Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 41

Vừa thấy bóng dáng Chu Mính Viễn xuất hiện trên màn hình video, Thư Diêu giật bắn mình, đến Phùng Lăng Tử bên kia cũng không khá hơn.

Hai cô nàng phối hợp nhịp nhàng, lập tức tắt ngay cuộc gọi.

Thư Diêu úp màn hình điện thoại xuống bàn, quay sang nhìn Chu Mính Viễn.

Không rõ anh có nghe thấy gì không, nhưng từ vẻ mặt của anh, chẳng thể đoán được chút manh mối nào.

Chu Mính Viễn cầm lấy chìa khóa xe, giọng điệu lạnh nhạt:
“Đi thôi, đến lúc về rồi.”

Rời khỏi khách sạn, Thư Diêu ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Cô lướt qua album ảnh trong điện thoại, từ “Hố kim cương” đến “Thác nước lớn”. Dừng lại ở một bức ảnh, cô đưa ra khoe với anh:
“Nhìn này! Tôi đúng là thiên tài nhiếp ảnh. Tấm này chụp thác Gaïra đẹp quá trời!”

Chu Mính Viễn đang quay xe, tiện mắt liếc nhìn một cái:
“Ừ.”

Cái thái độ hờ hững ấy khiến Thư Diêu cảm giác như anh đang muốn nói: “Thác nước vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi.”

Nhưng mặc kệ, cô vẫn tự đắm chìm trong sự tự hào về tài chụp ảnh của mình.
“Đỉnh của chóp! Bức này gợi tôi nhớ đến câu thơ của Đỗ Phủ: ‘Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên’.”

Cuối cùng, Chu Mính Viễn không nhịn được nữa, vừa xoay vô lăng vừa đáp:
“‘Vọng Lư Sơn Bộc Bố’ là thơ của Lý Bạch, không phải Đỗ Phủ.”

“Thật á? Tôi nhớ là Đỗ Phủ mà?” Thư Diêu vội tra Google, rồi thừa nhận:
“Ồ, đúng là Lý Bạch viết thật.”

“Ừ, học từ hồi tiểu học mà.”

Thư Diêu bĩu môi không hài lòng:
“Tôi đã học tiểu học bao giờ đâu. Từ bé đến lớn chỉ học mỗi ba-lê. Mẹ tôi đúng là giỏi thật, bỏ hai chục năm chỉ để biến tôi thành một kẻ mù chữ chính hiệu.”

Nếu sống đúng theo lộ trình mà cha mẹ cô vạch ra, yêu ba-lê và theo đuổi ước mơ trở thành một nghệ sĩ múa hàng đầu, có lẽ Thư Diêu cũng sẽ như em gái Thư Uyên của mình, sống một cuộc đời bận rộn nhưng đầy đủ.

Nhưng đó không phải con đường cô muốn.

Cô từng mơ ước được làm một học sinh bình thường, mang cặp sách đến trường, ghé quán vỉa hè mua xiên mực nướng thơm lừng hoặc cây xúc xích nóng hổi. Trong giờ học thì lén lút đem một bịch thạch ra chia cho đám bạn ngồi quanh, đổi lại họ cho cô chép bài tập.

Cô từng tưởng tượng, mình là một đứa trẻ không quá thông minh, ham chơi, học hành chẳng đâu vào đâu. Đến cuối tuần sẽ hí hửng đi học nhảy đường phố, mê mẩn đến mức không chịu về nhà.

Khi lên đại học, mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời, luyện tập hăng say để trở thành vũ công hoặc giảng viên.

Và sau đó, đi làm như bao người khác, cuối tuần thì tụ tập với bạn bè nhậu nhẹt, ăn xiên nướng, nồi lẩu nghi ngút khói hay thỉnh thoảng sang chảnh đổi vị với chút rượu vang và steak.

Cô có rất nhiều viễn cảnh tươi đẹp cho cuộc sống của mình, nhưng dù giờ đã tự do, vẫn không thể nào thỏa lấp những nuối tiếc trong lòng.

Nhưng cô biết, chẳng thể quay lại trường học ở tuổi 25, cũng không thể ăn xiên nướng hay lẩu với cái dạ dày yếu ớt hiện giờ.

Trong khi cô đang thất thần suy nghĩ, Chu Mính Viễn – người mà ai cũng bảo là lạnh lùng – lại đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô. Anh không nói lời an ủi, nhưng giọng nói ấm áp hẳn:
“Cài dây an toàn vào.”

Chỉ một câu đó cũng đủ kéo Thư Diêu thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Cô phấn chấn trở lại, tiếp tục lục tìm những bức ảnh trong điện thoại để chọc cười anh:
“Hahaha, bức này này! Chu Mính Viễn, anh trông y như quả bí lùn ấy! Cao mà phí!”

