Kỳ Ngôn sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh, nơi núi rừng trập trùng và những mái nhà lợp ngói đã phai màu vì gió mưa năm tháng.
Từ nhỏ, trong làng, các ông bà già thường hay xoa đầu anh, ân cần dặn dò: "Tiểu Ngôn à, sau này nhất định phải học cho giỏi, ra thành phố lớn mà sống! Có như thế mới có tiền đồ!"
Cha mẹ Kỳ Ngôn là công nhân xây dựng, từ khi anh còn nhỏ xíu đã rời quê lên thành phố A làm việc, để anh lại quê nhà cho ông nội nuôi dưỡng.
Sau này, khi anh bắt đầu lớn lên một chút.
Thành tích học tập của anh luôn nằm trong top đầu, những kiến thức ở trường làng đối với anh đều như cơm bữa. Ông nội nhìn anh đầy tự hào rồi nói: "Tiểu Ngôn thông minh như vậy, để cháu ở mãi quê thật sự quá phí. Hay bảo ba mẹ đưa cháu lên thành phố học, được không?"
Lúc đó, cha mẹ anh vẫn làm công trình, sống lay lắt trong những khu nhà trọ tạm bợ, không có nổi một mái nhà ổn định.
"Ba à, chỗ bọn con ở bẩn lắm, rối tinh cả lên, sao mà chăm nổi con? Mang nó lên chẳng khác nào thêm gánh nặng thôi."
"Đúng đó ba, hơn nữa học hành trên thành phố tốn kém lắm... Nhà mình làm sao kham nổi..."
Ông nội giận dữ đập bàn: "Không cần các người đưa tiền! Tôi sẽ lo! Đừng nghĩ già rồi là tôi mù mờ, tôi đã hỏi kỹ rồi, trường có ký túc xá. Cháu tôi, tôi nuôi! Không cần các người quản!"
Kỳ Ngôn lúc ấy chỉ biết đứng lặng bên tường, lắng nghe ông nội và cha mẹ cãi vã.
Trước lúc chia tay, ông nội vuốt tóc anh, giọng nói dịu dàng mà kiên quyết: "Tiểu Ngôn, con phải học cho thật giỏi, phải nên người, để ông được yên lòng."
Anh là đứa thông minh nhất làng, nhưng khi đến thành phố, lại thành người lạc lõng nhất lớp.
Lần đầu tiên bước xuống taxi, anh không biết mở cửa xe thế nào. Anh không biết dùng máy lọc nước ở trường, không biết cách khởi động máy tính.
Trong tiết tin học đầu tiên, anh vụng về đến mức khiến cả lớp cười ồ lên.
Chỉ có một người không cười.
Cậu ấy bước đến bên anh, cúi người khởi động máy giúp, còn nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta học chung nhé?"
Cậu bé đó đẹp đến ngỡ ngàng, chiếc đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều nhưng trên người lại thoảng mùi thơm dễ chịu, sạch sẽ và dịu dàng. Đôi mắt cậu sáng rực, như ánh trăng dịu hiền, làn da trắng mịn, mềm mại như bánh màn thầu mới hấp trong bếp nhà nông thôn.
"Cậu tên gì?"
Kỳ Ngôn theo phản xạ cúi đầu, khẽ đáp: "Kỳ Ngôn."
"Kỳ Ngôn." Cậu ấy lặp lại cái tên ấy, rồi mỉm cười như ánh nắng đầu đông: "Thật dễ nghe. Tôi là Giản Thượng Ôn."
Giản Thượng Ôn.
Kỳ Ngôn thầm nhẩm lại ba chữ ấy trong lòng, rất chậm, như thể đang nuốt lấy một đám mây trắng xốp. Rồi anh thấy nó từ từ tan vào máu thịt mình, hòa làm một phần của sự sống.
Lúc đó, anh chưa hề biết, cái tên ấy sẽ trở thành một đề bài mà cả đời anh không bao giờ giải nổi.
