“Chu Mính Viễn, sau này anh cười nhiều hơn nhé, em phát hiện tiếng cười của anh dễ nghe thật đó.”
Thư Diêu tắt điện thoại, đặt cái di động dính đầy bọt sữa rửa mặt lên bệ rửa tay, rồi dùng tay quạt quạt má mình.
Sao tự dưng cô lại buột miệng khen tiếng cười của Chu Mính Viễn thế này?
Còn nữa, giờ là mùa thu thật á?
Sao hôm nay tự nhiên thấy nóng thế nhỉ?
Cầm lấy điện thoại, cô chui vào chăn trên chiếc giường đơn. Thật ra cái giường này cũng không nhỏ, nhưng với chiều cao của Chu Mính Viễn thì có hơi chật chội. Còn cô, nằm trên thì lại thấy thừa hẳn một đoạn.
Nệm mềm thật sự, Thư Diêu kéo vạt chăn lên, vùi nửa khuôn mặt vào đó.
Chăn còn vương mùi nước hoa nam nhè nhẹ.
Nhà này không có ai ở lại qua đêm ngoài cô, nên mùi hương đó chắc chắn thuộc về Chu Mính Viễn.
Thư Diệu nhắm mắt lại, tự dưng có cảm giác như mình đang được anh ôm chặt vậy.
Có lẽ do hình ảnh cuối cùng trước khi ngủ là anh, nên vào mơ cũng thấy luôn.
Trong mơ, thời gian như quay ngược, cô lại về khu biệt thự nhà họ Chu. Chu Mính Viễn bế cô, bước dài dưới ánh đèn kiểu Trung trong sân.
Cô bắt đầu nói xấu Chu Cảnh, còn anh thì cứ nắm miệng cô lại, sau đó đưa cho cô một quả bóng bay hình con thỏ màu vàng óng.
Thư Diêu vui vẻ đưa tay ra nhận, nhưng anh lại rụt tay về.
Đôi mắt thờ ơ cúi xuống nhìn cô, cười nhạt: “Hôn anh một cái thì anh đưa.”
Chu Mính Viễn tiến lại gần, gần đến mức hơi thở của hai người quấn vào nhau. Mùi nước hoa nam thoang thoảng làm cô bối rối.
“Hoặc là để anh hôn em cũng được.”
Anh dùng tay nâng cằm cô, chầm chậm cúi xuống.
“Chu Mính Viễn!”
Thư Diêu bật dậy, đôi mắt mở trừng trừng. Ánh sáng ban mai mờ mờ xuyên qua cửa sổ, tựa như tấm lụa mỏng phủ trước mắt cô.
Người trong mơ biến mất, đôi môi sát gần đó cũng không thấy đâu.
Cô ngồi dậy, tay ôm ngực, tim đập như trống đánh.
Dùng tay ấn chặt ngực, cô tự nhủ: Đây chắc chắn là ác mộng, dọa cô đến nỗi tim đập loạn cả lên.
Chu Mính Viễn hai tay ôm cô, lấy đâu ra tay mà nắm miệng cô? Còn tay nào đưa bóng bay? Tay nào nâng cằm cô?
Anh là yêu quái hay Bồ Tát nghìn mắt nghìn tay hả?
Đây nhất định là ác mộng.
Ác mộng!
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tim đã đập đều hơn, thì từ cầu thang bỗng vang lên giọng của Chu Mính Viễn. Không còn lạnh lùng như thường ngày, ngữ điệu lại hơi thoải mái: “Chào buổi sáng.”
Thư Diêu quay ngoắt lại, thấy anh mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt mà cô mua, tay cầm điện thoại, nhìn cô cười nhẹ.
Chiếc áo này đúng là rất hợp với anh.
Cái dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày bỗng toát lên chút gì đó gần gũi, hàng chân mày cũng trở nên mềm mại hơn.
Xong rồi.
Tim cô lại không chịu nghe lời mà đập nhanh hơn.
Thư Diêu vội vã trùm chăn kín đầu, cuộn mình thành một cái kén nhăn nhúm.
Không nhìn thấy anh, nghĩa là anh không tồn tại!
Chu Mính Viễn bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang, nhìn cái “bánh bao” nhỏ trên giường mà phì cười. Anh đi đến, cúi người, dùng ngón tay gõ nhẹ vào chăn:
“Thư Diêu, hình như anh nghe em gọi tên anh thì phải.”
Tiếng cô vọng ra, bịch bịch qua lớp chăn: “Anh nghe nhầm rồi, em không có gọi!”
“Không à? Anh làm sao nhầm được. Gọi to lắm mà.”
“Đã bảo anh nghe nhầm rồi!”
“Có phải mơ thấy anh không?”
Chu Mính Viễn li.ếm khóe môi, cố tình trêu chọc: “Trong mơ có ý đồ không trong sáng với anh, rồi còn…”
Thư Diêu bất thình lình chui đầu ra khỏi chăn, mái tóc rối tung trông như một chú mèo vừa tỉnh ngủ. Gương mặt cô đỏ ửng, không rõ là do kích động hay vì cái ngột ngạt trong chăn.
Chu Mính Viễn cũng không ngờ cô lại thò đầu ra từ góc độ này, suýt chút nữa hai người đã đụng mặt nhau.
