Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 52

Xe của Chu Mính Viễn dừng lại dưới lầu công ty Thư Diêu.

Ngoài xe, tiết trời giữa thu sang đông đã bắt đầu phảng phất lạnh lẽo. Có cơn gió thổi qua, người đi đường vô thức kéo chặt áo khoác.

Thư Diêu mặc một chiếc áo khoác gió màu lam đậm, cúc áo không cài, từ trong tòa nhà công ty vừa nhảy vừa chạy ra như một chú chim nhỏ vui vẻ.

Cô mở cửa xe chui vào, ngồi xuống trong khoang xe đã bật sẵn máy sưởi, xoa xoa hai tay trong tay áo:
“Lạnh chết đi được.”

Chu Mính Viễn từ hàng ghế sau lấy áo khoác của mình đưa cho cô. Thư Diêu theo động tác của anh liếc nhìn về phía sau, ôm lấy chiếc áo rồi bật cười, giọng vang lên như reo:
“Ha ha! Chu Mính Viễn, anh thất nghiệp rồi à!”

Ghế sau đặt một thùng giấy, là đồ Chu Mính Viễn mang ra từ tòa nhà tài chính. Thư Diêu tò mò, nghiêng người từ ghế trước với tay lục lọi thử. Đồ đạc trong thùng không nhiều, vừa đưa tay đã rút ra được khung ảnh của Sầm Nguyệt Bạch.

Thư Diêu lắc đầu:
“Anh đúng là thích Nguyệt Bạch thật đấy, trong thùng chỉ có bốn năm món mà cũng không quên mang ảnh cậu ấy theo.”

Chu Mính Viễn chẳng buồn giải thích, khởi động xe:
“Ngồi cho đàng hoàng, thắt dây an toàn.”

Thư Diêu mới ngoan ngoãn ngồi lại, khe khẽ ngân nga bài hát mới của nhóm Tằng Nguyệt Bạch.

Vừa hát được nửa chừng, cô đột nhiên quay đầu lại:
“Chu Mính Viễn, vậy cái xe này của anh… cũng không phải của anh nữa đúng không?”

“Ừ, xe của công ty.”

Thư Diêu đảo tròng mắt, mắt xoay tròn một hồi rồi cười tít mắt:
“Hay là mình về Đông Cẩn đi, lấy xe của em ra chạy nhé?”

Chu Mính Viễn liếc cô một cái, thấy nét mặt cô đầy phấn khởi và mưu tính, cũng đoán ra cô lại bày trò gì trong đầu.

Nhưng anh cũng thuận theo:
“Được.”

Về đến Đông Cẩn, cửa gara “kẽo kẹt” nâng lên theo hệ thống điều khiển tự động, Chu Mính Viễn vừa thấy liền bật cười.

Garage gần trăm mét vuông của biệt thự có thể đậu được năm chiếc xe, giờ trong đó chỉ có đúng một xe của Thư Diêu.

Kỹ thuật đỗ xe thì khỏi nói, vừa lệch vừa nghiêng, xe nằm chình ình giữa gara, bánh xe không thèm trả lái, xiên vẹo hẳn ra.

Chiếc xe cũng đặc biệt.

Một chiếc xe nhỏ màu đỏ, dán hình Mickey. Nói sao nhỉ, nhìn còn giống xe bán kem trước cổng mẫu giáo hơn là xe hơi thật. Có khi xe điện dành cho người lớn tuổi còn to hơn chút.

Thư Diêu cười hí hửng:
“Đẹp chứ?”

Chu Mính Viễn chẳng biểu cảm gì, chìa tay ra trước mặt cô:
“Chìa khóa.”

Thật ra ban đầu Thư Diêu chỉ định trêu anh thôi, không ngờ anh thật sự muốn lái cái xe này. Cô còn nghi ngờ hai cái chân dài của Chu Mính Viễn ngồi vào chắc chẳng duỗi nổi.

“Thật sự lái cái này à?”

“Không phải em muốn thấy anh lái à.”

Ờ thì… cũng có muốn một chút thật.

Hồi trước đi làm tạo hình cho xe, nhân viên cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, hỏi cô cái xe ba vạn tám này có thật sự muốn làm gói trang trí tới hơn năm vạn không.

Thư Diêu ngồi trong phòng chờ của cửa hàng 4S, cầm cốc giấy thổi nhẹ lớp khói nóng, mỉm cười gật đầu.

Hồi đó cô nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải bắt được cái anh mặt lạnh như núi băng kia ngồi vào chiếc xe Mickey này cho bằng được.

Thư Diêu lấy chìa khóa xe ra, đặt vào lòng bàn tay Chu Mính Viễn.