Lần thứ hai hai người có cơ hội gần gũi.
Là ở căn-tin trường.
Tiền ăn trưa của anh rất ít, mỗi ngày chỉ đủ mua một bát cơm trắng, thêm vài món rau đơn giản, rồi xin thêm chút canh miễn phí. Để tránh bị bạn bè chú ý, anh luôn chọn ăn sau cùng, khi căn-tin đã vắng tanh.
Cho đến hôm đó.
Anh vừa bước vào thì có người gọi lại: "Kỳ Ngôn."
Anh xoay người, thấy Giản Thượng Ôn. Theo phản xạ, anh muốn tránh đi, sợ cậu ấy nhìn thấy sự tằn tiện của mình.
Giản Thượng Ôn lại mỉm cười nói: "Cậu cũng tới ăn cơm à."
Anh gật đầu.
"Chỉ ăn vậy thôi có no không?" Giản Thượng Ôn chủ động nói tiếp: "Chỗ cửa sổ này, chú đầu bếp tốt lắm. Mỗi ngày, tôi chỉ cần giúp chú dọn khay buổi trưa là được tặng cơm thừa miễn phí. Hôm nay dư nhiều lắm, còn có cả thịt nữa! Cậu tới đây ăn chung với tôi nhé?"
Kỳ Ngôn hơi ngập ngừng.
Đã lâu rồi, anh chưa được ăn thịt.
Giản Thượng Ôn chạy tới, bàn tay cậu rất ấm, nắm lấy tay anh rồi cười: "Đi mà!"
Chú đầu bếp đúng là người tốt, chất đầy hai tô lớn cho bọn họ. Kỳ Ngôn đã lâu không được ăn ngon như vậy, từng muỗng cơm như có hương vị hồi sinh. Trong bát, có một miếng thịt to.
Anh vừa quay sang.
Giản Thượng Ôn ngồi bên cạnh, khẽ nhíu mày: "Tôi ăn không hết... Cậu ăn giúp tôi một chút nhé?"
Kỳ Ngôn cúi đầu thật thấp, nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào trong chén cơm ấm nóng.
Từ đó, anh thường cùng Giản Thượng Ôn phụ giúp ở căn-tin.
Vì từ quê lên, anh không theo kịp nhiều môn học. Mỗi khi có thời gian, Giản Thượng Ôn lại đưa vở ghi chép, kiên nhẫn giảng giải.
Có một lần, anh hỏi: "Cậu sao lại tốt với tôi như vậy?"
"Vì chúng ta là bạn học, mà cậu thì cần giúp đỡ." Giản Thượng Ôn nhìn anh, đôi mắt sáng trong như nước mùa thu: "Mẹ tôi từng nói, phải làm người tốt, giúp đỡ người khác, mới có phúc báo."
Nắng trưa rải lên người cậu ấy, ấm áp và rực rỡ, khiến cả dáng hình Giản Thượng Ôn như phát sáng. Và tia sáng ấy, cũng dần chiếu rọi lên Kỳ Ngôn, khiến thế giới của anh không còn tối tăm nữa.
Vì không muốn ba mẹ lo lắng, vì không muốn phụ kỳ vọng của ông nội, vì không muốn Giản Thượng Ôn thất vọng, Kỳ Ngôn càng nỗ lực học hành. Anh gần như là gương mẫu của trường, không vướng vào bất cứ chuyện sai trái nào.
Cho đến một ngày.
Anh chợt nhận ra, Giản Thượng Ôn không còn đến giảng bài như mọi khi, cũng không có mặt trong lớp. Giữa tiết học, anh chạy khắp nơi tìm, cuối cùng thấy cậu ngồi một mình bên bồn hoa, mặc chiếc đồng phục rộng hơn nhiều, gầy guộc và đơn độc đến đáng thương.
Bóng dáng cậu phản chiếu dưới hồ nước lấp lánh, như thể chỉ cần một làn gió, cậu sẽ tan biến theo sóng nước.