Phản xạ tự nhiên, anh hơi ngửa người ra sau, vừa vặn nghe thấy Thư Diêu buông lời như súng liên thanh:
“Em đúng là có gọi anh thật, cũng mơ thấy anh nữa. Trong mơ anh như thằng ngốc ấy, cứ khăng khăng đâm đầu vào hố phân! Em sợ anh ăn nhiều quá bị đầy bụng, mới gọi anh dậy! Chẳng phải cứu anh khỏi bi kịch … ăn phân mà no chết sao?”
Chu Mính Viễn: “…Cảm ơn.”
Thư Diêu đáp gọn lỏn: “Không có gì.”
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp mừng vì thắng thế thì đã thấy Chu Mính Viễn tiến lên trước.
Anh hơi cúi người, chỉ tay vào cổ áo, nhìn cô từ trên cao:
“Anh cảm ơn là vì cái áo khoác này.”
Giọng điệu anh đầy ẩn ý, khiến Thư Diêu cảm giác có điều chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh hỏi:
“Nhưng anh tò mò, tại sao tự dưng em lại mua áo cho anh?”
Dù vẻ ngoài có lạnh lùng, nhưng Chu Mính Viễn không phải dạng dễ bị qua mặt. Thực tế, anh rất tinh ý, chỉ là thường lười bày tỏ cảm xúc nên mới khiến người khác nghĩ anh xa cách.
Hai người từng giao thiệp trước đây, nên Thư Diêu thừa biết anh một khi nghiêm túc thì chẳng ai qua nổi.
Cô há miệng định nói gì đó, sợ bản thân lỡ lời, bèn bịa đại một lý do:
“Mua đồ nữ, được tặng kèm, mua một tặng một thôi.”
Chu Mính Viễn gật gù:
“Ồ, anh không biết không biết thương hiệu nào giờ hào phóng vậy, áo khoác 20 triệu mà cũng tặng không.”
Thư Diêu: “…”
Hỏng bét, lộ tẩy rồi.
Cô thầm mắng chính mình, tại sao lại lỡ mua áo cho anh?
À, nhớ ra rồi.
Hôm đó đi ngang qua cửa hàng, cô vô tình nhìn thấy một tấm poster quảng cáo. Nhìn anh chàng người mẫu, cô bất giác nghĩ: “Người mẫu này còn chẳng đẹp trai bằng Chu Mính Viễn, đúng là phí cái áo đẹp.”
Thế là, cô quyết định mua luôn một cái.
Nhưng lý do này mà nói ra, chẳng khác nào khen anh!
Thư Diêu nghiến răng:
“Tại ngày nào cũng thấy anh mặc vest, em nhìn phát chán. Em mua áo mới là để đổi khẩu vị cho mắt mình, hiểu chưa?”
Chu Mính Viễn thản nhiên gật đầu:
“Ừ, lỗi của anh.”
Cơn bực dọc của Thư Diêu dần nguôi ngoai khi được bát súp vi cá anh mang về làm dịu. Đến lúc Bạch Hủ đến đón Chu Mính Viễn, cô đã dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị đi làm.
Bạch Hủ nhìn vào biệt thự, định tìm bóng dáng Thư Diêu nhưng chẳng thấy đâu.
Chu Mính Viễn lên xe, tự nhiên hỏi:
“Tổng bộ có động tĩnh gì không?”
Bạch Hủ lập tức rời mắt khỏi biệt thự, vừa lái xe vừa báo cáo:
“Sáng nay họ gửi tài liệu, muốn tiếp quản dự án Nam Phi. Tôi lấy lý do ‘dự án thuộc sở hữu cá nhân của cậu’ nên từ chối rồi. Chắc giờ họ đang kiểm tra lại.”
Nói đoạn, cậu ta hỏi:
“Hôm qua cậu về gặp ông cụ, lại căng thẳng à?”
“Ừ.”
“Đến mức chẳng chừa đường lui luôn?”
“Gần thế.”
Bạch Hủ không quá lo lắng, vì dự án Nam Phi sắp hoàn thành. Ba năm trước, Chu Mính Viễn đã âm thầm chuyển mọi quyền sở hữu sang tên mình.
Anh nhớ lại cảnh Chu Mính Viễn đứng giữa nhà máy hoang tàn ở Nam Phi năm nào, giọng điệu lạnh nhạt:
“Dùng dự án này để kết thúc đi.”
Khi đó Bạch Hủ không hỏi thêm, nhưng trong lòng hiểu rõ, Chu Mính Viễn đã sớm muốn rời xa nhà họ Chu. Chỉ là thiếu một lý do để bắt đầu.
Bây giờ, lý do ấy chính là Thư Diêu.
Từ khi cô xuất hiện, anh bắt đầu hành động, từng bước tách mình khỏi gia tộc.
Càng gần cô, anh càng không chịu nổi sự lạnh lẽo và ích kỷ của nhà họ Chu.
Thứ anh muốn chẳng phải danh vọng, tiền bạc hay quyền lực. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, đúng như ước mơ năm nào của họ.
“Cậu định bỏ hết mọi thứ, nhưng còn Thư Diêu thì sao?” Bạch Hủ thử dò hỏi.
Chu Mính Viễn khẽ cười, nhớ lại lời nói đầy hoảng loạn của cô buổi sáng:
“Không bỏ.”
Bạch Hủ ngạc nhiên:
“Thế giấy ly hôn hôm qua…”
“Vứt rồi.”
Chu Mính Viễn nheo mắt nhìn ra ánh nắng buổi sớm, nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Giờ tôi đang chuẩn bị… theo đuổi cô ấy.”