Sau khi đưa Chris đến nơi, Tống Sơ Tình tự lái xe đến Beverly Hills.
Anthony đã cho cô địa chỉ cụ thể, món quà dành cho bà Smith là một chiếc túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu, bà Smith có thể không thiếu túi, nhưng quan trọng là thành ý và hợp sở thích.
Hôm nay cô mặc đồ công sở bình thường, từ trưa đến giờ chạy liên tục, trông cũng không được tỉnh táo cho lắm, nhân viên bán hàng thấy cô bước vào thì chẳng nhiệt tình gì, đến khi biết cô đến lấy hàng mới lập tức đổi sang nụ cười niềm nở, sau đó là quản lý đích thân ra tiếp đón.
Chris đặt chiếc túi da thằn lằn loang màu, kỹ thuật chế tác tinh xảo, màu sắc dịu nhẹ, loại túi này hiện tại toàn cầu chưa đến mười cái.
Sau khi kiểm tra hàng, sắc mặt Tống Sơ Tình tối lại, lập tức kết luận: “Đây là túi đã qua tân trang đúng không?”
Phần được thay không nhiều, chỉ đổi phần kim loại ở chốt khóa, nếu không để ý kỹ thì rất khó phát hiện.
Quản lý giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Đúng vậy thưa cô, Chris đặt hàng gấp, trong cửa hàng chỉ còn mỗi chiếc này, bên Chris cũng đã biết.”
Tống Sơ Tình không tin, nếu Chris đã định tặng quà, anh tuyệt đối sẽ không tặng đồ đã qua sửa chữa, trong chuyện này rất có thể là cửa hàng cố tình giấu, Chris và Anthony lại không phải dân chuyên, lơ là một chút là bị lừa.
Nhưng cô không thể mang một chiếc túi tân trang đi tặng, nếu bà Smith nhận xong mà phát hiện ra, hoặc sau này mang ra ngoài bị mất mặt thì đó sẽ là một rắc rối lớn với Chris.
Tống Sơ Tình nhanh chóng nghĩ cách, ánh mắt đảo quanh tủ kính trong phòng VIP, cuối cùng dừng lại ở một chiếc túi Birkin da cá sấu màu xanh Verona, nếu nhớ không nhầm, trong tài liệu cô đọc trên máy bay có ghi bà Smith rất thích màu xanh.
Tống Sơ Tình hơi do dự, không biết có nên gọi cho Chris hay không nhưng giờ này anh chắc đang bận, cân nhắc một lát cô quyết định tự mình đổi túi, so với việc bị mắng là tự ý quyết định thì chuyện hợp tác mà Chris đang theo đuổi quan trọng hơn nhiều.
Đồng thời cô cũng gửi một tin nhắn, nếu anh thấy được và muốn điều chỉnh thì vẫn kịp.
Lấy túi xong đi ra ngoài vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ kết thúc.
Sắp rẽ khỏi Beverly Hills, Tống Sơ Tình dừng lại trước một nhà hàng tư nhân, lần trước đi với Vãn Âm cô thấy nhà hàng này có món ăn khá ngon.
Chris từ trưa đến giờ đi thẳng đến đây, nếu đi về trong ngày thì chắc cũng không ăn tối với ông Smith, xong việc là ra sân bay, chắc không có thời gian ăn uống gì, cô đặt phần mang về trước, anh ăn thì tốt, không ăn thì thôi.
Danh sách 107 mục chú ý trong ăn uống cô vẫn chưa học thuộc, trước khi gọi món còn lôi ra xem mấy trang đầu.
Bít tết năm phần chín, không ăn húng quế, hành tây, gừng tươi, không ăn bất kỳ thực phẩm nào đóng hộp, không ăn nội tạng, đầu và chân, không ăn thịt vịt, nhạy cảm với vị chua, không uống rượu vang sản xuất tại Đức…
Tống Sơ Tình giật giật khóe miệng, tắt điện thoại, kén ăn chết anh luôn đi!
Hai giây sau lại ngoan ngoãn mở ra, thôi, mình là người làm công, dạ dày vàng của sếp là Phật Tổ, phải cung phụng.
Cuối cùng cô gọi món macaroni đút lò phô mai tôm hùm và súp kem nấm, gần như không có sai sót, còn mình thì gọi tạm một chiếc hamburger cho đỡ đói.
Đương nhiên, khi đưa thực đơn cho phục vụ cô không quên dặn: “Hamburger không rau sống và cà chua, cảm ơn.”
Mất nửa tiếng mới lấy được phần đồ ăn đắt đỏ đóng gói kỹ càng, đến lượt cô thì chưa kịp ăn chiếc hamburger đã phải xuất phát.
