Thử thách thất bại, Chu Mính Viễn không thèm để ý đến Thư Diêu nữa, Thư Diêu cũng lười để ý đến cái “băng sơn” ấy.
Hai người tháo mặt nạ, chuyển sang trạng thái như những người xa lạ, chẳng ai làm phiền ai. Một người lên tầng hai biên đạo vũ đạo, một người ở tầng một xử lý công việc.
Mưa không ngừng, Chu Mính Viễn cũng chẳng rời đi, Thư Diêu trước khi đi ngủ xuống tầng dưới rót nước cho mình, hỏi một câu có tính chất tượng trưng: “Anh ngủ ở đâu?”
Chu Mính Viễn ngồi thẳng trên ghế, áo sơ mi mở hai cúc, đang dùng điện thoại xem hợp đồng nước ngoài.
Anh không thèm ngẩng đầu, chỉ vung tay về phía Thư Diêu, cái phẩy tay có chút không kiên nhẫn.
Làm như tôi có kiên nhẫn để ý đến anh ấy!
Thư Diêu không nói thêm gì, yên tâm quay lại tầng trên ngủ tiếp.
Cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng, gần như quên mất sự tồn tại của Chu Mính Viễn.
Đi xuống tầng dưới, cô nhìn thấy bộ vest màu sáng treo trên lưng ghế, mới nhớ là trong nhà còn có một người đàn ông nữa.
Sofa không có dấu hiệu bị xáo trộn, ngay cả những chiếc gối hình chim cánh cụt ngốc nghếch vẫn ở nguyên vị trí, cái tai nghe dài và loa mini cô để trên đó cũng không hề bị động.
Anh chắc là cả đêm không ngủ rồi nhỉ?
Tiếng động nhẹ từ trong bếp truyền ra, Thư Diêu đi theo hướng âm thanh.
Bếp khá rộng, với bàn bếp kim loại màu xám nhạt, có cảm giác như ăn ở trong này dễ bị tiêu hóa không tốt.
Khi Chu Mính Viễn đứng vào bếp, bầu không khí như biến thành tủ lạnh.
Có lẽ vì hơi nước bốc lên từ nồi cháo đã làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo của Chu Mính Viễn, kết hợp với mùi thơm của thức ăn, cảnh tượng này bỗng chốc trở nên ấm áp đến lạ kỳ.
Anh vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, quần tây sáng màu và sơ mi trắng, tay áo được xắn lên khuỷu tay, một tay cho vào túi quần, để lộ chiếc đồng hồ gốm trắng trên cổ tay.
Quần áo anh chẳng có lấy một nếp nhăn thừa, có vẻ như anh thật sự không ngủ cả đêm qua.
Trên bàn bếp có hai hũ nhỏ, một là hoa bách hợp khô, một là táo đ thật đáng ngạc nhiên khi Chu Mính Viễn lại có thể tìm ra những nguyên liệu này trong căn bếp đơn sơ của cô.
Thư Diêu không nói gì, ánh mắt lướt qua người Chu Mính Viễn một lát.
Đàn ông khi vào bếp là quyến rũ nhất.
Đặc biệt là anh ta lại còn đẹp trai.
Thư Diêu bỗng nhiên cảm thấy mình bị cuốn hút, bất chợt tìm cách lấn ná, đứng dựa vào cửa bếp, cười tươi nói: “Anh Minh Viễn buổi sáng tốt lành, bữa sáng có phần của em không?”
Chu Mính Viễn khẽ ngừng tay, ánh mắt đảo qua cô một cái.
Thư Diêu sống một mình nên đã quen với việc sáng sớm không chăm chút cho ngoại hình, tóc tai rối bù, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chu Mính Viễn cảm thấy cô giống như một chú mèo con, lông mềm mại, đang lẻn vào bếp vì mùi thơm của món ăn.
Dù đang chia nhau một nồi cháo hoa bách hợp táo kỷ, cả hai vẫn không tìm được gì để nói sau khi đã bỏ qua những trò đùa khéo léo.
Thư Diêu và Chu Mính Viễn im lặng, ăn xong phần cháo của mình mà không trao đổi lời nào.
