Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?

Chương 194

Phỉ Thành từ nhỏ đã nghe người ta nhắc đi nhắc lại một cụm từ: thiên chi kiêu tử.

Hắn là đứa con được cả gia tộc trông chờ. Cha hắn luôn khao khát có một cậu con trai để nối nghiệp, và rồi, hắn đã ra đời, trong niềm kỳ vọng lớn lao ấy.

Nhưng Phỉ Thành vốn không phải là đứa con mà cha hắn mong đợi.

Từ lúc còn bé đến khi trưởng thành, câu nói hắn nghe quen tai nhất là:

"Đại thiếu gia là người kế thừa tương lai của gia tộc."

"Đại thiếu gia trời sinh ra là để làm người đứng đầu Phỉ gia."

"Phúc lớn của gia tộc, đúng là thiên chi kiêu tử!"

Những năm đầu, Phỉ Thành còn thấy mấy lời đó thú vị. Nhưng càng lớn, hắn càng thấy ngột ngạt. Cứ như thể cuộc đời hắn chỉ là một vở kịch được người khác biên sẵn, từng bước, từng bước đi theo quỹ đạo của người khác.

Hắn thích chơi game, mê tốc độ, mê đua xe.

"Thiếu gia không được đụng vào mấy thứ đó. Chúng chẳng có lợi gì cho cậu cả."

Nhưng từ bé đến lớn, Phỉ Thành đã quen sống tùy hứng. Hắn không phải kiểu người sợ bị chỉ trích hay dè bỉu. Hắn nói: "Tôi quản mấy thứ đó có lợi hay không? Tôi muốn chơi là tôi chơi!"

Vì cái tính đó, từ nhỏ đến lớn, hắn chịu không ít đòn.

"Chắc lớn lên sẽ đỡ hơn thôi." Chị gái hắn từng nói: "Con trai mà, nghịch ngợm chút cũng bình thường."

Cũng may, nhà họ Phỉ từ thời ông nội đã bắt đầu làm ăn, nửa đời kinh doanh không theo khuôn phép nào. Tính khí hoang dã của Phỉ Thành cũng vì thế mà được nuông chiều thành thói.

Lúc còn đi học, Phỉ Thành gần như muốn làm gì thì làm. Hắn thông minh, học cái gì cũng nhanh, gia đình chẳng có lý do gì để cấm cản.

Phỉ Thành vẫn luôn tin rằng: cuộc sống của hắn là để sống theo ý mình. Muốn gì thì phải có bằng được. Chỉ cần hắn muốn, chẳng có gì là không thể.

Cho đến tuổi thanh niên, khi còn đang học đại học, hắn lập một câu lạc bộ với mấy người bạn chí cốt. Đột nhiên nổi hứng, hắn muốn thành lập một câu lạc bộ e-sports. Nhưng ý tưởng ấy, chưa kịp nảy mầm đã bị cha hắn tát cho tan nát.

"Nghịch tử!" Cha hắn quát: "Ta để con chơi là để con giải trí, không phải để con dốc hết tâm can vào mấy thứ phù phiếm đó! Con là người kế thừa của Phỉ gia, không được đụng đến những thứ tạp nham, lộn xộn như vậy!"

Phỉ Thành thừa hưởng cái tính nóng như lửa của cha mình. Hắn bật lại: "Đây không phải tạp nham! Đây là sự nghiệp con muốn gây dựng bằng chính sức mình. Dù cha không cho, con cũng vẫn sẽ làm!"

Phụ thân khẽ bật cười lạnh: "Sự nghiệp? Con có cái gì gọi là sự nghiệp? Không có Phỉ gia chống lưng, không có tiền đổ vào, con nghĩ mình làm nên trò trống gì? Nếu giỏi thì đừng dựa hơi nhà này, tự mình vùng vẫy ngoài đời thật đi!"

Phỉ Thành lạnh giọng: "Con đi!"

Nhưng hiện thực tàn khốc hơn hắn tưởng.

Sau khi bị cắt hết tài nguyên, cắt luôn cả mối quan hệ, những người từng nói sẽ đầu tư cho hắn bỗng chốc bốc hơi như chưa từng tồn tại.

Hắn bị từ chối ở khắp nơi, đến cả một sân nhỏ để tổ chức sự kiện cũng không thuê nổi.

