“Anh sắp làm bố rồi đó!” Thư Diêu vừa nói ra câu bịa đặt ấy, ngỡ mình đã đạt tới đỉnh cao diễn xuất.
Ai dè nhìn sang, chỉ thấy Chu Mính Viễn nhếch môi, cười nhạt, chẳng rõ là mỉa mai hay khinh thường.
Cô còn định nói thêm vài câu bông đùa để chọc anh, nhưng cơn buồn nôn từ đâu lại ập đến, buộc phải bụm miệng, vội đóng sầm cửa nhà vệ sinh rồi bắt đầu nôn lần thứ hai.
Lần này, cô không vội ra ngay.
Ngồi lì trong đó, chờ cơn khó chịu qua đi, chỉnh trang lại dáng vẻ mới lết ra ngoài.
Nhưng ra đến nơi, Chu Mính Viễn đã biến mất. Thư Diêu đảo qua tầng trên tầng dưới một vòng, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cuối cùng, cô đứng giữa phòng khách trống trải, cao giọng gọi: “Chu Mính Viễn?”
Không có tiếng trả lời.
Chắc đi rồi.
Liên tiếp nôn hai lượt, cô chẳng còn hơi sức đâu mà đi tìm nữa, đành lê về phòng ngủ, rúc vào trong chăn.
Thư Diêu không đi làm thì thường nằm lười cả ngày.
Phòng ngủ của cô tối tăm, rèm cửa dày cộm, che hết ánh sáng bên ngoài.
Bấm điều khiển, rèm từ từ kéo kín, ngăn cách hoàn toàn cảnh sắc ẩm ướt sau cơn mưa.
Trong bóng tối, cô nhắm mắt lại.
Hình ảnh của Chu Mính Viễn bất giác hiện lên.
Một tiếng trước, tại bàn ăn nhà họ Chu, anh vươn tay cản miếng bánh kem đang chuẩn bị được cô đưa lên miệng.
Gương mặt anh lúc ấy trông thật lạnh nhạt, cứng rắn đến mức có phần tàn nhẫn, nhưng lại không nói lời nào, chỉ mạnh mẽ cầm lấy nửa miếng bánh còn thừa trên tay cô.
Có lẽ do cách cô ăn bánh quá khổ sở, Chu Mính Viễn đã thay cô ăn nốt phần còn lại. Động tác của anh không nhanh không chậm, từng bước rõ ràng, mạch lạc, thậm chí có thể gọi là ưu nhã.
“Rồi sớm muộn gì tôi cũng trở thành người như ông nội. Tôi không biết đó là tốt hay xấu.”
“Có khi giờ tôi đã là như vậy, chỉ là chưa nhận ra thôi.”
Thư Diêu nhớ đến một câu anh từng nói từ rất nhiều năm trước. Trong bóng tối mịt mù của phòng ngủ, cô bất giác cong môi cười nhẹ.
Chu Minh Viễn, anh không giống ông nội mình đâu.
Ít nhất, anh còn chịu ăn giúp tôi một miếng bánh kem.
Người thực sự vô tình sẽ chẳng bao giờ làm điều đó. Không chỉ không vô tình, mà có lẽ trong mắt anh, Thư Diêu thậm chí còn là đối thủ.
Dù sao, cuộc hôn nhân này vốn được sắp đặt bởi gia tộc nhà họ Chu, với mục đích kìm hãm anh.
Chẳng trách, anh luôn dò xét cô.
Trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, Thư Diêu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cô còn mơ một giấc mơ kỳ quặc: núi Kim Sơn chìm trong nước lũ, Chu Mính Viễn lại cạo đầu trọc lóc, ngồi trên đỉnh dòng chảy, tự xưng là Pháp Hải.
Điều đáng sợ là, kiểu đầu trọc ấy lại không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, thậm chí càng tôn lên khí chất cấm dục lạnh lùng.
Có lẽ vì ghen tỵ với ngoại hình của anh mà Thư Diêu giật mình tỉnh giấc.
