Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 40

Đêm ấy, Thư Diêu ngủ một giấc thật yên lành, chẳng mộng mị, tỉnh dậy đầu óc nhẹ bẫng, tinh thần phơi phới.

Cô ngủ trong phòng của Chu Mính Viễn, ăn sáng cũng ở đây luôn.

Ngồi trên ghế bên chiếc bàn ăn nhỏ, tay cầm thìa, cô húp từng ngụm canh nấu từ lá bao báp. Canh bốc khói nghi ngút, Thư Diêu nhẹ nhàng thổi lớp hơi nóng, khẽ nhấp một ngụm.

Mùi vị thì bình thường, nhưng dễ chịu, nhẹ bụng, uống vào không thấy nặng nề gì cả.

Những ngày qua đi chơi cùng anh, thức ăn anh chọn lúc nào cũng hợp lý như thế. Ở bên Chu Mính Viễn, Thư Diêu chẳng phải lo đau dạ dày hay khó tiêu bao giờ.

Thật ra… anh là một người rất ấm áp.

Phòng khách sạn không nhỏ, không đến mức sang trọng nhưng tiện nghi đầy đủ, có bàn ăn, ghế sofa, cạnh sofa còn có cả một ban công nho nhỏ.

Chu Mính Viễn đang đứng ngoài ban công gọi điện. Sau lưng anh là ánh nắng ban mai rực rỡ, sáng đến mức làm da anh trắng bật lên, liếc mắt một cái chẳng khác nào thần tiên hạ phàm.

Cánh cửa kính trong suốt khép lại, Thư Diêu chỉ nhìn được biểu cảm điềm đạm của anh từ bên trong, môi mỏng mấp máy, vẻ mặt nghiêm túc, lý trí như mọi khi.

Chỉ là… trông anh có vẻ không ngủ ngon lắm.

Dưới mắt ánh lên một vệt xanh nhạt.

Da Chu Mính Viễn vốn trắng, chỉ cần hơi có quầng thâm thôi là đã dễ nhận ra rồi.

Nhưng lạ thật, hôm qua trước khi ngủ rõ ràng họ còn trò chuyện rất vui vẻ cơ mà? Giường khách sạn cũng êm ái, mà cô ngủ lại ngoan ngoãn, không nói mớ, không ngáy… Chu Mính Viễn sao lại trông như ngủ không yên?

Khi Thư Diêu đã uống được nửa bát canh lá cây, Chu Mính Viễn kéo cửa bước vào. Dáng người cao lớn của anh chắn đi nửa ánh sáng trên bàn, Thư Diêu ngẩng đầu lên trong bóng râm do anh tạo ra, hỏi:

“Anh hôm qua ngủ không ngon à? Nhìn như có quầng thâm dưới mắt kìa.”

Chu Mính Viễn cụp mắt, không đáp.

Ngủ ngon mới là lạ đấy.

“Ăn thử miếng sandwich không? Tôi vừa cắn thử một miếng, có cho cà ri, vị ngờ đâu lại ngon phết.”

Sandwich trên bàn được Thư Diêu cắt thành từng miếng nhỏ gọn gàng, trông cứ như bánh trà chiều. Cô cầm một miếng, quỳ gối trên ghế cho chiều cao bằng với anh, khoác tay qua cổ anh như anh em chí cốt, nhét luôn miếng sandwich vào miệng Chu Mính Viễn.

Hành động này lại khiến anh nhớ đến tiếng gọi “anh trai” gây nghẹn tim hôm nào.

Chu Mính Viễn chau mày nhai vài cái, nuốt xuống mới mở miệng: “Ngồi xuống cho tử tế.”

Thư Diêu ngoan ngoãn ngồi xuống, thìa trong tay vẫn khuấy nhẹ: “Hôm nay mình đi đâu chơi thế?”

Thật ra không hỏi cô cũng đoán được. Mấy hôm trước khi đi chơi, điện thoại của Chu Mính Viễn hầu như luôn để im lặng, cả ngày đưa cô đi khắp nơi, chẳng buồn liếc lấy một lần.

Sáng nay, Thư Diêu bị tiếng chim đánh thức, tỉnh dậy thì đã thấy anh đứng ngoài ban công nghe điện thoại rồi.

Vài ngày thảnh thơi trôi qua, chắc anh cũng đã trốn việc khoảng ba hôm. Công việc chắc chất đống như núi rồi.

Nên kiểu gì hôm nay cũng phải quay lại trung tâm nghiên cứu thôi.

