Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 39

“Tôi có thể biết lý do được không? Lý do em đến tìm tôi.”

Chu Mính Viễn vốn là người ít nói, những tình huống cần anh mở lời đa phần đều là trên thương trường – nơi mà lợi ích qua lại luôn đi kèm với đề phòng, đề phòng người khác tính toán mình, cũng đề phòng bản thân vô ý để người ta nắm thóp.

Vì thế giọng nói của anh từ trước đến nay luôn bình thản, rõ ràng, không gấp không chậm, mang theo một sự chín chắn vượt quá tuổi.

Nhưng câu nói vừa rồi, khi môi anh chỉ cách tai Thư Diêu gang tấc, lại nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân tháng ba.

Tim Thư Diêu khẽ loạn nhịp một nhịp, nhưng cô tự nhủ đó là vì quá bất ngờ.

Chu Mính Viễn nói xong, thu tay từ sau đầu cô về, lùi nửa bước, hai tay đút lại vào túi quần, chỉ còn ánh mắt là bình tĩnh dừng lại trên gương mặt cô, chờ câu trả lời.

Thang máy lơ lửng mùi bưởi nhẹ dịu, chẳng rõ là do khách sạn cố tình dùng loại xịt phòng này, hay trước đó có ai bóc bưởi trong thang.

Thư Diêu đưa tay sờ vành tai, ngẩng đầu, gương mặt không gợn sóng:
“Còn vì cái gì được nữa, mẹ tôi bắt tôi lấy chồng thôi.”

“Thôi đi,” Chu Mính Viễn bật cười, “Không phải mẹ em là kiểu người ngoài ba lê ra thì chẳng quan tâm chuyện gì à? Cả đời sống vì ba lê? Mà bà ấy lại ép em lấy chồng? Tôi có xem video đám cưới rồi đấy, trông em lúc múa vui lắm mà, lấy tôi là tự em quyết định đúng không?”

Giọng điệu Chu Mính Viễn nói mấy lời này rất tự nhiên, như thể khoảng cách mười một năm chưa từng tồn tại.

Cũng như thể, từ lúc họ gặp nhau trong lần bị nhốt, hai người chưa từng rời xa nhau.

Thang máy đến nơi, Thư Diêu là người nhảy ra trước, cũng bật cười theo.

Cô đi ngược lại phía hành lang, đối diện với Chu Mính Viễn, vừa đi vừa chỉ vào anh:
“Anh nhớ kỹ thế cơ à, chuyện từ tám trăm năm trước rồi đấy, sao anh vẫn nhớ rõ thế!”

“Tôi nói thì em lại không nhớ à?”

Họ về muộn, hành lang khách sạn vắng hoe, rất yên tĩnh.

Thư Diêu sợ làm phiền những khách đang nghỉ, hạ giọng nhỏ xuống:
“Nhớ chứ, nhớ rõ là đằng khác, đặc biệt là câu ‘Tôi sẽ đưa em ra ngoài, cho em một cơ hội lựa chọn lại.’ Tôi nhớ rất rõ, lúc đó trong lòng tôi, anh giống như vị cứu tinh vậy.”

Cô vừa nói xong, thấy Chu Mính Viễn nghiêng đầu khẽ ho một tiếng.

Anh rất ít có mấy hành động giống thiếu niên như vậy. Lúc Thư Diêu quen anh, Chu Mính Viễn mới mười bảy, người khác ở tuổi đó còn đang mơ mộng linh tinh, còn anh đã chín chắn đến mức gần như “quá chín”.

Nên khi anh quay đầu khẽ ho, Thư Diêu không nghĩ anh ngại, còn tưởng anh bị sặc.

“Anh đỏ tai làm gì? Nói mấy câu thôi mà tự làm mình sặc nước bọt à?”

Cô nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đầu óc vẫn còn vướng trong bất ngờ vì bị nhận ra:
“Chu Mính Viễn, sao anh nhận ra tôi vậy? Tôi thay đổi nhiều lắm mà?”

“Lúc đầu không nhận ra. Nhưng tình cờ phát hiện em biết múa ba lê, tôi quen có một cô gái như thế thôi, quá trùng hợp.”

