Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 37

Ở bên Nam Phi này, có cả đống việc bắt Chu Mính Viễn phải đích thân lo liệu. Nếu không có chuyện gấp thật sự thì anh đâu rảnh mà bay một chuyến dài hơi đến vậy. Trong lúc anh bận tối mắt tối mũi, Thư Diêu và bác sĩ Lis lại rất nhanh trở thành… “cạ thân”.

Lý Tư là người Mỹ gốc Hoa, mặt mũi thì không phải kiểu nam thần gì cho cam, nhưng được cái có đôi mắt biết cười, chưa nói đã thấy ba phần dễ gần. Cái kiểu người nhìn phát là biết ai cũng quý, ai cũng muốn bắt chuyện.

Không chỉ Thư Diêu, mà cả đám nhân viên ở viện nghiên cứu cũng đều quý ông như người nhà.

Hôm đó Chu Mính Viễn đang họp với vài lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị, thì Thư Diêu ngồi trong phòng lab của Lý Tư, chờ kết quả kiểm tra dạ dày.

Cô cúi gằm mặt, nhìn điện thoại, mà cái điện thoại thì liên tục rung lên vì tin nhắn nhóm:

【Cậu đi Nam Phi làm gì vậy?】

【Thư Diêu!!! Cậu bay tận Nam Phi mà dám không nói với tớ một tiếng! Tớ còn là bạn cậu không đó!!!】

【Nghe nói bào ngư Nam Phi ngon lắm, nhớ mua mang về nha~】

【Nói thiệt đi! Có phải tên Chu “cẩu” đó dạy hư cậu rồi không!!!】

【Bên đó thời tiết ổn chứ?】

【Cậu ở đâu bên đó vậy!!! Đừng nói là… ngủ chung giường với Chu cẩu nha???!!!】

Nhóm này gồm Thư Diêu, Phùng Lăng Tử và Tề Ngôn Thanh.

Tề Ngôn Thanh là kiểu người lúc nào cũng nhẹ nhàng, nói chuyện toàn đồ ăn với thời tiết, phong cách như mây trôi nước chảy.

Còn Phùng Lăng Tử thì… chỉ cần nhắc đến Chu Mính Viễn là y như dị ứng, dị ứng kiểu nặng, không có dấu chấm than là không sống được!

Thư Diêu mới trả lời được vài câu thì Lý Tư đã bước ra từ phòng trong, tay cầm kết quả kiểm tra.

Máy kiểm tra này là thiết bị mới, thuộc dự án hỗ trợ phẫu thuật tim của bên Nam Phi, còn chưa được chính thức tung ra thị trường. Dùng để soi tim thì siêu chuẩn, mà lôi ra soi dạ dày thì… hơi quá sức.

Lý Tư đẩy gọng kính trên sống mũi, cười cười kiểu hơi gượng gạo:
“Vẫn chưa tra ra hợp kim mềm trong dạ dày cô là gì. Tôi sẽ thử liên hệ vài đồng nghiệp khác xem có ai từng đụng mấy người làm trong dự án ‘Thiên sứ bi.ến th.ái’ đó không.”

Thư Diêu cười nhẹ: “Cảm ơn ông.”

Cô cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này, không quá bận lòng. Đúng lúc đó, Chu Mính Viễn đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.

Một tay anh đút túi quần tây, tay kia cầm điện thoại, bước đi băng qua hành lang đầy cây cỏ mọc chen chúc mà không thèm né. Bước chân vừa nhanh vừa dứt khoát, cứ như một cơn gió lướt ngang.

Thư Diêu giơ tay định chào, nhưng Chu Mính Viễn lại đi vèo qua như không thấy cô.

Cái tay đang giơ ra bèn biến thành nắm đấm, Thư Diêu quay người múa múa trước bóng lưng anh như đang… phát tín hiệu cấp cứu bằng Morse code.

Ba ngày nay Chu Mính Viễn cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến cả cơm cũng không thèm ăn với cô. Chỉ nhắn đúng một câu:
“Đợi tôi xong việc, có chuyện muốn nói với em.”

Lý Tư thấy cô chu môi nhăn mũi, tay múa quyền trước cửa sổ thì khẽ cười:
“Cậu Chu bận thật.”

Thư Diêu bĩu môi: “Kệ ảnh chứ, bận cho cố vô.”

Thực ra cô đâu phải giận chuyện anh bận, mà là lo. Lo rằng khi bận rộn rồi, anh lại quay về trạng thái cũ:
Lạnh lùng.
Lý trí.
Bình thản đến mức… chẳng buồn vui.

