Thật ra Thư Diêu là kiểu người như thế này —
Từ nhỏ đến lớn chẳng ai hỏi ý kiến cô điều gì, cuộc đời cứ bị người khác an bài.
Thế nên sau khi thoát khỏi nhà họ Thư, dù cô cố ý hay vô tình… đã chiều chuộng bản thân thành một người hơi bướng bỉnh, làm gì cũng chỉ nghe theo trái tim mình.
Thích gì làm nấy.
Vậy nên sau khi hôn lên mí mắt Chu Mính Viễn, cô mới từ cái sự “muốn là làm” đó sực tỉnh, bắt đầu thấy hoang mang chậm một nhịp.
Cô thích Chu Mính Viễn thật rồi.
Nhưng… Chu Mính Viễn, liệu có thích cô không?
Hàng mi anh rất dài, sợi cứng và dày, lúc hôn lên như một chiếc cọ nhỏ quét qua, cảm giác ấy vẫn còn vương trên môi Thư Diêu, khiến cô lắp bắp:
“Không sao, em chỉ muốn xác nhận xem… có rung động với anh không thôi.”
Tính cô là vậy, một khi đã mở miệng thì chẳng giấu được gì nữa, vừa nói xong liền buột miệng hỏi luôn:
“Cũng muốn biết anh có— Ưm…”
Chu Mính Viễn khẽ bóp lấy môi cô, mỉm cười:
“Phần còn lại, để anh nói.”
Anh kéo tay Thư Diêu, nhẹ nhàng xoay người đổi vị trí hai người.
Thư Diêu ngồi xuống ghế sofa, Chu Mính Viễn cúi người về phía cô, hơi thở ấm nóng bao quanh, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô:
“Thư Diêu, anh có thể là người nắm tay em đến cuối đời không?”
Sau lưng sofa là một dải đèn nhỏ chớp nháy mờ mờ ảo ảo, là đồ Healer và Phùng Linh Tử mang đến từ Giáng Sinh năm ngoái.
Ánh đèn rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Mính Viễn, giống như hồ nước lạnh đột nhiên tan sương, hiện lên ánh sao lấp lánh.
Trong lòng Thư Diêu vụng trộm nghĩ, hy vọng ánh sao đó… là do nụ hôn của mình thắp lên.
Bị Chu Mính Viễn nhìn chăm chú như thế, cô chẳng suy nghĩ được gì, chỉ khẽ gật đầu.
Chu Mính Viễn như trút được gánh nặng, bật cười nhẹ:
“Vậy cho anh yêu em cả đời, ở bên em mãi nhé?”
Thư Diêu lại gật đầu.
Ánh mắt cô dừng lại trên môi anh.
Nói thật… cô hơi tiếc. Vừa rồi đã dốc hết can đảm, sao chỉ hôn lên mắt anh thôi nhỉ?
Đáng ra phải nếm thử đôi môi mỏng ấy mới đúng chứ.
Có lẽ ánh mắt Thư Diêu quá rõ ràng, Chu Mính Viễn cũng nhận ra, khẽ cười hỏi:
“Muốn hôn à?”
Thư Diêu bị bóc trần suy nghĩ, đỏ bừng mặt, lập tức đẩy anh ra, còn ngược lại lớn tiếng tố:
“Đồ lưu manh! Anh ở bên em cả đời chỉ để hôn em thôi à? Vậy thì em không đồng ý nữa! Trong đầu toàn là mấy thứ đen tối!”
Chu Mính Viễn bật cười, ngồi xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng người lại gần, chỉ vào mí mắt mình:
“Hồi nãy ra tay trước, hình như… không phải là anh thì phải?”
Thư Diêu lập tức bịt tai:
“Không nghe không nghe! Em cái gì cũng không nghe thấy!”
“Thôi nào, ăn cơm trước đi, cháo nguội là đau bụng đấy.”
Thư Diêu bật dậy như một chiếc lò xo, nhưng lại nghe thấy ai kia từng là “tảng băng sống” đang cười đến khoái chí:
“Ơ kìa, chẳng phải vẫn nghe thấy sao?”
“Chu Mính Viễn!”
Sau khi dùng gối hình chim cánh cụt đập cho vị tổng giám đốc danh tiếng một trận ra trò, Thư Diêu mới chịu ngồi vào bàn ăn, cùng anh chia nhau nồi cháo nóng hổi.
Ngoài cửa sổ là gió rét cắt da của phương Bắc, nhưng nồi cháo bạc bên trong vẫn sôi lục bục, bốc khói nghi ngút.
Trong cháo có rất nhiều đậu đỏ, đậu phộng, táo đỏ, còn có mùi đường nâu, rất giống món cháo bát bảo người ta thường ăn vào Tết Lạp Bát.
Đậu mềm nhừ, ăn vào thơm lừng ngọt dịu.