Bất đắc dĩ, trong một buổi tụ họp của nhà họ Phó, Phỉ Thành cắn răng vứt bỏ lòng tự trọng, quay về tìm đầu tư. Nhưng trớ trêu thay, người hắn chạm mặt đầu tiên lại là cha mình. Ông cười khẩy: "Không nhờ đến cái danh Phỉ gia, con có biết một bước sai sẽ phải trả giá ra sao không?"

Câu nói ấy, chẳng khác nào cú tát năm xưa, giáng thẳng vào mặt hắn.

"Ngay cả cái danh thiếp này, người ta cũng chỉ vì nể mặt Phỉ gia mà chịu nghe con nói vài câu." Cha hắn lạnh lùng nói: "Phỉ Thành, ta đã sớm nói rồi, thế giới này không vận hành theo ý thích của con. Đừng tự xem mình quan trọng quá. Nếu con chịu nghe lời sớm, đã không khổ đến mức này."

Với một cậu ấm như Phỉ Thành, những lời đó chẳng khác gì đòn hủy diệt cả lòng kiêu hãnh.

Cha hắn tiếp tục: "Giận lắm à? Giận đến mức ném hết cả danh thiếp đi sao?"

Phỉ Thành thậm chí chẳng nhớ nổi mình đã chạy ra khỏi hội trường kiểu gì. Chỉ biết đến khi ngã dúi dụi trong vườn sau, chân đau đến tê tái, hắn cũng chẳng còn tâm trí để lo. Đại thiếu gia cao ngạo một thời lần đầu tiên bị đời vả cho tơi tả, lần đầu tiên thấy mình yếu đuối đến thế - lần đầu tiên muốn khóc.

Hắn ngủ gục dưới tán cây, trong lòng cuồn cuộn nỗi giận và tuyệt vọng. Lần đầu tiên, hắn tự hỏi: có phải mình thật sự đã sai?

Đến lúc tỉnh dậy, chân hắn đã được ai đó băng bó cẩn thận. Một chiếc khăn tay trắng tinh được đặt ngay bên cạnh, trên đó thêu một dòng chữ mềm mại, dịu dàng. Hai mảnh danh thiếp hắn đã xé, cũng được người ta nhặt lại, đặt ngay ngắn trong tay hắn như một lời âm thầm khích lệ.

Phỉ Thành siết chặt khăn tay trong tay, cảm giác như gió thoảng qua vẫn còn lưu lại hương thơm phảng phất.

Ôn?

Người ấy tên là Ôn sao?

Tại sao lại giúp mình?

Vô vàn câu hỏi xoay vần trong đầu.

Phỉ Thành như thể bất ngờ nhận được một nguồn sức mạnh từ nơi không ngờ tới - là bởi có người không chê cười hắn, là bởi có người chịu cúi xuống, nhặt lấy giấc mơ đã nhàu nát của hắn. Hắn muốn cố gắng, muốn giành lấy một lần thắng lợi, chỉ để chứng minh với người đã giúp mình ngày hôm ấy - rằng hắn không nhận thua!

Sau ngày hôm đó, Bùi Thành âm thầm điều tra.

Rồi hắn biết được một cái tên - Ôn Cẩm.

Người như tên, dịu dàng như nắng sớm, cẩm y ngọc thực tiểu thiếu gia, vừa nhìn đã thấy tỏa sáng, hoạt bát đáng yêu, nụ cười ngọt như đường tan trên đầu lưỡi.

Chính là cậu ta.

Chính là người đã giúp hắn lúc ấy.

Phỉ Thành siết chặt chiếc khăn tay, cảm nhận được từng nhịp đập trong lồng ng.ực mình. Hắn nghĩ, đợi đến khi hắn thật sự thành công, hắn nhất định sẽ đi tìm Ôn Cẩm để nói lời cảm ơn. Sau đó, sẽ kể cho người đó nghe tất cả tấm chân tình giấu kín bấy lâu.

Đến khi đoạt quán quân.

Phỉ Thành đã nhận lời tham gia chương trình hẹn hò kia. Giờ đây, hắn đã công thành danh toại, là quán quân có tiếng trong giới e-sports, câu lạc bộ của hắn phát triển rực rỡ, hắn đủ tư cách để đứng trước mặt Ôn Cẩm mà không cúi đầu, đủ để chứng minh rằng - hắn không thua kém bất kỳ ai.

Mọi thứ đều đã được tính toán kỹ lưỡng.

Ngày đầu tiên ghi hình chương trình, liền phát sinh ngoài ý muốn.

Chiều hôm đó, cửa phòng bị gõ, hắn mở ra, và bắt gặp người sau này sẽ khiến cả cuộc đời hắn lệch khỏi quỹ đạo.

