Từ nhà vệ sinh bước ra, Thư Diêu và Chu Mính Viễn chẳng hề bày vẽ mấy trò tình cảm sến súa. Cả hai cứ thế, người trước kẻ sau, ung dung đi ra, như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt.
Ấy vậy mà, nhìn ánh mắt của mấy người xung quanh, rõ ràng họ đang nghĩ hai người này vừa “tâm sự” chuyện gì đấy trong ấy.
Phòng khách vốn ồn ào náo nhiệt, bỗng chốc im bặt khi cầu thang vọng xuống một tiếng ho nhẹ.
Thư Diêu ngẩng đầu nhìn lên. Đứng ở khúc quanh cầu thang tầng một là ông nội của Chu Mính Viễn, Chu Cảnh – nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay.
Cụ ông 76 tuổi, mặc bộ vest chỉnh tề, thần sắc bình thản, ánh mắt hơi nghiêm nghị, nhưng chính điều đó lại toát lên phong thái khỏe khoắn lạ thường.
Dáng đứng thẳng tắp khiến người ta tưởng cụ chỉ mới 60. Ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng là kiểu trẻ trung với gam màu xám nhạt.
Thực lòng mà nói, Thư Diêu chẳng ưa gì Chu Cảnh.
Hai tay ông cụ đút trong túi quần tây, từ góc nhìn nào đó, biểu cảm của cụ rất giống Chu Mính Viễn.
Có lẽ những người lăn lộn thương trường đều có chung kiểu mặt không lộ hỉ nộ ái ố như thế.
Nhưng giữa hai người vẫn có điểm khác biệt. Chu Cảnh sở hữu ánh mắt sắc bén hơn, trong đáy mắt còn đọng lại toàn những mưu mẹo thương trường, cùng tham vọng không che giấu.
Chính những điều ấy càng làm nổi bật sự cố chấp, lạnh lùng và tham lam của ông.
Nếu phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân và đánh giá một cách khách quan, Thư Diêu chỉ có thể nói rằng, ông nội của Chu Mính Viễn là một thương nhân xuất sắc.
Thư Diêu khẽ quay sang nhìn Chu Mính Viễn, thầm hy vọng anh sẽ không bao giờ trở thành người như thế.
Chu Cảnh bước xuống bậc thang cuối cùng, chìa tay ra nắm chặt tay Chu Nhiễm Chi, rồi cùng nhau ngồi xuống.
Theo lẽ tự nhiên, Chu Nhiễm Chi liền ngồi vào ghế trung tâm bên cạnh nhân vật chính của bữa tiệc.
Khoảnh khắc ấy, Thư Diêu gần như ngửi thấy mùi mưu đồ ngấm ngầm trong không khí.
Cô không nhịn được, lại nghiêng đầu nhìn Chu Mính Viễn.
Người đàn ông đó cụp mắt, bình thản xử lý tài liệu trong điện thoại, chẳng mảy may quan tâm đến cơn sóng ngầm đang nổi lên khắp phòng. Anh trầm tĩnh như hồ nước phủ đầy sương trong bức tranh phong cảnh treo trên tường.
Phòng khách thì gió giật mây vần nhưng mặt hồ trong tranh mãi chẳng gợn lấy một con sóng.
“Nhìn tôi làm gì?”
Thư Diêu ung dung thu lại ánh mắt, buông một câu khen vuốt đuôi: “Nhìn anh đẹp trai thôi mà, nào là phong độ ngời ngời, khí chất bất phàm, lãng tử hào hoa, điển trai lịch lãm, cao lớn mạnh mẽ.”
Châu Mính Viễn khẽ ngẩng đầu, liếc cô một cái, cuối cùng cất giọng nghi hoặc: “Cô học diễn xuất đấy à?”
“… Dù sao cũng nên để ý đến bà vợ hợp pháp của mình hơn chút chứ.” Thư Diêu nhân cơ hội dưới bàn đạp mạnh lên chân anh. “ Tôi học múa mà!”
Cú đạp này khá lực. Chu Mính Viễn nhíu mày, hơi siết chặt chân mày.
Có những trò con nít kiểu này của Thư Diêu, anh chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Chẳng lẽ anh, một người đàn ông trưởng thành, lại giơ chân đạp lại cô hay sao?
Thư Diêu, người mà Chu Mính Viễn từng khăng khăng cho là diễn viên, hôm nay lại tự thú rằng mình học múa. Anh ngồi đó, nửa tin nửa ngờ. Một người suốt ngày ngập ngụa giữa đám hình chụp cùng sao nam, thỉnh thoảng biến mất nửa tháng, lại chuyên môn dùng miệng lưỡi uốn éo như thể sinh ra để lên sân khấu, thế mà không phải là diễn viên sao?
Có lúc anh muốn hỏi xem cô học múa gì, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói ra.