Vậy mà khi cô vừa hỏi xong, Chu Mính Viễn chẳng nhắc gì đến công việc, chỉ dừng lại nửa nhịp: “Đi về hướng đông bắc là tỉnh Limpopo, có thảo nguyên cây thưa và công viên quốc gia Kruger, có thể thấy cá sấu sông Nile nằm phơi mình trong đầm lầy, em muốn đi không?”

Như thể chỉ cần cô gật đầu, mọi công việc trên đời anh cũng có thể gác lại phía sau.

Chu Mính Viễn có cái kiểu cưng chiều rất kín đáo, không phô trương nhưng vẫn khiến người ta mềm lòng.

“Thôi đi, sau này tôi còn quay lại Nam Phi nữa mà. Lần sau tôi tới, anh lại đưa tôi đi chơi nhé.”

Lần sau.

Gương mặt lạnh lùng như đóng băng của Chu Mính Viễn khẽ động.

Thư Diêu kéo kéo tay áo anh: “Anh nhắc lại lần nữa xem, hướng đông bắc là tỉnh gì cơ?”

“Limpopo.”

“Gì cơ?”

“Limpopo.”

“Chu Mính Viễn, anh nói mấy chữ láy đáng yêu dễ sợ luôn á, hahaha!”

Chu Mính Viễn liếc cô một cái như chẳng biết nói gì, đúng lúc điện thoại công việc lại rung lên. Anh vừa bắt máy vừa ra hiệu cho Thư Diêu, anh nghe điện đây.

Anh quay lại ban công, quay lưng về phía cô, ngón tay thon dài khép nhẹ cửa kính.

Anh vừa đi khỏi, điện thoại Thư Diêu cũng reo lên — cuộc gọi video từ Phùng Lăng Tử.

Nam Phi lệch múi giờ với trong nước sáu tiếng, bên này mới hơn tám giờ sáng, bên kia đã là hai giờ chiều rồi.

Vừa bật video lên, Thư Diêu lập tức nhận ra phông nền phía sau hai đứa bạn chí cốt của cô đang uống trà chiều với nhau ở Đế Đô.

Cô vẫy tay rối rít với hai người trong video, giọng tươi rói: “Chào buổi chiều nhé~ Hay là chào buổi sáng ta~?”

Phùng Lăng Tử thì không vui vẻ gì mấy, sắc mặt hơi khó coi, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt: “Tớ vừa nghe được chuyện này đây, Thư Diêu, cậu mau thành thật khai báo cho tớ biết đi, sao lại nghe bảo Chu Mính Viễn – con chó đó – lại là người cứu mạng cậu hả?”

Nghe giọng điệu của Phùng Lăng Tử, Thư Diêu lập tức cụp tai rụt cổ.

Từ nhỏ ba người đã lớn lên cùng nhau, mà Phùng Lăng Tử thì nổi tiếng là nóng tính nhất, Thư Diêu với Tề Ngôn Thanh đều không dám chọc giận cô nàng.

“Ngay cả Tề Ngôn Thanh còn biết, mỗi mình tớ bị giấu trong bóng tối? Cậu nói rõ ràng cho tớ đi, tại sao không nói với tớ chuyện này?” Phùng Lăng Tử bắn liên thanh như súng máy, “Hơn nữa cậu đi nói với Tề Ngôn Thanh làm gì? Ý kiến của cậu ta có đáng tin không? Cậu ta có khi còn vỗ tay cổ vũ cho cậu cưới Chu Mính Viễn ấy chứ!”

“Cũng đâu đến mức vô tâm như cậu nói…”
Tề Ngôn Thanh yếu ớt phản bác từ bên cạnh, giọng nghe có chút bất lực.

Thật ra Thư Diêu cũng không cố tình giấu riêng Phùng Lăng Tử chuyện này. Ban đầu ngay cả Tề Ngôn Thanh cũng không biết gì. Chỉ là, sau vụ bị bắt cóc ở Pháp, người đến đón cô lại là một bác họ sống bên đó lâu năm của nhà họ Tề. Không cần cô mở lời, Tề Ngôn Thanh cũng tự suy ra được mọi chuyện.

Thư Diêu vừa giải thích được vài câu, Phùng Lăng Tử đã hừ một tiếng qua mũi, coi như tạm tha thứ.

Tiểu tiên nữ Thư Diêu thì có thể tha, còn “Chu cẩu” thì không!

Trong lòng tiểu thư Phùng, Chu cẩu chính là tội ác nguyên thủy!

