Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 38

Cái lý do “đập muỗi” củ chuối kia, Chu Mính Viễn dĩ nhiên không tin nổi. Nhưng anh cũng chẳng buồn truy cứu thêm với Thư Diêu, chỉ lặng thinh dẫn cô ra khỏi viện nghiên cứu.

Một chiếc xe đen đậu bên ngoài bật sáng cả đèn trước lẫn đèn sau. Chu Mính Viễn mở cửa ghế lái, ngồi vào trong:

“Lên xe.”

Lúc đó trời đã bắt đầu ngả tối. Thư Diêu cứ tưởng anh chỉ đưa cô ra ngoài ăn tối cho khuây khỏa, ai ngờ ăn xong món hầm đặc trưng của Nam Phi, anh lại không quay đầu xe về hướng cũ.

Thư Diêu cũng chẳng hỏi gì, ngoan ngoãn dựa vào ghế phụ, để mặc số phận đưa đẩy.

Hoàng hôn ở Nam Phi kéo dài một cách kỳ lạ, như một dải thời gian không bao giờ dứt.

Ngồi bên ghế phụ, Thư Diêu nhìn vầng mặt trời màu cam nhạt dần dần trôi xuống đường chân trời. Mỗi lần tưởng nó sắp biến mất rồi, thì nó lại chỉ dịch thêm một chút xíu, nhỏ tới mức gần như không thể thấy được.

Cả con đường hai bên phủ kín những loại thực vật nhiệt đới. Những thứ mà ở các thành phố phương Bắc chỉ là mấy chậu cây cảnh nhỏ xíu, thì tại đây, chúng vươn cao vạm vỡ thành cả hàng cây rợp bóng. Ngay cả xương rồng cũng cao gần bằng người.

Chu Mính Viễn không chạy xe trong nội đô. Đường vắng, đèn cũng thưa, không giống Đế Đô – nơi chỉ mới nhá nhem tối là cả rừng đèn đã thi nhau bật sáng như sợ muộn.

Ở đây chỉ có cây cối dần chìm vào lớp ánh sáng nhạt nhoà, khung cảnh như một giấc mộng đang trôi. Thư Diêu chợt có cảm giác: chiếc xe này không còn là cái Mercedes của Chu Mính Viễn, mà là một con tàu xuyên qua giấc mơ.

Cảm giác ấy — vừa kỳ lạ, vừa dễ chịu.

Mà dễ chịu nhất là, Chu Mính Viễn không phải kiểu người nói nhiều. Không như mấy cậu trai trong nhóm Healer, cứ tíu tít ồn ào tới mức làm cô đau cả đầu. Giờ phút này, cô có thể thoải mái tận hưởng sự yên bình…

Chưa kịp nghĩ hết câu, thì người đang im lặng lái xe bên cạnh bỗng lên tiếng:

“Đó là hai nhánh cây lô hội khổng lồ.”

“……Hả?”

Thư Diêu quay đầu nhìn anh, ngơ ngác.

Ai hỏi gì anh đâu?

Giữa không gian tĩnh lặng, anh đột nhiên giới thiệu… thực vật?

Bị lôi khỏi “con tàu giấc mơ”, Thư Diêu đành ngó ra ngoài cửa kính. Ven đường là một hàng cây nhìn như bông cải xanh mọc chân dài, được ánh chiều tà nhuộm thành màu cam ấm.

Cảm giác như đang nhìn món bông cải xào cà chua.

“Lô hội này là loài đặc hữu của Nam Phi, ban đầu mọc ở sa mạc.” — Chu Mính Viễn tiếp tục, giọng đều đều.

Thư Diêu ừ đại: “À.”

“Phía trước là cây keo gai. Ở Đế Đô, keo có hoa màu hồng, còn ở đây là giống khác.”

“Cái cây thân to kia là cây bao báp, lá có thể ăn được. Một số người bản địa ở Nam Phi hay dùng lá này để nấu canh…”

Thư Diêu nãy giờ vẫn cố giữ bình tĩnh, giờ thì không nhịn được nữa.

Thư Diêu trừng mắt nhìn góc nghiêng của anh, trong đầu chỉ có đúng một câu:
Anh không phải là núi băng mặt lạnh à? Sao tự dưng lắm lời thế?!

“Chu Mính Viễn,” cô dứt khoát nói thẳng, “anh có thể để tôi yên lặng ngắm cảnh một lát không?”

Cả chiếc xe lập tức yên ắng trở lại.
Nếu lắng nghe kỹ, có khi còn nghe được tiếng Chu Mính Viễn nghiến răng.