Ngoài cửa sổ, những cây xanh trong khu cư xá bị gió mưa tàn phá, cành lá gãy rụng, mưa đã nhỏ bớt, nhân viên bảo vệ mặc áo mưa màu cam đang dọn dẹp đống cây gãy.
Sau bữa sáng, Chu Mính Viễn lấy áo khoác rồi mở cửa, bên ngoài vẫn còn lớt phớt mưa, gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi vào trong.
Thư Diêu đã uống cháo anh nấu, tự động nhận lấy vai trò vợ hiền, tay cầm chiếc ô nhỏ xinh màu hồng với hoa văn hoạt hình, trông như một cô vợ ngoan ngoãn, cười nói: “Oppa~ Anh có muốn tôi cầm ô đi cùng không?”
Mưa chưa tạnh, xe đậu khá xa, có ô thì vẫn tiện.
Nhưng Chu Mính Viễn chỉ quay đầu nhìn cô, cái ô xinh xắn ấy với hoa văn là những cánh hoa li ti và mặt chú heo, khiến ai nhìn cũng phải dừng lại.
Anh im lặng nhìn cô một cái, rồi quay người tự mình bước ra màn mưa.
Mưa không lớn nhưng dày đặc, Chu Mính Viễn bước đi trong mưa như thể đang dạo chơi, tay thọc vào túi quần, từ từ rút ra chiếc chìa khóa xe, bấm nút, bật sáng đèn xe.
Áo sơ mi của anh bị ướt, dính sát vào cơ thể, để lộ đường cong cơ thể săn chắc, lại là một bức tranh đẹp mắt.
Thư Diêu đứng từ xa, xuyên qua màn mưa, nhìn thấy Chu Mính Viễn ngồi vào xe, đột nhiên gọi anh: “Chu Mính Viễn.”
Người bị gọi tên không ngờ cô vẫn còn đứng ở cửa, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.
Thư Diêu tạo hình trái tim lớn: “Tạm biệt nhé.”
“…”
Chu Mính Viễn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lái xe đi.
Cơn mưa lớn ở thủ đô kéo dài gần 12 giờ, từ khi có cảnh báo mưa xanh, chưa đầy một giờ sau đã lên cảnh báo mưa vàng, đồng thời phát cảnh báo mưa sấm vàng, cuối cùng nâng cấp lên cảnh báo mưa cam.
Sau khi Chu Mính Viễn rời khỏi biệt thự Đông Cẩn được ba ngày, đài truyền hình liên tục đưa tin về thiệt hại do mưa lớn gây ra, người dẫn chương trình đài truyền hình mặt mày nghiêm trọng thông báo rằng đây là cơn mưa lớn nhất trong 50 năm qua ở thủ đô.
Giao thông bị tê liệt ở nhiều nơi, hai khu vực ngoại ô xảy ra lở đất, lũ lụt, làm hư hỏng nhiều phương tiện và nhà cửa, thậm chí có người mất tích và bị thương phải nhập viện.
Cùng với những tin xấu này, là những thay đổi mới về Chu Mính Viễn.
Có thay đổi là điều tất yếu.
Trước giờ, sinh nhật của Chu Cảnh từ trước tới nay chưa từng có ai dám rời đi, nghe nói sau khi Chu Mính Viễn kéo Thư Diêu đi, Chu Cảnh tức giận đến mức ném một chai rượu vang trị giá sáu con số.
Thư Diêu tưởng tượng ra cảnh tượng rượu vang đổ đầy đất, chắc hẳn giống như một hiện trường vụ án.
Chưa đầy hai ngày sau, nhà họ Chu công bố tin tức rằng người phụ trách công ty thiết bị y tế Thụy Mỹ Ân Nhạc đã thay đổi, người mới là Chu Mính Viễn.
Thụy Mỹ Ân Nhạc là một mớ hỗn độn, ai cũng biết công ty này từ khi được Chu gia mua lại đã liên tục thua lỗ, dù có đầu tư bao nhiêu dự án mới vẫn cận kề phá sản, không có cách nào cứu vãn.
