Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?

Chương 195

Lạc Chấp Diệp phát hiện ra mình thiếu hụt cảm xúc là từ một chuyện nhỏ dưới tầng nhà năm đó.

Một con mèo nhỏ bị thương, bọn trẻ xung quanh có đứa sốt ruột, có đứa khóc nấc, có đứa gào lên. Chỉ riêng anh là bình tĩnh ngồi xổm trước mặt con mèo, ánh mắt không gợn sóng, rồi đưa ra phán đoán tỉnh táo: con mèo ấy khả năng là bị gãy xương, cần phải đưa đến bệnh viện.

Anh quay sang trấn an đám trẻ đang được người lớn dỗ dành: "Nó bị thương rồi, cần phải đến bệnh viện."

Thái độ điềm nhiên của anh khiến ngay cả người lớn cũng sững sờ.

"Đứa nhỏ này..." Người phụ huynh ấy khẽ cười: "Thật đúng là... có chút đặc biệt."

Thật ra, cha mẹ của Lạc Chấp Diệp đã sớm phát hiện sự khác thường khi anh còn rất nhỏ. Đứa trẻ ấy rất ít khóc, cũng rất ít cười. Những thứ mà lũ trẻ cùng tuổi mê mẩn, anh lại chẳng hứng thú. Khi xem hoạt hình, anh chỉ đơn thuần theo dõi cốt truyện, rất hiếm khi có sự đồng cảm với nhân vật.

Họ đã tìm đến bác sĩ.

Bác sĩ nói: "Căn bệnh này rất hiếm gặp, hiện tại không có phương pháp điều trị hiệu quả đặc biệt. Điều quan trọng là hãy dành thời gian ở bên cạnh, trò chuyện và tương tác với trẻ nhiều hơn. Biết đâu sẽ có chuyển biến tích cực."

Cha mẹ anh đã cố gắng làm đúng như vậy, nhưng không đạt được gì. Điều đó khiến mẹ anh cảm thấy vô cùng thất bại, nhiều đêm bà âm thầm khóc một mình.

Đến một khoảng thời gian sau, họ bất ngờ phát hiện Lạc Chấp Diệp biết cười, biết khóc, cả hai người mừng rỡ tột độ.

Họ nghĩ rằng đứa con của mình cuối cùng cũng đã "bình thường".

Cho đến một ngày nọ, tan ca về nhà, cha mẹ Lạc Chấp Diệp tình cờ gặp hàng xóm dưới lầu. Trong lúc trò chuyện, hàng xóm khen anh trưởng thành, điềm tĩnh hơn hẳn những đứa trẻ khác. Mẹ anh khựng lại vài giây, miễn cưỡng cười gật đầu. Về đến nhà, vừa đóng cửa xong, bà lập tức bật khóc như mưa.

Đứa con ấy, chưa bao giờ thực sự khỏi bệnh. Chỉ là vì không muốn cha mẹ lo lắng, anh đã học cách che giấu cảm xúc của mình. Và cũng chính từ ngày hôm đó, cha mẹ anh bắt đầu học cách làm hòa với bản thân mình.

"Nếu thật sự không thể cảm nhận được, cũng không sao cả." Mẹ anh vuốt nhẹ mái tóc anh, dịu dàng nói: "Trước đây mẹ lo lắng, chỉ vì hy vọng con có thể sống như bao đứa trẻ khác, có cảm xúc, có niềm vui, có những trải nghiệm bình thường. Nhưng nếu điều đó khiến con thấy mệt mỏi, vậy thì thôi, chúng ta không cần chữa nữa."

Lạc Chấp Diệp đưa tay lau nước mắt trên gương mặt mẹ. Anh không thể hiểu được vì sao mẹ lại đau khổ như vậy, nhưng anh không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng nữa. Anh không hiểu cảm giác tổn thương, nhưng anh không muốn thấy mẹ rơi lệ.

Vì thế, anh dần dần học cách diễn.

Diễn cho giống một người bình thường.

