Giản Thượng Ôn vừa đứng vững, vì đây là giờ nghỉ trong lều nên không có nhiếp ảnh gia theo sát, cậu liền nghe thấy giọng Phó Cẩn Thành, chất giọng trầm thấp, đầy lực hút của người đàn ông vang lên: "Em gặp Lương Thâm rồi à?"
"Ừm?" Giản Thượng Ôn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, sắc lạnh như hồ nước đêm của Phó Cẩn Thành, lập tức hiểu ra hắn chắc chắn đã phát hiện điều gì đó. Từ khi còn ở bên nhau, cậu đã nhận ra Phó Cẩn Thành có khứu giác cực kỳ nhạy bén, dù là hương thoang thoảng cũng đủ để hắn nhận ra điều khác lạ, nhất là với mùi hương quen thuộc thuộc của cậu.
Phó Cẩn Thành và Lương Thâm vốn là "anh em tốt" bao năm nay, mùi nước hoa của Lương Thâm sao hắn có thể không nhận ra?
Giản Thượng Ôn chính là lợi dụng điểm này để ra tay. Trong hợp tác, điều tối kỵ chính là nghi kỵ. Chỉ cần Phó Cẩn Thành nảy sinh nghi ngờ, với bản tính đa nghi thiên bẩm của hắn, thì nhất định sẽ luôn giữ lại một đường lui cho mình.
Nhưng loại chuyện thế này, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Giản Thượng Ôn khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi."
Phó Cẩn Thành hơi nheo mắt lại, rõ ràng không hài lòng: "Chỉ như vậy?"
Giản Thượng Ôn nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt có chút vô tội, đôi con ngươi đen láy trong veo ánh lên nét ngây ngô, như thể thật sự không hiểu gì: "Chứ còn có thể thế nào nữa?"
Phó Cẩn Thành mím môi: "Không có gì."
Giản Thượng Ôn liền bước vào trong lều, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ. Làn nước mát lạnh lướt qua những ngón tay trắng thon của cậu, cuốn trôi đi lớp bùn đất bám lại.
Phó Cẩn Thành đứng bên ngoài lều nhìn vào, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm xuống: "Lương gia bây giờ không yên ổn, em nên tránh xa Lương Thâm một chút thì hơn."
Bàn tay Giản Thượng Ôn chậm rãi lướt qua làn nước, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười. Cậu bật cười khẽ rồi nói: "Tôi vốn dĩ đã chẳng thân thiết gì với hắn. Ngày anh đưa tôi đến Lương gia, ông cụ nhà đó đã tìm tôi, bảo tôi làm tình nhân của Lương Thâm. Tôi không đồng ý."
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày.
Chuyện này, hắn cũng không nắm rõ.
Thì ra Giản Thượng Ôn đã từ chối. Khi nghe được câu đó, phản ứng đầu tiên của Phó Cẩn Thành lại chẳng phải vui mừng, mà ngược lại, là một tia bất an len lỏi dâng lên trong lòng. Giản Thượng Ôn không đồng ý làm tình nhân của Lương Thâm...
Nói vậy chẳng phải có nghĩa là...
Cậu cũng sẽ không chấp nhận làm tình nhân của hắn?
Chỉ trong khoảnh khắc, Phó Cẩn Thành như bừng tỉnh ra điều gì đó. Khi Lương Thâm thực sự trở thành gia chủ nhà họ Lương, hắn cũng đồng thời có được thực lực ngang bằng để cạnh tranh với chính Phó Cẩn Thành. Cho dù Lương Thâm đã có vị hôn thê, hắn vẫn có thể ly hôn. Dù sao đến khi đó, lão gia tử cũng chẳng còn nữa, ngọn núi đè nặng trên người Lương Thâm sẽ bị dỡ bỏ. Nếu hắn ra tay giúp đỡ Lương Thâm, chẳng khác nào tự tay trao cho đối thủ đôi cánh đầy đủ để cướp người với chính mình.
Phó Cẩn Thành, để có thể điều hành một tập đoàn lớn như hôm nay, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Hắn nheo mắt lại, rồi hạ giọng nói: "Em nghĩ Lương Thâm sẽ cưới em sao?"
Động tác của Giản Thượng Ôn thoáng khựng lại, vài giây sau, cậu tắt vòi nước, đặt chiếc xô nước sang một bên, rồi cầm khăn lông bên cạnh lau tay. Sau đó, cậu mỉm cười nhìn về phía Phó Cẩn Thành. Gương mặt thanh tú ấy như được ánh chiều nhuộm thêm vài phần dịu dàng, nhưng nụ cười lại ngập tràn bình thản: "Hắn sẽ không. Anh cũng sẽ không."
