Xe quay đầu, chạy lại về trung tâm thành phố. Giữa một rừng phố xá sầm uất, Thư Diêu như cái camera sống, lia mắt tìm đồ ăn ngon.
Trời tháng này lạnh, nhưng nắng vẫn đẹp, cô ngồi trong xe, hưởng ánh mặt trời, híp mắt lại, ánh mắt lướt từ bảng hiệu này sang bảng hiệu khác.
“Chu Mính Viễn, muốn ăn gà tần sâm Hàn Quốc không?”
“Hay là mình ăn đồ Nhật nha?”
“Nè Chu Mính Viễn, cái khách sạn bảng đen chữ vàng bên trái chếch phía trước ấy, anh từng ăn ở đó chưa?”
“Hay thử đồ Quảng Đông đi? Quán bên cạnh nhìn cũng ổn đó.”
Dù là quán nào đi nữa, Thư Diêu cũng chỉ uống được một bát canh, cùng lắm là nếm tí xíu món khác, nhưng hôm nay cô thật sự có cảm giác muốn nâng ly ăn mừng.
Vì họ đã liều mạng giằng co với số phận, cuối cùng cũng sống thành phiên bản mà bản thân mong muốn nhất.
Cô không còn phải chịu đựng ba-lê.
Chu Mính Viễn cũng không còn phải chịu đựng thương trường.
So với lần trốn ra khỏi căn nhà rách nát 11 năm trước, thì hôm nay mới thật sự là giải thoát.
Giải thoát khỏi mọi xiềng xích.
Chu Mính Viễn biết dạ dày Thư Diêu ăn uống được chẳng bao nhiêu, có lẽ cô chỉ đơn giản là rất vui.
Vui vì anh. Cũng vui vì họ.
Thế nên anh không chen ngang ánh mắt tìm tòi ráo riết của Thư Diêu, cuối cùng cũng nghe lời cô, dừng xe trước một tiệm chuyên bán các loại canh nổi tiếng.
Thư Diêu hớn hở:
“Em có lòng muốn cụng ly ăn mừng, nhưng không có cái bao tử để nhậu. Vậy nên chỉ có thể lấy canh thay rượu, chúc mừng anh nha.”
Cô vẫn chỉ xách theo một cái túi bé bằng bàn tay, vừa đi vừa vung vẩy như đang catwalk, giơ tay làm chữ V với nhân viên phục vụ:
“Hai người, phiền anh dẫn tụi tôi vào.”
Bao tử của Thư Diêu luôn là điều khiến Chu Mính Viễn lo lắng nhất. Mỗi lần thấy cô uống từng ngụm canh nhỏ, dù trong mắt cô có bao nhiêu ý đồ xấu xa tinh quái, thì trong mắt anh, cô vẫn cứ ngoan đến đau lòng.
Chu Mính Viễn làm việc cực kỳ hiệu quả, trước khi rời khỏi tòa nhà tài chính, anh đã liên lạc được với bác sĩ chủ trị từng tham gia dự án “Thiên Sứ B-T”.
Bác sĩ đó mới vừa được bảo lãnh ra khỏi nhà tù nước ngoài, khó trách tìm mãi không thấy. Sau khi liên lạc được và xin được tài liệu ca phẫu thuật năm xưa, Chu Mính Viễn lập tức gửi chúng cho Giáo sư Lý Tư.
Ông ấy nói với anh rằng trong dạ dày Thư Diêu có một loại hợp kim trí nhớ, khá phức tạp.
Loại hợp kim đó sẽ di chuyển theo nhịp co bóp của dạ dày, chiếm đến 80% thể tích bên trong. Lâu dài, hệ tiêu hóa chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Điều tệ nhất là loại hợp kim được dùng trong dự án đó có độc tính.
Thư Diêu cần phẫu thuật, lấy những mảnh hợp kim gắn trong dạ dày ra.
Chu Mính Viễn bàn bạc với Lý Tư, quyết định sang Nam Phi làm phẫu thuật.
