Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 30

Nhà họ Chu, xét trên thương trường thì đúng là mấy gã khổng lồ oai vệ, nhưng cứ bước chân vào chuyện đời thường thì y như lũ tí hon lủi thủi.

Mà trong cái xóm tí hon đó, Chu Mính Viễn còn là “tí hon mẫu mực” ở vài khía cạnh sinh hoạt lặt vặt, đặc biệt là trong chuyện ăn uống – thứ vốn tốn thời gian và sức lực. Nhìn anh ăn uống, thoạt trông cũng đẹp đấy, nhưng toàn nhờ cái mặt đẹp gỡ điểm. Cứ nhìn kỹ thì… ôi thôi, thảm họa cho đôi mắt!

Chẳng hạn như cái vụ bóc tôm. Ờ thì bóc tôm, nhưng ai đời lại bóc từ đuôi tôm bóc lên?

Đó, thế là Thư Diêu vừa ăn mấy con tôm hùm đất được anh bóc sẵn, ăn chưa đủ đã chê bai:
“Bó tay! Tiểu Chu, anh bóc tôm thế này… không được rồi!?”

Chu Mính Viễn ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng đủ để đóng băng cả cái khí trời oi bức.

Thư Diêu nhận ra mình lỡ lời, vội sửa lại, giọng ngọt như rót mật:
“Ý người ta không phải bảo anh không được đâu nha, chỉ là… cái cách anh bóc tôm nó không được… chuẩn chỉnh cho lắm! Tôm hùm đất ngon nhất là phần đầu cơ, trong đó có cái gạch tôm ấy. Bóc kiểu này thì gạch tôm đứt hết rồi còn đâu!”

Mặc kệ đôi găng tay dùng một lần dính đầy dầu đỏ, Thư Diêu bám lấy tay anh, chỉ đạo trực tiếp:
“Đây này, anh phải giữ chỗ này, rồi xoay nhẹ thế này, xong kéo một phát—”

“—Đấy! Nhìn này!”

Thư Diêu cười tươi rói, khuôn mặt phảng phất vẻ đắc ý như vừa khám phá ra chân lý vũ trụ:
“Cái tôm này bóc ra, tuyệt mỹ!”

Ngồi bên cạnh, trợ lý Bạch Hủ há hốc mồm, gần như không tin vào mắt mình. Đời cậu ta lần đầu chứng kiến cảnh có người dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ đạo Chu Mính Viễn làm việc!

Bạch non tơ đinh ninh thể nào cũng có màn “băng sơn tổng tài” lườm nguýt, kèm theo câu “phí thời gian”.

Thế mà mãi không thấy gì, ngược lại còn nghe Chu Mính Viễn, lần đầu trông giống người thường, khen cô một câu:
“Phương pháp này ổn đấy. Nhưng cô không phải không ăn được mấy thứ này à? Sao bóc tôm trơn tru thế?”

Con tôm vừa bóc xong thì đã bị Thư Diêu cướp mất, cô nhàn nhã lột tiếp phần đuôi:
“Tôi ấy hả? Nói thẳng là chả có chí lớn gì. Ước mơ lớn nhất đời tôi chỉ là ăn cả thế giới, ăn sáng, trưa, tối, ăn khuya, ăn xuyên đêm, nửa đêm còn có thể chạy ra mua cả đống đồ ăn vặt về. Vì thế, tôi dành cả thanh xuân nghiên cứu trên mạng mấy mẹo ăn uống. Nào là làm sao ăn xiên mà không trôi son, nào là bóc ghẹ, bóc tôm hùm đất, bóc hạt dẻ…”

Câu cuối của Thư Diêu nhẹ bẫng như một tiếng thở dài:
“Đáng tiếc, mấy kỹ năng này đều ít khi dùng đến.”

Trong tất cả những lần trò chuyện giữa hai người, đây là lần cô bộc bạch nhất, không chút giấu diếm.

Chu Mính Viễn nhận ra, chỉ cần anh đừng nghiêm nghị như tượng đồng, thì Thư Diêu cũng sẽ thoải mái tự nhiên hơn.

