Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 1

“Đinh—”

“Đinh—”

“Đinh—”

Ba tiếng thông báo chói tai vang lên liên tiếp xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, đánh thẳng vào óc.

Một cánh tay trắng ngần như củ sen thò ra từ dưới lớp chăn mỏng như tơ, mò mẫm loạn xạ một hồi cuối cùng cũng chạm được thủ phạm gây ra tiếng động.

Tống Sơ Tình lập tức bật chế độ im lặng rồi quăng luôn điện thoại sang một bên, tiếp tục cuộn mình trong chăn xoay người ngủ tiếp.

Đàn anh tuần sau sẽ tham gia Demo Day của YC, tối qua cô thức đến tận ba, bốn giờ sáng để giúp anh ấy sửa bài thuyết trình, giờ thì dù có là Thiên Vương lão tử nhắn tin tới cũng phải để đó đã.

Mãi đến tận trưa 12 giờ dì mới lên gõ cửa: “Tiểu Sơ, dậy ăn cơm nào.”

Tống Sơ Tình chầm chậm mở mắt, tỉnh lại đôi chút mới khẽ đáp: “Dạ tới ngay.”

Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi trưa kéo dài thành từng vệt bao lấy những đường cong uốn lượn trên giường, làn da trắng như tuyết của cô gái, hàng mi dài cong khẽ rung lên.

Rõ ràng là gương mặt ngây thơ thuần khiết vậy mà dưới lớp lụa mỏng lại thấp thoáng những đường nét gợi cảm khó cưỡng, khung cảnh vừa mờ ảo vừa mê người.

Giữa tháng sáu, thời tiết dễ chịu, gió mát lướt qua mang theo hương thơm thanh sạch, dịu nhẹ từ gỗ nhót đồng.

Biệt thự nằm ở phía nam khu Atherton, nơi được săn đón nhất khu vực Vịnh San Francisco, xung quanh trồng đầy cây nhót đồng, còn có cả sồi và ô liu, mỗi độ xuân về là cả khu lại ngập tràn màu xanh mát mắt.

Tống Sơ Tình hất chăn ngồi dậy, vào phòng thay đồ lấy một chiếc khăn choàng cashmere khoác đại lên người rồi lê bước chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt.

Đứng trước gương sáng loáng cô dùng ngón tay ấn dưới mắt, mí mắt hơi sụp xuống, mới thức đêm có một hôm mà đã có quầng thâm rồi, thật không đáng, phải đòi tiền thuốc từ đàn anh mới được.

Cô thoa thêm hai lớp kem mắt, trong đầu bắt đầu tính toán, con ngựa thuần chủng mà cô mơ ước bấy lâu lần này kiểu gì cũng phải để anh ấy tặng cho cô.

Xuống lầu, dì Mạnh đã chuẩn bị xong bữa trưa.

Tống Sơ Tình nhìn hai dĩa rau xanh mướt trên bàn, môi đỏ khẽ mím xuống liếc nhìn về phía bếp, nhân lúc dì không để ý cô lén đẩy hết rau trong bát sang một bên, giả vờ như đã ăn xong.

Hoàn hảo ——

Nhưng ngay giây sau, “Tiểu Sơ!”

Tống Sơ Tình chu môi, giọng nhỏ nhẹ oán trách: “Dì Mạnh đúng là ma quỷ mà……”

Dì Mạnh mà mẹ cô phái tới giám sát là ma quỷ, ba cô không dám cãi mẹ cũng là ma quỷ, còn rau thì là đại đại đại ma quỷ!

Tống Sơ Tình ôm lấy cánh tay của dì Mạnh nũng nịu: “Dì Mạnh à, hôm nay con buồn lắm, không muốn ăn rau đâu, được không ạ?”

“Sao lại buồn?”

Tống Sơ Tình chỉ vào quầng thâm dưới mắt, tỏ vẻ tội nghiệp: “Con có quầng thâm rồi nè.” Rồi cô lại lắc tay dì, “Được không ạ~”

Đôi mắt to tròn long lanh phát ra tín hiệu nũng nịu khiến người ta không thể từ chối, cộng thêm giọng nói mềm mại ngọt ngào như mật, không ai có thể kháng cự nổi.

Dì Mạnh nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành trước mặt mà thầm thở dài trong lòng, phu nhân giao cho bà một nhiệm vụ thật quá khó khăn.