Ánh mắt anh liếc qua, giọng điềm tĩnh:
“Quả bí lùn cao hơn em 20 phân đấy.”

“CHU MÍNH VIỄN!”

Chiếc xe đã lăn bánh được hơn 20 phút thì tin nhắn của Phùng Lăng Tử lại tới, vẫn là câu hỏi vô lý trước đó:
“Nếu đều là bạn, sao cậu chịu lấy Chu Mính Viễn được mà Tề Ngôn Thanh thì không?”

Thư Diêu đọc lướt qua, nụ cười thoáng tắt. Ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, cô trả lời không chút do dự:
“Vì Tề Ngôn Thanh và hai con chó của cậu ta quá ồn ào.”

Tin nhắn lại rung lên:
“Vậy cậu thích kiểu người thế nào?”

Ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ, phản chiếu trên màn hình điện thoại làm chói mắt. Chu Mính Viễn không quay đầu, tay nâng tấm che nắng giúp cô.

Thư Diêu nheo mắt, gõ nhanh:
“Tớ thích người yên tĩnh.”

Nhưng ngón tay cô khựng lại trên nút “Gửi”.

Phùng Lăng Tử không hỏi vô lý, chỉ là cô nàng đang khéo léo chỉ cho cô một điều.

Người cô thích, chính là Chu Mính Viễn.

Thư Diêu dừng lại, suy ngẫm một chút, nhận ra rằng cô thật sự thích những người trầm tĩnh, có làn da sáng và dáng cao.

Những người như Tề Ngôn Thanh, Giáo sư Lý Tư hay chú nhỏ của Chu Mính Viễn là Chu Nhiễm Chi, đều thuộc kiểu người hay cười, trông rất hiền lành, dễ gần. Nhưng Thư Diêu cảm thấy những người như vậy dễ giao tiếp chứ không phải người mình dễ gây cảm giác an toàn.

Thậm chí cô còn cảm thấy Chu Nhiễm Chi, một người không có cá tính rõ ràng, quá đỗi hiền lành đến mức có phần không thật.

Còn đối với Chu Mính Viễn, mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng, anh lại mang đến cho cô cảm giác an toàn rõ rệt trong hành động.

Khi so sánh, Thư Diêu nhận ra mình thích những người như Chu Mính Viễn hơn.

Nếu như vậy, liệu đó có phải là tình cảm cô dành cho anh?

Thư Diêu không chắc chắn, cô chỉ biết rằng, cô cảm thấy dễ chịu khi ở bên Chu Mính Viễn, hơn là bất kỳ ai khác. Cô không hiểu rõ mình có phải yêu anh không, nhưng ít nhất cô cảm thấy, mình đang dần thích anh hơn bao giờ hết.

Kể từ khi trở về từ Nam Phi, cô đã không ngừng suy nghĩ về điều này. Chu Mính Viễn cũng trở lại với công việc, cả hai ít có thời gian gặp nhau, nhưng lần trò chuyện ngắn ngủi ở khách sạn, lại là những khoảnh khắc dễ chịu nhất trong chuyến đi dài.

Cho đến khi mọi việc ở Nam Phi kết thúc, Thư Diêu mới cùng Chu Mính Viễn quay về nước. Lúc này, cả hai cuối cùng cũng có thời gian ngồi lại với nhau.

Trên máy bay, Chu Mính Viễn nhận ly nước từ tiếp viên hàng không, rồi đưa cho Thư Diêu.

Vô tình, ngón tay hai người chạm nhau. Cả hai đều nhanh chóng rút tay lại, im lặng không ai nói gì.

Thư Diêu cầm cuốn tạp chí trên bàn, lật qua vài trang rồi buông một tiếng thở dài. Cô nhận ra mình không phải thiên tài nhiếp ảnh như đã từng nghĩ.

Một bức ảnh chụp cảnh nham thạch cuồn cuộn chảy xuống từ ngọn núi lửa phun trào khiến cô không thể rời mắt. Đỏ rực, nóng bỏng, nó như một dòng dung nham hủy diệt, thiêu trụi cây cối, làm tàn úa hoa cỏ nơi đi qua.

Khung cảnh ấy khiến Thư Diêu nhớ lại căn nhà gỗ cháy rụi trong trận hỏa hoạn năm nào, cũng như sự khó nhọc để thoát thân ngày hôm đó.

Cửa sổ và cửa ra vào đều bị đóng kín. Thứ duy nhất họ có là chiếc búa mà Chu Mính Viễn tìm thấy. Không biết bên ngoài có bao nhiêu lớp gỗ bị đóng đinh chồng lên nhau, họ cứ đục mãi mà chẳng thấy ánh sáng.

