Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 2

Vào chiều tối thứ bảy, dòng xe cộ trên phố nghiền nát ánh hoàng hôn thành những mảnh vàng lấp lánh, cuồn cuộn trôi về phía Bắc, băng qua cầu Cổng Vàng tiến thẳng đến khu nghỉ dưỡng của giới thượng lưu.

Thái Minh Đạt đã đứng chờ từ lâu, vừa nhìn thấy chiếc Koenigsegg màu đen nổi bật kia là biết cô bé đàn em của mình đến rồi.

Cửa ghế lái mở ra, cô gái trong bộ đồ cưỡi ngựa gọn gàng bước xuống, đôi boot cao gót thấp phát ra âm thanh nện xuống đất, khí chất tao nhã cao quý còn nổi bật hơn cả chiếc siêu xe nghìn vạn phía sau.

Tống Sơ Tình xuất thân từ gia tộc danh giá ở thủ đô, là con một của nhà họ Kỷ, lớn lên trong sự cưng chiều muôn phần, là một nàng công chúa nhỏ chính hiệu, dù Thái Minh Đạt tự thấy gia thế mình không hề tệ nhưng so với Tống Sơ Tình, đến cả một ngón tay anh cũng không bằng.

“Đàn anh! Ngựa đâu?” Giọng cô gái trong trẻo, thuần khiết y như con người cô vậy.

Thái Minh Đạt vội dẫn cô vào trong: “Gấp gì chứ, đang đợi em đấy.”

Anh đã tốt nghiệp được một năm, hiện đang khởi nghiệp, có một dự án AI sẽ tham gia Demo Day, Tống Sơ Tình cũng là một trong những nhà đồng sáng lập, nhưng sau khi tốt nghiệp cô sẽ về nước kế thừa sản nghiệp gia đình, việc tham gia dự án chẳng qua vì quen biết nhiều năm với Thái Minh Đạt mà thôi.

Tống Sơ Tình giỏi phân tích dữ liệu và vận hành, có thể nhanh chóng nhìn ra và giải quyết vấn đề, là linh hồn không thể thiếu của nhóm, những gì cô bỏ ra còn hơn giá trị của một con ngựa rất nhiều.

Tuy nhiên…

Vừa đi Thái Minh Đạt vừa nói đến một mục đích khác trong buổi gặp hôm nay: “Anh nghe Vãn Âm nói giáo sư mới nhận một đề tài nghiên cứu về năng lực lãnh đạo, em chuẩn bị đi thực tập ở VH đúng không?”

Tống Sơ Tình nhướng mày nhìn anh.

“Tiểu Sơ, Demo Day tuần sau, Chris cũng sẽ đến đấy.”

Tống Sơ Tình lập tức hiểu ra, hừ một tiếng đầy bất mãn: “Anh lại đang có ý đồ với em.”

Thái Minh Đạt nói: “Tiểu Sơ, em biết đấy, người Hoa muốn giành được đầu tư từ các quỹ do người da trắng đứng đầu khó đến mức nào, nếu chúng ta có thêm một con đường, sao không thử?”

Tống Sơ Tình cau mày: “Đàn anh đánh giá em cao quá rồi, người như Chris, nếu đầu tư thì tuyệt đối không vì mấy mối quan hệ nông cạn như thế, hơn nữa chúng mình căn bản chẳng quen biết gì.”

Thái Minh Đạt biết rõ tính cách cô bé đàn em này, mềm nắn rắn buông, phải dỗ dành, anh bèn hạ giọng, kiên nhẫn nói: “Tiểu Sơ, dự án này tụi mình chuẩn bị suốt một năm, em cũng bỏ rất nhiều công sức, em biết mà, nó xứng đáng có một cái kết đẹp.”

Tống Sơ Tình liếc sang: “Được rồi, nói nữa là em phải liều chết vì anh mất.” Cô phẩy tay, tăng tốc bước đi: “Nói sau đi.”

Tống Sơ Tình là hội viên thẻ bạch kim ở trang trại ngựa này, rất rành đường, chẳng mấy chốc đã đến khu chuồng ngựa.