Chìa khóa in hình Mickey, đầu tròn trịa, hai tai to bự, nằm trong tay anh trông nhỏ xíu xiu.

Chu Mính Viễn khởi động xe, cúi người ngồi vào trong. Vai gập lại, ngực gần chạm đầu gối. Điều chỉnh ghế xong vẫn không duỗi thẳng người được, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa chật vừa gò bó.

Thư Diêu cười đến mức đứng không vững, rồi cũng ngồi vào ghế bên cạnh.

“Thấy anh thất nghiệp em vui ghê luôn đó, hôm nay phải ăn mừng, đi ăn đại tiệc, cụng ly chúc mừng!”

Chúc mừng anh rời khỏi nhà họ Chu.

Chiếc xe chạy ra khỏi khu Đông Cẩn, giữa dàn xe sang xếp hàng, nó gần như trở thành một cảnh tượng “hiếm có khó tìm”.

Đến trước đèn đỏ gần trung tâm thương mại, đang dừng chờ tín hiệu, một chiếc xe điện dành cho người già từ phía phải chầm chậm rẽ qua. Trên xe là một ông lão tóc bạc, xe cũng màu đỏ, mẫu mã… nói thế nào nhỉ, thật sự rất giống xe Thư Diêu đang ngồi.

Thư Diêu cố nhịn, cuối cùng vẫn bật cười “phì” một tiếng, vội vàng chữa cháy:
“Cái xe của em… chắc cũng mắc hơn xe điện kia hai vạn đó!”

Chu Mính Viễn gần như phải co rút người trong không gian nhỏ hẹp, nghe tiếng cô cười, khẽ ngoái đầu, liếc nhìn cô một cái.

“Nhìn gì mà nhìn, đây là chiếc xe duy nhất của nhà mình bây giờ đấy, cấm anh chê!”

Chu Mính Viễn vừa lái xe vừa chú ý tình hình giao thông phía trước, nhưng chỉ ba chữ “nhà mình” nhẹ nhàng thoát ra từ miệng cô đã khiến ngực anh bỗng nhiên ấm lên. Anh chỉ khẽ cong khóe môi: “Không chê.”

Thư Diêu không hiểu vì sao, trong câu trả lời bình thản kia lại nghe ra được chút thoả hiệp mang dáng dấp “người nghèo chí ngắn”, thế là liền vỗ vai anh một cái, nói đầy khí phách: “Vậy thì để em nuôi anh!”

“…Được.”

Lần này Thư Diêu nghe rất rõ.

Chẳng phải là “người nghèo chí ngắn” gì cả, mà là một sự dịu dàng bất đắc dĩ, giống như đang dung túng một đứa trẻ con.

Cô hất cằm đầy kiêu ngạo: “Chu Mính Viễn, chúng ta thuộc loại chưa yêu đã cưới, em thấy cần phải lập ra vài quy tắc.”

“Em cứ lập.”

“Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, ai kiếm được nhiều tiền thì người đó có quyền lên tiếng.”

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy anh bật cười khẽ: “Em cũng truyền thống ra phết đấy chứ.”

Thư Diêu nghĩ đến Chu Cảnh, cái lão cáo già đầu óc ranh ma đến cả sợi tóc cũng mọc tâm cơ, chắc chắn sẽ không dễ dàng để Chu Mính Viễn đi, kiểu gì cũng phải lột của anh một tầng da.

Cô thầm tính toán, nếu Chu Mính Viễn giữ được một căn nhà thì cũng đã gọi là may mắn.

Nhưng mà, cho dù anh có nghèo đến mức phải đi ăn xin, Thư Diêu cũng không chê.

Năm xưa bọn họ chẳng đã hứa rồi sao, chỉ mong được làm người bình thường.

Người thường có cái khổ của người thường, đã chọn thì phải gánh.

Nghĩ đến đây, Thư Diêu càng thêm yên tâm, bèn hỏi: “Nói nghe coi, giờ anh còn bao nhiêu tài sản?”

Chu Mính Viễn im lặng ba giây, hình như đang tính nhẩm trong đầu. Nhưng cũng chỉ ba giây sau, anh đáp: “Không nhiều lắm, cỡ chừng bảy mươi tám triệu đến tám mươi lăm triệu thôi.”

~281.140.470.672,62 tỷ đồng

Thư Diêu: “…”

Bình thường cái đầu anh chứ bình thường!

Người thường nào mà xài đơn vị chục triệu để nói chuyện tài sản như vậy?!

Cô lẳng lặng nhìn anh một cái, ánh mắt u oán như đang trách móc: Anh đã phản bội lời thề thời niên thiếu của tụi mình rồi đó nha!