Giọng điệu Chu Mính Viễn lúc nói chuyện bình thường rất dễ chịu, pha chút âm điệu đặc trưng của người thủ đô, lọt vào tai Thư Diêu lại càng khiến cô thấy thoải mái.

Cô nhảy lên mấy bước, đưa tay nhéo má anh:
“Biết sớm là anh nói chuyện dễ thương như vậy, tôi đã sớm nói cho anh biết thân phận rồi!”

Bàn tay nghịch ngợm kia bị Chu Mính Viễn gạt ra:
“Em vẫn chưa nói cho tôi biết lý do đấy.”

Thư Diêu vung tay, vừa đi lùi vừa nhảy một bước:
“Còn có lý do gì nữa? Trước đây chúng ta đã nói rồi mà, lúc chia tay tôi có nói sẽ đến tìm anh.”

Khoảng thời gian bị nhốt trong căn phòng nhỏ chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại là khoảng thời gian “nhàn rỗi” hiếm có nhất của họ. Bình thường, một người bị ba lê chiếm trọn, một người bận rộn giữa thương trường, không ai thực sự sống như chính mình.

Chỉ có mấy ngày đó, họ mới thật sự đặt xuống gánh nặng không thuộc về mình, mới dám mở lòng ra.

Khi đó Thư Diêu ngây thơ đến ngốc nghếch, là Chu Mính Viễn dạy cô: làm gì cũng không thể vội vàng, nếu muốn đạt được điều mình muốn, nhất định phải từng bước lên kế hoạch.

Sau khi quay về học viện múa, Thư Diêu bắt đầu trầm lặng hơn, bắt đầu lên kế hoạch làm sao thoát khỏi ba lê một cách triệt để.

Câu trả lời của Thư Diêu nhẹ nhàng như không, Chu Mính Viễn chỉ hơi gật đầu, như đang suy ngẫm điều gì, nhưng không hỏi thêm nữa.

Hành lang khách sạn được trải thảm dệt họa tiết phức tạp màu nâu đỏ. Thư Diêu cứ đi lùi như vậy, không để ý gót chân đạp vào một nếp gấp nhỏ, loạng choạng ngã ra sau.

Chu Mính Viễn kịp thời nắm lấy tay cô, kéo một cái về phía mình. Thư Diêu nhẹ hều, theo lực kéo nghiêng người về trước, ngã nhào vào lòng anh.

Đúng lúc ấy, hai người đứng ngay trước cửa phòng Chu Mính Viễn. Anh buông tay ra:
“Ngủ đi thôi, mai còn về.”

Nếu đổi lại là cô gái khác, đứng gần Chu Mính Viễn đến vậy chắc chắn sẽ đỏ mặt tim đập, thế mà Thư Diêu lại chỉ vỗ nhẹ lên ngực anh, tươi cười rạng rỡ:
“Ngủ ngon nhé.”

Phòng của Chu Mính Viễn ngay sát bên cạnh. Anh đưa thẻ phòng áp vào máy quét, một tiếng “tít” vang lên, cửa mở ra. Anh bước vào không quay đầu lại:
“Ngủ ngon.”

Cánh cửa đang khép lại chợt bị chặn bởi một vật gì đó. Chu Mính Viễn cúi mắt xuống nhìn – giữa khe hẹp giữa khung cửa và cánh cửa, kẹt lại một chiếc giày da nữ màu đen kiểu dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn bám lấy khung cửa, Thư Diêu thò đầu vào:
“Chu Mính Viễn, tôi thấy tôi ngủ không được.”

“Rồi sao nữa?”

“Tái ngộ sau bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh không thấy xúc động gì à?”

Vừa nói, cô vừa chen người đẩy cửa, nửa thân trên đã nghiêng vào trong:
“Hay là tụi mình ngủ chung một phòng đi, dù sao cũng là phòng tiêu chuẩn mà.”

Phòng khách sạn rộng rãi. Trước kia khi còn ở Đông Cẩn, thỉnh thoảng đêm khuya họ cũng từng ở chung một phòng, thực ra để Thư Diêu vào cũng chẳng có gì.

Chỉ là trước khi đến Nam Phi, Chu Mính Viễn từng mơ một giấc mơ, nội dung giấc mơ đó… nói sao nhỉ, không tiện lắm.

