Giản Thượng Ôn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cậu nghe thấy những lời này từ miệng Lương Thâm.
Cưới hắn.
Với cậu mà nói, hai chữ ấy xa lạ đến độ ngỡ như từ một thế giới khác bay đến. Cậu thậm chí từng cho rằng, cả đời này, cũng chẳng thể nào nghe được lời cầu hôn từ chính miệng Lương Thâm. Người bình thường muốn kết hôn, ít nhất cũng sẽ chuẩn bị nhẫn, chuẩn bị lời tỏ tình, rồi thấp thỏm lo sợ đối phương từ chối. Còn thiếu gia nhà họ Lương thì sao? Hắn đem chuyện kết hôn... nói ra như thể một sự ban ơn.
Giản Thượng Ôn im lặng mất một lúc.
Sự im lặng đó, với người khác có thể là lạnh lùng, nhưng với Lương Thâm, lại khiến hắn phấn khích. Bởi vì trong mắt hắn, nếu Giản Thượng Ôn lặng thinh như vậy, chắc chắn là đã rung động, chắc chắn trong lòng cũng có hắn.
Lương Thâm nín thở đợi thêm một chút.
Giản Thượng Ôn ngước mắt lên nhìn hắn, cười nhẹ: "Anh có biết cha anh từng tìm tôi không?"
Lương Thâm sững người. Hắn không biết.
Chạm vào ánh mắt của Giản Thượng Ôn, có khoảnh khắc đó, Lương Thâm cảm thấy tim mình khựng lại. Nhưng hắn là kiểu người luôn tỏ ra điềm nhiên, hắn nói: "Mặc kệ ông ấy tìm em nói gì, đều không phải ý tôi. Hiện tại ông ấy không thể đại diện cho tôi."
Giản Thượng Ôn nói: "Cha anh bảo tôi làm tình nhân của anh. Sau này anh đính hôn, kết hôn, cũng vẫn có thể giữ tôi bên cạnh."
Sắc mặt Lương Thâm lập tức biến đổi.
Dù thật ra, hắn cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng một khi những lời đó lại được thốt ra từ miệng cha mình lại trở nên sai hoàn toàn.
Giản Thượng Ôn mỉm cười, giọng nhẹ tênh như gió thoảng: "Tôi từ chối."
Lương Thâm hỏi: "Ông ấy có làm khó em không?"
Giản Thượng Ôn trả lời thật: "Cha anh rất không vui. Ông ấy thấy việc tốt như vậy mà tôi lại từ chối thì thật vô lý. Tôi cũng nói thẳng với ông ấy, nếu với ông ấy đây là việc tốt, thì nên đi tìm người sẵn sàng gánh cái 'tốt đẹp' đó, đừng tới tìm tôi. Lúc đó, ông ấy thực sự đã rất tức giận."
Lương Thâm không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Chẳng trách cha hắn gần đây bỗng dưng chịu gặp thằng con riêng kia, chắc là vì nghĩ hắn mãi không chịu đính hôn, thật sự không còn tin tưởng được.
Giản Thượng Ôn lại cười khẽ, nói: "Anh xem, đừng nói là cưới tôi, ngay cả việc anh với tôi ở bên nhau, cha anh cũng chưa chắc đã đồng ý."
Lương Thâm nhìn vào mắt Giản Thượng Ôn. Trước đó, hắn vẫn nghĩ mình còn đường lui. Nếu chuyện này không thành, thì rút lui, từ từ tính lại cũng được.
Nhưng giờ đây, tâm trạng của Lương Thâm đã thay đổi.
Giản Thượng Ôn đã nói rõ ràng như thế. Chỉ cần còn có cha hắn chen vào, thì giữa hắn và cậu sẽ chẳng có tương lai. Càng đừng nói đến chuyện cưới xin.
Lương Thâm cúi người, giọng hắn dịu lại, mang theo chút ấm áp chưa từng có: "Chuyện này tôi sẽ xử lý. Em chỉ cần chờ tôi là được. Trong khoảng thời gian này... có thể em sẽ chịu chút ấm ức, nhưng đừng nghĩ nhiều. Chờ tôi dẹp yên tất cả, nhất định tôi sẽ cho em một danh phận."