“Ôi dào, đôi vợ chồng trẻ này, xa cách mấy năm mà vẫn mặn nồng ghê nhỉ. Cả nhà đang trò chuyện mà hai người cứ rì rầm to nhỏ, ai mà chịu nổi?”
Người mở lời là Chu An Đồng, con trai bác hai, ngồi ngay đối diện. Anh ta cười đùa, nhìn Thư Diêu với ánh mắt trêu chọc.
Thư Diêu lúc này mới để ý, hóa ra khi ngồi xuống, cô đã ngồi sát vào Chu Mính Viễn từ bao giờ. Thậm chí mỗi lần nói, cô lại vô thức nghiêng về phía anh. Đáng nói hơn, cái tảng băng bên cạnh này lại không tránh né. Ngược lại, mỗi lần nghe cô nói, anh còn khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ lắng nghe.
“ Em ba đi công tác xa đến tận Nam Phi. Hai người làm thế nào để duy trì hôn nhân xa cách vậy?” Chu An Đồng tiếp lời, vẻ mặt tò mò.
Thư Diêu nhoẻn miệng cười, đáp ngay không cần nghĩ: “Anh hai nói vậy em cũng không biết phải trả lời sao cho phải, chắc do nền tảng tình cảm tụi em tốt thôi. Tự nhiên mà mật ngọt, phu thê mới thắm thiết như vậy.”
Chu An Đồng kín đáo liếc nhìn Chu Mính Viễn, người đang lạnh như băng từ đầu bữa tiệc đến giờ. Trong đầu anh ta thoáng chút bối rối: Ủa, vậy không phải kết hôn hình thức à? Mà nghe chừng còn hạnh phúc đấy chứ!
Những món ăn tinh tế lần lượt được bày lên, ly rượu cũng đầy ắp.
Người đứng đầu gia tộc Chu, Chu Cảnh không phát biểu mà nhìn về phía Chu Nhiễm Chi: “Mỗi các người chắc nghe chán những lời của lão già rồi phải không? Năm nay, để Nhiễm Chi phát biểu đôi lời đi.”
Vừa nghe thấy lời của Chu Cảnh, ánh mắt mọi người trong bàn đều trở nên phức tạp.
Chu Nhiễm Chi là con trai út của Chu Cảnh, chỉ hơn Chu Mính Viễn có hai tuổi.
Chàng trai lịch thiệp, luôn nở nụ cười nhạt khi nói chuyện này, theo lời đồn là con trai ngoài giá thú của Chu Cảnh.
Thư Diêu nhìn qua một cái rồi thu ánh mắt lại.
Bữa tiệc chẳng có gì thú vị, ai nấy đều đầy tham vọng, bên ngoài thì nói là chúc thọ, nhưng trong lòng không chừng có người đang mong Chu Cảnh sớm chết cũng nên.
Một đĩa thịt bò truffle đen được đặt trước mặt Thư Diêu, thịt bò Kobe nhập khẩu từ Nhật Bản kết hợp với nấm truffle Pháp, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Bên cạnh là món cua hoàng đế nướng với sốt bưởi và bơ, rồi tiếp theo là món abalone Trung Đông kèm chân ngỗng…
Nhưng Thư Diêu, với tâm trạng vừa ăn vừa quan sát mưu đồ ngầm giữa những người ngồi đây, chỉ đành nhấc muôi múc nửa bát yến sào tự an ủi.
Thế rồi chiếc bánh kem 10 tầng xuất hiện, được đẩy vào giữa phòng. Tim cô khẽ thót một nhịp.
Chết thật, năm nay lại quên mất vụ này.
Đúng như dự đoán, ai cũng bị “phân phát” một miếng bánh to đùng. Ăn hay không ăn, bàn tiệc toàn món sang chẳng ai để ý, nhưng bánh sinh nhật thì bắt buộc phải sạch bách. Bằng không, ông Chu Cảnh sẽ cho rằng mọi người không thành tâm.
Năm trước, Thư Diêu còn dùng chiêu viện cớ sang Nam Phi để trốn. Nhưng năm nay Chu Mính Viễn về rồi, cô chẳng còn đường nào thoát.
Cô ngó qua miếng bánh to tổ chảng trước mặt mình, rồi quay sang nhìn Chu Mính Viễn.
Cái ánh mắt đượm chút khẩn cầu ấy, từ một người chưa từng chịu khuất phục ai, khiến anh không nhịn được nhớ lại lần đầu gặp cô ở quán cà phê. Miếng bánh nhỏ xíu cô chỉ cắn một miếng rồi bỏ. Hay lần trước, chén sữa dừa ở OB cũng chẳng ăn hết được một phần tư.
Không thích ăn? Hay là sợ béo? Cơ thể cô gầy thế, còn giảm cân gì nữa?
Anh từ tốn đặt điện thoại xuống, nghiêng người nhìn cô, cất giọng đều đều: “Không đủ à? Tôi cho cô thêm.”
Thư Diêu cười trừ, nhưng trong lòng đã mắng thầm: Đủ rồi, đủ cả họ nhà anh!