Thế nên lúc Thư Diêu nghiêng người vào, tầm mắt anh vô thức liếc qua cổ áo của cô.

May quá, không phải là chiếc áo cổ trễ hôm trước.

Chu Mính Viễn im lặng đứng đó, rơi vào mắt Thư Diêu chẳng khác gì đang đề phòng. Cô bĩu môi:
“Tránh ra đi, chắn cửa làm gì. Tôi có định giở trò gì đâu, chẳng lẽ nói chuyện với anh cũng không được à? Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh lắm.”

Chu Mính Viễn nhích người tránh ra. Thư Diêu vui vẻ chui vào, chạy một mạch đến bên giường, đá văng giày rồi ngồi phịch xuống.

Lúc nhận phòng, lễ tân nói chỉ còn phòng tiêu chuẩn. Khi đó Chu Mính Viễn còn cau mày, thấy giường phòng tiêu chuẩn nhỏ, sợ nghỉ ngơi không ngon.

Giờ nhìn lại, có hai chiếc giường cũng tốt. Giường tuy nhỏ, nhưng ít ra là riêng biệt.

Chứ với tính cách của Thư Diêu, nếu là một chiếc giường lớn thì cô thật sự có thể chui lên nằm chung với anh, rồi đề nghị “nói chuyện dưới chăn cho ấm” cũng nên.

Vậy thì anh còn ngủ kiểu gì?

Chu Mính Viễn ngồi lên chiếc giường còn lại:
“Không thể để mai nói à? Phải thức đêm bằng được sao?”

“Anh không hiểu đâu, tâm sự là phải tùy cảm xúc. Giờ tôi đang rất có nhu cầu chia sẻ, anh nghe không?”

“…Nói đi.”

Thư Diêu dựng gối đầu lên, tựa lưng, chọn một tư thế thoải mái rồi mới mở lời:
“Năm tôi mười chín tuổi, từng gặp anh một lần ở Anh. Nhưng anh không nhận ra.”

Chu Mính Viễn khựng lại.

Ở Anh?

Mọi người đều nghĩ năm đó Thư Diêu không trúng tuyển vào đoàn ba lê hàng đầu nên quá đau lòng, mới dứt khoát từ bỏ ba lê để nhảy đường phố. Nhưng sự thật không phải vậy.

Bài thi năm ấy ở Anh, thật ra Thư Diêu đã qua rồi.

Điểm kỹ thuật của cô, tất cả giám khảo đều cho A hoặc A+. Chỉ là đến vòng phỏng vấn, vị giám khảo chính ngồi dưới sân khấu hỏi cô một câu:
“Do you like ballet or not?”

Câu hỏi này vốn chỉ là hình thức, không có vũ công nào sẽ trả lời “không thích”.

Câu trả lời chẳng cần xuất sắc gì, với thành tích đứng đầu như cô, chỉ cần nhẹ nhàng nói “yes” là cánh cửa của đoàn múa sẽ mở rộng.

Nhưng đó có phải điều cô thật sự muốn?

Không.

Ba lê là tình yêu của mẹ cô, là tất cả của bà – nhưng không phải của cô. Từ năm ba tuổi, cô đã muốn nói với gia đình mình:

Em không yêu ba lê.

Thư Diêu đứng trên sân khấu, mặc váy voan trắng trang nhã, khoảnh khắc đó cô gần như run rẩy, vì cô đã đợi ngày này quá lâu, quá nhiều năm.

Cô dõng dạc đáp:

“No.”

Bên dưới sân khấu vang lên những tiếng xôn xao, các giám khảo đều vô cùng sửng sốt.

Chỉ có vị giám khảo chính vẫn bình tĩnh ngồi đó. Đó là một cựu vũ công ba lê tóc vàng, bà cúi đầu nhìn bảng điểm của Thư Diêu, rồi lại ngẩng lên hỏi lại lần nữa:
“Do you like ballet?”

Thư Diêu hiểu, đó là một cơ hội thứ hai – hiếm hoi và quý giá, là vị giám khảo ấy phá lệ mà cho cô.

Nhưng cô không hề do dự, giọng điệu dứt khoát đến không thể kiên định hơn:
“Never.”