Giáo sư nói rằng có tài liệu cũ thì ca mổ này không thành vấn đề. Hơn nữa đây là tiểu phẫu, chỉ cần dùng vật liệu mô dạ dày giả để hút hợp kim ra từ từ. Thời gian mổ sẽ khá lâu, nhưng cơ thể không bị tổn thương nhiều, cũng không cần mổ bụng diện rộng.
Nhưng Chu Mính Viễn không muốn Thư Diêu lo lắng, nên vẫn chưa nhắc gì về ca mổ.
Thịt vịt nướng vàng ruộm được đầu bếp thái mỏng ngay tại bàn, hương thơm béo ngậy lan tỏa. Phần xương được hầm kỹ, hơn mười phút sau thì canh nóng hổi được dọn lên.
Chu Mính Viễn giúp Thư Diêu vớt bỏ lớp mỡ nổi bên trên, rồi mới đưa muỗng cho cô, giọng như vô tình:
“Thư Diêu, dạo này em có rảnh không?”
Thư Diêu đang định múc muỗng canh trắng đục, nghe vậy cũng không ngẩng đầu:
“Dạo này hơi bận đó. Healer sắp ra bài mới mà, em phải trông tụi nhỏ luyện nhảy. Chờ tụi nó tới mức quay MV được thì em mới rảnh.”
Rõ ràng mình cũng mới hai mươi lăm tuổi, mà mở miệng ra là gọi người ta “tụi nhỏ”.
Chu Mính Viễn cười khẽ, hơi trêu:
“Cô giáo Thư của chúng ta chắc bận lắm đây?”
Thư Diêu múc muỗng canh cuối cùng vào chén sứ trắng. Không cẩn thận múc nhiều quá, canh suýt tràn ra, cô vội vàng dùng hai tay nâng chén lên.
Một bàn tay từ phía đối diện vươn sang, trắng đến mức chẳng kém gì cái bát sứ, vững vàng đỡ lấy chén canh sắp trào ra của cô.
Mấy giọt canh nóng bị Thư Diêu lắc tràn ra, bắn lên mu bàn tay Chu Mính Viễn. Anh chẳng cau mày lấy một cái.
Ngược lại là Thư Diêu giật mình kêu khẽ, vội vàng gắp mấy viên đá trong ly nước đè lên tay anh để tránh bị phỏng.
Chu Mính Viễn chẳng hề để ý đến vết bỏng nhỏ này, mà lại kiên trì với vấn đề ban nãy:
“Phải bận khoảng bao lâu?”
“Ít nhất cũng phải một tuần,”
Vì đang chườm đá cho anh, Thư Diêu bèn ngồi luôn xuống cạnh Chu Mính Viễn, hơi khó hiểu:
“Hỏi làm gì thế?”
“Muốn dẫn em đi đâu đó một chuyến.”
Thư Diêu ngẩn ra, rồi bỗng nở nụ cười rực rỡ, đưa tay lên véo má anh một cái:
“Chu Mính Viễn, anh biết điều dữ hen! Ai nói anh là trai thẳng chứ! Rảnh cái là đòi dắt em đi hưởng tuần trăng mật, lãng mạn ghê!”
Chu Mính Viễn: “…”
Ba chữ “đi Nam Phi”, đột nhiên khó mà thốt ra nổi.
Hai người đang nói chuyện thì bên kia vang lên tiếng cười khúc khích của một cô gái.
Giọng cười bén nhọn, xen chút giễu cợt châm chọc, nghe cực kỳ khó chịu.
Thư Diêu vô tình ngẩng đầu, liền bắt gặp Thư Uyên đang ngồi ở một bàn gần đó.
Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ kiểu cổ xưa bày đầy món ăn, nhưng chỉ có một bộ chén đũa, Thư Uyển tới ăn một mình.
Tiếng cười phát ra từ cô gái đứng cạnh Thư Uyên. Con bé mặc áo choàng thời thượng, miệng không ngừng lải nhải:
“Tôi nghe mẹ nói rồi, lần này cậu thi rớt hả?”
Thấy Thư Uyên không trả lời, cô ta lại hạ giọng, nhưng rõ ràng không tử tế gì:
“Cậu nói xem cậu có khi nào cũng giống chị cậu, không vô nổi nhóm top, phải lấy chồng sống qua ngày không?”