Phùng Lăng Tử bĩu môi, lườm một cái rồi nói:
“Cho là cứu mạng đi, thì cũng không thể lấy thân báo đáp kiểu đó được! Cậu còn cả một quãng đời thanh xuân tươi đẹp, chẳng lẽ định phung phí thế sao?”

Nghe đến đây, Thư Diêu theo phản xạ liếc ra phía ban công một cái.

May quá, phòng cách âm khá tốt, chắc là Chu Mính Viễn không nghe thấy gì.

“Báo đáp gì chứ?” – Thư Diêu bưng bát canh lá baobab, vẻ mặt nghiêm túc mà thản nhiên – “Tụi mình là bạn đồng nạn mà. Cùng nhau vượt qua chuyện đó, giờ anh ấy khó khăn, tớ giúp lại một chút, cũng giống như lúc trước anh ấy giúp tớ thôi.”

Cô nói rất thẳng thắn, giọng nhẹ nhàng:
“Dù sao thì… anh ấy cũng là ánh trăng sáng của tớ mà.”

“Phụt——”

Phùng Lăng Tử đang uống trà thì bị sặc, ho đến mức mặt đỏ bừng. Cô lườm Tề Ngôn Thanh đang giúp mình vỗ lưng, rồi nhìn Thư Diêu như thể cô vừa nói ra chuyện gì kinh thiên động địa:
“Cậu nói lại xem, Chu Mính Viễn là cái gì của cậu?!”

“Là ánh trăng sáng đó.”

Thư Diêu tỉnh bơ đáp, còn rảnh rỗi húp thêm hai ngụm canh:
“Hồi đó bọn tớ bị nhốt trong một căn nhà nát. Không có anh ấy, tớ sớm đã toi rồi. Anh ấy là người cứu tớ ra ngoài. Mà lúc đó, đầu óc tớ ngoài ba lê ra thì chẳng có gì khác. Anh ấy đã kể cho tớ nghe bao nhiêu điều, dạy tớ rất nhiều cách để nhìn nhận cuộc sống. Nếu không nhờ anh ấy, chắc giờ tớ vẫn mắc kẹt trong cái đoàn múa đó, không thoát nổi.”

Nói đến đây, cô nâng tay lên, làm động tác như đang đỡ lấy ánh trăng trên trời:
“Anh ấy chính là vầng trăng trên cao của tớ, soi sáng con đường tớ phải đi. Bây giờ anh ấy gặp khó, lẽ nào tớ không giúp?”

Phía bên kia video, Phùng Lăng Tử và Tề Ngôn Thanh nhìn nhau, mặt ai cũng có chút vi diệu.

Một lúc sau, Phùng Lăng Tử mới khó khăn mở miệng:
“…Cậu, cậu gọi cái soi sáng đường đời là gì cơ?”

“Là ánh trăng sáng mà.”

Phùng Lăng Tử há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng đành bó tay, dúi luôn điện thoại vào tay Tề Ngôn Thanh.

Thư Diêu ngẩn người: “Sao thế? Tớ nói sai à?”

Tề Ngôn Thanh cố nhịn cười:
“Cô Diêu à, cái dẫn đường người ta gọi là ngọn hải đăng, không phải ánh trăng trắng hay sánggì đâu.”

“Ơ, tớ thấy giống nhau mà.”

Tề Ngôn Thanh nghĩ thầm:
Giống gì mà giống! Khác nhau một trời một vực luôn đó!

Tề Ngôn Thanh vốn là người không quá đặt nặng chuyện hôn nhân, lại quen sống tùy hứng, nên cũng chẳng phản đối chuyện Thư Diêu đến với Chu Mính Viễn. Cậu a chẳng có cái nhìn tiêu cực với người đàn ông kia như Phùng Lăng Tử.

Cầm điện thoại, cậu hỏi thăm vu vơ:
“Nhìn cái background thì chắc đang ở khách sạn hả? Hai người đi chơi à?”

Vừa nhắc đến chuyện du lịch, Thư Diêu đã hào hứng hẳn, ríu rít kể cho hai người bạn nghe hành trình mấy ngày qua.

Mỗi câu mở đầu đều là:
“Chu Mính Viễn dẫn tớ đi…”, hoặc “Chu Mính Viễn đưa tớ ăn…”

Phùng Lăng Tử nghe mà cộc cằn chen vào:
“Anh ta tốt cái nỗi gì? Suốt ngày mặt lạnh như băng, nhìn phát sợ!”