"Sao cậu lại ở đây?" Kỳ Ngôn bước tới, thấy mắt Giản Thượng Ôn đỏ hoe, tim anh bỗng thắt lại. "Có ai bắt nạt cậu à?"
Giản Thượng Ôn vội quay mặt đi: "Không có gì đâu."
Kỳ Ngôn không hiểu sao lúc đó lại dũng cảm đến vậy. Anh biết Giản Thượng Ôn luôn mạnh mẽ, nên nếu như vậy, hẳn là có chuyện rất lớn xảy ra. Anh nói gấp: "Cậu nói cho tôi đi! Cậu chẳng bảo chúng ta là bạn sao? Nếu là bạn, tại sao có chuyện lại giấu tôi?"
Giản Thượng Ôn khựng lại.
Cậu im lặng thật lâu, cuối cùng thì thầm kể: ở nhà, cậu bị người anh họ ức hiếp, mà ba mẹ nuôi lại tin lời hắn, đuổi cậu ra khỏi nhà.
Cậu dùng từ "ức hiếp".
Nhưng Kỳ Ngôn nhìn vào mắt cậu, đã hiểu rõ sự thật là gì. Sáng hôm ấy, khi thể dục, anh đã thấy vết bầm mờ trên eo cậu, dù cậu cố tình che giấu.
"Tôi biết rồi." Kỳ Ngôn nói, giọng khàn đi: "Tôi biết rồi."
Đó là lần đầu tiên trong đời, Kỳ Ngôn làm một chuyện điên rồ.
Tan học, anh đánh người.
Dùng túi vải trùm lại rồi đánh, là chiêu trò hồi nhỏ ở thôn nghèo anh từng thấy, nhưng lần đầu anh dùng đến. Người trong túi vùng vẫy, gào khóc van xin, nhưng ánh mắt anh dửng dưng đến lạnh lẽo. Không hả giận. Càng đánh, càng tức tưởi, máu như dồn nghẹn lại nơi ngực.
Đến khi trong hẻm vang tiếng bước chân dồn dập, Kỳ Ngôn mới buông tay.
Giản Thượng Ôn chết lặng đứng đó. Lúc này, Kỳ Ngôn mới chậm rãi buông cây gậy trong tay xuống, như đang đợi một bản án từ cậu.
Nhưng Giản Thượng Ôn không hỏi, cũng không mắng. Cậu kéo tay Kỳ Ngôn bỏ chạy. Hai người chạy trối chết dưới bóng đêm, mãi đến khi dừng lại ở sườn núi nhỏ, thở d.ốc trong gió lặng.
Giản Thượng Ôn đỏ hoe mắt, nói nhẹ như gió thoảng: "Cậu ngốc thật đấy."
Nếu bị phát hiện, cậu rất có thể sẽ bị đuổi học.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái xó núi kia, vậy mà lại dám mạo hiểm cả tương lai.
Kỳ Ngôn nhìn cậu, nói dứt khoát: "Tôi không hối hận."
Giản Thượng Ôn chưa kịp phản ứng, Kỳ Ngôn đã ôm lấy cậu, vòng tay run lên vì xúc động: "Tôi ở đây rồi. Tôi sẽ không để ai bắt nạt cậu nữa. Tôi thề. Tin tôi đi."
Bóng đêm đặc quánh như mực, nhưng có lẽ, giữa một đêm tối như thế, lời hứa kia lại sáng rực nhất.
Giản Thượng Ôn ở trong vòng tay ấy, hồi lâu mới khẽ cười, đáp: "Tôi tin."
Từ đó, họ sống nương tựa vào nhau.
Như hai nhánh cỏ dại giữa gió mưa, sát vào nhau mà tồn tại.
Lớn hơn một chút, Kỳ Ngôn nhận ra, giữa người với người, có những khoảng cách không thể vượt qua. Anh yêu âm nhạc. Mỗi khi học tiết nhạc, người khác chưa hiểu gì bản nhạc thì anh đã có thể đọc trôi chảy, người khác phải luyện mãi không xong một khúc thì anh chỉ cần vài lần là chơi được ngay.