Gia đình Lạc Chấp Diệp không thuộc hàng giàu có, nhưng cha mẹ anh vẫn sống an nhiên, đủ đầy. Ở trường, anh cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Chỉ là... bạn học thường thấy anh kỳ lạ. Dù vậy, bản thân anh cũng không cố tình như thế, chỉ là... giữa đám đông, anh luôn cảm thấy lạc lõng. Niềm vui nỗi buồn của người khác, anh không cảm nhận được. Những câu chuyện, những chủ đề được bàn tán, với anh chẳng có gì liên quan. Thế nên, dần dần... anh chọn cách đứng ngoài cuộc.

Thà là không hòa nhập.

Có một năm, trong buổi tụ họp bạn học, anh vẫn là người ngồi tách biệt ở bên ngoài, không lời, không tiếng. Anh ngồi trên bậc thềm trước khách sạn, một nhân viên phục vụ đi tới nói: "Xin chào, bậc thang ở đây hơi bẩn một chút, anh có cần tôi lấy một tấm thảm lót không?"

Người phục vụ ấy còn rất trẻ.

Lạc Chấp Diệp quay sang nhìn cậu ta, nhận ra cậu ấy trạc tuổi mình. Khi cậu phục vụ mỉm cười, đôi mắt cong cong như tiểu hồ ly, chỉ là đang đeo khẩu trang nên không thấy được toàn bộ gương mặt. Từ nhỏ, Lạc Chấp Diệp đã được khen là đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người khác, dù chỉ thoáng qua, lại cảm thấy "đẹp đến nao lòng." Mặc dù, thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ gương mặt ấy.

"Không cần đâu." Lạc Chấp Diệp đáp: "Cảm ơn."

Cậu phục vụ mỉm cười: "Vậy nếu anh không ngại, tôi có thể ngồi ăn ở chỗ ghế này được không?"

Lạc Chấp Diệp gật đầu.

Đây là cửa sau khách sạn, có một chiếc ghế dài đơn sơ. Anh nhìn thấy cậu phục vụ lấy từ túi ra một hộp cơm tiện lợi đơn giản, bên trong là cơm trắng và vài món rau đạm bạc.

Khi quan sát kỹ hơn, anh nhận ra cổ tay cậu ấy phía trong có một mảng sưng đỏ rất lớn. Đó là biểu hiện của chứng dị ứng da. Lạc Chấp Diệp từng đọc qua loại phát ban này trong sách. Anh biết nó gây đau rát và rất khó chịu, thường là do tiếp xúc với chất tẩy rửa hoặc làm việc trong môi trường kích ứng mạnh.

Anh hỏi: "Tay cậu thế này, đáng lẽ nên đi bệnh viện. Sao không xin nghỉ để chữa trị, mà vẫn ở đây làm việc?"

Động tác ăn cơm của cậu khựng lại đôi chút.

Cậu đáp: "Không cần đâu, tôi bôi thuốc mỡ rồi, lát nữa sẽ đỡ thôi."

Lạc Chấp Diệp là người sống lý trí. Anh nói: "Nếu cậu không rời khỏi môi trường làm việc này, bệnh viêm da này sẽ tái phát liên tục. Cậu nên xin nghỉ."

Cậu thiếu niên nói: "Không thể nghỉ được. Nếu tôi nói mình bị bệnh, khách sạn sẽ không giữ tôi lại. Nhưng tôi cần công việc này."

Lạc Chấp Diệp lần đầu tiên nhìn thấy một người kiên định đến vậy.

Anh hỏi: "Dù công việc này rất vất vả sao?"

"Ừ." Cậu nói, giọng rất khẽ: "Tôi muốn mua một cây đàn guitar, còn muốn mua mấy quyển sách chuyên về diễn xuất."

Lạc Chấp Diệp hỏi: "Đó là điều cậu thích sao?"

Cậu gật đầu.

Ánh mắt sáng lấp lánh, cậu cười với Lạc Chấp Diệp: "Đó là ước mơ của tôi."

Lạc Chấp Diệp từ trước tới nay đối với mọi việc đều xử lý bằng lý trí. Nói đúng ra, anh không có thứ gì gọi là "đam mê". Anh đáp: "Thật tốt. Tôi thì không có thứ gì mình yêu thích cả."

Cậu thiếu niên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Vì sao lại thế?"