Lúc lướt qua hắn, Phó Cẩn Thành nghe thấy giọng nói của Giản Thượng Ôn: "Tôi sẽ không làm tình nhân của bất kỳ ai trong hai người các anh."
Gió nhẹ lướt qua thảm cỏ, mang theo hơi ấm mùa xuân. Phó Cẩn Thành đứng nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn bóng người đang rời đi. Giản Thượng Ôn bước đi không nhanh, nhưng từng bước lại đầy kiên định. Cậu không hề do dự, tiến thẳng về phía ánh sáng rực rỡ nơi chân trời, từ đầu đến cuối không ngoảnh đầu lại.
...
Phần tìm rau kết thúc, người chiến thắng là Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn nói: "Nhà tôi ở gần núi, từ nhỏ đã quen thuộc mấy thứ này, coi như là tận dụng ưu thế thắng một lần thôi."
Mọi người đều nói không sao cả, nhưng thật ra sau lưng ai nấy đều đang âm thầm ghen tị cắn răng.
Nhân viên hậu trường liền hỏi Kỳ Ngôn: "Ngày mai anh định mời ai hẹn hò vậy?"
Kỳ Ngôn lập tức liếc mắt nhìn về phía Giản Thượng Ôn. Cậu đứng không xa, vẻ mặt điềm tĩnh. Trong khi đó, Dư Ý lại có chút mong chờ nhìn Kỳ Ngôn. Nhưng từ giữa trưa đến giờ, Kỳ Ngôn cứ như người mất hồn.
Lời Giản Thượng Ôn nói với anh khi nãy khiến anh hiểu ra rằng, có lẽ giữa họ, đã chẳng còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Khi bốn mắt Dư Ý và Kỳ Ngôn chạm nhau, anh ta thấy trong mắt Kỳ Ngôn ánh lên một tầng tro tàn mờ mịt. Kỳ Ngôn chậm rãi nói: "Tôi không định hẹn hò với ai cả. Ngày mai mọi người không phải muốn cùng nhau đi chợ chơi sao? Cứ đi chung vậy."
Nhân viên cười nói: "Kỳ lão sư đúng là tâm lặng như nước!"
Kỳ Ngôn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Những người khác nghe vậy thì cũng tỏ ra vui vẻ.
Trên đường quay về, cả nhóm vừa đi vừa bàn tán về cách chế biến rau dại sao cho ngon miệng. Nói thật thì rất nhiều người trước nay chưa từng ăn rau dại, nên đều nghĩ sẽ khá khó nuốt. Nhưng đã đi quay chương trình thì đương nhiên phải "nhớ khổ mà thương ngọt", vậy nên buổi tối quyết định nghĩ cách chế biến rau dại cho ra trò. Có người đề xuất làm lẩu rau dại, chỉ cần pha nước chấm đủ ngon thì thế nào cũng ăn được.
Mọi người đều cho rằng đó là một ý tưởng không tồi.
Trên đường trở về, Dư Ý bước đến bên cạnh Kỳ Ngôn, hỏi: "Ngôn ca, anh vẫn còn buồn vì chuyện của Giản Thượng Ôn à?"
Kỳ Ngôn không ngờ Dư Ý sẽ hỏi thẳng như vậy, khẽ nghiêng đầu nhìn Dư Ý, anh hạ giọng đáp: "Không có."
Dư Ý hoàn toàn không tin, nói thẳng: "Ngôn ca, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh cả. Là Giản Thượng Ôn, chính cậu ta mới là kiểu người ích kỷ. Cậu ta chắc chắn để mắt đến Phó tổng và bọn họ vì họ quyền cao thế lớn, cho nên mới không muốn ở bên anh..."
Kỳ Ngôn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Dư Ý.
Dư Ý lập tức im bặt, cúi đầu nói nhỏ: "Em xin lỗi."
Gió từ sườn núi thổi lồng lộng qua kẽ lá. Kỳ Ngôn trầm giọng đáp: "Không cần xin lỗi. Những gì cậu nói tôi đều hiểu. Nhưng tôi tin cậu ấy không phải người như vậy."
Dư Ý thoáng sửng sốt.
Nhìn theo bóng lưng Kỳ Ngôn rời đi, Dư Ý tức đến nghiến răng. Gì mà 'không phải loại người như vậy' chứ, nếu Giản Thượng Ôn không phải thì trên đời này còn ai vào đây nữa!
Ngày hôm sau.