Tôi chưa từng yêu nó.

Hôm đó, Thư Diêu rời khỏi sân khấu thi tuyển trong nước mắt. Mọi người xung quanh đều bị che mắt – ai cũng nghĩ cô không biểu diễn tốt, nghĩ cô buồn vì thất bại, rồi vây quanh muốn an ủi cô.

Nhưng khoảnh khắc ấy, Thư Diêu thật sự rất cô đơn.

Cô có một suy nghĩ táo bạo, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai. Cô đã đưa ra quyết định mà mình ao ước từ lâu, nhưng lại chẳng thể thốt ra được.

Vì nếu nói ra, người khác chỉ thấy cô “khác người”, chỉ thấy cô “kỳ quặc”.

Thư Diêu khóc không kiềm chế nổi, từ chối mọi lời dỗ dành, một mình bước đi trên những con phố London.

Chỉ có cô biết rõ — cô đang vui.

Cô vui vì cuối cùng đã tự mình thoát khỏi mọi thứ mà cô luôn muốn trốn khỏi.

Và kể từ giây phút đó, mọi thứ cô không yêu, sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Cô ngồi xổm bên vệ đường khóc rất lâu. Đường phố London xe cộ tấp nập, sương mù lảng bảng, đèn đỏ vừa bật lên, một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô.

Thư Diêu theo phản xạ ngẩng đầu, thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống. Trong xe là một chàng trai trẻ, da trắng, ánh mắt lạnh nhạt. Anh đưa tay ra, trao cho cô một chiếc khăn tay.

Chiếc khăn tay màu xám lạnh, hoạ tiết kẻ của Burberry, sạch sẽ tinh tươm. Thư Diêu đón lấy.

Đèn xanh bật lên, cậu thiếu niên kia kéo cửa kính lên, chiếc xe hoà vào dòng người mà lăn bánh rời đi.

Đó chính là Chu Mính Viễn, năm ấy 22 tuổi.

Anh xuất hiện vừa vặn đến không ngờ. Như thể chiếc khăn tay ấy là món quà chúc mừng cô thoát khỏi ngục tù của riêng mình.

Giờ ngồi trên giường, Thư Diêu mỉm cười kể lại:
“Không hiểu là duyên số gì, mà cả hai lần tôi bỏ trốn, đều bị anh bắt gặp.”

Chu Mính Viễn nghe cô kể, trong đầu lờ mờ có hình ảnh mơ hồ. Khi ấy anh không biết cô gái đó là Thư Diêu, nhưng anh vẫn nhớ — nhớ rõ hình ảnh cô gái nhỏ búi tóc ba lê, ngồi bên lề đường, gương mặt nhòe nước mắt.

Giống hệt cô gái trong căn nhà đổ nát năm xưa, hoá trang thành chú hề mà ngồi co ro.

Chiếc khăn tay đó, anh đưa cho “cô gái hề” trong trí nhớ.

Không ngờ… lại thật sự chính là cô.

Thư Diêu nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Chu Mính Viễn, nhẹ nhàng ôm lấy anh một cái:
“Chu Mính Viễn, là anh khiến cho mỗi lần tôi chạy trốn, đều không còn đơn độc.”

Trên người Thư Diêu có một mùi hương dịu nhẹ, thơm thoang thoảng như hoa mới nở đầu xuân. Khoảnh khắc bị làn hương đó bao trùm, Chu Mính Viễn bất giác nghĩ:

Cô ấy… sắp tỏ tình với mình à?

Con gái chủ động thế này, chắc là hơi ngại ngùng lắm?
Hay là… mình nói trước luôn?

Chu Mính Viễn không tự nhiên li.ếm nhẹ khoé môi, hơi thăm dò hỏi:
“Thư Diêu, em có phải là… thích tôi không?”

Thư Diêu vừa mới buông anh ra, đang lười nhác lăn trở lại giường. Nghe thấy câu hỏi đó, cô quay đầu lại, mặt đầy khó hiểu:
“Tôi mới ôm anh một cái thì đã thành thích rồi? Rõ ràng là ôm cảm ơn mà, anh trai à!”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: …Cô ấy vừa gọi tôi là gì cơ???

Bình Luận (0)
Comment