Thư Diêu vừa húp vừa lén liếc sang phía Chu Mính Viễn:
“Chu Mính Viễn, có phải từ năm 17 tuổi anh đã thèm muốn nhan sắc của em rồi không?”
Chu Mính Viễn ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.
Thư Diêu lại bắt đầu nhớ lại, lập tức nhận ra mình nói hố rồi.
Năm đó cô trang điểm thành một chú hề cực kỳ chân thật, thậm chí còn tỉ mỉ đến từng chi tiết như chóp mũi đỏ được tô đi tô lại mấy lớp.
Đã thế mấy ngày không rửa mặt, còn vừa mới khóc, trông chắc phải… tàn tạ lắm.
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ư? Có lẽ không tới mức đó.
Gọi là “ấn tượng khó phai” chắc đáng tin hơn.
Sau khi căn nhà nhỏ cháy, dân làng dưới núi lên cứu viện.
Thư Diêu vẫn nhớ rõ vị trưởng đội cứu hộ khi nhìn thấy mặt cô đã hoảng lùi ba bước, còn thốt lên bằng tiếng Pháp pha giọng địa phương:
“Dọa chết tôi rồi!”
Thư Diêu cầm thìa, lặng lẽ nhớ lại, rồi liếc thấy khóe môi Chu Mính Viễn lại sắp cong lên, vội chỉ thìa vào anh, cảnh cáo:
“Không được cười!”
Để gỡ gạc lại thể diện, Thư Diêu chuyển chủ đề:
“Thế còn sau này, lần ở Anh ấy. Anh đâu có tùy tiện đưa khăn tay cho ai, đúng không?
Có phải lúc đó thấy em đẹp như tiên nữ giáng trần, khóc lên cũng dịu dàng thướt tha khiến người ta rung động?”
Chu Mính Viễn nuốt một ngụm cháo, thành thật đáp:
“Cũng… không hẳn. Giờ nghĩ lại, cảm xúc rất phức tạp.”
Thư Diêu trừng mắt:
“Chu Mính Viễn, nếu anh dám nói hối hận vì đã đưa khăn tay, thì anh chết chắc!”
“Thật ra là… rất tiếc nuối.”
Tiếc rằng trong quá trình trưởng thành, Thư Diêu đã nhanh hơn anh một bước để thoát khỏi bóng tối.
Cô sớm hơn anh, học được cách yêu cuộc sống.
Cho nên những bối rối, những giọt nước mắt của cô, anh không có mặt bên cạnh.
Những tiếc nuối ấy, anh không biết phải bù đắp thế nào…
Chỉ mong từ giờ trở đi, có thể yêu cô nhiều hơn, đối xử với cô tốt hơn gấp nhiều lần.
Khi Chu Mính Viễn nói những điều đó, anh hơi cau mày, là thật lòng đang thấy nuối tiếc.
Còn Thư Diêu thì lại đang nghĩ chuyện khác.
Ánh mắt cô lại rơi xuống môi anh.
Trong đầu vẫn còn tiếc mãi: sao nãy mình lại không tranh thủ hôn thử một cái nhỉ?
“Thư Diêu.”
“Hửm?”
“Đừng ăn nữa.”
“Sao thế?”
Chu Mính Viễn giơ tay kéo cô cả người lẫn ghế lại gần mình.
“Két——” một tiếng rít chói tai vang lên do gỗ ghế cạ mạnh xuống sàn, Thư Diêu còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh nghiêng đầu, sát lại.
Cô còn chưa kịp chớp mắt, đã cảm nhận được một thứ mềm mềm, ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên môi mình.
Là môi anh.
Chu Mính Viễn cong môi cười, nói tỉnh bơ như không: “Đừng nhìn nữa, của em hết đấy.”
—
Tầm sáng sớm hôm sau, chính xác hơn là tầm gần hừng đông, Chu Mính Viễn mới bị ông nội mình – Chu Cảnh – tóm được.
Có thể khiến một người cứng rắn như Chu Cảnh, người nổi tiếng trầm tĩnh như núi Thái Sơn sụp không gợn sóng, đến tận rạng sáng còn chưa ngủ, phải nhắn tin giả bộ thân thiện rủ cháu đích tôn uống trà “hàn huyên tâm sự”, thì quả thật Chu Mính Viễn cũng có bản lĩnh ra trò rồi.
Chu Mính Viễn mang theo một túi giấy nâu, bên trong là một bánh trà.
Anh đi ngang qua đại sảnh nhà họ Chu dài đến mức như thể có thể chạy xe ba vòng không đụng đầu, rồi leo cầu thang, dừng lại trước cửa thư phòng của Chu Cảnh, gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Hai chữ này, Chu Mính Viễn nghe quen đến phát chán.