Ngựa thuần chủng là giống ngựa đua nhanh nhất thế giới ở cự ly ngắn và trung bình, dì không bằng ngựa Akhal-Teke nhưng vẫn là loài quý hiếm có một không hai, ngựa thuần chủng thực sự từng được bán với giá hàng trăm triệu.

Trước đây, con ngựa thuần chủng của chú cô không thật sự là hàng thuần chủng chính gốc, cưỡi lên cứ thấy sai sai, giờ đây, tay Tống Sơ Tình vuốt dọc theo đường nét cơ bắp trơn mượt của con ngựa, ánh mắt lướt dần trên lớp lông nâu đỏ bóng mượt, ánh nhìn càng lúc càng phấn khích.

“Nó tên gì?”

“Garrett.”

Tống Sơ Tình đứng chếch phía trước đầu ngựa để nó nhìn thấy mình rồi cẩn thận tiến lại gần, Garrett chỉ khẽ thở dài một tiếng, không chống cự.

Vừa vu.ốt ve cô vừa kiên nhẫn trò chuyện với nó: “Garrett, xin chào, chị là Hanna, rất vui được gặp em, hôm nay em ăn no chưa?” “Lát nữa chúng ta sẽ cùng trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, em có mong đợi không?” “Đừng sợ nhé, chị sẽ rất nhẹ nhàng thôi.”

Thái Minh Đạt đứng bên cười phá lên: “Nó có lẽ không hiểu tiếng Trung đâu.”

“Không sao, từ giờ nó họ Tống, không hiểu thì học dần.”

Sau khi làm quen sơ Tống Sơ Tình đạp lên bàn đạp phi lên thân ngựa, xác nhận không có vấn đề gì cô siết bụng ngựa, người và ngựa cùng phi như bay.

Thái Minh Đạt vốn còn định dặn dò vài câu nhưng vừa thấy người và ngựa vút đi như gió đành ngậm miệng.

Thôi vậy, trình cưỡi ngựa của Tống Sơ Tình chắc tham dự Olympic cũng giành được giải, không cần anh chỉ đạo gì thêm.

—-

Cùng lúc đó, tại phòng VIP tầng ba nhìn xuống toàn bộ trang trại ngựa, mấy người đang ngồi trên sofa chăm chú dõi theo bóng dáng uyển chuyển dưới sân.

Sau một cú nhảy vượt rào hoàn hảo, cả sân bật lên tiếng hoan hô, có người dùng giọng đặc sệt bản địa khen: “Great!”

Chớp mắt sau, cô gái cưỡi ngựa chạy hết một vòng, dừng lại ở không xa cất tiếng nói gì đó với người bên dưới, nụ cười rạng rỡ.

Gương mặt thanh tú, tuổi còn nhỏ, rõ ràng là gương mặt Á Đông điển hình, hai má ánh lên sắc hồng nhàn nhạt trong ánh hoàng hôn, tràn đầy sức sống thanh xuân.

“Trông giống người châu Á.”

Trang trại này theo chế độ hội viên, xưa nay chỉ tiếp giới quyền quý San Francisco, hiếm khi thấy mặt người châu Á, một người đàn ông mặc vest đen không nhịn được đoán: “Có thể là đi theo ai đó đến đây.”

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng chốc khựng lại.

Câu nói ấy ẩn chứa định kiến và phân biệt ngầm, bình thường mọi người có thể nói đùa nhưng hôm nay Chris có mặt.

Mẹ của Chris là người Trung Quốc.

Gã mặc vest đen vội vàng liếc về phía người đàn ông tuấn tú ngồi giữa phòng, người kia ánh mắt vẫn dõi theo bóng cô gái lần nữa phi nước đại, đáy mắt không biểu lộ cảm xúc.

Một lúc sau, ánh nhìn rút về, Thẩm Tứ Niên phủi điếu xì gà đang cháy dở trong tay, nhẹ nhàng nâng mắt lên: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

Hôm nay là buổi tiệc xã giao giới thương nghiệp, mọi người ai nấy đều có phần kiêng dè vị này.

Một gia tộc có thể vững mạnh qua những năm tháng hỗn loạn chắc chắn không thiếu thủ đoạn, mà Chris với dòng máu lai lại vượt qua muôn vàn rào cản để có vị thế hôm nay, đúng là một sự tồn tại như ác ma.

