Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 45

Gió đêm cuối thu ở Đế Đô chẳng khác nào lá thư không báo trước của mùa đông, lạnh thấu xương, như muốn lùa vào tận từng kẽ thịt. Vậy mà được Chu Mính Viễn ôm lấy, hơi ấm từ người anh truyền qua lại như chiếc chăn bông, bao trọn cả Thư Diêu.

Chu Mính Viễn chắn ánh đèn rực rỡ phía sau lưng, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, biểu cảm cũng bị che mờ. Trong tình huống thế này, anh có thể nói bất kỳ điều gì, nhưng cô không ngờ, anh lại thốt ra một câu đầy ngọt ngào:
Anh cảm thấy có thể ôm em đi suốt cuộc đời này.

Giọng anh trầm ấm, nhẹ như cánh hoa rơi trong gió. Nếu cơn gió đêm có chút mạnh hơn, câu nói ấy chắc đã bị cuốn bay mất.

Thư Diêu nghe rất rõ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô lại không biết nên đáp lời thế nào. Chỉ có một suy nghĩ lộn xộn len lỏi trong đầu:

Đế Đô vào cuối thu cũng chỉ đến thế thôi. Gió đêm chẳng đủ mạnh, thổi mãi chẳng thấy lạnh, chỉ thấy… ấm.

Cô lặng lẽ dời ánh mắt từ yết hầu của anh lên tán cây trơ trụi bên đường, rồi giả vờ nghiêm túc đổi chủ đề, còn chau mày như thật:
“Chu Mính Viễn, trước đây chẳng phải anh bảo ông nội rất trọng dụng anh sao? Sao em thấy ông ấy chỉ toàn đào hố để anh nhảy vào vậy?”

Chu Mính Viễn cúi xuống nhìn cô, cảm giác cái nhíu mày kia còn chẳng bằng khi cô thèm thuồng mấy món ăn trên bàn tiệc.

“Chẳng phải vì Chu Nhiễm Chi trở về sao.”

Chuyện liên quan đến Chu Nhiễm Chi là điều gia đình nhà họ Chu hiếm khi nhắc đến. Thư Diêu cũng không rõ ngọn ngành, nhưng có một điều dễ thấy: Chu Cảnh rất cưng chiều cậu út nhà mình.

Về vai vế, Chu Nhiễm Chi dù là chú nhỏ của Chu Mính Viễn, nhưng lại chỉ lớn hơn anh có hai tuổi, năm nay vừa tròn 30.

Thư Diêu tò mò hỏi:
“Vì là con muộn nên mới quý như vậy à?”

Chu Mính Viễn đặt cô vào ghế phụ, dựa người vào cửa xe, khẽ cười:
“Ai mà biết có phải con muộn thật không. Tuổi của Chu Nhiễm Chi là giả đấy, thật bao nhiêu không ai rõ.”

Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Ánh đèn pha bật lên, rọi thẳng con đường dài, vắng lặng trước cổng trang viên nhà họ Chu.

Chu Mính Viễn vừa lái xe vừa hỏi:
“Muốn nghe bí mật của Chu gia không?”

Thư Diêu cài dây an toàn, giọng hào hứng:
“Kể đi, để bảo bối nghe thử xem nào.”

Đã là bí mật thì kiểu gì chẳng có chút drama.

Mà thật ra, chuyện này cả nhà họ Chu ai cũng ngầm hiểu, chỉ là không ai nói trắng ra.

Chu Mính Viễn thì tính vốn không giỏi tám chuyện. Anh kể mà y như mấy giáo viên giảng lịch sử trên mạng, may mà Thư Diêu lại thấy thú vị.

Hoá ra Chu Cảnh là loại doanh nhân đầy tham vọng, xem cả hôn nhân là quân cờ để đạt được lợi ích lớn nhất. Khi cưới bà nội của Chu Mính Viễn, ông ta cũng chỉ vì tài chính từ nhà bà có thể giúp thực hiện giấc mơ của mình.

Nhưng ông ta lại có một mối tình đầu, dù đã cưới vợ nhiều năm, ông vẫn không quên được người ấy.