Thư Diêu lập tức bênh bạn đồng nạn:
“Anh ấy chỉ là vẻ ngoài hơi lạnh chút thôi, chứ bên trong ấm áp cực kỳ. Tính cũng không nóng đâu. Cùng lắm là khi không vui thì im lặng chứ chẳng càm ràm, chẳng lên giọng, càng không cãi tay đôi. Rất là lịch sự, lại chu đáo…”

Thư Diêu bắt đầu đếm bằng ngón tay, liệt kê từng ưu điểm của Chu Mính Viễn, nói mãi không hết.

Phùng Lăng Tử cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giật lại điện thoại, nhìn chằm chằm vào Thư Diêu, giọng nghiêm trọng:
“Thư Diêu, cậu động lòng rồi.”

Thư Diêu ngẩn người: “Hả?”

“Tớ nói—— cậu đã phải lòng Chu Mính Viễn rồi!”

Tối qua khi Chu Mính Viễn hỏi cô có thích anh không, Thư Diêu còn tưởng anh đang nói đùa. Thích hay không thích, cô chưa bao giờ thật sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó.

Thời điểm tuổi trẻ mới lớn, các bạn cùng đoàn múa bàn tán về một chàng trai Pháp đẹp trai như hoàng tử. Có bạn còn thì thầm ngưỡng mộ:
“Trời ơi, môi ảnh đẹp quá đi, ai mà không muốn được hôn một cái chứ!”

Lúc ấy Thư Diêu cũng tò mò liếc qua một cái, rồi… chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Không ấn tượng.
Không bằng Chu Mính Viễn năm mười bảy tuổi.

Cô nhớ rõ ràng khi ngồi giữa những cô gái bắt đầu biết rung động, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu mình lại là… bờ môi mỏng của Chu Mính Viễn.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sâu về lý do, càng không cho rằng mình thích anh.

Dù là Chu Mính Viễn hỏi, hay bây giờ là Phùng Lăng Tử ép hỏi, Thư Diêu vẫn theo bản năng phủ nhận:
“Không phải động lòng.”

Phía bên kia video, Phùng Lăng Tử dựa người vào bức tường phủ đầy hoa và cây xanh, nhón một chiếc bánh trà lên, nhai nhai rồi ném ra một câu:
“Vậy tớ hỏi cậu, nếu bây giờ Tề Ngôn Thanh gặp khó khăn, cậu có giúp không?”

“Giúp chứ, sao lại không.”

“Giúp hết sức luôn à?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy thì——” Phùng Lăng Tử đặt bánh xuống, phủi vụn bánh trên tay, mắt khẽ nheo lại:
“Giả sử bây giờ là ba năm trước, cậu chưa kết hôn, mà Tề Ngôn Thanh bị mắc bệnh nan y…”

“Khụ!!”

Ngồi yên trong quán trà, đang yên đang lành bị “tuyên án tử hình”, Tề Ngôn Thanh suýt nữa sặc nước.

Phùng Lăng Tử chẳng buồn liếc anh lấy một cái, tiếp tục:
“Thế là Tề Ngôn Thanh mắc bệnh nan y, bị gia đình ép cưới, nói trước khi chết nhất định phải lấy vợ. Giờ hỏi cậu, có đồng ý gả cho anh ta không?”

Thư Diêu cau mày, nhăn cái mũi nhỏ lại:
“Người ta sắp chết còn đòi cưới xin cái gì nữa chứ…”

“Cậu đừng có chú ý tiểu tiết!” – Phùng Lăng Tử xua tay – “Câu hỏi là: nếu không phải Chu Mính Viễn, mà là Tề Ngôn Thanh cầu hôn cậu, cậu có gả không?”

“…Tề Ngôn Thanh cầu hôn, cậu có gả không?”

Ngay khoảnh khắc đó, Chu Mính Viễn vừa nghe điện thoại xong, mở cửa ban công bước vào phòng, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng vọng ra từ điện thoại của Thư Diêu.

Anh bước chậm lại một chút, mày hơi nhíu lại.

Thư Diêu lúc này đang ngồi xổm trên ghế, dáng người cao gần 1m70 mà co lại như con mèo nhỏ, ôm điện thoại trong tay, giọng dứt khoát vang lên:
“Gả cái đầu ấy, bảo thằng choá đó đi chết luôn cho xong!”

Phía sau cô, Chu Mính Viễn đứng im một lúc, sau đó vô cùng bình tĩnh… thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mính Viễn: Tưởng đâu toang thật, hóa ra hú hồn một phen…

Bình Luận (0)
Comment