Nói tới đây.
Lương Thâm không quên tiện tay đá một cú vào mặt tình địch khác. Hắn nói: "Phó Cẩn Thành, em đừng để bị hắn đánh lừa. Hắn không thể nào cho em một danh phận. Giờ hắn chưa đính hôn, chẳng qua chỉ là tạm thời. Sau này hắn đính hôn rồi, chưa chắc đã đối tốt với em bằng tôi. Còn Phỉ Thành thì khỏi nói, hắn thì biết gì chứ. Bảo bối, tôi yêu em thế nào, trong lòng em rõ nhất. Em chỉ cần chờ tôi, thế là đủ."
Hắn nghĩ, chỉ cần vài câu ngọt ngào có cánh là đủ khiến người mềm lòng, cục đá lạnh cũng phải vì hắn mà tan chảy.
Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ khẽ mỉm cười. Cậu đứng dưới tán cây, nắng đầu giờ chiều len qua từng kẽ lá, rơi lác đác xuống vai hai người. Ánh sáng loang lổ khiến người ta chói mắt, càng nhìn càng khó phân biệt biểu cảm trên gương mặt đối phương.
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu lên, nói: "Lương Thâm, là tôi không muốn chờ đợi nữa."
"Dựa vào đâu tôi phải từ bỏ những gì mình đang có, chỉ để đổi lấy một lời hứa hẹn mơ hồ chẳng biết bao giờ mới đến của anh?" Giọng Giản Thượng Ôn rất bình thản, cậu đứng dưới bóng cây, cười với hắn, nụ cười rực rỡ đến mê hồn: "Những thứ hư ảo, mông lung, tôi đã thấy quá nhiều rồi. Anh nói Phó Cẩn Thành bọn họ cho tôi chỉ là ảo vọng, nhưng những lời anh vừa nói, cũng chẳng khác gì."
Ý cười trên khuôn mặt Giản Thượng Ôn dần tan đi.
Cậu lạnh nhạt nói: "Hiện tại tôi chỉ tin vào thứ gì thực tế."
Tim Lương Thâm đột nhiên khựng lại một nhịp. Hắn hiểu, nếu hắn không thể đưa ra chút thành ý nào, thì đừng nói là giành lại Giản Thượng Ôn, có khi Lương gia còn chưa kịp ra tay, cậu đã sánh vai cùng một người đàn ông khác rồi. Trước kia hắn dám ngang nhiên đẩy Giản Thượng Ôn cho người khác, là bởi hắn biết cậu không có quyền phản kháng. Dù là ở bên cạnh Phó Cẩn Thành, hắn vẫn có thể kiểm soát được cậu.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lương Thâm chợt nhận ra, không biết từ bao giờ, Giản Thượng Ôn đã thay đổi. Cậu giống như một cơn gió, đứng đó nhẹ tênh, chỉ cần xoay người là có thể rời đi, rõ ràng đang ở ngay trước mắt, vậy mà lại chẳng thể nắm bắt nổi.
"Cái này, cho em." Lương Thâm bất ngờ đưa cho Giản Thượng Ôn một sợi dây chuyền, hắn nói: "Là của mẹ tôi. Bà từng nói muốn để lại cho con dâu của mình. Tôi mang nó đến cho em."
Giản Thượng Ôn nhận lấy. Đây quả thực là món hồi môn của bà ấy, năm xưa bị người nhà họ Lương lấy đi, mãi chưa từng trả lại. Không ngờ hôm nay, hắn lại lấy về được.
Thấy cậu nhận lấy, Lương Thâm như sáng rỡ hẳn lên, hắn vừa định mở miệng nói gì đó.
Từ phía xa có tiếng nhân viên gọi lớn: "Hai vị lão sư, chúng ta chuẩn bị lên núi nhé!"
Không còn thời gian để nói thêm gì nữa, nếu không sẽ bị người khác phát hiện.
Lương Thâm nuốt lại những lời xúc động vừa dâng lên nơi cổ họng, khẽ nói: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa. Cha tôi sẽ không trở thành trở ngại giữa chúng ta. Nhưng em phải giữ kín chuyện này giúp tôi, không thể để ai biết."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Chúc anh thành công."