Cô công chúa nhỏ này từ bé đã không thích ăn rau, làm sao cũng không chịu ăn, lần nào cũng có đủ lý do để trốn tránh, kén ăn vô cùng, dì Mạnh bất lực nói: “Hôm nay không ăn thì mai phải ăn đấy.”

Tống Sơ Tình nghe vậy lập tức giơ bốn ngón tay lên thề, cười tươi rói: “Dạ được ạ.”

Vậy ngày mai không thể về nhà ăn được rồi, tiếc ghê!

Ăn xong bữa trưa một cách mỹ mãn, Tống Sơ Tình lên lầu ngâm mình trong bồn tắm để xoa dịu bản thân đã làm việc quá sức tối qua.

Cô tựa người nhắm mắt trong bồn tắm sữa hoa hồng, toàn thân thả lỏng.

Dự án của đàn anh Thái Minh Đạt liên quan đến AI, một lĩnh vực đang rất hot hiện nay, AI như một công cụ hỗ trợ, bộc lộ tiềm năng to lớn trong các ngành cũng là trọng điểm được Silicon Valley chú ý mấy năm gần đây.

Dự án của họ tập trung vào lĩnh vực y tế, sử dụng mô hình ngôn ngữ lớn để xử lý các ghi chép y tế phi cấu trúc, tự động hóa các quy trình trong bệnh viện và bảo hiểm, tiết kiệm nhân lực và vật lực.

Nhóm của Thái Minh Đạt có năng lực kỹ thuật rất mạnh nhưng phần trình bày và gói gọn ý tưởng lại chưa tốt, cô giúp họ định vị điểm sáng, xây dựng hệ thống giá trị sản phẩm hoàn chỉnh, lên kế hoạch marketing và cả bài thuyết trình đêm qua nữa.

Giờ công việc đã xong, Tống Sơ Tình nghĩ tới những việc sắp tới, trường vẫn còn vài môn tự chọn, luận văn tốt nghiệp thì có lẽ sẽ đi theo đề tài của giáo sư, không khó lắm.

Như vậy là bỗng nhiên cô có một khoảng thời gian trống khoảng một tháng, hay là kiếm gì đó làm nhỉ? Đi làm thêm? Hay chạy một chuyến sang bên kia đại dương cho ba mẹ vui? Hoặc đến Hollywood chơi thử, biết đâu thừa hưởng tài năng diễn xuất từ mẹ mà được làm ảnh hậu thì sao?

Nghĩ đến đây cô bật cười, nếu thật sự vào giới giải trí thì chắc ba cô phải chui vào thư phòng ngồi lì hai tiếng sau đó miễn cưỡng giúp cô lên kế hoạch tương lai, miệng vẫn không quên than vãn về kế hoạch nghỉ hưu của mình.

Ước mơ lớn nhất của ông đời này là sớm bàn giao công ty cho cô rồi nghỉ hưu sớm đi du lịch khắp nơi với vợ.

Nghĩ tới đó Tống Sơ Tình bỗng thấy giận, hừ, ông mơ đẹp thật!

Ngâm mình trong bồn tắm thoải mái rồi cô mới nhớ ra chiếc điện thoại tội nghiệp không biết bị vứt xó xỉnh nào.

Cô vốn không phụ thuộc nhiều vào điện thoại, cô muốn trải nghiệm thế giới thực chứ không chỉ là cái thế giới được chia sẻ qua màn hình nhỏ xíu đó.

Thông báo tin nhắn rất nhiều, Tống Sơ Tình mở cuộc trò chuyện riêng với bạn học Trần Vãn Âm trước tiên.

Trần Vãn Âm (8:20): [Hanna, hôm nay giáo sư họp đột xuất, cậu mau tới đi!]

Trần Vãn Âm (8:21): [Nghe nói là giao nhiệm vụ đấy.]

Trần Vãn Âm (8:21): [Hanna, cậu dậy chưa?]

Trần Vãn Âm (11:25): [Giáo sư mới nhận đề tài nghiên cứu, mỗi người phụ trách một phần, cũng chính là đề tài tốt nghiệp luôn, cậu không tới nên tụi mình chia xong hết rồi, hê hê.]

Trần Vãn Âm (11:26): [Chúc may mắn.gif]

Tống Sơ Tình gõ lại: [Để lại cho mình cái gì?]

