Cái người thất nghiệp Chu Mính Viễn này vậy mà còn bận hơn cả Thư Diêu.
Dự án bên Nam Phi đang bước vào giai đoạn cuối, Lý Tư được anh cử đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Thư Diêu, phần còn lại như dữ liệu và kiểm soát tổng thể, anh đều phải tự mình giám sát từ xa.
Những chuyện này Thư Diêu không biết, còn tưởng anh nói dẫn cô sang Nam Phi cũng là vì công việc.
Bên này, lịch tập của Healer cũng đã vào giai đoạn tổng duyệt. Hai người đều bận tối mắt, sáng sớm Chu Mính Viễn đưa cô đến công ty, tối muộn lại đến đón về.
Thỉnh thoảng Thư Diêu phải ở lại phòng tập với sáu anh chàng khác đến tận đêm khuya, anh liền ngồi trong xe đợi, tranh thủ xử lý công việc.
Vài hôm sau, trước khi Thư Uyển quay lại Paris về đoàn cũ, gửi đến hai tấm vé xem ba-lê.
Coi như là cảm ơn hôm đó hai người đã “giải cứu” cô bé.
Lúc Thư Diêu mở túi chuyển phát nhanh Thư Uyển gửi, cô đang ngồi ở ghế phụ trên xe. Vừa thấy mặt vé, cô đã lập tức cảm thấy không ưa nổi.
Vé màu hồng xám, in hình một hàng diễn viên ba-lê đang xếp đội hình.
Thư Diêu quay sang hỏi Chu Mính Viễn:
“Anh có muốn đi xem ba-lê không?”
Cô biết dạo này anh bận, nên cũng đoán chắc là anh sẽ nói không đi.
Thật ra câu hỏi này còn ẩn một chút tâm tư nho nhỏ của Thư Diêu.
Cô vô thức hy vọng Chu Mính Viễn sẽ nhận ra rằng cô chẳng hứng thú gì với việc đi xem, rồi sẽ dịu dàng bảo: anh cũng không thích.
Yêu ai thì yêu cả đường đi.
Ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng.
Thư Diêu nghĩ, yêu nhau thì phải đồng lòng thế chứ!
Nhưng đúng lúc đó Chu Mính Viễn đang vượt xe, vừa bật xi-nhan, nên không để ý cô nói gì, chỉ tiện miệng “ừ” một tiếng.
Kết quả, anh vừa “ừ” xong, Thư Diêu lập tức mất vui.
Tiểu tổ tông giận dỗi chống nạnh, vẻ mặt đầy phẫn nộ:
“Chu Mính Viễn! Anh muốn đi xem ba-lê hay là muốn ngắm mấy cô eo thon chân dài kia hả?!”
Chu Mính Viễn vượt xe xong mới liếc nhìn tấm vé trong tay cô, cũng tiện thể ngắm cái mặt xị xuống vì ghen của ai kia, khẽ cười:
“Nói nhầm rồi, anh không đi.”
“Không đi thì lúc nãy ‘ừ’ cái gì mà ‘ừ’?!”
Thư Diêu giận đến mức quất quất hai tấm vé vào nhau nghe “bốp bốp”, nghiêng đầu, uốn giọng nói đầy kiểu cách:
“Anh Mính Viễn à~ anh không cần phải kiềm chế bản thân đâu, nếu anh thật sự muốn đi xem thì em đi với anh~ Con gái nhảy ba-lê ai cũng dáng đẹp da trắng, toàn mỹ nhân chân dài! Em dẫn anh đi ngắm nghía thỏa thích luôn ha~”
Trong giọng nói chẳng thèm che giấu một chút ghen tuông nào.
Nghe vào tai Chu Mính Viễn thì… dễ thương vô đối.
Đã lâu rồi anh chưa được nghe Thư Diêu làm nũng gọi “anh Mính Viễn~”.
Hồi trước mỗi lần cô gọi vậy, hoặc là đang cố tình né tránh chuyện gì, hoặc là cố ý chọc tức anh.
Từ sau cái đêm anh “vạch trần” thân phận, nhận ra cô chính là cô nhóc năm xưa, Thư Diêu cũng không gọi lại như vậy lần nào nữa.