Nhưng theo đuổi âm nhạc cần rất nhiều tiền. Chỉ riêng chuyện mua nhạc cụ thôi cũng đủ đắt đỏ, huống chi luyện tập, thi cử, biểu diễn.
Giản Thượng Ôn lại nói: "Không sao đâu. Đây chẳng phải là mơ ước của cậu sao? Nếu là mơ ước, chúng ta không thể bỏ cuộc được. A Ngôn, chúng ta phải vì giấc mơ mà dũng cảm giành lấy."
Câu nói ấy, như ngọn đèn trong đêm tối. Dù có làm thêm đến kiệt sức, dù một tháng lương không đủ mua lấy một cây guitar, dù họ còn phải tự lo từng bữa ăn, từng chỗ ngủ...
Kỳ Ngôn vẫn không muốn bỏ cuộc, bởi vì anh muốn trở nên xuất sắc.
Vì Giản Thượng Ôn.
Anh tin, họ sẽ mãi sống cạnh nhau, nắm tay đi hết con đường. Cho đến ngày... Giản Thượng Ôn đòi chia tay.
Ngày cậu ấy rời đi, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày ấy xảy ra. Giản Thượng Ôn là chốn tinh thần duy nhất anh ký thác bao năm qua.
Nhưng Giản Thượng Ôn lại nói: "Đủ rồi, Kỳ Ngôn, đủ rồi."
Anh thở hổn hển nhìn cậu, nghiến răng cố kìm nước mắt: "Đủ rồi?" Là đủ cái gì? Là cậu chịu đủ con người tôi, hay những tháng ngày nghèo khổ này đã quá đủ rồi?"
Cái tự ti ăn sâu vào máu khiến anh không dám nghĩ nhiều, nhưng lại càng không thể không nghĩ.
Có lẽ... còn có một đáp án mà anh không dám đối mặt.
Anh hỏi: "Cậu... có phải đã có lựa chọn tốt hơn?"
Giản Thượng Ôn nhìn anh thật lâu, sau đó mới khẽ nói: "Đúng vậy."
Đầu anh như bị ai đó đánh mạnh một cú, choáng váng. Anh không kiềm chế được, đập phá hết mọi thứ trong phòng, như một con sư tử giận dữ: "Vì sao? Cậu từng nói yêu tôi, từng nói chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, những kẻ có tiền thì tốt hơn như thế sao?"
Giản Thượng Ôn chỉ lặng im nhìn anh nổi điên.
Thậm chí sau khi anh bị thương, chính tay cậu lại giúp anh băng bó. Đợi anh dần bình tĩnh lại, Giản Thượng Ôn nói: "Mỗi người đều có con đường riêng để đi, Kỳ Ngôn, cậu cũng vậy, tôi cũng vậy."
Cậu đứng dậy, định rời đi.
Anh không kiềm chế được mà nói theo: "Nếu cậu đã muốn đi... thì đừng quay lại nữa!"
Giản Thượng Ôn khựng lại một chút, rồi vẫn bước đi.
Hôm đó, Kỳ Ngôn nhìn cậu biến mất khỏi cuộc đời mình.
Thật ra anh từng hoài nghi, liệu có phải Giản Thượng Ôn có nỗi khổ không thể nói ra.
Anh từng nghĩ đến điều đó, bởi vì anh biết, cậu không phải loại người dễ dàng quay lưng.
Nhưng... nếu không phải như vậy, thì anh còn có thể làm được gì?
Anh không có quyền, không có thế. Anh chỉ là một thằng nhóc nghèo hèn.
Ông nội từng nói: "A Ngôn, cháu phải trở thành người có tiền đồ."
Nếu không học, anh còn có thể làm gì?
Anh là kẻ bị bỏ lại, vì nghèo, vì bất lực, vì chẳng làm được gì.