Thế nhưng, điều đó chẳng khiến anh cảm thấy chút thành tựu nào. Ngược lại, câu “đáng tiếc” ấy như một mảnh vảy rồng sắc nhọn, lướt qua lồng ngực, làm anh đau đến khó chịu.

Ngay khi còn đang suy nghĩ, một miếng tôm hùm đất được bóc sạch sẽ đã được Thư Diêu chìa tới miệng anh:
“Cho anh đấy, tôi chỉ làm mẫu thôi mà.”

Chu Mính Viễn thoáng sững sờ. Anh không thể để cô… đút mình ăn chứ?

Cầm lấy đũa định nhận miếng tôm, nhưng đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thư Diêu reo lên. Cô đặt miếng tôm lên đĩa nhỏ trước mặt anh, rồi quay đi tìm điện thoại.

Bàn trà trước mặt bị cô bày bừa đủ thứ. Cái chén cá viên hấp vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cuối cùng, Chu Mính Viễn phải vươn tay dời hộp khăn giấy đi, chiếc điện thoại mới lộ ra nửa bên.

Là một cuộc gọi video.

Thư Diêu dứt khoát bấm nhận mà chẳng thèm nhìn ai gọi, vừa lau tay vừa cầm điện thoại ra ngoài.

Trước khi cô rời đi, Chu Mính Viễn kịp liếc thấy màn hình thoáng hiện khuôn mặt một người đàn ông. Khuôn mặt quen quen, chẳng phải tên Sầm Nguyệt Bạch, mà là người đàn ông từng đi ăn chiều cùng cô tại quán trà Hoa Đô. Hôm đó, cả hai còn mặc áo khoác đen giống nhau.

Ký ức ngày ấy bỗng hiện lại, khi hai người cười nói vui vẻ. Lông mày Chu Mính Viễn chau lại.
Lẽ nào, đây mới là “bạch nguyệt quang” của cô ấy?

Ngoài hành lang, tiếng cười trong trẻo của Thư Diêu vọng lại, khiến chân mày người nào đó nhíu chặt hơn.

“Nhà tớ giờ chẳng khác gì chuồng lợn! Lợn tới chắc cũng chê không thèm ở!”

Trong màn hình, Tề Ngôn Thanh vừa nhăn nhó vừa lia camera quay cảnh đống lộn xộn xung quanh.
“Diêu Diêu à, bao giờ Lăng Tử mới về? Tớ sắp chịu không nổi nữa. Con Bánh Quy của con nhỏ này suýt phá tung cả nhà tớ rồi!”

Cảnh tượng hiện ra thực sự bi thảm, nhà cửa bừa bộn chẳng khác gì bãi chiến trường, đến cả ghế sô pha cũng bị gặm thủng.

Thư Diêu cười lớn, không quên chọc ghẹo:
“Cũng ngang lũ Mưa Đá và Bão Táp nhà cậu, cũng chẳng phải dạng vừa đâu!”

Cuối cùng, Tề Ngôn Thanh thấp giọng hỏi:
“À này, lúc nãy tớ thấy trên màn hình có thoáng qua một góc áo vest… Là người mà tớ nghĩ đấy à?”

“Ừ, đang ăn trưa cùng nhau.”

“Ui chà, thế nào rồi? Chuyện cậu kể tiến triển không?”

“Cảm giác là có, mà cũng như không.”

Thư Diêu liếc về phía văn phòng, thở dài não nề:
“Khó quá đi thôi.”

Cuộc gọi kéo dài hơn mười phút. Đến khi quay lại, bữa trưa của Chu Mính Viễn và Bạch Hủ đã qua. Phần canh cá diếp với đậu phụ non của cô được ai đó đặt lên bếp giữ ấm.

Ban đầu, cô nghĩ là Bạch Hủ. Nhưng nhìn cách cái thìa nhỏ và khăn giấy được xếp ngay ngắn, mép khăn còn phẳng phiu… cô liền đoán ngay là Chu Mính Viễn.

Thư Diêu tiện tay gấp một tờ giấy nhớ thành máy bay, đặt nó bên môi, hà hơi hai cái, rồi phi thẳng về phía hắn:
“Anh Mính Viễn thật chu đáo, yêu anh lắm, sa-rang-hae!”