Trần Vãn Âm: [Thu thập tài liệu mẫu, đối tượng nghiên cứu của cậu là — Chris Lauren.]

Trần Vãn Âm: [Chúc mừng nha~]

Tống Sơ Tình tối sầm mặt.

Cô không quen người này, nhưng ở San Francisco lâu như vậy thì không thể chưa từng nghe tới tên.

CEO của Quỹ VH, chủ tịch điều hành hội đồng quản trị của tập đoàn Ari, xuất thân từ gia tộc Lauren, con lai Trung – Mỹ.

Tất nhiên, mấy cái chức danh đó không quan trọng, quan trọng là người này cực kỳ ít xuất hiện trước công chúng, phỏng vấn cũng hiếm hoi, nghe nói phong cách làm việc quyết liệt, rất khó tiếp xúc.

Gia tộc Lauren là một trong những Old Money đời đầu tại Mỹ, từ thời lập quốc đã bắt đầu tích lũy tài sản, quý tộc chính hiệu, danh tiếng lẫy lừng.

Trong các giai thoại về San Francisco có không ít tin đồn liên quan đến gia tộc Lauren, trong đó nổi bật là bí ẩn thân thế của Chris, không ai biết mẹ anh ta là ai, chỉ đồn là một phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp, chưa từng lộ diện nên lời đồn cứ thế lan rộng.

Người thì bảo Chris là con nuôi được gia tộc Lauren nuôi dưỡng để đối đầu với các thế lực mới nổi, người thì nói anh là con trai ruột của người đứng đầu gia tộc nay đã ngoài 80 nhưng lại được nuôi dưới danh nghĩa con trai của con trai để che giấu thân phận.

Dù là tin gì đi nữa, mấy năm gần đây từ phố Wall đến giới công nghệ Valley Silicon, anh ta luôn là nhân vật được săn đón.

Tống Sơ Tình nhìn chằm chằm dòng chữ đó vài giây.

Cô cầm ly nước uống hai ngụm rồi mở email xem thư giáo sư gửi.

Đề tài nghiên cứu: Năng lực lãnh đạo, một chủ đề đã bị nghiên cứu gần như cạn kiệt.

Ý của giáo sư là, với môi trường kinh tế – xã hội phát triển nhanh chóng hiện nay, thời thế tạo anh hùng, liệu tầng lớp tinh anh mới có những đặc điểm lãnh đạo khác biệt? Đây là dữ liệu cần được cập nhật.

Chris là củ khoai nóng bỏng tay, muốn để anh ta đồng ý làm mẫu nghiên cứu và phối hợp thực hiện hàng loạt bài kiểm tra sau đó để thu thập tài liệu thì đúng là chuyện hoang đường.

Cả lớp ai cũng tránh như tránh tà nên cuối cùng củ khoai nóng ấy lại rơi vào tay cô.

Gọi điện với giáo sư William, ông tỏ ra rất tin tưởng cô, Tống Sơ Tình nghe xong cũng hiểu, dù có đến lớp sáng nay thì nhiệm vụ này vẫn sẽ giao cho cô, chỉ vì người đó là con lai Trung – Mỹ.

Tống Sơ Tình thầm phản bác trong lòng: Trần Vãn Âm cũng là người Trung Quốc mà! Ông già này!

Hai người nói chuyện nửa tiếng, giáo sư dặn dò rất kỹ.

Một đề tài lớn được chia ra nhiều hướng, cô chỉ phụ trách Chris như một mẫu nghiên cứu đại diện, dữ liệu từ anh sẽ kết hợp với những người khác để phân tích từ đó xây dựng mô hình lãnh đạo mới rồi quay lại kiểm chứng với chính các mẫu này.

Việc này không thể hoàn thành chỉ với một cuộc phỏng vấn, Tống Sơ Tình đã có ý tưởng: “Giáo sư, em muốn vào VH làm việc.”

Giáo sư William: “Được thôi, nhưng Hanna, thầy không thân với Chris nên không giúp được nhiều, hiện giờ chỉ có thể giúp em liên hệ một vị trí trước, nếu có gì khó khăn cứ liên lạc với thầy, chúng ta có thể đổi đối tượng.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Cúp máy, Tống Sơ Tình vào phòng thay đồ, cởi áo choàng tắm ra rồi ngồi trước gương đắp mặt nạ.