Điều duy nhất anh có thể làm, là trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể rời xa anh nữa.
Chỉ khi đó... Giản Thượng Ôn mới có thể quay về bên anh.
Ý niệm ấy, trong lòng Kỳ Ngôn đã lượn vòng suốt nhiều năm.
Sau này, khi tham gia show tuyển tú, bất kể khổ nhọc đến đâu, mệt mỏi cỡ nào, anh vẫn luôn là người đầu tiên thức dậy, luyện tập đến khuya nhất.
Fan và khán giả đều nói anh là người nghiêm túc nhất, chịu khó nhất.
Tối hôm công diễn cuối cùng, anh dùng chính ca khúc của mình khiến cả mạng xã hội bùng nổ, trở thành center, nổi tiếng chỉ sau một đêm. Gia đình và công ty đều tự hào, anh đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ.
Trong khoảnh khắc vinh quang ấy, anh nhìn xuống dưới sân khấu, trong đầu chỉ vang lên một cái tên.
Giản Thượng Ôn... hiện giờ đang ở đâu?
Khi thời đại lưu lượng đến, anh nhận rất nhiều hợp đồng thương mại, nhiều đến mức chóng mặt, quảng cáo trải khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Người đại diện nói: "Cậu đúng là nỗ lực, giờ này chẳng còn ai không biết đến Kỳ Ngôn nữa đâu."
Kỳ Ngôn cười: "Tôi còn trẻ, là đang tranh thủ từng năm tháng."
Không ai không biết sao.
Anh nghĩ.
Vậy tại sao... Giản Thượng Ôn vẫn chưa từng đến tìm anh?
Trong đội nhóm thành đoàn, không ít thành viên thích hóng tin tức giải trí. Có một ngày, họ nói: "Mọi người nhìn đi, diễn viên này thật sự đẹp trai quá, nhưng mà tai tiếng cũng không ít đâu. Họ bảo cậu ta có kim chủ, vào đoàn bằng tiền, còn dây dưa với cả Ảnh đế Lạc nữa kìa!"
Kỳ Ngôn cũng nhìn theo.
Bóng dáng Giản Thượng Ôn, cả đời này anh sẽ không thể nhận nhầm.
Khó trách... không đến tìm mình. Thì ra đã có lựa chọn tốt hơn.
Lòng Kỳ Ngôn như chìm xuống đáy vực. Nhưng anh vẫn không kìm được mà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện liên quan đến Giản Thượng Ôn.
Ở nơi mà Giản Thượng Ôn không hề hay biết, anh vẫn luôn nhìn về phía cậu.
Cho đến ngày hôm đó, lần đầu tiên tái ngộ tại phim trường.
Giản Thượng Ôn đứng giữa màn mưa, dù trên tay cũng chẳng mở, mặc chiếc áo mỏng tang đi ra ngoài. Còn bên cạnh anh là trợ lý và cả một đoàn nhân viên. Anh được vây quanh như sao vây trăng, còn Giản Thượng Ôn thì chỉ là một bóng dáng lẻ loi cô đơn.
Khi gặp lại.
Giản Thượng Ôn còn chưa kịp lại gần, tim Kỳ Ngôn đã đập dồn dập. Anh từng tưởng tượng rất nhiều về lần gặp mặt này, từng nghĩ mình sẽ phải phong độ đến mức nào, phải rực rỡ ra sao để khiến Giản Thượng Ôn hối hận vì đã bỏ rơi anh.
Anh từng nghĩ, mình sẽ lạnh lùng nhìn cậu, để cậu không dám nghĩ rằng ngày xưa từng rời đi là đúng.
Nhưng khi thật sự đối diện.
Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể nhìn người đối diện, Giản Thượng Ôn càng trở nên xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt cong nhẹ như mang theo cả mùa xuân, cho dù đứng giữa màn mưa vẫn như bước ra từ một bức họa, yêu mị động lòng.
Trợ lý hỏi: "Hai người... quen nhau à?"