Giờ được nghe lại kiểu nũng nịu “gắt gỏng” này, tâm trạng Chu Mính Viễn khác hẳn, khóe môi cứ thế cong lên không kiểm soát.
Lúc xe dừng lại trước tòa nhà công ty của Thư Diêu, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Dây an toàn của cô đột ngột bị kéo căng, phát ra tiếng “soạt” khá rõ trong khoang xe. Thư Diêu ngẩng đầu lên, Chu Mính Viễn đã nghiêng người tới, hôn nhẹ lên môi cô.
Cái miệng đang lải nhải của cô ngưng lại một giây, rồi lại hoảng hốt bật ra:
“Anh… anh anh anh! Đồ lưu manh!”
Nói xong, cô đẩy cửa xe một cái, chạy vụt vào công ty.
Ngoài trời lạnh căm, đêm qua còn vừa mưa lâm râm.
Đó là chút hơi nước cuối cùng của mùa thu, chưa kịp ngưng tụ thành sương, liền tan vào khí trời đầu đông se lạnh và ánh sáng mỏng mảnh của buổi sớm, hóa thành làn sương mờ phủ khắp dãy cao ốc hoa lệ của Đế Đô.
Thư Diêu vừa bước ra khỏi xe liền co rụt cổ lại vì bị gió lạnh táp vào.
Con gái thì ai chẳng thích đẹp, chiếc túi nhỏ màu nâu đeo chéo bên hông, áo khoác gió kiểu dáng rộng được cô cột eo lại gọn gàng, đường cong mảnh khảnh hiện ra rõ rệt.
Phía dưới là đôi chân dài miên man, được bao bởi lớp vớ nhung đen, nhìn vừa tinh tế vừa quyến rũ.
Chu Mính Viễn vô thức dùng đầu lưỡi khẽ đẩy má trong, ánh mắt dán vào bóng dáng cô.
Đột nhiên cảm thấy nụ hôn vừa rồi… hơi bị “nửa vời”.
Không chỉ thấy chưa đủ, mà còn bị khơi dậy vài bản năng thô sơ trong người đàn ông.
Anh còn đang ngẩn ngơ thì tiểu tổ tông vừa nãy dậm chân bỏ đi lại quay lại.
Thư Diêu đứng cạnh xe gõ gõ cửa kính.
Màn sương mỏng bên ngoài bị ánh sáng ráng hồng nhuộm thành sắc cam dịu, gương mặt cô ửng hồng, như tan vào làn sương nhè nhẹ.
Chu Mính Viễn hạ kính xe xuống, nghe cô hỏi:
“Anh có muốn lên không? Em đến sớm, giờ này trong phòng tập chỉ có mình em thôi.”
Sáu giờ sáng, thường thì chỉ có Thư Diêu đến luyện sớm như vậy.
Healer quen luyện đêm, có khi còn tập xuyên đêm, nên sáng dậy rất muộn, hoặc dứt khoát… không dậy.
Thư Diêu kéo Chu Mính Viễn lên phòng tập, anh thì ung dung theo sau.
Đi trong công ty người khác mà trông cứ như đi dạo trong nhà mình, cái dáng thong dong tự tại đến đáng ghét.
Chu Mính Viễn thật ra không rõ Thư Diêu đột nhiên kéo anh lên đây làm gì, trong đầu lúc đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Muốn ôm eo cô ấy… rồi hôn tiếp.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc khi cánh cửa phòng tập khép lại, chiếc áo khoác gió trên người cô cũng được cởi ra.
Đối với căn phòng này, sự quen thuộc của Thư Diêu chẳng khác gì với mái nhà của chính mình. Cô rút từ ngăn tủ ra một chiếc ly nhựa trong, rót cho Chu Mính Viễn một ly nước, sau đó, nhẹ nhàng tháo dải buộc áo, từng nút áo cũng được lần lượt cởi ra.
Từ cổ áo, xuống đến trước ngực.