Tiếc rằng, lời yêu có vẻ quá nặng nề, khiến chiếc máy bay lao chưa được nửa mét đã… rớt thảm.

Chu Mính Viễn đang bận gõ phím lách cách, chỉ liếc mắt lên, coi như hồi đáp.

Dù sao, chuyến đi Hàn Quốc vừa rồi cũng đã làm cô mệt rũ, ngủ không đủ giấc, thậm chí còn thức đêm hai lần để luyện tập. Uống hết bát canh, Thư Diêu chuẩn bị về nhà ngủ bù.

Khi cô đi, Chu Mính Viễn đang nghe điện thoại, cô không làm phiền, chỉ chào qua Bạch Hủ.

Ngoài văn phòng, Bạch Hủ liến thoắng:
“Cô ở đây đúng là ánh sáng của tòa nhà tài chính! Bình thường cấm mang đồ ăn vào mà giờ chẳng ai nói gì. Mai cô lại tới nhé?”

“Xem tình hình đã. Ngủ bù xong rồi tính.”

Thư Diêu rời đi. Trong văn phòng, Bạch Hủ cầm tập tài liệu đến để bàn chuyện công tác Nam Phi.

Chu Mính Viễn đang đứng bên cửa sổ, trên bậu kính là chiếc máy bay giấy méo mó. Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt hướng xuống phố xá.

Tầng 100 yên ắng lạ thường, hoàn toàn cách biệt với dòng xe tấp nập bên dưới. Nhưng khung cảnh đó, anh đã nhìn đến nhàm chán.

“Tiểu Chu Tổng, ngày kia đi Nam Phi đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu tổng bộ có hỏi, ý tôi là, nếu ông cụ bên nhà hỏi, tôi trả lời sao đây? Nói anh đi Nam Phi à?”

Chu Mính Viễn thoáng nhìn Bạch Hủ.

Ánh mắt ấy, dù rất nhẹ, nhưng ẩn chứa sự tán thưởng.

Bạch Hủ nói vậy hoàn toàn vì muốn tốt cho anh.

Dự án y tế ở Nam Phi là canh bạc lớn nhất đời Chu Mính Viễn. Anh đã dốc hết vốn liếng và nó đang dần đi đến thành công.

Nhưng điều này, tốt nhất là đừng để tổng bộ hay ông cụ nhà họ Chu biết.

Ông ta, vốn chẳng bao giờ công bằng.

Mỗi lần dự án trong tay Chu Mính Viễn hóa từ “rác rưởi” thành “châu báu” , ông già trong nhà lại tìm cách đến “cướp công” bằng đủ loại lý do nghe mà tức ói máu. Cướp xong? Lại tiện tay quăng cho Chu Mính Viễn một đống rác khác, như thể cuộc đời anh chỉ để dọn rác giùm người khác.

Ban đầu, Bạch Hủ ngây thơ nghĩ, “Ơ kìa, nhà họ Chu muốn rèn giũa người kế thừa thôi mà.”
Nhưng nhìn kỹ lại: “Ủa alo? Rèn gì mà rèn lắm thế, rèn từ nhỏ tới lớn rồi còn chưa xong à?”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Chu Mính Viễn vẫn lạnh như băng. Kiểu như đi trong bão tuyết suốt bao nhiêu năm, giờ cả đồng tử cũng bị phủ sương.

Bạch Hủ nghĩ, “Vẫn là lúc có Thư Diêu bên cạnh tốt hơn.”
Có cô ấy, Chu Mính Viễn tự dưng sẽ bóc tôm hùm đất, sẽ hâm nóng canh cá, thậm chí sẽ để lộ ra vẻ bất lực không biết phải nói sao. So với ngày thường? Nói nhiều hơn tận… hai câu!

Thư Diêu đúng kiểu sinh ra để khiến người ta trở nên liều lĩnh. Đến cả Bạch Hủ – cái người từng nhịn nhục biết bao năm – cũng phải bùng nổ:
“Nhị thiếu! Lần này… đừng nhường nữa!”

Ngay cả khi có những lý do cậu ta không rõ, Bạch Hủ vẫn thấy họ quá đáng quá trời quá đất.