Gió buổi trưa dịu dàng hơn khẽ tung váy ngủ lụa mềm mại của cô lên rồi lại xuống.

Tống Sơ Tình vuốt phẳng mặt nạ, nhận cuộc gọi vừa vang lên lần nữa: “Ba à.”

Kỷ Phục Tây: “Đang làm gì đấy?”

“Mới tắm xong.”

Tống Sơ Tình vốn là người sạch sẽ kỹ tính, Kỷ Phục Tây không hỏi thêm tại sao giữa trưa lại tắm mà hạ giọng: “Tiểu Sơ, lát nữa con hỏi mẹ xem ngày mai mẹ muốn ăn gì, ba nấu.”

Buổi chiều bên Mỹ cũng là nửa đêm ở Trung Quốc, trong mắt cô gái ánh lên ý cười rạng rỡ: “Ba lại chọc mẹ giận nữa rồi à?”

Từ sau khi cô đi du học, cuộc sống của ba cô gần như xoay quanh mẹ cô, mỗi khi mẹ bận công việc là như biến thành người khác, chắc lần này ba lại làm gì khiến mẹ không vui, không dỗ được mới tìm tới cô.

“Ừm… mẹ con dạo này tâm trạng không tốt, con dỗ mẹ giúp ba nhé.”

“Rồi rồi.” Tống Sơ Tình miệng thì đồng ý cho có nhưng tâm trí đã bay đi đâu, nghĩ tới chuyện Chris, bèn hỏi: “Ba, ba có quen Chris Lauren không?”

Đầu dây bên kia trở nên cẩn trọng: “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Không có gì, chỉ là tò mò thôi mà.”

“Con đừng có gây chuyện linh tinh ngoài kia.”

“Con gây chuyện gì chứ, con đâu có quen người ta đâu.”

Kỷ Phục Tây tuy không biết vì sao con gái hỏi vậy nhưng vẫn kể lại những gì mình biết: “Nhà mình với gia tộc Lauren không có làm ăn gì với nhau nhưng thế lực của họ ở Bắc Mỹ rất mạnh, những điều này chắc con cũng biết, ba khuyên con, nếu có thể tránh dính líu thì cứ tránh, nếu vì công việc cần tiếp xúc thì nhớ báo cho ba, ba sẽ giúp con sắp xếp.”

Tống Sơ Tình gật đầu: “Biết rồi ạ, nếu cần giúp thì con sẽ liên hệ chú Trang.”

“Ừ.” Kỷ Phục Tây nhắc thêm: “Nhớ gọi cho mẹ con đấy.”

Tống Sơ Tình đặt tay lên nút đỏ kết thúc cuộc gọi, lè lưỡi: “Lêu lêu, vợ của ba thì tự ba đi dỗ, con không giúp đâu.”

“Nè Tống Sơ…”

“Bíp…” Màn hình điện thoại trở lại giao diện chat.

Đủ thời gian, cô gỡ mặt nạ ra để sang một bên, cầm máy tính bảng lên tìm tài liệu.

Tin tức không nhiều, những gì tìm được cô đều đã đọc, càng xem càng thấy khó hiểu, quả thật quá bí ẩn, ngoài mấy thông tin đã biết thì những cái khác gần như trống trơn, ngay cả tin đồn tình ái cũng chẳng có.

Mà được cái… nhìn cũng ổn, đúng kiểu con lai, không giống nam chính đẹp trai trong phim Mỹ cũng không có râu ria, khung xương kết hợp Đông Tây, trông trưởng thành và chững chạc.

Tống Sơ Tình lăn ra nằm sấp suy nghĩ, hai chân giơ cao, váy ngủ lụa trượt xuống để lộ đôi chân trắng ngần thon dài.

Cái tên Chris này đã khó nhằn như vậy thì cô càng phải từ từ mà tiếp cận, không thể nóng vội.

Còn bây giờ, việc quan trọng nhất là—

Tống Sơ Tình: [Đàn anh, con ngựa thuần chủng của anh, em muốn lấy ngay bây giờ.]

Bên kia, Thái Minh Đạt biết cô vì giúp mình mà ngủ quên, dẫn đến gánh vác trọng trách nặng nề: [Cho em cho em, đều cho em!]

Bình Luận (0)
Comment