Giản Thượng Ôn tựa vào khung cửa, nụ cười rạng rỡ mà đầy mê hoặc: "Tôi có thể vào phòng cậu một lát không?"

Lúc ấy.

Phỉ Thành thật sự cảm thấy khó hiểu, thậm chí có chút không vui.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhượng bộ. Hắn nghĩ, ngồi chơi một lát thì có sao. Nhưng chỉ vì một lần nhượng bộ ấy, tâm hắn liền hé mở, và người ấy, cứ thế lặng lẽ bước vào, bám rễ không rời.

Hắn còn nhớ rất rõ buổi trưa hôm đó.

Giản Thượng Ôn tựa vào sofa, nhìn hắn chăm chú, cười như một tên lưu manh: "Cậu trẻ trung, dáng người lại đẹp, tôi rất thích."

Phỉ Thành chưa từng bị ai nói trắng trợn như vậy, cảm giác như một cô gái nhà lành bị người ta buông lời chọc ghẹo.

"Anh nói bậy cái gì thế! Tôi đã có người mình thích rồi!"

Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, Phỉ Thành vẫn cảm thấy tim mình khi đó đập loạn không ngừng, vừa nhanh, vừa nóng.

Giản Thượng Ôn chỉ nhún vai, cười khẽ: "Vậy thôi, tôi đành từ bỏ vậy."

Phỉ Thành lúc đó thật sự rất tức giận, cảm giác như mình bị đem ra làm trò đùa!

Về sau, mỗi lần nghĩ lại buổi trưa hôm đó, hắn vẫn thấy khó chịu, chỉ là lần khó chịu ấy lại nhắm vào chính bản thân mình.

Khi ấy hắn quá trẻ, quá kiêu ngạo, nên đã bỏ qua rất nhiều điều.

Hắn không nhận ra ánh mắt mệt mỏi phía sau nụ cười rạng rỡ của Giản Thượng Ôn, không thấy được cậu trong hậu trường chương trình bị xa lánh, bị công kích từ tứ phía. Hắn không hề để ý, khoảnh khắc hắn không chút do dự mà từ chối cậu, nụ cười của Giản Thượng Ôn đã dần phai nhạt ra sao.

Hắn cũng không thể ngờ được...

Lần Giản Thượng Ôn nói thích hắn, lại là lần cuối cùng.

Sau lần bị từ chối ấy, cậu không bao giờ nhắc đến chữ "thích" nữa. Không một lần nào.

Phỉ Thành từ nhỏ đã dễ dàng có được mọi thứ, danh vọng, quyền lực, sự nghiệp, ánh hào quang. Gia đình và nền giáo dục tốt mang lại cho hắn niềm tin kiêu hãnh, khiến hắn có thể làm bất cứ điều gì mà không phải e dè. Vì vậy, đôi lúc, chị gái hắn thường nói:

"Tiểu Phỉ, nếu em không học cách thật sự lắng lại và nhìn mọi chuyện, em sẽ bỏ lỡ những điều thực sự quan trọng."

"Chị vẫn cứ nghĩ em chưa trưởng thành hả?" Hắn hay cáu kỉnh đáp: "Em đã lớn rồi mà!"

Rất lâu sau đó.

Phỉ Thành mới hiểu ra: lớn lên và trưởng thành... là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Khi bắt đầu tham gia chương trình kia, ban đầu hắn thật sự tránh Giản Thượng Ôn như tránh dịch bệnh. Hắn chán ghét cái kiểu tùy tiện, bông đùa, thiếu nghiêm túc của cậu.

Nhưng càng ghét... thì lại càng để tâm.

Giản Thượng Ôn đang làm gì?

Cậu có trêu chọc người khác như cách trêu chọc hắn không?

Hôm nay cậu có trêu chọc mình không?

Giản Thượng Ôn...

Không biết từ khi nào, người ấy đã xâm chiếm thế giới của hắn.

Phỉ Thành từng nghĩ, mọi chuyện tình cảm đều đơn giản - thích thì theo đuổi, rồi bên nhau. Không cần nghĩ quá nhiều.

Nhưng Giản Thượng Ôn đã làm vỡ nát niềm tin đó.

Ngay lúc hắn bắt đầu rung động, tin đồn nổ ra - Giản Thượng Ôn ôm đùi kim chủ, các loại thị phi đổ ập vào. Cậu tùy tiện, không nghiêm túc, làm tim Phỉ Thành như bị cứa từng nhát.