Hồi nhỏ, mỗi lần phải gõ cửa căn phòng này, anh đều phải lấy hết can đảm mới dám giơ tay. Phía sau cánh cửa là mọi thứ anh không muốn đối mặt, ngột ngạt đến nghẹt thở.
Anh đẩy cửa bước vào, đưa bánh trà cho ông cụ: “Ông nội.”
“Còn biết gọi ông à? Sao gọi tên chú Út trơn tru vậy, sắp tới chắc định gọi thẳng tên ông luôn phải không?”
Mấy câu kiểu thế này, Chu Mính Viễn từ lâu đã quen làm ngơ.
Ánh mắt sắc như dao của Chu Cảnh quét sang, nhưng anh chỉ nhàn nhạt đáp lại bằng ánh nhìn tương tự. Dù gì cũng là do ông dạy anh lớn, mấy chiêu đó ông ta có, anh cũng không thiếu.
Hai ông cháu nhìn nhau vài giây, cuối cùng Chu Cảnh đưa tay lấy túi trà.
Chỉ cần hít sơ qua, ông đã nhận ra đây là bánh Phổ Nhĩ cổ từ Băng Đảo, ít nhất cũng từ cây ba trăm năm tuổi, không rẻ.
Chu Cảnh luôn thiên vị Chu Nhiễm Chi, nhưng ông ta biết rõ khả năng của Chu Mính Viễn – người do chính mình đào tạo. So về thương trường, Chu Nhiễm Chi còn kém xa Mính Viễn.
Chu Nhiễm Chi là con ngoài giá thú, không có gốc rễ.
Chu Cảnh muốn để Chu Mính Viễn đi trước mở đường, giải quyết hết khó khăn để Chu Nhiễm Chi leo lên nhẹ nhàng.
Khi chưa hút cạn giá trị của Chu Mính Viễn, ông ta sẽ không ngả bài.
Ánh mắt sắc sảo ẩn sau nụ cười gần như hiền hậu: “Mính Viễn à, ông nói uống trà, cháu còn tự mang trà đến. Mang luôn bánh mười mấy triệu như này, chẳng giống đang muốn cắt đứt quan hệ với ông với cái nhà này quá rồi à?”
Cái bậc thang này ông cho cũng đủ thấp, nhưng Chu Mính Viễn chẳng hề định bước, chỉ nhàn nhạt: “Vâng.”
Chu Cảnh giả như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lôi kéo thăm dò.
Từng câu từng chữ đều ám chỉ: ông muốn giao hai công ty dược phẩm Thuỵ Mỹ Ân Nhạc và Sướng phổ Hân Nhạc cho Chu Mính Viễn quản lý.
Nhà họ Chu thật sự chẳng có mấy người tài.
Chu Cảnh là tay trắng dựng nghiệp. Thời trai trẻ chỉ biết cắm đầu kiếm tiền, đến khi qua năm mươi, mới nhận ra, mấy thằng con ông ta nuôi, không đứa nào gánh nổi sản nghiệp nhà họ Chu.
May mà còn Chu Mính Viễn.
Cái máy kiếm tiền do ông ta đích thân dạy dỗ.
Điều duy nhất ông ta không hài lòng, là Chu Mính Viễn quá lạnh nhạt, nhất là với Chu Nhiễm Chi.
Trong mắt ông ta, đứa cháu này chẳng khác gì người máy máu lạnh, ngay cả lúc bà nội mất cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nhưng ông ta quên rồi.
Hồi Chu Mính Viễn còn nhỏ, ngã sõng soài trước mặt mình, ông ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn rồi phán: “Tự đứng dậy. Khóc cái gì mà khóc. Con trai không được rơi nước mắt, khóc lóc như đồ bỏ đi.”
Chu Cảnh nói cả buổi, Chu Mính Viễn vẫn cúi đầu, im lặng.
“Giờ là thời cơ vàng để phát triển ngành thiết bị y tế. Hai công ty này, vẫn phải cần cháu đứng ra trông nom. Cháu có khả năng…”
“Cháu không làm.”
Chu Cảnh gằn giọng: “Cháu nói gì?!”
“Cháu nói: cháu không làm.”
Chu Mính Viễn đứng dậy, nhìn thẳng xuống ông ta: “Trước khi có dự án Nam Phi, cháu từng xây dựng thành công dự án Thuỵ An. Vậy mà cuối cùng tại sao nó không được đăng ký bản quyền trong nước? Tại sao người dân mình giờ vẫn phải trả tiền nhập khẩu để dùng thuốc?”
Chu Cảnh cau mày: “Chúng ta là thương nhân.”
“Cháu không làm loại thương nhân đó.”
Lần đầu tiên, Chu Mính Viễn thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ với ông nội.
Anh hơi khom người: “Trà, mời ông dùng.”
“Chu Mính Viễn, ông có dạy cháu: chưa chuẩn bị đầy đủ, đừng bước lên chiến trường không?”