Có vẻ như cậu đoán không sai. Lương Thâm thật sự muốn tuyên chiến với Lương lão gia rồi. Con người ấy, chính là phải bị dồn vào đường cùng mới để lộ sơ hở. Người càng trầm ổn, càng biết nhẫn nhịn, lại càng khó đối phó.
Cậu cố ý nhắc tới Lương lão gia là để cho Lương Thâm hiểu: khi ông ta còn nắm quyền, thì hắn mãi mãi không có tự do, càng không thể có được thứ mình muốn. Lương Thâm bị đè nén bao năm như vậy, cậu chẳng qua chỉ là một mồi lửa, giống như năm đó Ôn Cẩm cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Yêu hay không yêu, trong lòng hắn liệu có bao nhiêu chân tình?
Chẳng qua cũng chỉ là mượn danh nghĩa ấy để kéo được sự hậu thuẫn từ Phó thị và Phỉ gia.
Kiếp trước, Ôn Cẩm có thể ngoan ngoãn để Lương Thâm lợi dụng. Nhưng cậu thì không.
Mối thù máu khắc cốt, không thể không trả.
Giản Thượng Ôn từ trong rừng bước ra, men theo con đường nhỏ lát đá rồi trông thấy các khách mời đang tụ tập. Ôn Cẩm hiếm khi chủ động lên tiếng, liền hỏi: "Giản ca ca, anh đi đâu vậy? Vừa nãy mọi người tìm khắp mà không thấy anh đâu cả."
Lương Thâm đứng cách đó không xa, làm bộ như chẳng liên quan gì đến mình, dáng vẻ bình thản như thể mọi chuyện đều không dính líu đến hắn.
Giản Thượng Ôn mỉm cười, đáp: "Tôi thấy hơi khó chịu một chút, chắc là vì nấu ăn buổi trưa hơi mệt. Giờ đỡ rồi."
Ôn Cẩm lúc này mới yên tâm, khẽ gật đầu.
Giản Thượng Ôn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền đồng loạt hướng về phía cậu. Đặc biệt là Phó Cẩn Thành ở ngay cạnh cậu, ánh mắt lập tức nhìn sang như thể muốn xác nhận tình hình. Dù gì nếu thật sự sức khoẻ Giản Thượng Ôn không tốt mà vẫn chăm sóc người khác lúc ăn trưa thì đúng là không dễ dàng gì.
Nhận thấy ánh mắt của Phó Cẩn Thành, Giản Thượng Ôn quay sang nhìn hắn, khẽ cong môi nở nụ cười.
Nhân viên công tác phía trước lớn tiếng nhắc nhở: "Mọi người nhớ mang theo thuốc xua côn trùng, đi nhanh lên nào, mùa này rau dại thơm lắm đó!"
Giản Thượng Ôn liền theo đoàn người tiến về phía trước.
Hòn đảo này quả thật xứng danh "đào nguyên nơi hạ giới". không biết Thẩm Nghị đã tìm đâu ra một nơi đẹp đến vậy. Đầu xuân, cả sườn núi tràn đầy sức sống. Nhân viên công tác phát cho mỗi người một tấm thẻ nhỏ, cười nói: "Mọi người có thể dựa theo ký hiệu trên thẻ để tìm rau dại. Ai thu hoạch nhiều nhất, ngày mai sẽ được quyền chọn đối tượng hẹn hò đó nha!"
Điều kiện này đúng là khiến người ta khó lòng từ chối.
Đây vốn đã là kỳ cuối cùng của chương trình, nên ai nấy đều có chút muốn tranh thủ cơ hội lần nữa.
Khách mời bên tổ Đám Mây nghĩ như vậy, khách mời bên Lôi Điện cũng nghĩ như vậy. Cạnh tranh thực sự quá khốc liệt, tình địch đều là những người đàn ông âm hiểm, không tranh thủ một chút thật sự là chịu thua thiệt.
Nhân viên công tác nói: "Hôm nay không chia tổ, mọi người tự do tìm kiếm."