Trong phòng tối om như mực, bên ngoài thì mưa rơi lộp độp, đập loảng xoảng vào cửa kính.
“Chẳng lẽ… mình xuyên không rồi? Thiệt sự là Thủy Mạn Kim Sơn à?”
Thư Diêu nằm mơ màng, vừa lẩm bẩm vừa lồm cồm bò dậy, vén chăn ra khỏi giường.
Lần mò lấy cái điều khiển, bấm một phát, rèm cửa từ từ kéo lên, lộ ra lớp kính cửa sổ đầy những dòng nước chảy rì rào.
Gió rít ầm ầm, sấm chớp đì đoàng, trên kính còn dính một mẩu lá cây hòe bị xé toạc bởi cơn cuồng phong.
Hơi nước mờ mờ phủ lên mặt kính như màn sương khói mộng mơ.
Đế Đô hiếm khi gặp phải trận mưa bão dữ dội đến thế, điện thoại Thư Diêu hiện đầy tin nhắn chưa đọc, mà một nửa trong số đó là cảnh báo thời tiết của trung tâm khí tượng thủy văn.
Tia chớp lóe lên, rồi một tiếng sấm ì ùng vang rền.
Trước khi ngủ trời vẫn bình yên vô sự, vậy mà chớp mắt một cái, bên ngoài đã như hóa thành bức tranh thủy mặc dữ dội.
Đối mặt với cái kiểu thiên tai bất thình lình này, Thư Diêu ngồi thừ trên giường mấy giây, rồi bỗng nhớ ra: ngoài phòng ngủ, cửa sổ tầng một, tầng hai đều quên chưa đóng.
Tiêu rồi.
Thủy có dâng ngập Kim Sơn Tự hay không thì chưa biết, nhưng đống sàn gỗ lim mắc như vàng của Chu Mính Viễn chắc chắn là sắp tan tành mây khói.
Thư Diêu hộc tốc lao ra khỏi phòng ngủ, chạy xuống tầng hai, lòng đầy lo âu. Nhưng thay vì trận cuồng phong lạnh buốt như dao cắt xộc thẳng vào mặt như tưởng tượng, mọi thứ lại tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Đèn hắt sáng dịu dàng khắp phòng khách, cửa sổ đều đóng kín mít.
Trên bàn có một ly nước và mấy hộp thuốc.
Thư Diêu đưa tay chạm vào thành ly, nước vẫn còn ấm.
Thuốc toàn là các loại dành cho tiêu hóa: nhôm hydroxit magnesi dành cho viêm ruột mãn tính, domperidone giúp giảm đầy hơi chướng bụng.
Còn kali bismuth citrate dùng để làm gì nhỉ?
Có phải là chữa dư acid dạ dày không?
Đang mải nghĩ về công dụng của thuốc, Thư Diêu bỗng vỗ trán: “Đây có phải lúc để nghĩ mấy thứ này không? Chẳng phải điều cần biết là ai đã mang thuốc đến hay sao?”
Cô dừng lại, lặng lẽ suy nghĩ.
Người duy nhất biết cô không khỏe chính là Chu Mính Viễn.
Câu trả lời quá rõ ràng.
Trong đống thuốc, Thư Diêu chỉ bóc hộp thuốc tiêu hóa, lấy viên thuốc ra khỏi lớp vỏ.
Viên thuốc có hình trái tim.
Thư Diêu đã uống qua rất nhiều loại thuốc tiêu hóa từ trong nước đến quốc tế, từ hình tam giác, hình thoi, hình tròn cho đến dạng viên nang, nhưng đây là lần đầu tiên thấy viên thuốc hình trái tim.
Nếu không phải ấn tượng về gương mặt lạnh lùng không bao giờ cười của Chu Mính Viễn quá sâu, cô có khi đã nghĩ người tặng thuốc đang tỏ tình với mình.
Uống thuốc xong, Thư Diêu cầm điện thoại bước xuống tầng một, lần này đi thật chậm rãi, không vội vàng.