Nếu là người bình thường hỏi, Lạc Chấp Diệp chắc chắn sẽ không muốn trả lời. Nhưng không hiểu sao, người trước mắt này lại mang đến cho anh một cảm giác thân thuộc kỳ lạ, có lẽ vì cậu ấy giống anh, cùng đứng bên lề đám đông, hoặc có thể là vì cậu ấy là người đầu tiên nhìn vào gương mặt anh mà không chăm chú dán mắt vào mãi. Điều đó khiến anh cảm thấy... dường như họ là cùng một kiểu người. Có lẽ, người này có thể hiểu được anh.

"Tôi bẩm sinh đã thiếu hụt cảm xúc." Lạc Chấp Diệp chậm rãi nói: "Những cảm xúc mà người bình thường cảm nhận được, tôi không cảm nhận được. Vì vậy khi họ nói chuyện với nhau về những chuyện vui vẻ, tôi không thể xen vào."

Người khác nghe xong sẽ bảo: Vậy thì cứ thử hòa nhập đi, không thử sao biết là không được?

Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ im lặng ăn cơm, sau đó nghiêm túc nói: "Vậy thì đừng ở chung với họ nữa."

Lạc Chấp Diệp bất ngờ ngẩng lên nhìn cậu. Người ngồi trên ghế dài dưới tán cây, khuôn mặt trắng trẻo ánh lên một thứ ánh sáng mờ ảo, trên môi khẽ cong, đôi mắt thanh khiết nhìn về phía anh. Cậu nói: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình. Chỉ cần anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, thì chẳng cần phải miễn cưỡng bản thân làm điều người khác cho là đúng."

Đây là lần đầu tiên có người nói với anh như thế.

Lạc Chấp Diệp khẽ bối rối. Bởi vì căn bệnh cảm xúc thiếu hụt, anh dần trở nên trầm mặc, học cách che giấu mọi cảm xúc. Mỗi lần có người khuyên anh nên cởi mở hơn, hoà nhập nhiều hơn, anh luôn tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng thì vẫn kháng cự mãnh liệt.

Nhưng khi cậu thiếu niên trước mặt nói ra điều đó, anh đột nhiên thấy nhẹ nhõm.

Phải rồi, chỉ cần bản thân cảm thấy tốt là được.

Lạc Chấp Diệp khẽ nói: "Thật ra tôi vẫn muốn được thử cảm nhận những xúc cảm khác nhau, những kiểu sống khác nhau. Chỉ là tôi không làm được... nên tôi ghét bản thân mình."

Giản Thượng Ôn trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười. Cậu nói: "Vậy thì anh có thể làm diễn viên mà!"

"Diễn viên?" Lạc Chấp Diệp hơi sững sờ.

"Ừ!" Cậu nói: "Tôi cũng mơ được làm diễn viên. Diễn viên rất tuyệt, họ có thể thể hiện đủ kiểu cuộc đời, sống thay vô số người khác. Như vậy chẳng phải cũng giống điều anh muốn sao?"

Lần đầu tiên trong đời, Lạc Chấp Diệp được nghe một lý giải như thế về nghề diễn. Anh khẽ nghiêng đầu: "Tôi làm được sao?"

Lạc Chấp Diệp lần đầu tiên cảm thấy có chút hứng thú với một nghề nghiệp. Anh nhìn cậu và hỏi: "Vậy sau này... cậu sẽ thực sự trở thành diễn viên chứ?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừ! Biết đâu sau này nếu anh cũng trở thành diễn viên, chúng ta lại gặp nhau nữa."

Gặp lại.

Lạc Chấp Diệp thật sự không hiểu rõ về những cảm xúc ấy, nhưng khi Giản Thượng Ôn nói ra điều đó, anh cảm thấy, hình như, nghe cũng không tệ.

"Cậu tên gì?" Lạc Chấp Diệp hỏi.

Cậu không đeo bảng tên, vì chỉ là nhân viên thời vụ.

Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi tên là..."

"Ôn Ôn!" Một tiếng gọi vang lên từ đằng xa: "Có khách gọi, ăn xong chưa vậy?"

Giản Thượng Ôn lập tức đứng dậy: "Tới ngay đây!"