Mọi chuyện bắt nguồn từ Thư Diêu, nhưng suốt mấy ngày sau, Chu Mính Viễn như đã biến mất khỏi trần gian, không có dấu hiệu tới trách cứ.
Thư Diêu cũng bận rộn vài ngày, sau khi mưa lớn làm gián đoạn giao thông, cô đã dành cả tuần chỉ đạo một nhóm nhạc nam Hàn Quốc tập nhảy.
Khi cô hoàn thành công việc và trở lại biệt thự Đông Cẩn, Phùng Linh Tử cuối cùng cũng thoát khỏi phòng thí nghiệm, đến thăm Thư Diêu.
Phùng Linh Tử mang theo một hộp tổ yến lớn, trực tiếp quét vân tay vào cửa, vào nhà đã ôm chầm lấy Thư Diêu.
Cảm nhận được xương bả vai của Thư Diêu, Phùng Linh Tử không kìm được, thở dài: “Cưng ơi, cậu lại gầy rồi.”
“Thật á? Lần này có nghỉ được nhiều không?” Thư Diêu kéo Phùng Linh Tử vào trong nhà.
“Chỉ được ba ngày thôi, thầy hướng dẫn của bọn tớ đúng là không phải người, ông ấy có vẻ muốn dí tớ chết trong phòng thí nghiệm, để làm bạn với mấy cái d.ươ.ng v*t ngâm trong formaldehyde thì có!”
Phùng Linh Tử lái xe đến, cả quãng đường không uống nước, vừa vào nhà đã thấy trên bàn phòng khách có một nửa cốc nước, liền cầm lên định uống.
Nhưng trước khi cốc thủy tinh chạm vào môi, Thư Diêu đã ngăn lại: “Đừng, cốc này đã dùng qua, để tớ lấy cốc mới cho.”
“Chúng ta còn phân biệt cái khỉ gì? Dù có dùng qua cũng chẳng sao.”
“… Không phải của tớ, mà nước này cũng là mấy ngày trước rồi.”
Phùng Linh Tử nhạy bén ngửi thấy một mùi gian díu mập mờ , đôi mắt sáng lên: “Ai dùng? Có phải đàn ông không? Ôi Thư Diêu, mừng cho em tôi! Em đã đưa đàn ông về nhà rồi?”
“Là Chu Mính Viễn.”
“…”
Phùng Linh Tử thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nói với giọng đầy khó chịu: “Cái tên đó, sao lại đến đây.”
Im lặng một lúc, Phùng Linh Tử đột ngột thốt lên: “Hai cậu… hai cậu đã ngủ với nhau rồi?”
Thư Diêu bình tĩnh lấy một cốc thủy tinh mới, rót nước vào rồi đưa cho Phùng Linh Tử, giải thích một cách điềm tĩnh: “Chưa có má ơi, tớ chỉ ăn bánh sinh nhật của ông nội Chu Mính Viễn, anh ta đưa tớ về thôi.”
“Cậu biết mình bị gì không mà dám ăn bánh sinh nhật?”
Phùng Linh Tử biết tình hình của Thư Diêu, tay chống hông đứng ở giữa phòng khách, nhìn cô như thể thẩm vấn: “Một miếng lớn à? Cỡ bao nhiêu?”
Thư Diêu trước đây đã từng phẫu thuật dạ dày, khi đó nhóm bác sĩ thực hiện phẫu thuật cứ luôn mồm ca ngợi đó là công nghệ tiên tiến, nghe rất thần kỳ.
Ai ngờ chưa đầy sáu tháng, phẫu thuật bắt đầu có phản ứng phụ. Trong số những người tham gia ca phẫu thuật, có một số người phản ứng rất mạnh, hệ tiêu hóa yếu đến mức chỉ có thể ăn cháo.
Thư Diêu chính là một thành viên tiêu biểu trong hội “số nhọ” đó.
“Cỡ bằng bàn tay, tớ mới ăn nửa miếng,” Thư Diêu ngừng lại một chút, “nửa còn lại có Chu Mính Viễn ăn giúp rồi.”
Nửa miếng cũng không phải chuyện gì to tát, Phùng Linh Tử thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế sofa.