Quả nhiên, cửa sổ tầng một đều đã đóng kín. Hôm nay, Chu Mính Viễn giống như nàng tiên ốc lặng lẽ của câu chuyện cổ tích.
Bầu trời đen kịt, kéo theo không gian tối tăm đến mức dù chỉ mới đầu đêm nhưng đã có cảm giác như nửa đêm. Cầm điện thoại, Thư Diêu đi qua phòng khách thiếu ánh sáng.
Cô mở danh bạ, kéo số của Chu Mính Viễn ra khỏi danh sách chặn. Sau đó, cô chụp lại viên thuốc hình trái tim, soạn tin nhắn gửi đi: [Ảnh]
“Cảm ơn anh Mính Viễn vì viên thuốc yêu thương này. Hôm nay lại yêu anh thêm một chút nữa nha!”
Tín hiệu điện thoại có vẻ yếu do mưa bão, tin nhắn mãi không gửi được.
Thư Diêu ngẩng lên, vô tình quét mắt qua căn phòng, ánh nhìn dừng lại trên chiếc bóng đen trên ghế sofa khiến cô suýt đứng tim.
Ngay lúc ấy, tin nhắn được gửi đi thành công.
Chiếc bóng đen trên ghế phát ra âm thanh “ting” thông báo có tin nhắn đến.
Một tia chớp sáng lóe lên, chiếu rõ khuôn mặt Chu Mính Viễn. Anh nhắm mắt dựa vào ghế, dù đang ngủ, vẻ mặt anh vẫn nghiêm nghị, lạnh lùng.
Thư Diêu cúi người, tiến lại gần. Khi khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn chưa đầy hai ngón tay, cô khẽ nói:
“Chu Mính Viễn, anh chắc đã tỉnh rồi, đúng không?”
“Ừ, mưa tạnh tôi sẽ đi.”
Anh không mở mắt, bình thản trả lời.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn xối xả, sấm chớp không ngừng.
Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, Thư Diêu không rời đi, Chu Mính Viễn cũng không động đậy.
“Thế nếu mưa không tạnh thì sao?”
“Sớm muộn gì cũng tạnh.”
Thư Diêu bật cười, giọng nũng nịu:
“Chu Mính Viễn, em nói là tối nay ấy. Nếu mưa không tạnh, nhà anh tuy lớn nhưng chỉ có một phòng ngủ thôi nha~”
Chu Mính Viễn từ từ mở mắt, hàng mi dài đen tuyền như lông quạ che đôi mắt sắc bén. Anh nhìn thẳng vào Thư Diêu:
“Đẻ xong rồi à?”
“Hả?”
Anh bỗng đổi chủ đề, Thư Diêu ngơ ngác: “Đẻ gì cơ?”
Có lẽ do thời tiết này khiến không khí trong nhà trở nên ấm áp, mãi đến khi hiểu được ý anh đang nhắc đến trò đùa “thích con trai hay con gái” lúc trước, cô mới ngạc nhiên.
Chu Mính Viễn… biết đùa sao?
Dù khuôn mặt của anh khiến lời nói đùa lạnh hơn cả truyện cười nhạt nhẽo, Thư Diêu vẫn quyết định phối hợp:
“Mẹ tròn con vuông, nhưng tiếc quá, Chu tiên sinh ạ, tôi chỉ sinh được nửa miếng bánh thôi!”
Chu Mính Viễn khẽ nhếch môi, xem như đã cười.
Cuộc trò chuyện bình lặng này không kéo dài lâu, đột nhiên Chu Mính Viễn ngồi thẳng dậy, mở miệng:
“Thư Diêu, cô là người của ai?”
Câu thử thách đến thật bất ngờ.
Thư Diêu nhanh chóng ứng phó, đưa hai tay lên trên đầu tạo thành hình trái tim:
“Tôi đương nhiên là người của anh rồi, cả người lẫn trái tim đều là của anh, anh Mính Viễn, saranghe~”
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Hôm nay nam chính có thành công trong thử thách không?
Đáp: Không.
Hỏi: Hôm nay nam chính có bị tức điên không?
Đáp: Chắc còn một hơi nữa.