Chu Cảnh đập mạnh bàn: “Giờ trong tay cháu chỉ có mỗi dự án Nam Phi và hai căn nhà. Toàn bộ cổ phần và tài sản khác đều đang đứng tên nhà họ Chu. Cháu lấy gì để nói với ông về chuyện ‘muốn hay không muốn’?”
Bước chân của Chu Mính Viễn khựng lại trong chốc lát.
Chu Cảnh khẽ nhếch môi cười:
“Cháu không làm được người thường. Ông nội không muốn nhìn cháu cả đời chỉ ôm hai căn nhà rách mà sống qua ngày. Cháu cũng chẳng muốn sống thảm đến thế, đúng không? Lại đây, ngồi xuống.”
Chu Mính Viễn vẫn đứng yên lặng trong thư phòng mang gam màu nâu trầm ấm.
Thật ra, sự im lặng ấy là vì đầu óc anh đang lơ đãng. Anh bỗng nhớ đến câu mà tối qua trước khi ngủ Thư Diêu đã nói với anh —
“Ngủ ngon nha Chu Mính Viễn. Tự nhiên có người tuyệt vời như em muốn cùng anh đầu bạc răng long, nên khi anh trốn dưới chăn cười trộm thì làm ơn cười nhỏ tiếng thôi nhé!”
Chu Mính Viễn xoay lưng lại với Chu Cảnh, khẽ bật cười trong lặng thinh.
Nhưng Chu Cảnh lại tưởng rằng, cuối cùng những lời mình nói cũng đã lay động được đứa cháu trai này.
Với Chu Cảnh, không có ai thuộc nhà họ Chu từng nếm qua quyền lực và tiền tài mà còn muốn cam tâm tình nguyện buông tay cả.
Hừ, mới có hai mươi tám tuổi đầu, còn non nớt lắm, mà cũng dám đòi đấu với ông đây?
Chu Cảnh lộ ra nụ cười như thể mình sắp thắng, giọng chậm rãi:
“Nghe nói cháu đang tìm bác sĩ chính cho dự án ‘Thiên sứ’ B-T?”
Chu Mính Viễn quả nhiên quay phắt lại.
“Cháu đối xử với con bé mồm mép nhà họ Thư đó cũng tốt quá nhỉ.”
Chu Cảnh vẫy tay. Trên bàn đặt một tấm danh thiếp, ông dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như thể sắp đạp nát sự kiêu ngạo của Chu Mính Viễn dưới chân mình.
“Tiếp nhận hai công ty của Chu gia, tận hưởng quyền thế địa vị…”
Ông kẹp lấy danh thiếp bằng đôi tay đã nhuốm thời gian:
“Hoặc là, rời khỏi Chu gia, mang theo duy nhất một tấm thiếp ghi số điện thoại của bác sĩ chính.”
Chu Cảnh biết rõ, Chu Mính Viễn nhất định sẽ chọn ở lại.
Trên đời này làm gì có ai ngu đến mức vì một thứ gọi là tình yêu mà đánh đổi tất cả?
Chu Mính Viễn cuối cùng cũng xoay người lại. Nụ cười trên gương mặt Chu Cảnh mỗi lúc một rõ hơn.
Nhưng anh lại cười khẽ nói:
“Cảm ơn ông ạ, cháu đang cần cái này.”
Nói xong, anh rút danh thiếp khỏi tay ông, sải bước rời khỏi Chu gia, không quay đầu.
Khi Thư Diêu gọi điện cho Chu Mính Viễn, anh đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng. Qua lớp kính, anh nhìn xuống chuỗi nhà cao tầng và khu thương mại phía dưới, rực rỡ ánh nắng như mặt nước lấp lánh.
Trên bàn làm việc phía sau anh là một cái thùng giấy nhỏ.
Thật ra cũng chẳng có gì cần mang theo, ngoài hai tập tài liệu mỏng, chỉ còn lại một chậu cây xanh Thư Diêu mang tới và khung ảnh của Sầm Nguyệt Bạch.
Trong điện thoại, Thư Diêu kéo giọng nũng nịu, trêu chọc:
“Nè, có người nha, hôm qua mới hun người ta một cái, mà hôm nay đã không thèm gọi một cuộc điện thoại là sao đây?”
Chu Mính Viễn nhìn dòng sông dưới phố đang lấp lánh ánh nắng:
“Em tan làm rồi à?”
“Đừng có đánh trống lảng! Chu Mính Viễn, anh đang làm gì đó hả?”
Chu Mính Viễn đưa mắt nhìn xa xăm, mỉm cười:
“Anh đang dùng đôi mắt em từng hôn để nhìn thế giới.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: Em là quan trọng nhất nhất nhất!
(Tông giọng idol nữ nha trời ơi hihi)