Kỳ Ngôn không nói nên lời, anh không biết nên mở miệng thế nào.
Giản Thượng Ôn lại khựng lại một chút, rồi mỉm cười khẽ nói: "Không quen."
Tim Kỳ Ngôn như rơi xuống đáy cốc.
Khi Giản Thượng Ôn xoay người rời đi, anh đặc biệt muốn hỏi, sao lại nói là không quen? Dựa vào cái gì mà cậu lại có thể nói là không quen?
Những năm tháng ấy, rốt cuộc là gì trong mắt cậu?
Nhưng... anh biết mình phải dùng thân phận nào để mở miệng đây?
Hiện tại xung quanh có quá nhiều người, nếu bị chụp lại...
Chỉ vì do dự ấy.
Anh quay đầu lại, thấy bên đường có một chiếc siêu xe đậu lại, một người đàn ông cao lớn đang cầm ô đứng trong màn mưa. Giản Thượng Ôn bước về phía anh ta, rồi cùng nhau lên xe rời đi.
Kỳ Ngôn cứ đứng nhìn theo rất lâu.
Lâu đến mức trợ lý cũng không nhịn được hỏi: "Anh, hai người quen nhau à?"
Kỳ Ngôn mới chậm rãi thu lại ánh mắt, giọng khô khốc: "Không quen."
Anh thấy may mắn vì mình đã không mở miệng, để khỏi bị Giản Thượng Ôn và kim chủ cười nhạo.
Nhưng lại hối hận vì mình không mở miệng, biết đâu, chỉ cần hỏi... sẽ có một đáp án khác?
Kỳ Ngôn nghĩ rất nhiều.
Cho đến khi một người khác xuất hiện - Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm hoạt bát, đáng yêu, lần đầu gặp đã khiến Kỳ Ngôn sững người, cậu ta có gương mặt rất giống Giản Thượng Ôn, với nụ cười rạng rỡ và tính cách hiền hòa, tốt bụng, cậu ta sẽ cười tít mắt gọi anh: "Ngôn ca."
Tựa như tuổi trẻ bỗng quay lại.
Cũng từng có một người như vậy, khoác đồng phục học sinh, đi bên cạnh anh, hàng mi cong vút, khẽ gọi anh: "A Ngôn."
Kỳ Ngôn như nhìn thấy một phiên bản khác của Giản Thượng Ôn, đơn thuần, đáng yêu, sống động và tốt đẹp. Là người mà anh nên lựa chọn.
Có lẽ, anh nên cho mình một khởi đầu mới.
Kỳ Ngôn tự nhủ với chính mình.
Anh tham gia chương trình hẹn hò, lại bất ngờ gặp một người không thể ngờ tới - Giản Thượng Ôn.
Tưởng rằng mình đã có thể lý trí đối mặt, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu, đầu óc anh như trống rỗng, gần như mất kiểm soát mà kéo cậu ra góc khuất không người, ép lên tường, anh hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Lúc cất tiếng hỏi, chẳng ai biết tim anh đập nhanh đến thế nào.
Cho đến khi Giản Thượng Ôn nói cậu biết anh thích Ôn Cẩm, không ai hay rằng trong lòng Kỳ Ngôn đang cuộn lên một khoảng trống rỗng đến lạnh lẽo.
Rõ ràng nên cảm thấy may mắn vì Giản Thượng Ôn sẽ không còn là rào cản của anh nữa, nhưng anh lại không thể vui nổi.
Sau đó.
Trong tập đầu tiên của chương trình, họ treo bảng nguyện ước dưới gốc cây trên núi. Họ gặp lại. Anh nhìn thấy Giản Thượng Ôn nhận được thư người khác, nhìn thấy cậu viết thư cho người khác. Khi Giản Thượng Ôn bị ốm, anh không kiềm được mà lo lắng. Trời mưa, anh không kiềm được mà chạy đi tìm cậu.
Lý trí mách bảo anh.