Ánh mắt của Chu Mính Viễn như bị một sợi tơ mảnh kéo theo chuyển động ấy, từng tấc một trượt xuống. Bên trong chiếc áo khoác là chiếc váy voan trắng ngà bồng bềnh, thật không khó để hiểu vì sao cô lại mặc tất chân.
Dù năm xưa Thư Diêu chưa từng thật lòng yêu thích ba lê, nhưng thời gian vẫn lặng lẽ để lại dấu vết lên cô, từ phong thái, đến khí chất, từ cách ăn mặc, đến đường nét gương mặt.
Khuôn mặt mang vẻ đẹp dịu dàng phương Đông của cô, nhờ năm tháng rèn luyện mà chưa từng hé lộ sự yếu đuối, cằm khẽ nâng, biểu lộ rõ ràng sự kiêu hãnh đặc trưng của riêng cô.
Chiếc váy voan cổ chữ V, khi hàng cúc áo dần buông lỏng, để lộ phần cổ trắng mịn, cùng xương quai xanh nổi bật.
Và thấp hơn nữa, lớp vải mỏng ấy nhẹ nhàng ôm lấy những đường cong duyên dáng nơi cơ thể cô – nét quyến rũ đặc trưng chỉ riêng nữ giới mới có.
Chu Mính Viễn thu lại ánh nhìn, nâng ly nước trong tay lên.
Anh không khát, nhưng trong đầu có những ý nghĩ mơ hồ, cần được thứ gì đó thanh lọc đôi chút.
Thư Diêu khoác chiếc áo vừa cởi lên ghế bên cạnh, quay đầu lại, hơi nghi hoặc:
“Chu Mính Viễn, ly rỗng không rồi, anh đang uống cái gì vậy?”
Chu Mính Viễn cầm ly đứng hình:
“…”
Buổi sớm trong phòng tập có một loại tĩnh lặng êm đềm, khiến người ta an lòng. Thư Diêu luôn đến sớm mỗi ngày, tự nhảy vài đoạn street dance để khởi động. Thường thì cô chỉ nhảy nửa bài, vì thể lực khó lòng theo kịp toàn bộ vũ đạo.
Nhưng hôm nay, cô muốn thử vượt qua giới hạn ấy.
Thư Diêu ngậm chiếc dây buộc tóc, gom gọn mái tóc dài, khéo léo búi thành kiểu tóc ba lê gọn gàng.
Chỉ là không có kẹp tóc, vài sợi tóc con tơi mềm rủ xuống trán và sau gáy, khiến cô trông rất trẻ trung, phảng phất nét ngây thơ của một thiếu nữ.
“Chu Mính Viễn,” cô gọi tên anh, kéo anh lại gần, ấn nhẹ anh ngồi xuống sàn gỗ, “Em múa ba lê cho anh xem.”
Cô chạy nhẹ nhàng đến giữa phòng, đứng thẳng người, khẽ kiêu hãnh nâng cằm lên: “Anh đi xem người khác nhảy làm gì, không bằng xem em. Em từng học ba lê, lúc thi đấu chưa từng thua ai, chỉ là em có muốn thắng hay không thôi.”
Khoảnh khắc ấy, cô rực rỡ như ánh trăng nhỏ đang tắm mình trong bình minh.
Âm nhạc vang lên, Thư Diêu nhẹ nhàng nhón chân, vươn cánh tay mềm mại, như đang bước những bước đầu tiên vào nhịp điệu.
Cô tao nhã bước dọc theo chiều dài căn phòng, rồi bất ngờ xoay người, bật nhảy, cả người nhẹ bẫng như mọc lên một đôi cánh vô hình.
Tà váy bồng bềnh tung bay theo từng chuyển động. Thư Diêu như một bông bồ công anh giữa gió, như một con sứa mềm mại co duỗi mình dưới làn nước trong xanh.
Cô, thực ra còn giống một chiếc lông vũ nhẹ tênh, đang lặng lẽ rơi xuống, khẽ chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Chu Mính Viễn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Chu Mính Viễn được tận mắt nhìn thấy Thư Diêu múa.
Giai điệu ấy, anh đã nghe rất nhiều lần trong những năm tháng đại học.