Thư Uyên mặt không cảm xúc:
“Liên quan gì đến cậu.”
“Không liên quan tôi, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi mà. Đừng đi lại con đường của chị cậu, truyền ra ngoài thì khó nghe lắm. Nhà họ Thư là dòng dõi múa ba-lê, cuối cùng sống nhờ… bán con gái.”
Thư Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Chu Mính Viễn một cái:
“Chuyện của tiểu tiên nữ tụi em, anh đừng can thiệp. Chờ em chút nha, quay lại liền.”
Cô gái kia vẫn còn lảm nhảm, Thư Uyên thì nhìn không có tinh thần lắm, mắt hơi sưng, nhưng không đỏ, cúi đầu nhìn chén cơm, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Thư Diêu đi thẳng tới, một tay túm lấy tóc cô nàng mặc áo choàng, “rầm” một tiếng đập mở cái kẹp da đựng thực đơn trên bàn, giọng vừa chậm rãi vừa sắc lẻm:
“Tôi nhìn kỹ trong menu rồi, không thấy có lưỡi heo, mà cô lấy đâu ra cái lưỡi dài dữ vậy, nhai tới nhai lui không thấy mỏi?”
Cô gái kia không ngờ lại đụng phải chính chủ, hoảng hốt nhìn quanh, mặt đỏ như gấc, hét lên một câu:
“Cô! Buông tóc tôi ra!”
“Tôi thấy cô lo chuyện thiên hạ đủ nhiều rồi, tôi không nhổ cho cô trọc đầu, sớm muộn gì cô cũng hói thôi.”
Thư Diêu phẩy tay, hất cô nàng ra xa, kéo tay Thư Uyên đứng dậy:
“Mỗi người có cách sống của riêng mình. Thích múa ba-lê thì múa, thích lấy chồng thì lấy, khỏi cần cô lưỡi dài như cô lo dùm.”
“Cô nghĩ mình giỏi lắm chắc?”
Thư Diêu quay đầu nhìn mái tóc tổ quạ của cô ta, nhướng mày, nhún vai đầy ngạc nhiên:
“Ủa, tôi đâu có gì giỏi đâu. Nói về kiểu tóc thì còn thua cô một bậc đó. Cô giỏi ghê, thiệt đó. Có cần tôi lấy son môi vẽ cho cô cái hoa đỏ không?”
Mọi người trong sảnh đều quay sang nhìn, “cô tóc rối” lập tức chuồn mất.
“Cái kiểu tâm lý yếu xìu vậy mà cũng rảnh ra đường buôn chuyện.”
Thư Diêu kéo Thư Uyên về bàn mình. Có vẻ đây là lần đầu Thư Uyên gặp Chu Mính Viễn, hơi ngượng, gọi khẽ một tiếng:
“Anh rể.”
Chu Mính Viễn chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Có thù oán gì đâu, cần gì nói khó nghe vậy?” Thư Diêu cau mày hỏi.
Thư Uyên lắc đầu, nghĩ một chút rồi nói:
“Chắc là… người mà cổ thích từng theo đuổi em.”
Trông vẫn không vui.
Thư Uyên chính là phiên bản không có dã tâm của Thư Diêu. Con đường con bé đi, Thư Diêu từng trải qua rồi.
Thư Diêu không cần hỏi cũng đoán được cô em đang buồn chuyện gì. Cô múc cho Thư Uyên một bát canh:
“Chỉ là thua một trận thôi mà, lần sau thắng lại là được.”
“… Chị, có phải vì mẹ… mà chị rời đi không?”
Mẹ Thư là kiểu người cực đoan, Thư Uyên thua cuộc thi, chắc chắn sẽ không nhận được lời nào dễ nghe từ bà.
Có lẽ con bé bị dồn đến phát điên thật rồi, mới dám trốn ra ngoài trong khi không được phép, lại còn gọi hẳn một bàn đầy món như thế.
Nhìn qua thì cũng chỉ là đang giận dỗi.