Nhà họ Lauren có ba chi, nhà lớn kiểm soát ngành giải trí ở Las Vegas, ba trai một gái; nhà thứ hai làm chính trị, con trai trưởng giữ chức vụ cao ở Washington; nhà thứ ba vốn vô danh tiểu tốt trước khi Chris trưởng thành, quyền lực thấp nhất, mà người con lai này xưa giờ chẳng ai biết đến.

Thế mà mười năm gần đây Chris trỗi dậy mạnh mẽ, lấy mấy công ty trong tay làm bàn đạp, hiện tại các công ty công nghệ mới nổi lẫn quỹ đầu tư ở San Francisco đều có bóng dáng anh, cả San Francisco đang làm ra tiền cho anh ta!

Trong mười năm này, chi lớn nhà Lauren chỉ còn lại một trai một gái, chi hai chen chân vào chính trường San Francisco, mở đường cho Chris.

Người ngoài đều nói: “Chọc ai cũng được, đừng chọc Chris.”

Vest đen thấy anh không có phản ứng gì khác lạ thì âm thầm thở phào, vội vàng đổi chủ đề: “Chris, nghe nói tuần sau anh cũng sẽ đến Demo Day?”

Quỹ VH xưa nay chỉ đầu tư phòng hộ và vốn tư nhân, chưa bao giờ đụng vào khởi nghiệp, việc năm nay họ tham gia Demo Day khiến ai nấy đều bất ngờ, Chris nổi tiếng với con mắt tinh tường và xuống tiền mạnh tay, dự án được anh chọn có thể nói là cất cánh tại chỗ, đúng là biến đá thành vàng.

VH như một ngọn gió chỉ hướng trong ngành nên ai cũng tò mò vì sao anh lại đến, một người đàn ông da trắng ngồi bên phải hỏi: “Không lẽ năm nay VH để mắt đến dự án nào đó?”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên bình thản: “Không, chỉ đi xem thôi.”

Vest đen vẫn đoán già đoán non lại lên tiếng: “Gần đây mấy dự án nổi bật đều do người Hoa chủ trì, có lẽ chúng ta nên nhìn lại thị trường Trung Quốc.”

“Không biết Chris nghĩ sao?”

Điếu xì gà trong tay người đàn ông đã cháy hết nhưng anh không hút lấy một hơi, thẳng tay ném vào gạt tàn thủy tinh trong suốt, giọng trầm thấp: “Rất tốt.”

……

Tống Sơ Tình cưỡi ngựa suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy thỏa mãn.

Khi quay lại chuồng cô nhẹ nhàng vuốt Garrett: “Cảm ơn em đã cùng chị trải qua khoảng thời gian vui vẻ, nghỉ ngơi cho tốt nhé, vài hôm nữa chị lại đến.”

Garrett khẽ hí một tiếng rồi cúi đầu ăn cỏ, Tống Sơ Tình giao dây cương cho nhân viên bên cạnh, dặn bằng tiếng anh: “Nhờ anh chăm sóc nó giúp tôi, cảm ơn.”

“Vâng, cô Hanna.”

Thái Minh Đạt bên cạnh lên tiếng: “Tối nay cùng đi ăn nhé?”

Tống Sơ Tình tháo găng tay: “Không đâu, thứ hai em phải vào VH làm rồi, phải về ôn lại tài liệu gấp.”

Thái Minh Đạt biết điều không nhắc đến chuyện Demo Day nữa, công chúa nhỏ cũng có tính khí, nói nhiều sẽ bị lật mặt ngay.

Tống Sơ Tình đi vòng ra sau chuồng ngựa để rửa tay.

Chưa kịp tìm thấy nhà vệ sinh thì đã gặp phải một vị khách không mời, ánh mắt cô không mấy thân thiện: “Sao anh ở đây?”

“Trùng hợp ở gần thôi.” Jack tiến lên vài bước, giọng nói nhiệt tình: “Hanna, cuối tuần này sinh nhật anh, em đến nhé?”

“Không đi.”

Cuộc đời Tống Sơ Tình luôn thuận buồm xuôi gió, phiền não duy nhất là… quá nhiều người theo đuổi, có người lịch thiệp, biết tiến biết lùi, có người lại như cao dán chó, dính chặt không gỡ được.