Thư Diêu nhai cỏ dại cầm hơi, còn Chu Mính Viễn cũng chẳng nói nhiều, chỉ yên lặng tiếp tục công việc của mình. Mỗi khi thấy cô trầm ngâm, anh lại khẽ xoa đầu cô, rồi lại quay về với chiếc búa.

Mãi đến khi lớp gỗ cuối cùng bị phá vỡ, một tia sáng mỏng manh lọt vào. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Thư Diêu thấy Chu Mính Viễn cười. Dù khát nước, đói lả, giọng anh có khàn đặc, anh vẫn nói: “Tôi sẽ đưa em ra ngoài.”

Thế nhưng, ngay lúc hy vọng vừa lóe lên, tay cầm của chiếc búa bị gãy.

Tia sáng chỉ cách họ một sải tay, nhưng giờ đây, họ đã mất đi công cụ duy nhất.

Dù kiệt sức, Thư Diêu vẫn cố lạc quan. Cô cầm một mảnh gỗ nhỏ, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên nền đất: “Thôi, viết di chúc đi. Em sẽ viết thật nhiều món ăn mình thích, để sau này họ đốt cho em lúc cúng. À, nhưng mà…”

Cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Mính Viễn với vẻ mặt rầu rĩ: “Chắc em viết cả nghìn món ngon, bố mẹ em cũng chỉ đốt mỗi bộ váy ba lê và đĩa nhạc Hồ Thiên Nga cho em thôi.”

Chu Mính Viễn, dù bị giam cầm nhiều ngày, vẫn nhìn cô với ánh mắt sáng rực. Anh nói chắc nịch: “Anh nói sẽ đưa em ra ngoài, thì chắc chắn sẽ làm được. Muốn ăn gì thì sau này ăn, không cần họ đốt cho đâu.”

Nói rồi, anh dùng vai mình thay cho chiếc búa đã gãy, đâm mạnh vào tấm gỗ chắn cửa.

Lớp gỗ sắc nhọn rạch vào vai anh, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng, để lại vết máu thấm dần ra ngoài. Thư Diêu níu tay anh, khẽ nói: “Thôi bỏ đi.”

Lần đầu tiên, Chu Mính Viễn dường như biết cách dỗ dành. Anh bật cười: “Thế không ăn nữa à? Bỏ hết à? Tôi ăn chán chê bò bít tết, gan ngỗng và ốc nướng rồi. Còn em, không muốn thử sao? Gan ngỗng mềm tan, thơm lừng. Ốc nướng thì đẫm nước sốt, đậm đà…”

Thư Diêu nuốt nước miếng, buông tay anh: “Vậy… anh cứ đâm tiếp đi.”

Cuối cùng, khi cửa sổ bị phá vỡ, một mảnh gỗ nhọn cứa sâu vào vai Chu Mính Viễn, để lại vết thương dài.

Thư Diêu thốt lên một tiếng kinh hoàng, mắt đỏ hoe. Nhưng Chu Mính Viễn chỉ cười, nhảy ra ngoài trước rồi vẫy tay giục cô.

Khi Thư Diêu nhảy xuống, cả hai ngã lăn trong đám cỏ. Mùi thối rữa của căn nhà cũ nhường chỗ cho hương đất và cỏ dại thơm mát.

Chu Mính Viễn cười nhẹ: “Cuối cùng cũng đưa được em ra ngoài.”

Lúc đó, Thư Diêu nhận ra, người đàn ông này, trông lạnh lùng là thế, lại chính là người dịu dàng nhất mà cô từng gặp.

“Thư Diêu.”

Ai đó gọi tên cô.

Thư Diêu mở mắt, phát hiện mình vẫn đang trên chiếc máy bay Boeing 787 sáng đèn. Tạp chí trên tay cô bị nhăn nhúm, trang ảnh nham thạch để lại một vết gấp nhạt.

Thì ra cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Thư Diêu đưa tay lên mặt, không ngờ những nếp gấp trên má mình còn nhiều hơn cả trên tạp chí.

Nhìn sang, cô bắt gặp nụ cười của Chu Mính Viễn – giống hệt nụ cười trong giấc mơ. Anh nói: “Cuối cùng cũng gọi em dậy được. Không dậy là súp nguội mất rồi.”

Thư Diêu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như gió xuân: “Chu Búa, vai anh đỡ đau chưa?”

Chu Mính Viễn: “?”

Lời của Ross: Cứ mỗi lần cảm động là bà Diêu bà cho câu tỉnh bơ.

Bình Luận (0)
Comment