Tiểu Chu Tổng tức muốn tống cổ cô gái họ Thư này ra khỏi xe.

Người khác nói thì cô há hốc mồm ngưỡng mộ, tới lượt anh nói thì cô bảo “im lặng giùm cái”.

Rất tốt.

Xe rẽ vào một trạm xăng.

Chu Mính Viễn xuống xe đổ xăng.
Thư Diêu thì lục túi nhỏ, lôi ra một cặp kính râm, rất tự nhiên mà… đeo lên mặt anh.

Cô chỉ nghĩ đơn giản: ánh hoàng hôn chiếu vào đúng mặt tài xế thì rất dễ lóa mắt.

Cô có bị chói cũng chẳng sao, nhưng nếu Chu Mính Viễn không thấy đường mà tông vào đâu đó thì tiêu luôn cả hai người.

Ấy thế mà gương mặt căng cứng của Chu Mính Viễn lại dịu đi thấy rõ.

Anh nghĩ:
Cô ấy vẫn thích mình.
Mỗi có một cặp kính mà cũng nhường cho mình đeo.

Xe đổ xăng xong, tiếp tục lên đường.

Thư Diêu nhìn ra được, chắc anh sợ cô cứ ru rú trong viện nghiên cứu mãi sẽ bí bức, nên mới chở cô ra ngoài đi chơi một vòng.

Nhưng với cái kiểu tính cách của anh thì… nói không bao giờ nói.
Chỉ âm thầm lái xe, cũng chẳng chịu tiết lộ đi đâu.

Nghĩ thông suốt rồi, cô thảnh thơi dựa vào ghế phụ, chờ đợi điểm đến.

Trong đầu cô đã vẽ ra mấy viễn cảnh lãng mạn lắm rồi: nào là lên đ.ỉnh núi ngắm sao, hoặc đi vào rừng xem đom đóm, dù gì trời cũng đã tối, không còn gì để tham quan nữa ngoài những thứ lung linh kiểu đó.

Xe cứ đều đều chạy.

Giữa đường Thư Diêu còn ngủ một giấc.

Tới khi cảm nhận được xe dừng hẳn, cô dụi mắt tỉnh dậy – đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Gần 11 giờ đêm, Chu Mính Viễn tắt máy xe.

Trước mắt họ – không có đỉnh núi sao trời, cũng không có lấy một con đom đóm.

Thư Diêu vừa ngáp vừa lau khóe mắt:
“Chúng ta tới đâu vậy?”

Chu Mính Viễn nhìn cô, giọng bình thản:

“Ngủ.”

“?”

Thư Diêu vừa bước xuống xe đã lật đật chạy theo Chu Mính Viễn, níu lấy tay áo sơ mi của anh, ngẩng đầu hỏi đầy nghi ngờ:
“Anh chạy cả một quãng đường xa thế này, chỉ để dẫn tôi đi ngủ thôi á?”

Câu hỏi vừa dứt, cơn buồn ngủ của cô cũng bay biến sạch. Nghĩ lại thấy hơi kỳ kỳ, cô lúng túng tự chữa cháy:
“Ý tôi là… không phải chỉ để ngủ thôi chứ hả…”

Nghe vẫn có gì đó không ổn?
Cái từ “ngủ” này sao bỗng dưng nghe… nóng mặt thế?

Lúng túng thêm hai câu, trí óc Thư Diêu mới kịp kết nối lại. Cô nghiêng đầu, hất nhẹ cằm về phía mông Chu Mính Viễn, nhướn mày:
“Mính Viễn cưa cưa, tôi chỉ nhéo có một cái, không lẽ… bắt tôi chịu trách nhiệm luôn?”

Chu Mính Viễn bình tĩnh đáp, giọng không nhanh không chậm:
“Hai cái.”

Thư Diêu tròn xoe mắt.
Ngẫm lại… đúng thật là hai.

Hiếm khi thấy Thư Diêu á khẩu, Chu Mính Viễn bật cười khẽ:
“Ngủ đi. Mai đưa em đi xem Kimberley.”

“Kimberley? Là gì vậy?”

“Kim cương Nam Phi, em từng nghe chưa? Kimberley chính là cái mỏ kim cương nổi tiếng thế giới.”

Rời khỏi trung tâm nghiên cứu, Chu Mính Viễn cởi bỏ áo vest, chỉ còn chiếc quần xám nhạt và sơ mi trắng. Cúc cổ cũng tháo, vừa đi vừa trò chuyện vu vơ. Dáng vẻ này khiến Thư Diêu nhớ đến mấy ngày họ từng bị kẹt chung, sát cánh bên nhau.