Jack chính là loại thứ hai.

Họ quen nhau trong một bữa tiệc, lúc đầu chỉ chơi với nhau vài lần như bạn bè nhưng khi Jack bày tỏ tình cảm, Tống Sơ Tình đã từ chối, cô không có vấn đề gì với con người anh ta, chỉ là thấy phiền vì đã từ chối rồi mà vẫn cứ bị đeo bám.

Yêu đương là chuyện nhàm chán nhất trên đời, bạn trai để làm gì? Làm bạn chơi à? Một mình cô chơi còn vui hơn, bạn tâm tình? Những cuộc trò chuyện vô nghĩa chỉ phí thời gian, cô cũng chẳng cần ai bên cạnh an ủi, cô sống mỗi ngày đều rất đủ đầy, có ba mẹ và bạn bè thân thiết cả trong lẫn ngoài nước.

Thậm chí, trên đời này chẳng ai xứng để cô phải hao tổn tâm trí, cô không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ ngày ngày trông ngóng tin nhắn từ một người đàn ông hay ghen tuông vì một người đàn ông đến rối bời, nghĩ thôi đã thấy mất mặt.

Cô nghiêm túc nói lần nữa: “Jack, tôi không muốn yêu đương, anh đừng đến tìm tôi nữa.”

Jack biết cô gái Trung Quốc này khó theo đuổi nhưng vẫn không muốn từ bỏ: “Anh biết rồi, xin lỗi vì đã làm phiền em, lần này sinh nhật chỉ là tụ tập bạn bè thôi, không có ý gì khác.”

Không có ý gì Tống Sơ Tình cũng chẳng muốn đi, cô ghét nhất mấy buổi tiệc kiểu đó, ai cũng đeo mặt nạ giả tạo, chán ngắt: “Không đi không đi, tôi nói rồi là không đi.”

“Ba anh mời được một diễn viên nam Hollywood đấy, rất đẹp trai, con gái các em chẳng phải đều thích nghệ sĩ nổi tiếng sao?”

Tống Sơ Tình thầm đảo mắt, ai cũng như Lý Khả Khả chắc?

Hơn nữa mẹ cô là đạo diễn, diễn viên nào mà cô chưa từng gặp? Danh sách bạn bè wechat đầy ảnh hậu ảnh đế, được chưa?

Jack thấy cô vẫn không phản ứng bèn đổi chiến thuật: “Hanna, dạo này người ta thích nhuộm tóc xám trắng, em thích không? Anh đi nhuộm một kiểu.”

Tống Sơ Tình nhìn màu tóc vàng trên đầu anh ta, bật cười: “Tôi thích tóc đen hơn.”

Jack mừng rỡ: “Vậy anh đi nhuộm đen!”

“……”

“Em còn thích gì nữa, anh có thể thay đổi hết.”

“……” Tống Sơ Tình thấy phiền không để đâu cho hết, thuận miệng tìm một cái cớ để dập tắt mọi hy vọng viển vông: “Tôi thích người như Chris ấy, có tiền có quyền lại đẹp trai, anh mà có điểm nào hơn được anh ta thì tôi sẽ quen anh.”

Jack lập tức mất tinh thần: “Em vậy không phải là đang làm khó anh à?” Ai mà sánh nổi với Chris chứ, cố cả đời cũng không bằng được.

“Hay anh đi phẫu thuật thẩm mỹ nhé?” Jack vẫn chưa cam tâm, vừa hỏi vừa nghi ngờ: “Hanna, em thực sự thích anh ta? Em biết anh ta là ai không?”

Tống Sơ Tình định dứt điểm luôn cái cao dán chó này, giọng nghiêm túc kiên định: “Đúng vậy, tôi thích Chris, rất rất thích anh ấy, sau này còn muốn lấy anh ấy, anh đừng phí công vào tôi nữa.”

Ngay góc ngoặt cách đó vài bước, người đàn ông duy nhất trong đám đông hiểu tiếng Trung, sải chân khựng lại.

Cô gái bước qua phía trước, Thẩm Tứ Niên nhìn thấy gương mặt phương Đông xinh đẹp mà quyến rũ kia.

Bình Luận (0)
Comment