"Đồng nghiệp tôi gọi, tôi phải đi rồi. Bọn họ không cho phép nhân viên tự tiện nói chuyện riêng với khách." Cậu vội vã đứng dậy, quay sang Lạc Chấp Diệp, nói nhanh: "Hộp điểm tâm này là một vị khách tặng tôi. Tôi tặng lại cho anh. Anh nhất định phải cố gắng lên nhé! Có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"

Lạc Chấp Diệp lặng lẽ nhìn cậu chạy đi. Giữa mùa hè năm ấy, dưới tán cây lặng gió, bóng dáng Giản Thượng Ôn tựa như phát sáng. Trên tay anh là hộp điểm tâm đựng trong hộp giấy màu vân mây.

Anh cắn một miếng, không hiểu sao, vị ngọt hôm đó... lại trở nên rất đặc biệt.

Về sau...

Lạc Chấp Diệp thật sự bước chân vào giới giải trí.

Bởi vì thiếu hụt cảm xúc, nên càng chịu được khổ, diễn xuất càng thuần tuý. Sau khi đóng hàng loạt vai phụ không tên, cuối cùng bằng kỹ năng và gương mặt sáng màn ảnh, anh lọt vào mắt xanh của một nhà sản xuất. Từ vai nam phụ mờ nhạt, đến vai nam chính, anh mất 5 năm.

Trong khoảng thời gian đó, anh giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ.

Người quản lý nói với anh: "Ảnh đế quốc dân, giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đang xem phim của anh đấy. Giờ không ai là không biết tên anh đâu!"

Ngay tại khoảnh khắc huy hoàng ấy, Lạc Chấp Diệp chợt nhớ về một dáng hình non nớt. Anh nghĩ, liệu cậu bé năm ấy có còn nhớ đến anh không? Liệu cậu ấy có theo đuổi diễn xuất như ước nguyện? Nếu có thể, anh muốn gặp lại cậu ấy... để cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã thắp sáng anh trong một mùa hè tăm tối.

Thầy dẫn dắt của anh qua đời.

Trước khi mất, ông gửi gắm con trai mình cho anh chăm sóc, Từ Dương, tính tình hay nhõng nhẽo, có phần ương bướng, thỉnh thoảng lại gây chuyện.

Chính điều đó, lại cuốn trọn toàn bộ sự chú ý của Lạc Chấp Diệp...

Có một năm mùa đông, vào ngày sinh nhật của Lạc Chấp Diệp.

Năm ấy anh vừa đoạt được danh hiệu Ảnh đế. Những khoảnh khắc đặc biệt như thế, anh luôn thích ăn điểm tâm Vân Ký, giống như mỗi lần nếm thử, lại có thể nhớ đến chàng trai của mùa hè năm đó, giống như đây là một lời ước hẹn thầm lặng giữa hai người, rằng dù cậu không ở bên anh, thì chiếc bánh này là sự hiện diện của cậu, là ánh sáng âm thầm chứng kiến anh trưởng thành.

Sinh nhật năm ấy, Từ Dương đích thân mang bánh đến phim trường.

Lạc Chấp Diệp nói: "Trời lạnh thế này, cậu còn tự mình đi mua à?"

Từ Dương đáp: "Em biết anh thích mà, với lại anh vừa nhận giải, phải kỷ niệm một chút chứ!"

Lạc Chấp Diệp mỉm cười, ánh mắt bỗng hướng ra ngoài cửa sổ. Trong lớp kính mờ vì hơi lạnh, anh trông thấy một bóng dáng gầy gò đang ngồi ở góc xa nhất ngoài sân studio. Cậu cúi đầu, như đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó, sau lưng là một khoảng trắng xóa tuyết rơi, khiến cậu trở nên cô đơn và nhỏ bé đến tội nghiệp, không hiểu sao lại hút lấy ánh nhìn của anh.

Anh theo bản năng định bước ra ngoài xem, nhưng giây tiếp theo, khi anh đẩy cửa, chiếc ghế nhỏ nơi cậu ngồi đã trống trơn.

Từ Dương giữ tay anh lại nói: "Lạc ca, không ăn bánh kem sao?"