Thư Diêu cười tủm tỉm:
“Vậy có nhặt được viên nào không?”

Chu Mính Viễn nhướng mày, giọng lơ lớ kiểu Bắc Kinh:
“Em nghĩ gì vậy, cái hố kim cương đó bị nước mưa với nước ngầm lấp đầy từ lâu rồi. Nhặt được thì cũng tới lượt người khác trước em rồi!”

“Thế thì đi làm gì nữa, không đi đâu!”

Nói không đi là vậy, hôm sau Thư Diêu vẫn lẽo đẽo theo Chu Mính Viễn tới Kimberley.

Chuyến đi rõ ràng được anh lên kế hoạch từ trước, trong cốp xe còn có cả quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô. Anh thay vest bằng quần kaki màu be nhạt và sơ mi xanh nhạt, tới gõ cửa phòng Thư Diêu.

Cô mở cửa, nhìn bộ đồ bảnh bao của anh, khẽ chớp mắt, rồi lém lỉnh nói:
“Mính Viễn ca ca, anh mặc đẹp vậy là đi xem mắt hả?”

“Có vợ rồi, cảm ơn.”

“Vậy là đi ngoại tình à?”

Chu Mính Viễn lười đôi co, lôi cô đi ăn sáng rồi hai người thẳng tiến Kimberley.

Cái hố kim cương ngập nước nhìn vẫn hoành tráng. Trong khu triển lãm ghi lại đủ thứ về quá trình gian khổ của người dân Nam Phi khi đào mỏ.

Hồi đó không có máy móc hiện đại, chỉ toàn cuốc xẻng đơn sơ, mà đào được cái hố sâu hơn ngàn mét.

Người tham quan tấm tắc mãi, chụp ảnh lia lịa, khen ngợi bằng đủ thứ tiếng.

Chỉ riêng Thư Diêu là đứng đơ trước tủ kính trưng bày kim cương, lẩm bẩm:
“Hơn ba tấn kim cương… trời ơi, vậy là bao nhiêu tiền ta…”

Cái mặt đơ đơ đầy mộng tưởng đó, chẳng khác nào con nghiện tiền.

Chu Mính Viễn nhìn cô, mặt vốn dửng dưng cũng phải ngoảnh đi bật cười.

Ra khỏi Kimberley, họ tiếp tục chạy xe về hướng đông bắc, men theo sông Vaal. Khi băng qua cánh đồng lúa mì vàng óng, Thư Diêu mở cửa trời, thò đầu ra ngoài, hét lên phấn khích:
“Mính Viễn! Tôi thấy người rơm kìa! Người rơm!”

Chu Mính Viễn vừa cười vừa mắng:
“Vào trong mau. Xe chạy nhanh, lỡ văng trúng đá là đầu em nứt như trái dưa đấy!”

Bị mắng, cô chu chu môi chui vào, ngoan được chưa tới hai phút lại gõ cửa kính:
“Lúc nãy có con chim đen to ơi là to bay ngang! Đuôi dài lấp lánh luôn, đẹp lắm!”

“Chim đuôi dài xinh xinh đó gọi là goá phụ áo đen đuôi dài ( long-tailed widowbird)”

Thư Diêu liếc anh đầy nghi ngờ:
“Anh ngày nào cũng ôm đống dữ liệu, sao biết mấy thứ này?”

Chu Mính Viễn không đáp.

Chẳng lẽ nói vì thấy cô mê tít cái ông giáo sư Lý Tư, nên đêm đó anh tức tốc học thuộc sách động vật Nam Phi, còn tranh thủ tua nhanh hai tập Animal Planet?

Ngày thứ ba, họ đến thác Tugela.

Chu Mính Viễn bảo, đây là thác nước cao nhất Nam Phi, thuộc top ba thế giới.

Làm hướng dẫn viên cho một khách duy nhất, Chu Mính Viễn vô cùng chuyên nghiệp, truyền thuyết địa phương, phong tục tập quán… cái gì cũng kể rành rọt.

Thư Diêu vừa “ừ ừ” gật đầu, vừa cầm cành cây dính vài chiếc lá, chấm nước rồi… vẩy nguyên một mặt nước lên Chu Mính Viễn.

Anh quay sang nhìn, mặt tỉnh bơ.

Cô cười như được mùa:
“Anh có coi Tây Du Ký chưa? Quan Âm Bồ Tát cũng dùng cành dương liễu nhúng nước rồi vẩy vậy đó, người nào dính là sống lại liền!”