Phỉ Thành quá kiêu ngạo, căn bản không chịu nổi loại tổn thương này.

"Không có Giản Thượng Ôn thì đã sao!" Phỉ Thành nói với chính mình "Đâu phải không có Giản Thượng Ôn là sống không nổi, vốn dĩ người mình thích cũng đâu phải là anh ta!"

Sự thật chứng minh.

Không có Giản Thượng Ôn là không được.

Hắn cố gắng một lần nữa để rung động với Ôn Cẩm, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt người khác, trái tim hắn lại đổ dồn về phía Giản Thượng Ôn, mang theo hàng ngàn hàng vạn cảm xúc.

Khi hẹn hò, Phỉ Thành chưa từng thấy hồi hộp mà hạnh phúc như vậy. Hắn như một cậu nhóc lần đầu yêu, tràn đầy mong chờ về tình yêu.

Hắn thậm chí nghĩ, nếu mỗi ngày sau này đều hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy.

Nhưng tại sao?

Sao giữa hắn và Giản Thượng Ôn, hạnh phúc luôn chỉ như bong bóng, vừa chạm vào đã tan?

Trong con hẻm nhỏ, Phỉ Thành tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm. Và rồi, mọi thứ vỡ vụn.

Thì ra, Giản Thượng Ôn chưa từng thật sự thích hắn.

Tất cả những điều tốt đẹp mà cậu dành cho hắn, chỉ là để có thêm sức mạnh chống lại Phó Cẩn Thành và Lương Thâm.

Còn hắn, chẳng qua chỉ là vai hề nhảy nhót trên sân khấu của một vở kịch mà chỉ có mình hắn diễn.

Chuyện tình cảm mà hắn nghĩ là chân thật... từ đầu đến cuối, chỉ là ảo tưởng.

Phỉ Thành lập tức lên trực thăng rời đi.

Hắn giam mình trong câu lạc bộ huấn luyện suốt một thời gian dài.

Cho đến khi chị gái đến gặp hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Phỉ, nếu cảm thấy mệt mỏi, tại sao không buông tay đi?"

Phỉ Thành nói: "Chị, em muốn từ bỏ."

Nhưng... hắn không làm được.

Quãng thời gian đó, hắn thực sự rất hận Giản Thượng Ôn. Hắn tự hỏi: tại sao hắn đã yêu Giản Thượng Ôn đến vậy, mà cậu lại đối xử với hắn như thế?

Tại sao Giản Thượng Ôn không thể tin tưởng hắn nhiều hơn một chút?

Tại sao?

Hắn không muốn tha thứ cho Giản Thượng Ôn, nhưng hắn cũng không thể rời xa cậu.

Trở lại chương trình sau kỳ nghỉ, Phỉ Thành chưa bao giờ cảm thấy mâu thuẫn đến thế. Mọi cảm xúc như bị chôn vùi bấy lâu, cuối cùng cũng bùng nổ trong căn phòng nhỏ giữa đêm tuyết, hắn vì Giản Thượng Ôn mà đánh nhau. Trong lúc hỗn loạn đó, hắn biết được quá khứ của Giản Thượng Ôn, tim hắn thắt lại, đau đến mức không thở nổi. Cũng chính lúc ấy, hắn mới nhận ra, thì ra Giản Thượng Ôn chưa từng xem hắn là chốn nương tựa.

"Tiểu Phỉ, em vẫn chưa đủ trưởng thành." Chị gái nói: "Ngay cả bản thân mình còn chưa lo nổi, em lấy gì mà chăm sóc người khác?"

Phỉ Thành nghĩ, hắn có thể thử thay đổi, thử để bản thân trưởng thành hơn, chỉ cần Giản Thượng Ôn có thể quên hết mọi chuyện đã qua, chỉ cần hắn có thể buông bỏ được quá khứ, hắn hoàn toàn không ngại điều gì, chỉ cần bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu...

Nhưng Giản Thượng Ôn đã từ chối.

Cậu ấy cười, nhẹ nhàng mà đâm xuyên lòng hắn: "Tiểu Phỉ, người thật sự để tâm quá khứ... là cậu."

Phỉ Thành không thể chấp nhận được điều đó, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức khó gọi tên. Hắn rõ ràng đã nói, chỉ cần Giản Thượng Ôn chịu buông bỏ, hắn có thể không thèm để ý đến quá khứ ấy. Vậy thì vì sao cậu lại không chịu tin hắn?

Cho đến ngày quay cuối cùng đó.

