thành ánh vàng.
Mắt cô sáng rực lên, tràn đầy thỏa mãn:
“Con cóc ba chân này đáng yêu ghê!”
Chu Mính Viễn nhếch môi, thầm nghĩ: Đó là Thiềm Thừ ba chân.
Thư Diêu thực sự khác biệt với những cô gái khác. Bị bỏng nhưng cô không rê.n rỉ hay tìm thuốc bôi, cứ như không biết đau.
Thậm chí, khi tan làm, Chu Mính Viễn tiễn cô về nhà, anh còn thấy cô vẽ mặt cười lên bọng nước trên ngón tay, với hai chấm đen làm mắt.
Lúc đầu, Chu Mính Viễn không hiểu nổi Thư Diêu.
Nhưng dần dần, sự khó hiểu ấy lại trở thành một dạng ngưỡng mộ.
Trong tòa nhà tài chính mà mọi người đều hối hả chạy đua với thời gian, nơi “thời gian là tiền bạc” và “không tiến lên chính là thụt lùi”, Thư Diêu lại an nhàn như một bà lão dưỡng già.
Cô không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh.
Tuy nhiên, cô cũng không phải kẻ vô công rỗi nghề. Sau vài ngày “bám dính”, cô bất ngờ biến mất, bay sang Hàn Quốc với lý do công việc.
Chu Mính Viễn chưa bao giờ biết công việc của cô là gì.
Thực ra, nếu muốn, anh chỉ cần điều tra một chút là rõ. Nhưng anh lại cố chấp, đã từng hỏi cô rồi thì chỉ muốn nghe câu trả lời từ chính miệng cô mà thôi.
Ngày thứ ba sau khi Thư Diêu sang Hàn Quốc, Bạch Hủ cầm xấp tài liệu định đi photo, vừa ra đến cửa thì thấy lọ hoa trên bàn đang cắm mấy cành hoa héo úa.
Cậu ta liền hỏi:
“Tiểu Chu Tổng này, mấy bông hoa này có cần tôi vứt đi không?”
Đó là năm cành hoa Calla đen tuyền, hôm nọ Thư Diêu mua về trong lúc xuống tầng mua cà phê.
Hôm ấy trời âm u, từ cửa sổ tòa nhà tài chính nhìn ra ngoài, con kênh nhân tạo bao quanh các tòa nhà cũng nhuốm vẻ tiêu điều của những ngày chớm thu.
Thư Diêu mặc chiếc váy xanh bạc hà, ôm năm cành Calla tươi mới bước vào văn phòng. Tay còn lại cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai.
Khi đó, Chu Mính Viễn đang ký tài liệu. Cô thoáng liếc anh một cái rồi nhét bó hoa vào tay anh, sau đó vừa nói chuyện điện thoại vừa bước đi.
Chưa đầy nửa phút sau, cô lại quay lại, tay vẫn cầm điện thoại, nhưng lần này che loa, ra vẻ bí mật, rồi ghé sát vào Chu Mính Viễn, thấp giọng thì thầm:
“Có phải anh thần tượng Sầm Nguyệt Bạch không? Muốn nói vài câu động viên cậu ấy không? Kiểu như ‘Em cố lên, anh sẽ luôn ủng hộ em’ chẳng hạn?”
Cô ghé sát đến mức anh có thể nhìn rõ hàng mi cong vút của cô, thậm chí ngửi thấy cả hương dâu tây ngọt ngào từ viên kẹo trong miệng cô.
Chỉ có điều, lời nói thì thật sự không giống người bình thường chút nào.
Chu Mính Viễn giữ vẻ mặt lạnh tanh, cầm chiếc bút ký đẩy trán cô ra xa.
Thư Diêu bĩu môi, lại cầm điện thoại quay đi, tiếp tục nói với đầu dây bên kia:
“Nguyệt Bạch à, cậu giờ nổi tiếng lắm đấy, có fan nam U30 còn mê cậu điên cuồng. Ảnh mê cơ bụng của cậu lắm đó!”
“Cái gì mà bi.ến th.ái? Không phải đâu! Đấy là fan trung niên, à lôn trung thành, chỉ âm thầm cổ vũ trong lòng thôi!”
Chu Mính Viễn đang cầm bó hoa Calla: “…”
Đợi đến khi Thư Diêu kết thúc cuộc gọi, cô cười hì hì nhảy đến bên cạnh anh, chỉ vào mấy cành hoa:
“Đẹp không? Tôi tặng anh đấy!”
Bó hoa ấy được cắm trong chiếc lọ ở góc phòng. Có lẽ hoa đã đến cuối hạn, giờ cánh bắt đầu khô, cành cũng rũ xuống.
Chu Mính Viễn cầm lọ hoa lên xem, rồi gật đầu:
“Vứt đi thôi.”
Bạch Hủ nhìn anh, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Vứt hoa thôi mà, sao giọng Tiểu Chu tổng nghe có vẻ bất đắc dĩ vậy?
Lại còn nói là “vứt đi thôi” cơ đấy.
Mấy lẵng hoa hàng chục triệu do khách hàng tặng mà còn bị anh lạnh lùng ra lệnh “vứt” ngay trong ngày. Lúc đó, khí thế dứt khoát, chẳng chút do dự.