Chu Mính Viễn nhếch môi:
“Ý em là tôi chết rồi?”

“Không có nha, tôi vẩy vậy là để anh sống lâu trăm tuổi.”

Thư Diêu lại nhúng nước, vẩy thêm phát nữa, giọt nước rơi tí tách lên mặt Chu Mính Viễn. Anh chau mày, hơi nghiêng đầu tránh, còn nghe cô hí hửng khoe:
“Giờ thì sống tới hai trăm tuổi luôn đó!”

Ở thác Tugela vừa mới mưa xong, đá trên đường đều ươn ướt, phía sau lưng Thư Diêu là một vòm cầu vồng vắt ngang bầu trời. Cô vừa mới vẩy được hai nhát nước, chiếm được chút “tiện nghi” liền cười đến mức suýt thở không nổi, ôm bụng ngồi thụp xuống mép suối.

Chu Mính Viễn cũng ngồi xuống cạnh, tiện tay tạt một vốc nước sang phía cô, bắt chước giọng điệu vừa rồi:
“Sống lâu trăm tuổi.”

“Chu Mính Viễn!”

Thư Diêu lau mấy giọt nước trên mặt, nhào tới định lấy cành cây quật cho anh mấy phát.

Chu Mính Viễn né rất nhanh, còn bật cười ha hả.

Không rõ là vì thật sự vui, hay là đang cười cô hậu đậu.

Thật ra mỏ kim cương Kimberley hay thác Tugela, năm đầu tiên anh sang Nam Phi đã từng đi hết rồi.

Hồi ấy vừa tiếp nhận đống việc ngổn ngang nơi này, tâm trạng tệ, hiệu suất làm việc cũng tụt dốc. Thế là anh lái xe đi lang thang, không quen ai, không biết đâu, cứ lái đến đâu thì xuống xe đi dạo đến đó.

Cũng từng có vài khoảnh khắc bất chợt nghĩ: Nếu lúc này có ai đó bên cạnh thì tốt biết mấy.

Nhưng anh chưa từng nghĩ, cái suy nghĩ viển vông đó lại có ngày thành sự thật.

Thư Diêu theo Chu Mính Viễn chơi suốt ba ngày. Trở về từ thác Tugela, họ ở một khách sạn đậm phong cách Nam Phi.

Đi chơi bao giờ cũng mệt. Thư Diêu như bị rút hết xương, dựa vào vách thang máy mềm nhũn như bún.

Thang máy đang đi lên, cô đột nhiên quay đầu nhìn sang Chu Mính Viễn hỏi:
“Lúc trước anh nói, chờ làm xong việc sẽ nói chuyện với tôi. Mà rốt cuộc là chuyện gì mà khó mở miệng đến vậy? Dẫn tôi chơi ba ngày trời mà vẫn chưa chịu nói.”

Thang máy rộng rãi, chỉ có hai người họ. Thư Diêu đứng dựa vào bên trái, Chu Mính Viễn đứng phía bên phải, giữa hai người cách nhau tầm hai mét.

Cô hỏi xong, Chu Mính Viễn nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Thư Diêu ngẩn người.

Cô từng nói, Chu Mính Viễn trắng như ma cà rồng quý tộc. Nhưng khác với trên phim, ma cà rồng trong phim nhìn người rất tình cảm, còn ánh mắt của Chu Mính Viễn thì lúc nào cũng lạnh như băng.

Cô còn từng âm thầm chê bai: nếu Chu Mính Viễn là ma cà rồng thật, chắc không ai tình nguyện để anh hút máu đâu.

Nhưng ánh mắt vừa rồi anh nhìn cô… lại không giống như trước.

Thư Diêu bỗng nghĩ, Nếu anh thực sự là ma cà rồng, vậy thì cứ để anh cắn một cái cũng được.

Hai mét chẳng xa, chỉ là chuyện Chu Mính Viễn bước tới hai bước. Anh đi đến bên cô, bỗng nâng tay đỡ nhẹ sau đầu Thư Diêu, cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Cảm ơn em, đã đến bên tôi.”

Đồng tử Thư Diêu co lại.

Anh biết rồi sao?

Ngay sau đó, hơi thở ấm nóng từ môi lưỡi anh lướt qua vành tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
“Anh có thể biết lý do không? Lý do em đến tìm tôi.”

— Phải chăng là vì em thích tôi?

Tác giả có lời muốn nói:
【Cập nhật lần một, lần hai lúc 11 giờ】

Bình Luận (0)
Comment