Giản Thượng Ôn nhìn hắn, bình thản nói: "Tiểu Phỉ, khi tôi đáp ứng hết những tưởng tượng và kỳ vọng của cậu về tôi, cậu mới biết yêu tôi."

Câu nói đó như một nhát sét giáng thẳng xuống đầu, khiến Phỉ Thành chết lặng tại chỗ.

Từ lúc rời khỏi buổi thông báo trở về, hắn đi giữa cơn mưa lớn như kẻ mất hồn, sốt cao, phải nhập viện nằm mấy ngày liền.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị bệnh nặng đến vậy.

Bác sĩ nói: "Chủ yếu là do tâm bệnh."

Lúc tỉnh lại giữa cơn mê man, hắn nhìn ra khung cửa sổ, nắng ngoài trời đẹp lạ lùng, sáng trong và dịu dàng như buổi chiều hôm đó, ngày mà Giản Thượng Ôn từng gõ cửa phòng hắn.

Chị gái bước vào, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, nhưng chỉ chớp mắt sau liền lại tối sầm.

"Bác sĩ bảo em bị tâm bệnh, không ngờ thất tình một trận mà làm khổ mình đến vậy." Chị gái ngồi xuống bên cạnh: "Có muốn chị giúp em liên lạc với cậu ấy không?"

Nếu là Phỉ Thành trước đây, chắc chắn sẽ chẳng do dự mà gật đầu.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu, nói nhỏ: "Dù có đến... Giản Thượng Ôn cũng sẽ không yêu em đâu."

Chị gái khẽ thở dài: "Tiểu Phỉ, tình địch của em ai cũng lợi hại cả, cạnh tranh thua là chuyện bình thường thôi."

Phỉ Thành khẽ cười, lần đầu tiên hắn không còn tỏ ra kiêu ngạo, chỉ là bình thản nói: "Không phải đâu, chị."

"Em không thua tình địch." Phỉ Thành nói: "Em thua chính bản thân mình."

Hắn không thích quá khứ của Giản Thượng Ôn, nên hắn muốn cậu bắt đầu lại từ đầu. Hắn không thích xung quanh Giản Thượng Ôn luôn có quá nhiều người đàn ông, nên hắn muốn cậu chỉ thuộc về mình. Hắn không thích Giản Thượng Ôn lúc nào cũng tính toán mọi thứ, nên hắn muốn cậu buông bỏ tất cả toan tính.

Hắn vẫn luôn miệng nói mình yêu cậu.

Nhưng rốt cuộc, tất cả những gì hắn làm... dường như chỉ là vì chính hắn.

Phỉ Thành nói: "Chị, chị nói đúng, em chẳng trưởng thành chút nào, bây giờ em hối hận..."

Giá như hắn có thể sớm hơn một chút nhận ra sự khó xử trong mắt Giản Thượng Ôn, giá như hắn có thể bình tĩnh hơn để lắng nghe cậu nói, giá như hắn chịu hiểu cậu nhiều hơn một chút.

Giá như...

Chị gái hắn nhẹ nhàng nói: "Không gì là quá muộn, năm đó gia đình mình cũng từng bị sỉ nhục, vậy mà cuối cùng vẫn vực dậy được mà."

Phỉ Thành khẽ cười, nói: "Nhưng chị à, tình cảm... đâu giống sự nghiệp."

Chị gái nhìn hắn, chậm rãi đáp: "Tiểu Phỉ, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi."

Lớn lên và trưởng thành... là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Rồi sẽ có một ngày, Phỉ Thành cuối cùng cũng hiểu lời chị gái nói, rằng cái giá của sự trưởng thành là nỗi trĩu nặng. Hắn rốt cuộc hiểu được sự bất lực của Giản Thượng Ôn, cũng hiểu rõ căn nguyên của mọi chuyện.

Chị gái đứng dậy: "Nếu mệt thì nghỉ một chút, chị kéo rèm cho em."

Phỉ Thành lắc đầu: "Không cần, cứ để vậy đi."

Cô do dự một chút rồi cũng rời khỏi phòng.

Phỉ Thành ngồi tựa vào giường, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng trong phòng ấm áp và sáng đến chói mắt, hệt như buổi chiều năm đó, sau giờ trưa Giản Thượng Ôn gõ cửa phòng hắn.

Phỉ Thành cúi đầu, bỏ mặc nước mắt rơi xuống không tiếng động. Cánh cửa ấy... có lẽ cuối cùng vẫn là do chính hắn đóng lại.

Bình Luận (0)
Comment