Biết dựa dẫm vào anh là công cốc, cô đành cầm thìa gẩy từng mẩu bánh nhỏ, miễn cưỡng bỏ vào miệng. Nhưng càng ăn, khuôn mặt cô càng xụ xuống, bàn tay thỉnh thoảng lại đặt hờ lên bụng.
Cuối cùng, Chu Mính Viễn không nhịn được, vươn tay cản lại khi cô định xúc thêm một thìa nữa: “Đừng ăn nữa.”
“Không ăn không được.”
Lần đầu tiên trong đời, giọng cô nghe thật đến thế.
Anh cầm lấy đĩa bánh trước mặt cô, ba miếng gọn gàng nuốt hết, dùng khăn lau miệng, rồi kéo cô đứng dậy.
Phát hiện cả hai đứng lên, ông cụ Chu ngồi trên ghế chính có vẻ không hài lòng, nhưng Chu Mính Viễn vẫn làm ngơ, lạnh nhạt nói: “Có việc gấp, chúng cháu xin phép về trước.”
Từ “chúng cháu” thoát ra khỏi miệng anh hơi gượng gạo, nhưng nói xong thì tay vẫn kéo Thư Diêu đi thẳng ra cửa.
Bên ngoài, trời đã tạnh mưa. Không khí cuối hạ đầu thu mát mẻ, mùi đất và lá cây còn ẩm nước hòa quyện.
Chiếc SUV đen bóng đỗ bên đường, vừa được cơn mưa cọ rửa sạch sẽ. Anh mở cửa xe, nhàn nhạt nhìn cô: “Lên xe.”
“Anh chở tôi về nhà à?”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, anh chỉ lặng lẽ chờ.
Thư Diêu mở cửa bước vào ghế phụ, không quên liếc mắt nghịch ngợm: “Anh Mính Viễn quả thật là người chồng quốc dân. Chu đáo quá, em cảm động đến mức muốn bật khóc đây!”
Tuy là nói đùa, nhưng giọng điệu chẳng vui vẻ gì.
Chu Mính Viễn lái xe như chính con người anh, ổn định, chững chạc, nhưng tuyệt nhiên không chậm.
Dừng đèn đỏ, anh vô tình liếc qua, thấy trên thái dương Thư Diêu lấm tấm mồ hôi. Không nói gì, chỉ âm thầm đạp ga nhấn thêm, xe lao đi nhanh hơn.
Thư Diêu quả thực không ổn, suốt đường chỉ cắn răng chịu đựng cơn buồn nôn.
Về đến nhà, cô chẳng buồn nói lời nào, quẹt vội ngón tay mở khóa cửa. Vừa định bước vào, không để ý bậc cửa, chân trượt một cái, suýt ngã nhào.
Một bàn tay từ sau vươn ra, giữ lấy eo cô, đỡ cô đứng vững rồi nhanh chóng buông ra như chưa từng tồn tại.
Thư Diêu không kịp để tâm, lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn đến trời long đất lở. Đầu gối mềm nhũn, dựa vào bồn rửa mà thở, nhưng may mắn là sau đó bụng đã dễ chịu hơn.
Nhà vệ sinh cửa kính mờ, lại là loại kính trà màu. Chu Mính Viễn thích yên tĩnh, mỗi phòng trong nhà đều làm cách âm cực tốt.
Giống như lần trước, khi anh vào nhà cô còn không hay biết, hôm nay cũng vậy.
Đợi cô dọn dẹp bản thân xong, mới phát hiện qua lớp kính lờ mờ, có một bóng người đứng lặng bên ngoài.
Lúc này là ba giờ chiều, ánh sáng ngoài trời chiếu vào làm bóng dáng anh như một bức tranh trên giấy, tỉ lệ thân hình hoàn hảo hơn bất kỳ nam thần showbiz nào cô từng chụp cùng.
Thư Diêu kéo cửa bước ra. Chu Mính Viễn đứng đó, mặt không cảm xúc, mở lời ngắn gọn:
“Cô làm sao thế?”
Bản thân cô vốn đã có nét dịu dàng bẩm sinh. Giờ vừa nôn xong, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt lại càng thêm yếu đuối đáng thương.
Nhìn cô thế, giọng anh cũng bớt lạnh lùng:
“Có cần đến bệnh viện không?”
Thư Diêu vừa trải qua trận nôn, giờ đã nhẹ nhõm hơn nhiều, thế mà lại buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng cuối:
“Anh Mính Viễn, anh thích con trai hay con gái hơn?”
Chu Mính Viễn nhíu mày: “?”
Không để anh nói thêm, cô bất chợt tươi cười, mặt mày phấn khởi chỉ vào cái bụng phẳng lì đến mức như lõm vào của mình, dõng dạc tuyên bố:
“Anh Mính Viễn ơi, em có con của anh rồi! Anh sắp! Làm bố! Đấy!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: ……