Kỳ Ngôn, mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng trái tim anh lại điên cuồng thổn thức, từng nhịp đập đều như đang kêu gào, đang khao khát.
Anh giống như một con nghiện đã cai được bao năm trời, tưởng mình đã từ bỏ rồi, vậy mà khi bất ngờ chạm phải một chút dư vị năm xưa, cả cơ thể đều sục sôi, máu thịt cuộn trào, thứ anh thèm khát mang tên Giản Thượng Ôn.
Anh không lừa được chính mình.
Nhưng Giản Thượng Ôn lại không còn cần anh như trước nữa.
Bên cạnh Giản Thượng Ôn có rất nhiều người, họ như làn sương vây quanh lấy cậu, không phút nào rời xa. Còn anh thì chẳng có một chỗ để chen chân.
Kỳ Ngôn nghĩ, có lẽ anh nên dũng cảm thêm một lần. Dũng cảm vì chính mình mà giành lấy một cơ hội.
Cho đến ngày hôm ấy, Giản Thượng Ôn hỏi anh, có muốn từ bỏ tất cả hay không.
Kỳ Ngôn muốn nói gì đó, nhưng mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng. Anh chỉ là một chàng trai bước ra từ làng quê, để đi đến được ngày hôm nay, anh đã đánh đổi bằng mười mấy năm mồ hôi nước mắt. Mỗi bước chân đều đầy gian nan, anh không thể dễ dàng từ bỏ được.
"Tôi và cậu cùng nhau tìm cách." Kỳ Ngôn nói: "Chắc chắn sẽ có biện pháp."
Sau đó, Giản Thượng Ôn cười. Cậu nói: "Tôi không tin cậu."
Cậu đang cười. Nhưng Kỳ Ngôn lại cảm thấy máu trong người mình đang dần nguội lạnh.
Giản Thượng Ôn rõ ràng đang đứng trước mặt anh, vậy mà anh lại thấy cậu xa mình từng chút, từng chút một.
Và sự thật, đúng là như thế.
Ngay trong ngày công bố, thật ra anh đã biết, mình sẽ bị từ chối.
Bởi vì đáp án đã được viết ra từ rất lâu trước đó rồi. Khi Giản Thượng Ôn mỉm cười nhìn anh, Kỳ Ngôn đã biết, anh không đủ can đảm, mà một lần đánh mất, là từng bước sai lầm.
Không ai biết rằng.
Khi mọi chuyện giữa anh và Giản Thượng Ôn bị phơi bày ra ánh sáng, mọi người đều nghĩ anh sẽ khủng hoảng. Nhưng thật ra không phải.
Anh chỉ thấy nhẹ lòng.
Trợ lý từng tò mò hỏi anh: "Ngôn ca, nếu biết trước là không có kết quả, chuyện này vĩnh viễn giấu đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Kỳ Ngôn chỉ cười, cười nhẹ rồi đáp: "Cậu không hiểu."
Bởi vì.
Nếu nửa đời sau, họ mãi mãi không thể có thêm cơ hội nào nữa, vậy thì chuyện này... có lẽ chính là mối liên hệ cuối cùng giữa anh và Giản Thượng Ôn.
Ít nhất, từ giờ trở về sau, câu chuyện của anh và Giản Thượng Ôn sẽ không biến mất trong gió như chưa từng tồn tại.
Giản Thượng Ôn không nhắc tới, thì vẫn còn anh, một mình giữ lấy ký ức ấy suốt đời.
Còn bây giờ, tất cả mọi người đều đã biết.
Vậy thì, trong cuộc đời này của anh, đã có thêm rất nhiều dấu vết của Giản Thượng Ôn.
Anh thừa nhận quá khứ.
Khi uống rượu, Kỳ Ngôn bật cười, cười đến chảy nước mắt.
Anh nghĩ, như vậy... cũng coi như là đã dũng cảm một lần rồi.
Mà đó, cũng là điều duy nhất anh có thể làm vì Giản Thượng Ôn.