Có thể do bạn thân cô toàn người trong ngành y, một đứa là con nhà nòi, đứa kia là nghiên cứu sinh tiến sĩ y khoa, nên thấy người mặc áo blouse trắng là cô dễ thân, dễ tin tưởng hơn bình thường. Cô thoải mái trút bầu tâm sự:
“Hay là tôi kiếm ít thuốc làm tan băng, đổ cho cái cục băng đó uống.”

Lý Tư chớp mắt: “Cục băng? Cậu Chu hả?”

Thư Diêu cầm tờ kết quả chẳng có thông tin gì, phe phẩy cho mát:
“Còn ai nữa?”

Lý Tư ngớ người, rồi phá lên cười. Sau đó nháy mắt đầy ẩn ý:
“Trước kia muốn thấy cậu Chu đổi sắc mặt thì khó thật. Giờ ấy à, cô chỉ cần tới đây nhiều chút là thấy ngay.”

Ủa? Có người dám nói thấy Chu Mính Viễn biến sắc là “dễ”?

Thư Diêu còn đang ngạc nhiên, chợt nhớ Bạch Hủ từng nói:

Lý Tư là trụ cột của mọi dự án ở Nam Phi, là người mà Chu Mính Viễn tốn cả đống tiền mới mời về.

Nghĩ một hồi, cô đập tay xuống bàn, mắt sáng rỡ:
“Ý ông là, tôi cứ chạy tới chạy lui ở đây nhiều vào, quấy rầy – trụ cột quốc dân – rồi tức á?”

Lý Tư không nói gì, chỉ cười cười. Trong lòng thầm nghĩ:
“Không chỉ tức đâu, có người chuẩn bị nổi trận lôi đình vì… ghen đấy.”

Và đúng thật.

Ba ngày sau, khi Chu Mính Viễn tạm giải quyết xong đống việc quan trọng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thư Diêu suốt ngày quanh quẩn bên Lý Tư, cười cười nói nói, ăn cũng ăn chung.

Đứng ở cửa văn phòng, từ xa chưa tới 20 mét, anh nhìn hai người từ phòng nghiên cứu bước ra. Đáng ra đi vài bước là tới, mà hai người đó lại vừa đi vừa tán, đi mấy phút chưa tới nơi.

Thư Diêu và Lý Tư đứng chặn ngay cửa trung tâm, còn đang nói chuyện rất say mê về một con côn trùng có màu sắc… khá chói mắt.

Khoảng cách không xa, Chu Mính Viễn nghe rõ tiếng Lý Tư giảng giải cho Thư Diêu:
“Con đó gọi là châu chấu sa mạc, là loài châu chấu đặc trưng ở châu Phi.”

Thư Diêu quay đầu, nhìn Lý Tư với ánh mắt đầy sùng bái:
“Ông cái gì cũng biết hết trơn.”

Lý Tư cười đáp:
“Lúc đầu đâu có biết. Tò mò thì tìm hiểu nhiều chút thôi mà.”

Chu Mính Viễn hừ lạnh một tiếng.

Vì một con sâu dở hơi vậy mà hai người đứng đó tám tới tận… ba phút.

Cuối cùng cũng nói xong chủ đề đó, Chu Mính Viễn nghĩ: Lần này chắc tới nơi rồi chứ?

Kết quả, mới đi được hai bước, Thư Diêu lại bật người lùi nửa bước:
“Lý Tư, mấy cây này nè, mấy cây bị khoanh tròn á, ai trồng vậy? Thuốc à?”

Lý Tư đáp ngay:
“Không phải đâu, đó là Rooibos, một loài cây đặc hữu ở Nam Phi. Dùng làm trà, ở Cape Town có hẳn một thị trấn chuyên trồng nó. Trà này có mùi trái cây nhẹ nhẹ, hình như tôi có để ít trong tủ, chiều pha cho cô uống thử nhé?”

“Thích quá, được đó!” — Thư Diêu đáp liền, mắt sáng rỡ.

Chu Mính Viễn nhíu mày đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Uống trà thôi mà, có gì đáng vui dữ vậy trời!

Nói xong về trà, cuối cùng hai người kia cũng bắt đầu di chuyển, không còn đứng lại luyên thuyên nữa, bước về phía anh.

Lúc đi ngang cửa văn phòng Chu Mính Viễn, Thư Diêu và Lý Tư vẫn tiếp tục cười cười nói nói, đổi chủ đề sang… món hầm trong căn tin hôm nay.

Lý Tư thấy Chu Mính Viễn, chỉ nghiêng đầu gật nhẹ một cái, coi như chào hỏi xong.

Thư Diêu thì còn đỉnh hơn — chào cũng không thèm chào, ánh mắt nửa cái cũng không liếc tới, cứ thế đi thẳng qua mặt anh.