Khi đã chiếm được tài sản nhà vợ, Chu Cảnh từ cóc ghẻ “hóa phượng hoàng”, biến giấc mơ lập nghiệp thành hiện thực, gây dựng nên đế chế nhà họ Chu ngày càng lớn mạnh.

Người ta bảo đàn ông có tiền sẽ thay đổi, nhưng thực tế, nhiều người không cần có tiền mới trở nên “hư”.

Họ vốn dĩ đã ôm đầy “tâm tư đen tối”, chỉ là năng lực chưa đủ, nên tạm thời giấu kỹ. Một khi giàu có, cái đuôi gian manh sẽ lộ ra, bắt đầu thực hiện những ý đồ mà trước đây chỉ dám nghĩ.

Chu Cảnh chính là điển hình của loại đàn ông ấy.

Ông ta tìm lại mối tình đầu trong âm thầm. Thật trùng hợp, người ấy cũng chưa từng quên ông.

Dĩ nhiên, cũng có thể là vì cô gái nghèo năm xưa bỗng nhiên trở về, khiến ông ta không thể quên được.

Dù sao thì, hai người cũng nhanh chóng hợp cạ, gặp nhau là như dầu với lửa.

Nhưng mà, mối tình đầu của Chu Cảnh quả thật cao tay, sau khi qua đêm xong, bà ta liền bỏ chạy, để lại một bức thư.

Thư viết rất mượt mà, toàn là sự hối lỗi, nói là bản thân đã sai khi quyến rũ Chu Cảnh, dù sao ông ta cũng đã có vợ con rồi, phải biết trân trọng gia đình.

Bà ta nhận hết mọi sai lầm về mình, khiến Chu Cảnh cảm thấy áy náy vô cùng, âm thầm tìm bà ta suốt nhiều năm.

Cuối cùng khi có được tin tức, thì bà ta đã qua đời vì bệnh, chỉ để lại một đứa con trai là Chu Nhiễm Chi.

Chu Nhiễm Chi lúc đầu được Chu Cảnh âm thầm đưa về nuôi ở bên ngoài, nhưng do sức khỏe yếu, lại không có người chăm sóc chu đáo, anh ta bị bệnh nặng suýt chết.

Chu Cảnh tức giận, lập tức đưa Chu Nhiễm Chi về nhà chăm sóc.

Chính là vào năm đó, bà nội của Chu Mính Viễn, vợ chính thức của Chu Cảnh qua đời, Chu Nhiễm Chi nghiễm nhiên trở thành thành viên của nhà họ Chu.

Thư Diêu khó hiểu nhìn Chu Mính Viễn, “Vậy chuyện ông ta thích Chu Nhiễm Chi với quý trọng anh, hai chuyện này đâu có gì mâu thuẫn, sao phải đè nén anh như vậy?”

“Vì hai lý do.”

Chu Mính Viễn lái xe vững vàng, khẽ cười một chút, “Thứ nhất, anh không khóc khi bà nội qua đời, ông ấy cho rằng anh là kẻ lạnh lùng; thứ hai, anh chưa bao giờ giấu sự chán ghét với Chu Nhiễm Chi.”

Bà nội của Chu Mính Viễn là một người đáng thương, cả đời yêu thương Chu Cảnh.

Bà ít khi ở nhà, suốt ngày giúp chồng quản lý công ty, gần như làm việc không ngừng nghỉ.

Sau khi Chu Nhiễm Chi được chính thức nhận về, bà nội đột ngột ốm nặng, qua đời trong u uất.

Tang lễ diễn ra trong nước mắt, mọi người trong gia đình đều khóc không ngừng, duy chỉ có Chu Mính Viễn là không khóc.

Lúc ấy, Chu Mính Viễn đã được Chu Cảnh dạy dỗ rất lý trí, hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Anh có cái nhìn riêng, suy nghĩ độc lập.

Dưới góc nhìn của Chu Mính Viễn, cái chết của bà nội ngược lại như một sự giải thoát.

Bà mỗi lần nhìn thấy Chu Nhiễm Chi lại như bị nhắc nhở rằng cả đời bà không nhận được tình yêu của chồng, cuộc hôn nhân của bà chỉ là cái máy rút tiền thuận tiện cho ông ta.