Nhưng rồi Bạch Hủ nhanh chóng hiểu ra.
Bởi trong mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Chu Mính Viễn lại ngẩng đầu, vô thức liếc nhìn chiếc sofa trong phòng, rồi như không có gì, lại quay trở lại công việc.
Có lẽ lúc Thư Diêu còn ở đây, văn phòng này luôn đầy ắp sinh khí.
Bạch Hủ đứng bên cạnh, nhịn không được buông lời trêu chọc:
“Chị Thư mai về rồi đấy.”
Chu Mính Viễn ngước mắt lên, ánh mắt có chút dao động. Anh không hề biết cô khi nào về.
Bình thường cô luôn líu ríu bên tai, chưa từng im lặng được một phút. Thế mà giờ đi rồi, chẳng gọi điện, nhắn tin gì, cứ như bốc hơi khỏi thế giới.
Nếu không phải trong phòng còn mấy món đồ lặt vặt cô mua, cùng bộ dụng cụ pha trà vẫn còn đó, anh đã nghi ngờ không biết cô có thực sự từng xuất hiện hay không.
Trước đây anh chẳng mấy bận tâm. Văn phòng yên tĩnh vốn là điều đương nhiên.
Thế nhưng giờ, sau khi cô rời đi, sự im ắng này lại khiến anh cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó.
Ngày Thư Diêu trở về, cô cũng không báo trước cho Chu Mính Viễn. Anh còn tưởng cô đã hết hứng thú với tòa nhà tài chính này và sẽ không đến nữa.
Ai ngờ, cô đáp máy bay buổi sáng, buổi trưa đã xách một túi đồ ăn lớn lên thẳng văn phòng.
Vừa bước vào cửa, cô đã cao giọng như thể ngập tràn ánh nắng:
“Anh Mính Viễn! Vợ yêu của anh đã về đây!”
Chu Mính Viễn ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, không rõ cảm xúc trong lòng lúc đó là gì.
Chỉ biết rằng, hôm nay trời đẹp, nhiệt độ vừa phải, độ ẩm cũng rất ổn. Toàn thân anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Thư Diêu đứng bên bàn trà, hớn hở lôi từng món từ chiếc túi nhựa khổng lồ ra.
Tiếng túi nhựa kêu loạt xoạt hòa cùng giọng nói ríu rít của cô:
“Tôi thề là uống đến phát ngán mấy món súp tương và gà tần sâm bên Hàn rồi! Thèm lắm cái món canh cá diếc đậu phụ ở đây. Tôi mua cả cho hai người nữa. À, còn gà nướng và tôm càng sốt cay nữa nhé!”
Quán mà Thư Diêu nhắc đến thì Chu Mính Viễn từng ghé qua rồi. Món canh cá diếc đậu phụ ở đó đúng là không tệ, thơm ngon mà không ngấy.
Không hiểu vì tâm lý gì, Chu Mính Viễn bước đến gần cô, tay khẽ nới lỏng cà vạt, bình thản buông một câu chẳng rõ là đùa hay thật:
“Cũng biết đường mà về.”
Động tác mở hộp đồ ăn của Thư Diêu chợt khựng lại. Cô nghiêng đầu, đôi mắt tinh nghịch cong lên đầy giảo hoạt, giọng điệu phóng đại như thể một câu nói vu vơ của anh là niềm vui vô bờ:
“Dĩ nhiên phải về chứ! Nhớ anh muốn chết, nhớ đến mức chẳng kịp thở mà bay về đây luôn!”
Chu Mính Viễn khẽ hừ một tiếng.
Cô rõ ràng là nhớ bát canh cá diếc đậu phụ kia thì có.
Thật ra, Chu Mính Viễn không hứng thú với mấy món phải dùng tay như tôm càng. Quá mất thời gian, mà như thế thì đi ngược với nguyên tắc “cao hiệu suất” trong cuộc sống của anh.
Nhưng Thư Diêu đã chuẩn bị sẵn găng tay dùng một lần, lại còn nhiệt tình thuyết phục:
“Ăn đi, ăn nhiều chút! Trong mấy truyện tiểu thuyết ấy, mấy anh tổng tài lạnh lùng, đẹp trai đều thích ăn tôm càng hết đó. Đặc biệt hợp với hình tượng của anh! Lần sau có cơ hội, tôi dẫn anh đi ăn xiên nướng, hoặc cơm bốc kiểu người Ấn, đảm bảo càng chuẩn hơn!”
Chu Mính Viễn nhìn cô, nhếch mép cười nhạt:
“Miễn đi.”
Bạch Hủ đứng bên cạnh quay đầu đi, cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn bật cười khúc khích.
Mùi thơm của canh cá diếc tỏa khắp phòng, hiếm khi văn phòng lạnh lẽo này lại tràn ngập hơi ấm đời thường như vậy.
Bạch Hủ, vì quen biết lâu với Thư Diêu, bắt đầu nhận ra cô được Chu Mính Viễn đối xử có phần đặc biệt, cũng bạo dạn hơn hẳn. Nhìn Thư Diêu từ tốn nhấp từng ngụm canh, cậu ta tò mò hỏi:
“Thư Diêu, dạ dày của chị làm sao vậy? Cái gì cũng không ăn được à?”