Lạc Chấp Diệp đáp: "Mua nhiều một chút đi, chia cho mọi người trong đoàn cùng ăn, chuyện vui nên để tất cả cùng vui vẻ mới tốt."

Chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là cái bóng dáng đơn độc kia khiến anh mơ hồ nhớ đến một hình ảnh xa xăm trong ký ức, một người ngồi trước hành lang khách sạn, vừa ăn cơm vừa nói rằng sau này sẽ trở thành diễn viên. Dù hình ảnh ấy ngày một nhạt nhòa, nhưng cảm xúc thì vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

Rồi sau này, anh gặp một người.
Giản Thượng Ôn.

Một cậu trai thật đặc biệt. Bề ngoài thì có vẻ ngông nghênh, hoạt bát và bướng bỉnh, giống như một đứa trẻ được nuông chiều mà lớn lên. Thế nhưng cậu lại rất biết chịu đựng, sẵn sàng bày quán vỉa hè, làm việc vặt, dưới trời nắng gắt vẫn đóng giả thú bông để kiếm tiền. Cậu không kêu ca, không than thở, có những khoảnh khắc, anh như nhìn thấy chính cậu bé năm ấy từng ngồi ngoài hành lang khách sạn, nói với anh rằng sau này sẽ trở thành diễn viên.

Lạc Chấp Diệp không tự chủ được mà bị cậu hấp dẫn. Anh để tâm đến cậu, vui khi cậu vui, đau lòng khi cậu buồn.

Và anh hiểu.
Đây chính là cảm giác khi yêu.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết yêu là như thế nào.

Lạc Chấp Diệp từ nhỏ đã quen dùng lý trí để suy nghĩ mọi chuyện, nên khoảnh khắc nhận ra mình rung động, anh cũng phân tích nó một cách đầy lý trí. Anh biết Từ Dương và Giản Thượng Ôn không hòa hợp. Anh nghĩ, mình có thể bù đắp cho cả hai: một người là con trai của ân sư, một người là người anh yêu. Anh không thể chọn ai, nhưng anh biết, Giản Thượng Ôn có nhiều ấm ức, và anh sẽ bù đắp điều đó.

Cho nên, khi Giản Thượng Ôn rời đi...

Khi anh muốn bù đắp nhưng lại bị từ chối vào ngày mưa ấy, nước mưa rõ ràng không hề chạm vào anh, vậy mà anh lại thấy lạnh đến tận xương.

Cả đời anh sống trong lý trí, nhưng chính Giản Thượng Ôn đã dạy anh bài học đầu tiên về cảm xúc: Rằng tình cảm không thể dùng lý trí để cân đo đong đếm. Nếu cứ mãi dùng sự lạnh nhạt và phân tích để đối diện với cảm xúc, thì vĩnh viễn chẳng thể chạm đến trái tim ai.

Khi từ trên núi trở về.

Từ Dương đến đón anh: "Sư huynh, anh đang khóc sao?"

Lạc Chấp Diệp ngẩng đầu chậm rãi nhìn cậu, đáp: "Vậy à?"

Anh vốn không dễ khóc. Suốt bao năm qua, anh luôn cho rằng khóc là hành vi yếu đuối, rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng lý trí, còn nước mắt thì chẳng mang lại điều gì hữu ích.

Cho đến khoảnh khắc này, anh mới hiểu ra. Chuyện tình cảm không phải là thứ mà lý trí có thể kiểm soát. Hiểu và chạm đến trái tim là điều phải xuất phát từ cảm xúc, chứ không phải là phép tính giữa được và mất.

Nước mắt của Lạc Chấp Diệp rơi xuống. Anh nhẹ nhàng lau đi, rồi đặt cây dù sang một bên, để mặc cơn mưa lớn trút xuống người mình. Khi Từ Dương vội chạy đến, anh lặng lẽ tránh khỏi, bước về phía sườn núi mù sương, không quay đầu.

Đáng tiếc thay.

Bài học ấy, anh lại hiểu được quá muộn.

Và cái giá của sự giác ngộ, chính là để lỡ mất một lần nữa.

Bóng hình thời niên thiếu ấy, chỉ còn lại trong một lần thoáng qua.

~TOÀN VĂN HOÀN~

Bình Luận (0)
Comment