Mọi người cùng nhau đến chợ cổ ở trấn Đào Nguyên.
Trên đường đi, mỗi người một tâm trạng riêng. Lương Thâm và Phó Cẩn Thành thì lại càng bận rộn. Lương Thâm hành động rất nhanh, từ việc sắp đặt thế cờ đưa lão gia tử vào tròng, cho đến từng bước tiếp theo đều được hắn tính toán kỹ lưỡng. Lại thêm có tập đoàn Phó thị làm chỗ dựa, tiến độ càng như tên bắn. Đúng lúc gần đây Lương gia có một dự án hợp tác lớn, tận dụng cơ hội này thì còn gì bằng.
Lương Thâm tâm trạng cực kỳ tốt. Tiếp theo chỉ cần lão gia tử cắn câu, hắn lập tức có thể tuyên bố đại công cáo thành.
"Cảm ơn người anh em." Lương Thâm nói với Phó Cẩn Thành: "Tôi nhất định sẽ không quên sự giúp đỡ của cậu hôm nay."
Phó Cẩn Thành ung dung đáp: "Đều là anh em cả, cậu chỉ cần nhớ những gì đã hứa với tôi là được."
Lương Thâm cười nhạt. Hắn quá hiểu Phó Cẩn Thành, nhìn ngoài thì điềm đạm, nhưng thật ra tâm cơ sâu không đáy, lại cực kỳ thù dai. Nếu để hắn biết mình đang lừa hắn, e rằng hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng một khi Lương gia đã nằm gọn trong tay, cho dù Phó Cẩn Thành có muốn trở mặt thì cũng chẳng còn khả năng!
....
Mọi người đều ngồi trên xe.
Mỗi người một suy nghĩ.
Dư Ý ngồi cạnh Ôn Cẩm, mà Ôn Cẩm thì tâm trạng nặng nề đến mức rõ rệt. Làm sao cậu ta có thể không lo cho được, trước đây cậu ta chưa từng để ý, nhưng sau một ngày quan sát kỹ, cuối cùng cũng phát hiện: ai ai cũng thích Giản Thượng Ôn. Cậu ta chẳng còn chút cơ hội nào nữa. Trước kia rõ ràng ai cũng dành sự chú ý cho cậu ta, vậy mà bây giờ... đừng nói là Phó ca ca, đến cả vị hôn phu ban đầu của cậu ta cũng nghiêng lòng về phía Giản Thượng Ôn!
Mà điều đáng sợ nhất là...
Thẩm Nghị đã đến. Người cậu ta thích nhất chính là Thẩm Nghị. Buổi trưa cậu ta muốn đến lều đạo diễn tìm Thẩm Nghị, kết quả bị nhân viên hậu trường chặn lại, căn bản không vào được. Thế mà Giản Thượng Ôn lại được người ta mời đàng hoàng bước vào trong!
Giờ thì hay rồi.
Tất cả mọi thứ đều nghiêng về phía Giản Thượng Ôn. Cậu ấy có tất cả, còn cậu ta thì chẳng có gì cả!
Dư Ý liếc mắt nhìn Ôn Cẩm, nói: "A Cẩm, sao vậy? Có chuyện gì à?"
Ôn Cẩm giật bắn cả người, vội vàng đáp: "Không, không có gì đâu."
Dư Ý khẽ cười, anh ta nhìn ra Ôn Cẩm thực sự đang suy nghĩ điều gì đó. Dư Ý vốn dĩ cũng đã điều tra kỹ rồi, người từng làm kim chủ của Giản Thượng Ôn chính là Phó Cẩn Thành và Lương Thâm. Hơn nữa, không chỉ đơn thuần là kim chủ, mà còn là tình nhân, tuyệt đối không phải cái kiểu "bạn trai cũ" mà bây giờ ai cũng đang nói đến.
Chỉ là hiện tại, anh ta cần chính là bằng chứng.
Anh ta muốn nắm được bằng chứng, để Kỳ Ngôn hoàn toàn nhìn thấy gương mặt thật sự của Giản Thượng Ôn!
Chiếc xe xóc nảy theo từng khúc cua trên đường núi gập ghềnh.
Dư Ý làm ra vẻ vô tư nói: "A Cẩm, nếu có chuyện gì khó nói, cậu cứ nói với bọn tôi. Hoặc không thì tìm Phó tổng đi, hai người là thanh mai trúc mã mà, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc cậu đâu."
Ôn Cẩm khẽ cười, nụ cười có phần chua chát: "Phó ca ca với tôi cũng chỉ như anh em thôi. Tôi không thể chuyện gì cũng tìm đến anh ấy, anh ấy cũng có việc cần lo."