Chu Mính Viễn nghiến răng nghiến lợi, cười mà tức.

Anh biết Thư Diêu thấy mọi thứ ở Nam Phi đều mới lạ, sợ cô ở viện nghiên cứu buồn chán nên mấy hôm nay chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày để rút ngắn tiến độ công việc. Anh tính dọn dẹp xong sớm, tranh thủ dẫn cô ra ngoài đi dạo, cũng nhân tiện… nói chuyện quá khứ.

Ai ngờ mấy hôm nay anh đầu tắt mặt tối, còn cô thì vui vẻ như trẩy hội, chẳng có tí gì gọi là “buồn chán”. Cạnh cô giờ còn xuất hiện thêm một ông “thần tượng khoa học”.

Hết châu chấu sữa lại tới trà Rooibos.

Chu Mính Viễn ngồi trong văn phòng ôm cục tức cả buổi chiều, cũng không thấy Thư Diêu tới tìm.

Thò đầu ra ngoài nhìn thử, thì thấy cô đang mặc váy tầng màu vàng rực, chạy tới chạy lui trong trung tâm nghiên cứu, dáng vẻ tung tăng như con bướm.

Anh thật ra muốn hỏi cô một câu:

“Em đối xử với ánh trăng sáng của em kiểu vậy hả?”

Nhưng nghĩ lại, nhìn cái đãi ngộ hiện tại của mình… có khi, còn chẳng bằng ánh trăng mờ.

Càng nghĩ càng thấy bực mình. Đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, mây đỏ rực nhuộm nửa bầu trời.

Mây trôi lững lờ như bị ai châm lửa, cháy âm ỉ theo gió. Giống như có người muốn đốt cháy cả bầu trời để giữ lại chút ánh sáng dài lâu cho màn đêm.

Chu Mính Viễn mặt không cảm xúc đứng bật dậy, sập cửa văn phòng rồi đi thẳng tới trung tâm nghiên cứu.

Lúc anh đến nơi, Thư Diêu đang đứng cạnh cửa sổ, gọi video với Phùng Linh Tử. Lý Tư vẫn rảnh rỗi như mọi khi, thấy anh liền vẫy tay nhiệt tình:

“Ô, Tiểu Chu Tổng nay rảnh à?”

Chu Mính Viễn giọng lạnh tanh:
“Không rảnh như giáo sư.”

Lý Tư nín cười, rồi hất cằm về phía cửa sổ, nơi Thư Diêu đang đứng:
“Đến tìm tôi, hay tìm vợ cậu?”

Chu Mính Viễn chẳng buồn đáp, quay sang nhìn Thư Diêu.

Mùa này ở Nam Phi thường có mây lửa đỏ như vậy, Chu Mính Viễn chưa bao giờ thấy có gì đặc biệt.

Nhưng từ góc anh đứng, nắng chiều cam rực rỡ đang nghiêng hẳn về phía Thư Diêu, một nửa gương mặt cô được ánh sáng nhuộm hồng. Trông như một cô gái đang ngượng ngùng, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở.

Không biết người trong điện thoại nói gì, Thư Diêu khẽ cúi đầu, cười cong cả mắt.

Chu Mính Viễn chợt thấy thị lực của mình… tốt đến vô lý.

Khoảng cách xa như vậy, mà anh vẫn thấy rõ từng sợi mi của cô bị ánh chiều tà nhuộm thành màu nâu đỏ, cong vút, dày rợp như nhung.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi kia cứ như xuyên không gian mà cào nhẹ vào tim anh, khiến bàn tay buông thõng bên hông cũng vô thức siết lại.

“Tiểu Chu?” — Lý Tư lên tiếng.

“Ừm?” — Chu Mính Viễn hoàn hồn, quay sang, cau mày:
“Gì vậy?”

Lý Tư cười tới mức mắt gần như ti hí, còn không quên trêu thêm câu:
“Nhìn người ta đắm đuối dữ vậy cha.”

Chu Mính Viễn không buồn đáp, vài giây sau mới lạnh lùng nói:
“Tôi nhớ là mời giáo sư đến để nghiên cứu thiết bị y tế.”

Lý Tư giả vờ oan ức:
“Tôi có bỏ ăn bỏ ngủ nghiên cứu rồi còn gì?”

Chu Mính Viễn:
“Tôi thấy ông bỏ ăn bỏ ngủ để nghiên cứu mấy con sâu với đám cỏ rác thì có.”

Chu Mính Viễn hiếm khi nói mấy câu móc mỉa kiểu này, mà cái mặt vẫn lạnh như tiền nữa chứ. Nghe vừa buồn cười vừa… trẻ con.