Nhưng hình như Chu Mính Viễn hiểu lầm ý nghĩa cái nhìn đầy ẩn tình kia, liền dịu giọng giải thích: “Có một phần là nằm trong quỹ, tỉ đối khó đoán. Cụ thể thì khó tính chính xác, để anh rảnh tính lại đưa em số liệu chi tiết hơn.”

Thư Diêu há miệng, toan khoe con số năm trăm vạn cô dành dụm được năm nay, rồi lại ngậm miệng nuốt ngược vào trong.

~1.796.732.685,24 Đồng

Người ta lắc nhẹ một cái là lên xuống cả bảy trăm vạn, cô còn kiêu hãnh cái nỗi gì…

Cô im lặng luôn, Chu Mính Viễn liếc sang, cười hỏi: “Vậy sau này anh có quyền quyết định chưa?”

Thư Diêu lầu bầu: “Anh làm gì mà lắm tiền thế?”

Nói xong mới sực nhớ, hỏi vậy thật dư thừa. Hồi xưa chính Chu Mính Viễn là người dạy cô: “Muốn làm thì phải chuẩn bị thật kỹ”. Khi đó anh mới mười bảy, giờ đã hai mươi tám rồi, không có chuẩn bị sao dám ra tay?

Lão Chu Cảnh đúng là chỉ được cái tiếng, chẳng lột nổi lớp da nào, lại còn để Chu Mính Viễn hóa thân thành đại gia chân đất.

Xe dừng ở đèn đỏ, Chu Mính Viễn tranh thủ giơ tay xoa đầu cô một cái: “Tất cả đều là của em, đều nghe theo em. Đại ca, giờ mình đi đâu đây?”

Chỉ một tiếng “đại ca” bật ra từ cái giọng vốn chẳng hề dịu dàng của anh, vậy mà Thư Diêu bỗng nhớ lại ngày xưa từng cắm đầu cắm cổ tiết kiệm vì anh.

Năm mười bốn tuổi, chính Chu Mính Viễn dạy cô: “Có năng lực thì mới gánh nổi tham vọng”.

Thế nên cô mới có kế hoạch, mới biết vạch đường rút lui.

Nhưng sau khi trốn được rồi thì sao? Có thể nhảy múa thoải mái, làm điều mình thích, vậy cớ gì lại hì hục dành tiền?

Hình như mỗi lần gom góp được một khoản, trong đầu cô đều nghĩ: Muốn đưa anh ấy đi đến nơi nào đó thật đậm đà mùi khói lửa nhân gian.

Năm ngoái, có lần đi ngang trung tâm thương mại, một màn hình quảng cáo chiếu cảnh một nhà thiết kế trang sức trả lời phỏng vấn. Ông nói chiếc vòng cổ ấy được lấy cảm hứng từ lần ngắm pháo hoa bên sông Sumida ở Nhật cùng vợ mình.

Lúc ấy Thư Diêu lập tức mua ngay sợi dây ấy.

Cô nghĩ, sau này, khi thời cơ tới, cô cũng sẽ dẫn Chu Mính Viễn đi xem pháo hoa.

Muốn thấy đôi mắt lành lạnh của anh, được nhấn chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Thực ra, cô chưa bao giờ vội.

Dù anh có đi Nam Phi, Nam Tư hay Nam Cực, thì cuối cùng vẫn sẽ quay về. Mà đã về rồi, cô sẽ chen vào thế giới của anh.

Thư Diêu chống cằm lên bảng điều khiển, nghiêng đầu nhìn anh:
“Chu Mính Viễn, em nhớ ra rồi… Hình như từ rất lâu, rất lâu trước kia em đã thích anh rồi. Mỗi quyết định em đưa ra, đến cả chuyện tiết kiệm tiền, đều là vì anh.”

Xe đang dừng ở làn đường vừa có thể đi thẳng vừa có thể rẽ trái. Ban đầu họ định đi thẳng vào trung tâm thành phố, nhưng Chu Mính Viễn nghe xong câu kia thì không nói không rằng, chờ đèn rẽ trái vừa bật liền nhấn ga quẹo luôn.

Xe lao vút đi, Thư Diêu theo quán tính nghiêng người.

Cô ngơ ngác hỏi: “Ủa không phải đi ăn cơm hả?”

“Trước tiên, đi làm một chuyện quan trọng hơn.”

Xe càng chạy càng lệch khỏi khu trung tâm, tiến vào một con đường nhỏ vắng vẻ, bên phải là rừng cây, bên trái là hàng rào chắn công trình.