Thư Diêu nhàn nhạt đáp, như thể chuyện chẳng đáng gì:
“Trước đây từng làm phẫu thuật. Nghe bảo là công nghệ cao gì đó, nhưng hiệu ứng phụ thì kinh khủng. Thành ra giờ tôi giống bà cụ không răng, cả ngày chỉ húp cháo với canh.”
“Phẫu thuật gì mà trời ơi đất hỡi thế?” Bạch Hủ ngạc nhiên không che giấu được.
“Một dự án ở nước ngoài, vẫn trong giai đoạn thử nghiệm. Tôi là tình nguyện viên tham gia. Nhưng mà thật ra cũng chẳng phải tự nguyện lắm đâu.”
“Có người ép chị à?”
Thư Diêu ngừng lại một chút, ánh mắt lén liếc về phía Chu Mính Viễn, cố tình kể chi tiết hơn:
“Tôi học múa mà, từ nhỏ mẹ tôi đã quản chặt, không cho ăn gì ngoài thực đơn quy định, phải kiểm soát cân nặng. Có lần đi thi đấu, tôi lén ăn một miếng bánh nhỏ, bị mẹ phát hiện.”
Lần thi đấu đó diễn ra ở vùng Lorraine, Đông Bắc nước Pháp. Lúc đó Thư Diêu không giỏi tiếng Pháp, chỉ đủ giao tiếp cơ bản. Cô lén ghé tiệm bánh ngọt và được chủ quán giới thiệu một món đặc sản của Lorraine: baba au rhum—bánh bông lan ngâm rượu rum.
Thư Diêu trước đó chưa từng ăn món nào có cồn, cũng chưa bao giờ được thưởng thức vị béo ngậy của kem tươi hay sự mềm mại của bánh ngọt.
Cô ăn hết cả cái bánh. Khi trở về, cô say đến mức bước đi không vững, và tất nhiên buổi thi chiều hôm đó thất bại. Mẹ cô từ trong nước bay qua, giáng ngay một cái tát.
Trong mắt bà, đây là lần thứ hai Thư Diêu “phản nghịch.”
Loại phản nghịch này là không thể chấp nhận. Thư Diêu là người được kỳ vọng đứng trên đỉnh tháp vàng của giới ba-lê, không được phép có bất kỳ sự “lệch lạc” nào.
Thư Diêu khẽ cười:
“Phẫu thuật ấy là hình phạt dành cho tôi.”
“Chỉ vì một cái bánh? Thật không thể tin nổi! Làm gì có kiểu phụ huynh nào như thế chứ!”
Chu Mính Viễn không tỏ ra bất ngờ.
Thậm chí trong lòng anh còn cười lạnh. Chính xác là có kiểu phụ huynh như thế.
Câu chuyện về chiếc bánh của Thư Diêu khiến anh bất giác nhớ lại nhiều năm trước, khi bản thân còn ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ và con mèo nhỏ nằm lạnh lẽo trên bàn trà.
Trong khoảnh khắc đó, giữa anh và Thư Diêu dường như có một sự đồng cảm lạ kỳ.
Nhưng khi uống hết nửa bát canh, Chu Mính Viễn chợt nhận ra một điều khó chịu:
Tại sao lúc Bạch Hủ hỏi, cô ấy lại kể nhẹ tênh như thế?
Lần trước khi nói về “Dự án Thiên Thần B-T”, Thư Diêu đâu có chi tiết như vậy.
Mà chút thông tin anh biết cũng phải dùng thứ khác để đổi lấy.
Sự khó chịu dâng lên trong lòng Chu Mính Viễn. Rất khó chịu.
Cô đúng là giỏi thật. Người khác hỏi thì nói trơn tru như thế!
Đúng lúc đó, Thư Diêu nhìn qua bát canh trước mặt, nhưng ánh mắt cô không hướng về anh mà dừng ở con tôm càng đã bóc vỏ bóng loáng trong tay anh.
Chu Mính Viễn: “…”
Thư Diêu cứ thế nhìn chăm chăm con tôm. Không rời mắt.
Chu Mính Viễn, vốn đã không vui, giờ càng thêm bực bội.
Nhưng cuối cùng, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh mở một đôi đũa mới, gắp con tôm đưa sang.
Thư Diêu há miệng cắn, chỉ ăn một phần ba, rồi phất tay:
“Lui được rồi, Tiểu Chu.”
Bạch Hủ trợn mắt:
“Tiểu Chu??”
Thư Diêu thản nhiên khuấy thìa trong bát canh, giọng ngọt lịm:
“Đó là sự ăn ý giữa tôi và anh ấy. Lúc tôi đãi cơm, tôi là bố nuôi kim chủ, còn anh ấy là baby Tiểu Chu. Đây chính là tình cha con thắm thiết~”
Chu Mính Viễn: “?”
Ai thỏa thuận kiểu ăn ý này với cô??
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn (cắn răng): Tình cha con? Hay lắm.