Trong tầm mắt của Chu Mính Viễn, Thư Diêu đã xuất hiện. Tầng cao quá, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy cô mặc áo khoác dài màu be, vừa đi vừa vung vẩy túi xách, nhảy chân sáo rời đi.

Chu Mính Viễn thu ánh mắt lại, nhàn nhạt hỏi:
“Vừa nói gì cơ?”

“À thì…”
Bạch Hủ bất chấp luôn:
“Ý tôi là, nếu lần này ông cụ lại muốn nhúng tay vào dự án ở Nam Phi…”

Chu Mính Viễn bỗng nhếch môi cười lạnh, sắc bén như lưỡi dao:
“Ông ta mơ đi. Dự án Nam Phi? Đừng có mơ tưởng.”

Đúng lúc đó, điện thoại riêng trong túi quần anh rung lên. Vừa bắt máy, giọng Thư Diêu vui vẻ vang lên:
“Chu Mính Viễn! Lúc nãy tôi đi, anh đang nghe điện thoại, Bạch Hủ bảo có tôi trong văn phòng là tốt nhất. Anh thì sao? Anh cũng thấy tôi ở đây là tốt, đúng không?”

“Ồn ào.”

“Ơ hay, tôm hùm tôi mua còn chưa tiêu, canh cá còn chưa kịp lạnh, anh đã chê tôi ồn ào rồi!”

Thư Diêu lầu bầu một tràng, sau đó đổi giọng, hớn hở như trẻ con xin kẹo:
“Mính Viễn ca ca, anh tự sờ tay lên tim mà nói, có tôi ở bên cạnh, có tôm để ăn, có canh để uống, có phải cực kỳ tuyệt vời không?”

Chu Mính Viễn im lặng vài giây, mới “Ừm” một tiếng.

Thật ra, Thư Diêu đúng là rất tốt.

Hai mươi mấy năm qua, Chu Cảnh đã cố gắng nhốt mọi thứ ấm áp ngoài thế giới của Chu Mính Viễn. Còn Thư Diêu? Cô lại mạnh mẽ xông vào, bẻ gãy cả bức tường thành mà anh dựng lên, để lộ một khe nhỏ đủ cho ánh sáng chiếu vào.

Nhưng chuyện cô nói “hình với bóng không rời” xem ra không dễ thực hiện.

Nghĩ đến chuyến đi Nam Phi sắp tới, trong đầu Chu Mính Viễn chợt loé lên một ý tưởng. Anh chậm rãi nói với Thư Diêu trong điện thoại:
“Thư Diêu, tôi cũng không phải lúc nào cũng ở trong nước.”

“Vậy anh đi đâu?”

“Nam Phi. Hai ngày nữa xuất phát.”

Điện thoại truyền đến giọng cô đầy kinh ngạc:
“Wow! Mính Viễn ca ca, anh nuôi cô vợ nhỏ xinh xắn nào ở Nam Phi à? Sao cứ chạy qua đó hoài vậy?”

Chu Mính Viễn còn chưa kịp đáp, cô đã cúp máy cái “cạch.”

Nhìn điện thoại, anh bỗng thấy kỳ lạ, giống như đang chờ đợi điều gì.

Đặt cược kiểu này, trong đời anh cũng là lần đầu tiên.

Hai phút sau, điện thoại lại rung. Chu Mính Viễn mỉm cười – cược đúng rồi.

Thư Diêu gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Sợ anh không dẫn cô đi, cô không chỉ đặt vé máy bay mà còn làm xong thủ tục check-in:
[Kính gửi hành khách Thư Diêu, quý khách đã làm thủ tục chuyến bay EKF309 thành công. Số ghế của quý khách là 2A, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 6h50 sáng hai ngày tới…]

Chưa xem xong, tin nhắn tiếp theo đã tới:
Thư Diêu:
[Mính Viễn ca ca, tự giác đổi sang cùng chuyến bay với tôi đi, ngồi ghế 2B kế bên luôn nhé.]

Chu Mính Viễn cố gắng đè nén khóe môi đang nhếch lên, quay sang đưa điện thoại cho Bạch Hủ:
“Đổi vé đi. Làm theo lời cô ấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh! Chu Mính Viễn tâm cơ online.

Bình Luận (0)
Comment