Một lát sau, cô ấy lại nhìn Thư Diêu với vẻ mặt quái dị:
“Sao lại thế nhỉ? Chu Mính Viễn vừa đưa cậu về nhà, lại còn giúp ăn bánh nữa? Thằng choá Chu bị nhập hồn chắc?”
Thư Diêu kể lại chuyện xảy ra hôm đó. Phùng Linh Tử nghe xong, trán nhăn tít, cuối cùng vẫy tay:
“Cưng ơi, để tớ nghĩ kỹ đã, đừng nói gì vội.”
Mấy ngày sau cơn mưa lớn, trời nắng đẹp, hương thơm từ cây hoa hoè trong nhà phảng phất như mùi gió biển Thái Bình Dương.
Phùng Linh Tử nghĩ mãi, rồi đột nhiên nắm lấy tay Thư Diêu:
“Thằng choá Chu kia, vừa mua thuốc vừa nấu bữa sáng, có khi nào nó yêu cậu rồi không?”
Thư Diêu bình thản lắc đầu:
“Không.”
Trên bàn, bức ảnh Thư Diêu tìm thấy dưới ngăn tủ trước đó vẫn còn đó. Cô cầm lên, chỉ vào mặt Chu Mính Viễn trong ảnh:
“Nhìn mặt anh ta xem, có giống người biết yêu ai không?”
Chu Mính Viễn từ bé đến lớn đều đẹp trai ngời ngời, nhưng càng lớn lên càng lạnh lùng.
Rất nhiều cô gái thích vẻ ngoài của anh, nhưng cuối cùng đều bỏ chạy vì tính cách.
Dù có đẹp đến đâu, cũng chẳng ai muốn sống chung với một tảng băng vĩnh viễn không tan.
“Thế cậu bảo hắn làm vậy vì cái gì? Muốn ngoại tình trá hình à?” Phùng Linh Tử táo bạo suy đoán.
“… Có lẽ anh ấy chỉ thấy áy náy thôi.”
Thư Diêu cụp mắt xuống, chiếc nốt ruồi đỏ bé xíu dưới mi mắt bị hàng mi dài che khuất trong bóng tối.
Hôm đó, khi cô cầm bánh ngọt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Mính Viễn, không phải anh không nhận ra sự khó xử của cô.
Có thể là thử lòng, có thể là đùa cợt, cũng có thể là vì lý do nào khác, Chu Mính Viễn đã chọn làm ngơ.
Nhưng chắc anh không ngờ việc Thư Diêu ăn bánh lại gây hậu quả nặng nề đến thế, nên cảm thấy áy náy.
Chu Mính Viễn không phải kiểu người lạnh lùng tuyệt đối. Anh chỉ có vẻ ngoài như thế thôi.
Thật ra, anh giống như một con sò nằm yên dưới đáy sông, giấu mình trong bùn cát. Dưới lớp vỏ cứng rắn, anh ta lại có một trái tim mềm mại hơn bất kỳ ai.
Phùng Linh Tử không nhận ra nét dịu dàng thoáng qua trên mặt Thư Diêu, vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc vì Chu Mính Viễn bỗng nhiên có mặt khác.
Cô nàng mơ màng kéo tay Thư Diêu hỏi:
“Không phải, cậu không thấy việc Chu Mính Viễn áy náy còn đáng sợ hơn việc hắn thích cậu à? Chu Mính Viễn mà biết áy náy sao?”
Đó là định kiến của thế gian dành cho anh.
Khi ngước mắt lên, thấy rõ biểu cảm của Thư Diêu, Phùng Linh Tử ngẩn người, rồi có chút nghi ngờ:
“Cưng à, chẳng phải hai người là hôn nhân hợp đồng sao? Sao cậu lại hiểu rõ Chu Mính Viễn thế?”
Thư Diêu mỉm cười:
“Vì trước đây, tụi tớ từng gặp nhau.”
Tác giả nói:
Chu Mính Viễn: “Tại sao Phùng Lăng Tử có thể dùng vân tay mở khóa, còn tôi chỉ được dùng chìa khóa dự phòng? Làm nam chính kiểu này mất mặt thật!”