Vì cả đống món kia, con bé chỉ dám gọi chứ không dám ăn.
“Không hẳn là vì mẹ,”
Thư Diêu khẽ lắc đầu, “Chị cũng thật sự không thích ba-lê.”
Bữa cơm trôi qua trong lặng lẽ, chẳng ai ăn ngon. Thư Diêu và Chu Mính Viễn cũng không tiện nói gì thêm, Thư Uyển chỉ yên lặng húp vài muỗng canh.
Mãi đến khi lấy lại chút tinh thần, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chu Mính Viễn, Thư Uyển bỗng khựng lại.
Kiểu đàn ông như anh, nhìn qua có vẻ khó gần, nhưng khi anh nhìn chị gái cô, ánh mắt lại dịu dàng đến lạ.
Dù có bị nhốt trong thế giới ba-lê bao lâu, Thư Uyên cũng nhận ra, ánh nhìn đó, nụ cười kia, không thể nào là của một cuộc “kết hôn hình thức”.
Nếu có thể giống chị mình, lấy một người thật lòng yêu thương mình… cũng không tệ.
Thư Diêu quay sang nhìn Thư Uyên một cái:
“Ăn xong chị đưa em về.”
Vốn dĩ hai chị em không thân thiết lắm, nhưng hôm nay Thư Uyên có lẽ thật sự đang rất buồn, nên không từ chối.
Ra khỏi nhà hàng, nỗi buồn trong lòng Thư Uyên cuối cùng cũng bị “tò mò về anh rể” đánh bại, con bé rướn cổ nhìn chiếc xe của Chu Mính Viễn.
Dù sao thì nhà họ Chu không giống nhà họ Thư, nhà đó… giàu thật.
Kết quả, cô ấy tận mắt thấy Chu Mính Viễn móc từ túi áo dạ ra cái chìa khóa xe có đầu hình chuột Mickey, bấm một cái — xe bật đèn, là chiếc xe cũ rích nhìn phát biết rẻ của chị cô.
Thư Uyên: “…”
Thôi, vẫn nên quay về tiếp tục tập ba-lê thì hơn.
Có khi nhà họ Chu cũng… hết tiền rồi.
Ba người cùng lên xe của Thư Diêu, chiếc xe lập tức trở nên chật chội hơn hẳn.
Thư Diêu hứng khởi nói với Chu Mính Viễn chuyện đi chơi:
“Cuối tháng em xong việc rồi. Đi đâu chơi vào cuối tháng luôn ha?”
Lúc đó xe vừa chạy đến khu biệt thự, đường phố yên tĩnh, gần như không có ai, chỉ nghe thấy tiếng Thư Diêu và Chu Mính Viễn trò chuyện trong xe.
Thư Uyên cảm thấy mình hơi… vướng víu, bèn mở miệng hỏi, giọng không được tự nhiên cho lắm:
“Chị… chị định ra nước ngoài à?”
Thư Diêu bám lấy lưng ghế phụ, quay đầu trong không gian chật chội của xe như thể đang làm một động tác yoga khó:
“Bọn chị chuẩn bị đi tuần trăng mật!”
“Đi đâu thế?”
“Tuần trăng mật thì đi đâu nữa~”
Thư Diêu cười tươi rói, trông vui đến phát sáng:
“Tất nhiên phải là nơi lãng mạn chứ, nắng vàng biển xanh, đảo xinh cát trắng…”
Giọng trầm trầm của Chu Mính Viễn vang lên từ ghế lái:
“Nam Phi.”
Thư Diêu: “???”
Thư Uyên: “???”
Chu Mính Viễn cố nén cười, nhân lúc đường vắng quay sang liếc Thư Diêu một cái, đúng lúc cô đang bĩu môi trợn mắt, trông như chú cá nóc nhỏ.
Anh lặp lại:
“Chúng ta đi Nam Phi.”
Thư Diêu: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Diêu: A lô? Ủy ban nhân dân phường phải hông? Lễ Quốc khánh có làm thủ tục ly hôn hông ạ?
Thư Uyên: Thôi, về tiếp tục luyện ba-lê đi cho lành…