Dư Ý lập tức chen vào: "Nhưng tôi nghe nói Phó tổng đối xử với cậu rất tốt mà. Cậu không biết đâu, trong giới trước đây còn đồn rằng Phó tổng thích cậu, thậm chí còn tìm một người thế..."
Nói tới đây, anh ta đột ngột dừng lại.
Ôn Cẩm ngẩn người, vội vã hỏi: "Thế gì cơ?"
Dư Ý không dám nói tiếp. Chuyện này Ôn Cẩm có thể biết, nhưng tuyệt đối không thể để lọt ra từ miệng anh ta.
Ôn Cẩm bỗng trở nên ngẩn ngơ, khẽ lẩm bẩm như để trấn an bản thân: "Thế thân? Không thể nào... Phó ca ca với Lương Thâm chẳng phải là bạn thân sao? Không thể làm ra chuyện ghê tởm như thế được, mấy người chắc nghe nhầm mấy tin đồn vớ vẩn gì rồi."
Dư Ý chỉ khẽ cười: "Vậy thì có khi là thật đấy."
Không ngờ Ôn Cẩm lại ngây thơ đến mức này.
Dư Ý có phần thất vọng.
Xe rẽ vào thị trấn, mọi người lần lượt xuống xe.
Hôm nay chương trình đưa một ít rau dại và đặc sản địa phương của thôn ra chợ bán, sau đó dạo quanh thị trấn chơi một chút. Tổ tiết mục còn đặc biệt mời hẳn một hướng dẫn viên du lịch bản địa để dẫn mọi người đi tham quan.
Giản Thượng Ôn nhìn người hướng dẫn du lịch kia, thoáng sững người.
Buổi tối hôm đó, khi Giản Thượng Ôn nhận được chiếc điện thoại đã mã hóa mà Thẩm Nghị đưa, tin nhắn từ người con riêng của Lương gia cũng được gửi tới. Trong tin nhắn, đối phương cảm ơn vì sự giúp đỡ và ngỏ lời muốn tặng một món quà nhỏ thể hiện tấm lòng.
Dĩ nhiên, Giản Thượng Ôn cũng hỏi Thẩm Nghị xem món quà ấy là gì.
Thẩm Nghị chẳng tỏ ra bất ngờ gì, chỉ cười khẽ: "Người như thế, nếu đã muốn tặng quà, nhất định sẽ đích thân mang đến trước mặt."
Lúc đó, Giản Thượng Ôn vẫn chưa hiểu câu "trước mặt" ấy nghĩa là gì.
Cho đến hiện tại.
Khi cậu nhìn thấy hướng dẫn viên trước mặt, người này chẳng phải là người hầu ở Lương gia mấy năm trước sao?
Năm đó, sau khi Lương gia giúp cậu rời khỏi Phó gia, Phó Cẩn Thành đã sắp đặt người theo dõi khắp thành phố A, chỗ nào cũng có người của hắn. Ngoại trừ nhà cũ của Lương gia, chẳng nơi nào có thể giấu nổi Giản Thượng Ôn.
Mà người hầu này chính là người năm ấy đã chăm sóc Giản Thượng Ôn.
Thực ra cho đến bây giờ...
Phó Cẩn Thành vẫn luôn tin rằng năm ấy là do Giản Thượng Ôn cố tình rời khỏi hắn.
Nhưng Phó Cẩn Thành chưa bao giờ biết rằng, chính huynh đệ tốt của hắn, Lương Thâm lại là người đâm sau lưng hai nhát dao chí mạng, âm thầm giúp Giản Thượng Ôn dàn xếp người liên lạc, tìm nơi ẩn náu, thậm chí còn tạo điều kiện để cậu có thể rời khỏi biệt thự Phó gia một cách trót lọt.
Có thể nói, nếu không có Lương Thâm nỗ lực bày mưu tính kế, thì Giản Thượng Ôn khi ấy tuyệt đối không thể rời đi dễ dàng như vậy.
Và chuyện này, chỉ có rất ít người biết.
Chỉ có người hầu đang đứng trước mặt này là người nắm rõ toàn bộ sự thật.
Giản Thượng Ôn từ lâu đã không biết người ấy giờ đang ở đâu, cũng không ngờ có thể gặp lại ngay tại nơi này.
Đây chính là "món quà" kia sao?
Khóe môi Giản Thượng Ôn khẽ cong lên, món quà này, đúng là chạm đến đáy lòng cậu thật rồi.