Chu Cảnh đã qua thời kỳ hoài bão, dạy dỗ Chu Mính Viễn trở nên lý trí lạnh lùng, rồi lại chê anh quá lạnh lùng. Hơn nữa, Chu Mính Viễn từ trước đến giờ không chịu gọi Chu Nhiễm Chi là “chú”, khiến Chu Cảnh ngày càng không vừa mắt.

Con người là vậy, khi đã có khúc mắc, thì sẽ dễ dàng nảy sinh thêm nhiều thứ xích mích từ những điều không đâu.

Thư Diêu nghe xong thì sững sờ, không thể tin được, giơ tay lên mà không biết vỗ vào đâu, đành phải vỗ mạnh vào đùi mình một cái.

Cô không nhịn được, bèn buột miệng: “Chết thật! Chu Cảnh ông già này điên rồi à? Tự làm vợ tức chết, rồi quay sang bảo anh lạnh lùng? Cái thằng già này thật là… ư! ư!”

Ngay lúc ấy, xe quẹo vào khu biệt thự Đông Cẩn, vừa dừng lại trước biệt thự, Chu Mính Viễn tháo dây an toàn, nghiêng người về phía cô, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy môi cô:
“Là ai dạy em, giờ còn biết chửi bậy?”

Môi cô bị anh nắm chặt, giống như mỏ con vịt nhỏ, Thư Diêu tức giận trừng mắt nhìn anh, ngay lập tức giơ tay định túm lấy anh.

Chu Mính Viễn nhanh chóng kẹp chặt cổ tay cô, ép cô ngồi lại ghế, liếc móng tay cô:
“Làm gì thế? Lại định dùng móng tay cào anh à?”

Vì sợ Thư Diêu lạnh, suốt cả chuyến đi anh đã bật điều hòa ấm, không gian trong xe vốn không lớn, thế mà khi họ ầm ĩ, nhiệt độ trong xe lại càng cao hơn.

Khoảng cách giữa họ khá gần, Chu Mính Viễn có thể rõ ràng nhìn thấy hàng lông mi dài của Thư Diêu, cô ngả đầu ra ghế, tóc hơi rối, môi hơi hé mở.

Môi cô vừa bị anh dùng tay nắm hơi ửng đỏ, cùng với nốt ruồi son dưới mí mắt tạo thành một sự tương phản nhẹ nhàng.

Chu Mính Viễn nghiêng đầu, khẽ ho một tiếng rồi lùi về ghế ngồi, tắt xe.

Cả hai không ai lên tiếng, một người lặng lẽ khóa xe, một người im lặng mở khóa vân tay, thậm chí khi vào biệt thự cũng chẳng ai nói gì.

Sự im lặng này, không biết vì sao, lại có chút gì đó mơ hồ, mờ ám.

Câu chuyện về Chu Cảnh và Chu Nhiễm Chi đã sớm kết thúc trong lời chửi thề của Thư Diêu, nếu tiếp tục đề cập lại thì có vẻ hơi lạ.

Thư Diêu lắc đầu, tìm một chủ đề khác để nói: “Chu Mính Viễn, tối nay anh ngủ phòng ngủ trên tầng để em ngủ dưới tầng cho.”

“Lý do?”

“Anh không thấy bị oan ức sao, anh nhỏ bé đáng thương nên phải ngủ trên giường, em ngủ dưới tầng là được.”

Chu Mính Viễn chống eo đứng trong phòng khách, bật cười.

Đây là lần đầu tiên ai đó nói anh “oan ức”, còn gọi anh là “nhỏ bé đáng thương”.

Chưa kịp phản bác, Thư Diêu đã chạy đi mở rộng chiếc giường đơn, ôm chăn cuộn vào rồi chui vào, chỉ còn lộ ra đôi mắt: “Đã quyết định vậy, chúc ngủ ngon!”

Chu Mính Viễn cầm áo vest đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của Thư Diêu trên tầng.

Trong phòng có một mùi thơm nhẹ, chỉ có thể là mùi của con gái, như mùi trái cây mọng nước chín tới, mềm mại và ngọt ngào.

Chu Mính Viễn không vào.

Nếu anh nằm trên giường của Thư Diêu, đêm nay anh có thể ngủ được sao?