Chu Mính Viễn dừng xe, kéo phanh tay, nhìn quanh khá hài lòng.

Anh cảm thấy…

Nơi này rất thích hợp để hôn.

Còn Thư Diêu thì—

Chỗ này nhìn kiểu gì cũng giống địa điểm lý tưởng để giết người phi tang xác.

Vừa định quay đầu hỏi Chu Mính Viễn dừng xe ở đây làm gì, Thư Diêu mới nghiêng mặt sang thì thấy anh đã tháo dây an toàn, nghiêng người lại gần.

Không biết có phải vì máy sưởi trong xe bật quá cao không, trong khoảnh khắc, hơi nóng khiến người ta phải híp mắt lại.

Xe nhỏ có cái hay của xe nhỏ, chỉ cần hơi xoay người là có thể ôm người ta vào lòng. Chu Mính Viễn chậm rãi nghiêng sát lại, Thư Diêu chỉ ngẩn ra một giây rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.

Bên ngoài là tiếng ồn đặc trưng của công trình: máy khoan, máy trộn bê tông “rù rù” inh ỏi, chẳng có tí gì gọi là lãng mạn. Nhưng làn da chạm vào nhau lại khiến nhiệt độ không ngừng tăng lên, như có ai đó đang giấu một cục than đỏ rực trong người, nóng đến mức đầu óc choáng váng.

Chu Mính Viễn nhẹ nhàng vuốt lưng Thư Diêu, cúi đầu, môi khẽ chạm lên nốt ruồi son dưới mắt cô.

Môi anh khẽ lướt, chậm rãi di chuyển đến môi cô.

Anh không ép cô mở miệng, chỉ kiềm chế mà khẽ mút lấy môi dưới, giọng khàn khàn:

“Có thể em rung động sớm hơn anh, nhưng anh lại rung động mãnh liệt hơn em.”

Lông mi Thư Diêu khẽ run, như một chú bướm vừa mới lột xác, đang rón rén thử bay lần đầu. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn anh:
“Ý anh là… tim anh đập mạnh hơn em hả?”

“Không cảm nhận được à?”

Thư Diêu đưa tay đặt lên ngực anh, nhắm mắt lại lần nữa.

Cô cảm nhận được chất vải dưới tay, cảm nhận được lồng ngực ấm áp bên trong, và một nhịp tim, rõ ràng nhanh hơn bình thường.

Khó mà nói được đó là cảm giác gì. Chỉ thấy như có một trái tim… đang đập vì mình. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy hạnh phúc.

Trong mắt Thư Diêu ánh lên thứ niềm vui đặc sệt, cô cười tủm tỉm nhìn Chu Mính Viễn:
“Anh cũng sờ thử tim em đi, em thấy nó cũng đập nhanh lắm luôn á.”

Vừa dứt lời, Chu Mính Viễn lập tức im lặng.

“Sờ đi, nhanh lên, không lát nữa nó chậm lại rồi thì đừng nói em không có rung động nha!”

Chu Mính Viễn đặt tay lên lưng cô khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái, giọng anh mờ ám:
“Là đang mời gọi anh sao?”

Bị anh hỏi thế, Thư Diêu mới đột nhiên nhận ra hình như… trái tim con gái không thể tùy tiện để người ta sờ. Cái vị trí đó… hơi nhạy cảm thì phải…

“Xùy! Ai mời gọi anh chứ!”

Thư Diêu đỏ mặt, như một con sư tử nhỏ giơ vuốt giương nanh, ném tay anh ra, chỉ tay nói:
“Anh! Ngồi về chỗ cũ! Mới yêu ngày thứ hai thôi đó! Chỉ cho nắm tay! Không cho hôn!”

Cô còn đang nói thì Chu Mính Viễn bất thình lình lại gần, Thư Diêu theo phản xạ lập tức nhắm mắt.

Không phải… mới vừa nói không cho hôn xong mà…

Vậy mà lại nhắm mắt?

Chờ đến khi nhận ra mình nói một đằng làm một nẻo, Thư Diêu vội mở mắt, vừa kịp thấy Chu Mính Viễn đã giúp cô cài dây an toàn lại, ngoan ngoãn ngồi về chỗ.

Khóe môi còn treo một nụ cười đáng nghi.

“Chu Mính Viễn!”

Thư Diêu nghiến răng trèo trẹo, nhào tới véo anh:
“Không được cười! Không được cười!”

Chu Mính Viễn nghiêm túc gật đầu, mắt đầy ý cười:
“Rõ, đại ca.”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: Khóe miệng cười đến mức sắp lên trời.

Bình Luận (0)
Comment