Giản Thượng Ôn tự mình đi tìm rau. Dù sống ở thành phố ven biển, nhưng cậu lại rất thích đọc sách, hơn nữa trước kia từng theo một đoàn phim lên núi quay ngoại cảnh. Là diễn viên nhỏ không có quyền lợi gì, bị côn trùng đốt hay gặp sự cố cũng chẳng được phát thuốc, nên cậu phải tự mình mò mẫm tìm rau dại, thảo dược để xoa đỡ. Đi nhiều thành quen, lâu dần cũng học được cách nhận biết.
Nhưng lần này ai có thể thắng được Giản Thượng Ôn cũng chưa biết được.
Cậu cứ thế cặm cụi đào bới.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hét. Dư Xán Xán giật mình la lớn: "Aaa! Có sâu!"
Đúng lúc ấy, cậu ta đang đứng sát bên Giản Thượng Ôn. Cậu liếc mắt nhìn qua, đưa tay bắt con sâu lên, bàn tay trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng kẹp lấy con sâu đen sì to đùng rồi tiện tay ném đi, tạo nên một cảm giác tương phản rõ rệt. Thế nhưng sắc mặt cậu lại vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu."
Dư Xán Xán ngơ ra một chút, sau đó cảm kích nói: "Cảm ơn cậu."
Giản Thượng Ôn khẽ cười, còn tươi tắn hơn cả gió xuân, giọng cậu nhẹ nhàng mà ấm áp: "Loại sâu này không cắn người đâu, đừng sợ."
Vừa nói, cậu vừa tiếp tục hái rau, máy quay luôn theo sát bên cạnh. Sau khi thu hoạch được một ít rau dại, Giản Thượng Ôn liền giảng giải cho khán giả trong phòng livestream: loại nào ăn được, loại nào có thể đuổi muỗi, nếu bị muỗi đốt thì có thể tìm những loại cây gì để giảm ngứa. Giọng cậu nhẹ nhàng, như đang trò chuyện với bạn thân, từng câu từng chữ đều mềm mại, sợ người ta không nhớ kỹ, còn nói sẽ tổng hợp lại rồi đăng lên Weibo sau.
Khán giả trong phòng livestream ngơ ngác:
"Ủa, làm fan Giản Thượng Ôn ăn 'hàng tốt' kiểu này riết quen luôn hả???"
"Trời đất, ảnh thiệt biết cách mê hoặc người ta nha!!"
"Tiêu rồi... tui cảm thấy mình sắp sửa tự biến thành Giản Duy mất tiêu!"
"Mình là fan CP, ban đầu theo dõi vì có ca ca nhà mình, ai ngờ sau thành fan CP, giờ tới mức ca ca nhà mình livestream cũng không muốn coi luôn rồi á..."
Giản Thượng Ôn chỉ đào một lúc, nắng trưa quá gắt khiến cậu thấy hơi choáng. Vừa thấy Phó Cẩn Thành quay về nghỉ ngơi, cậu lập tức đi theo. Về đến lều trước, khi Phó Cẩn Thành bước vào, Giản Thượng Ôn đang cúi đầu xem lại rổ thảo dược, không để ý liền suýt trượt chân vấp vào ghế gấp.
Phó Cẩn Thành nhanh tay đỡ lấy cậu.
Ngay sau đó, hắn chợt ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Giản Thượng Ôn, là mùi nước hoa đặc trưng của Lương Thâm. Mùi này rất riêng, rất dễ nhận ra. Phó Cẩn Thành vô thức cau mày, trong lòng dấy lên một cảm giác không vui: Lương Thâm đã đến tìm Giản Thượng Ôn.
Giữa trưa, lúc Giản Thượng Ôn đưa túi chườm nước nóng cho hắn, trên người cậu vẫn chưa có mùi hương này.
Vậy là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Lương Thâm đã hứa với hắn rằng sẽ không tiếp cận Giản Thượng Ôn nữa, vậy mà bây giờ...
Chẳng lẽ là ngoài mặt đồng ý, sau lưng lại âm thầm qua lại?
Bằng mặt mà không bằng lòng?