Trên tay vẫn cầm bộ vest, Chu Mính Viễn quen thói quay đầu tìm nơi treo đồ.

Trên tường tầng hai có một hàng móc áo, trên đó có một chiếc áo khoác màu nâu nhạt đang treo.

Chu Mính Viễn dừng lại một chút.

Đây là chiếc áo khoác mà Thư Diêu đã khoác trên người tối qua khi tham gia bữa tiệc BBQ trên sân thượng, rõ ràng là đồ nam.

Cô ấy lại mang áo khoác về đây?

Một món đồ mượn rồi trả lại.

Điều này có nghĩa là khi trả lại, phải gặp người chủ của món đồ.

Chu Mính Viễn liế.m môi, nhíu mày, từ trong túi quần móc ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu.

Anh cúi đầu, kẹp điếu thuốc vào miệng, lấy bật lửa, bước ra ngoài ban công tầng hai.

Khi mở cửa ban công, làn gió lạnh tràn vào, và điện thoại trong túi quần của Chu Mính Viễn vang lên.

Là của Thư Diêu.

Lên xuống tầng có gì mà phải gọi điện thoại?

Nghe giọng cô, có vẻ đang đánh răng, miệng ngậm một đống kem đánh răng nên âm thanh không rõ: “Chu Mính Viễn, em quên nói với anh, tối qua em đi qua cửa hàng đồ nam, mua cho anh một chiếc áo khoác, treo trên móc áo đấy, anh xem có thích không?”

Chu Mính Viễn vừa định châm lửa cho điếu thuốc thì nghe thấy câu nói của Thư Diêu, anh bất ngờ quay đầu, nhìn về phía chiếc áo khoác.

Là Thư Diêu mua cho anh sao?

“Tối qua em đi ăn, ở nhà hàng ngoài trời, lạnh quá nên em mượn khoác tạm một lúc, coi như là đồ đã qua sử dụng rồi, anh có muốn nữa không?”

“Muốn.”

“Vậy thì tặng anh đấy! Sáng mai nhớ nấu cháo cho bố nhé zai yêu, ha ha!”

Thư Diêu cúp máy, Chu Mính Viễn dựa vào cửa ban công, nhấn lại bật lửa, châm điếu thuốc, hít một hơi.

Môi anh cong lên thành một đường cong mà không thể dẹp xuống được.

Khói trắng từ miệng anh phả ra, bay cùng làn gió đêm, Chu Mính Viễn vô tình nhìn lên bầu trời đêm, rồi dừng lại.

Trên lan can ban công có một quả bóng bay hình thỏ vàng, đang lắc lư theo gió đêm.

Quả bóng này…

Tại sao lại có ở đây?

Chu Mính Viễn nhìn chằm chằm vào quả bóng, gọi lại cho Thư Diêu: “Thư Diêu, sao lại có quả bóng ở chỗ của em?”

“Cái gì?”

Trong điện thoại là tiếng nước chảy rì rầm, còn có tiếng hét của Thư Diêu, “Chu Mính Viễn đợi em một chút! Sữa rửa mặt vào mắt rồi, cay quá!”

Vài giây sau, Thư Diêu mới lên tiếng: “Anh nói gì?”

“Quả bóng trên ban công của em.”

“Ồ, anh nói cái con thỏ đó à!”

Thư Diêu nghe có vẻ rất vui, “Tối qua ăn cơm nhìn thấy, không biết ai buộc nó lên tay vịn cầu thang, em hỏi thỏ có muốn về nhà với em không, nó gật đầu, nên em đã đem về đó, dễ thương lắm phải không?”

Cô thì thầm, giọng điệu bí mật: “Cảm giác như là có một thiên thần dễ thương nào đó tặng em vậy.”

Chu Mính Viễn cắn điếu thuốc, đột nhiên cúi đầu bật cười, cười đến mức không thể dừng lại, bụi thuốc rơi đầy đất.

Thư Diêu bên kia điện thoại nói: “Chu Mính Viễn, sau này anh cười nhiều hơn nhé, em phát hiện tiếng cười của anh dễ nghe thật đó.”

Tác giả có lời muốn nói: Chu · Dễ thương · Tiểu Thiên Sứ · Mính Viễn.

Bình Luận (0)
Comment