Khi đó, anh đang gồng gánh phần lớn công việc của Chu gia do Chu Cảnh giao lại. Học hành căng thẳng, công việc nặng nề, khiến một người kỷ luật như anh cũng cảm thấy kiệt sức.
Anh chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cả giờ nghỉ trưa cũng vùi đầu trong phòng tự học với đống tài liệu.
Và bài nhạc vang lên giờ trưa, chính là bản này, hình như tên là Giselle.
Năm đó, chàng trai hơn mười tám tuổi tên Chu Mính Viễn thường xuyên nghĩ đến một cô gái vẽ mặt hề, nói ghét ba lê.
Cũng là năm ấy, anh tự hiểu rằng tình cảm là một điều xa xỉ. Anh học hút thuốc, và đem những hồi ức khó quên chôn sâu tận đáy lòng.
Vậy mà giờ đây, Thư Diêu lại múa ba lê ngay trước mắt anh.
Những gì từng cho là tiếc nuối, là mộng tưởng, lại hiện diện theo cách bất ngờ đến vậy.
Chu Mính Viễn nghĩ, anh đúng là quá đỗi may mắn.
Thư Diêu cố gắng theo trọn bài múa, đến đoạn cuối, thể lực không gắng gượng nổi nữa, cú nhảy cuối cùng hơi hụt đi, nhưng cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, dùng tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, chạy về phía anh:
“Sao nào! Em nhảy có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Anh nói lấy lệ quá rồi đấy.”
“… Đẹp nhất.”
Chu Mính Viễn nói xong, thấy cô tròn mắt nhìn mình, liền bật cười, bổ sung:
“Trong tất cả những điệu ba lê anh từng xem, em là người nhảy đẹp nhất.”
Chu Mính Viễn là kiểu người, khi lạnh nhạt thì thật sự rất lạnh nhạt, đến mức vạn vật cũng chẳng thể chạm vào đáy mắt anh.
Nhưng khi anh cố ý trêu chọc, thì đúng là biết cách khiến người ta vừa muốn đánh, vừa muốn cười. Rất giảo hoạt, lại rất chân thành.
Lúc này, Thư Diêu cảm thấy hình như trong lời Chu Mính Viễn vừa nói… có ẩn ý gì đó mà cô vẫn chưa hiểu ra.
Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi bỗng hét lên:
“Chu Mính Viễn!”
“Anh đây?” Anh đáp nhẹ.
“Anh nói ‘trong tất cả những điệu ba lê anh từng xem, em là người nhảy đẹp nhất’? Có phải… anh từng xem múa ba-lê rất nhiều lần trước đó đúng không hả?!”
Chu Mính Viễn khẽ bật cười trầm thấp, không phủ nhận, xem như ngầm thừa nhận rồi.
Đó biết ngay mà!
Anh đúng là không biết khen người ta cho tử tế!
Đáng bị dạy dỗ một trận!
Thư Diêu lao tới định “xử lý” anh một phen, nhưng lâu rồi không luyện ba lê, mỗi động tác dù trông nhẹ nhàng nhưng đều đòi hỏi rất nhiều sức lực. Thể lực cô cũng chẳng còn như trước, chân vừa mềm nhũn ra đã ngã nhào vào lòng Chu Mính Viễn.
Anh ôm trọn lấy cô, dịu dàng như thể từ lâu đã quen với việc đón lấy cả thế giới vào lòng. Rồi kề sát bên tai cô, khẽ hỏi:
“Cô giáo Thư này, trong phòng học… có được hôn không?”
Thư Diêu định mắng anh một câu đồ lưu manh, nhưng khi ngước mắt lên nhìn, cô lại thấy rõ ràng, trong đôi mắt vốn luôn điềm đạm ấy, chẳng hề có lấy một tia mập mờ hay trêu chọc.
Chỉ có ánh nắng ban mai từ khung cửa sổ phía sau cô, xuyên qua làn sương mỏng, rọi xuống đôi mắt sâu thẳm kia khiến cô nhìn rõ hơn bao giờ hết.
Trong ánh mắt ấy của Chu Mính Viễn, có cả một thế giới.
Một thế giới bao la và dịu dàng,
…và trong thế giới đó, có hình bóng của cô.