Lý Tư nghe xong thì cười muốn xỉu.

Lúc này Thư Diêu vừa tắt điện thoại, thấy Chu Mính Viễn đứng đó thì hỏi:

“Ủa, hôm nay anh không bận hả?”

Câu hỏi nghe thì vô tư lắm, nhưng đúng là… có người vừa mới hỏi một câu y chang.

Lọ dấm của Tiểu Chu Tổng vỡ tan luôn rồi.
Anh ném lại một câu đầy bực dọc:
“Thư Diêu, đi theo tôi.”

Rồi sải bước rời khỏi trung tâm nghiên cứu, chẳng thèm ngoái đầu lại.

Thư Diêu ngơ ngác, còn tưởng anh thấy cô suốt ngày lượn lờ làm phiền Lý Tư, nên mới nổi giận.

Cô quay sang Lý Tư, cười toe toét:
“Kế hoạch thành công!”

Hai người giơ tay lên định high-five. Lý Tư cố nín cười đến đỏ cả mặt, chìa tay ra.

Hai bàn tay vừa chạm nhau thì — Chu Mính Viễn dừng bước quay đầu lại.
Sắc mặt càng thêm đen như mực:
“Thư Diêu.”

“Rồi rồi, tới liền nè!” — Thư Diêu cười hì hì, chạy lúp xúp đuổi theo.

Phía sau, Lý Tư gọi với theo, còn vẽ vời trong không khí một dấu “thập”:
“Nhớ dùng chiêu đó nha!”

Thư Diêu gật đầu lia lịa.

Cái “chiêu” mà Lý Tư nói, chính là cú… “bóp cơ mông thần thánh”.

Chuyện là hồi nãy gọi video với Phùng Linh Tử, hai đứa đang tám chuyện tiêm thuốc. Phùng Linh Tử than phiền:
“Cái chỗ mông á, đau dã man luôn. Không hiểu sao tiêm chỗ đó đau nhất quả đất.”

Thư Diêu từng bị tiêm mông, lập tức gật đầu đồng tình:
“Đúng, đau khủng khiếp.”

Vừa lúc đó Lý Tư đi ngang, nhảy vô tám ké. Lén lén lút lút mách cho Thư Diêu một chiêu:
“Cô không muốn thấy mặt Tiểu Chu tổng biến sắc à? Bóp đúng chỗ đó, đảm bảo mặt lạnh mấy cũng phải nhăn lại.”

Thư Diêu: “Tui đâu biết cơ mông nằm đâu.”

Lý Tư: lôi cái mô hình cơ thể ra, vẽ một cái dấu “thập”, chỉ vào hai chỗ phía trên:
“Đây nè, nhìn thấy cái mặt lạnh đó khó ưa không? Nhắm ngay đây mà xuống tay!”

Lúc này, Thư Diêu đi theo sau Chu Mính Viễn, thấy anh bước càng lúc càng nhanh, mặt thì lạnh như băng.

Cô quyết định: đã đến lúc triển khai chiêu “cơ mông biến sắc thần pháp”!

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng lá cây dọc hành lang. Chu Mính Viễn, mặc một bộ vest xám nhạt, bước đi giữa bóng nắng vàng cam, cảnh tượng này mà chụp lại thì chẳng khác nào poster phim nghệ thuật.

Nhưng Thư Diêu hoàn toàn không lãng mạn.

Ánh mắt cô dán chặt vào mông của Chu Mính Viễn, trong đầu còn tưởng tượng ra cái dấu “thập” ngay vị trí chiến lược.

Cô nhắm chuẩn mục tiêu.
Nhanh chóng bước lên, bóp một phát!

Không khí lập tức ngưng đọng.

Chu Mính Viễn dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Gương mặt… không hề co giật như cô mong đợi.

Ủa?
Không hiệu nghiệm sao?

Thư Diêu nghi ngờ là lực tay mình chưa đủ mạnh, nên… dứt khoát bóp thêm một cái.

Cảm giác đầu tiên không phải là thành công…
Mà là…

— Cái mông này, thật là… căng, chắc, đầy đặn.

Cô thầm nghĩ:
Cái tay này đúng là có lời.
Chậc chậc chậc.

Chu Mính Viễn nhíu mày, giọng lạnh tanh:
“Thư Diêu, em giải thích hành vi vừa rồi đi.”

Thư Diêu rụt tay lại, giấu ra sau lưng, cười hì hì:
“Anh Mính Viễn ơi, hồi nãy có con muỗi bay ngang, đậu ngay mông anh, tôi đập chết giùm rồi đó. Tôi có phải rất chu đáo không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mính Viễn: ………………

Bình Luận (0)
Comment