Tới nơi, tài xế Tống Sơ Tình đậu xe vào chỗ dành riêng cho khách ở tầng dưới, trước tiên gửi tin nhắn báo Chris biết mình đã về sau đó mới vội vã cắn hai miếng hamburger chuẩn bị xuống xe.
Miếng hamburger còn chưa kịp nuốt Chris đã trả lời nói không cần lên, cứ đợi ở dưới.
Nhưng đợi đến khi ăn xong hamburger anh vẫn chưa xuống, Tống Sơ Tình chỉnh lại ghế tựa rồi ngả lưng ra sau nghỉ.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, cô dùng số điện thoại của anh để tìm tài khoản WhatsApp rồi kết bạn, app này cũng ổn, có điều cho người ta thấy trạng thái online và đã đọc tin nhắn thì đúng là thiết kế phản nhân loại.
Cô gửi sang một tin nhắn, sticker chú chó dễ thương đang chào hỏi.
Chờ hai phút.
Được lắm, không trả lời.
Cô thoát ra, kiểm tra lại lịch trình chuyến bay tối nay, xác nhận tài xế có thể đến đón đúng giờ sau khi hạ cánh, cuối cùng cô mới hỏi Mark chuyện xe hôm nay là sao, tiện thể chặn luôn công ty điều phối phía bên này.
Gần 6 giờ cuối cùng Tống Sơ Tình cũng thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ cổng lớn, lập tức khởi động xe chạy đến.
Chris đang bắt tay với người bên cạnh, chắc là đang tạm biệt, tạm biệt xong anh theo thói quen mở cửa sau xe nhưng khi thấy rõ người ngồi ghế lái lại đóng cửa, đi vòng sang ghế phụ.
Tống Sơ Thanh hỏi: “Chris, anh xong việc rồi à?”
Thẩm Tứ Niên ngửi thấy mùi thức ăn trong xe, nhíu mày: “Chưa, bà Smith bị bệnh, chúng ta đi thăm bà ấy, tối nay ở lại, sáng mai mới đi.”
“Vâng.”
Tống Sơ Tình ngồi ngay ngắn, nhanh chóng tính toán những công việc cần xử lý vì câu nói này của anh.
Hoàn vé máy bay, sắp xếp lại tài xế bên San Francisco, gia hạn hợp đồng thuê xe, đặt khách sạn, mua vé bay sáng mai, còn có khả năng phải phục vụ ông chủ bữa tối và cả bữa sáng ngày mai nữa.
Ngoài ra, cô chưa từng đặt khách sạn cho anh, phải liên hệ lại với Mark.
Ồ, còn phải đi thăm bệnh nữa, nghĩ đến đây Tống Sơ Thanh quay sang hỏi: “Có cần tôi đặt một bó hoa không ạ? Còn túi xách, anh định lát nữa tặng hay để tôi mang trả?”
Người đàn ông đáp gọn: “Đặt hoa, túi mang theo.”
“Vâng ạ.”
Tống Sơ Thanh tay đặt lên cần số lại nói: “Chris, tôi có chuẩn bị ít đồ ăn cho anh, nếu anh không ngại có thể ăn trước chút gì đó, hoặc là anh có muốn ghé nhà hàng ăn trước không?”
Thẩm Tứ Niên lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt chạm nhau.
Một lúc sau anh dời mắt đi: “Không cần, đến thẳng bệnh viện.”
“Vâng ạ.” Liên tiếp mấy câu “vâng ạ”, Tống Sơ Tình cảm thấy mình đã nắm được bí quyết sống sót của người làm công.
Tới bệnh viện, đầu tiên là đi mua hoa, xong lại cùng anh lên tầng.
Bà Smith ở trong một bệnh viện tư nhân, nếu không phải thỉnh thoảng thấy bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng đi qua thì người ta dễ lầm tưởng đây là khách sạn cao cấp.
Họ đi thẳng vào phòng bệnh, Tống Sơ Tình thấy một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đang mặc đồ ở nhà bằng lụa nằm trên giường chăm sóc da mặt, chắc là bà Smith?
Một cô gái trẻ bên cạnh nhắc: “Thưa bà, Chris đến rồi.”
Người phụ nữ trên giường nhắm mắt, thong thả nói: “Chris đến à.”
Tống Sơ Tình hơi hoang mang, cô vẫn tưởng Chris là người tỉ mỉ đến mức tìm hiểu cả sở thích của vợ đối tác, nhưng xem ra hai người… quen biết?
Chris đưa túi cho cô gái, chào hỏi: “Aunty.”
Aunty? Cô ruột?
Họ hàng à?
Trong tài liệu đâu có ghi bà Smith là cô ruột của Chris…
Người phụ nữ đáp: “Đợi ta một lát.”
Khoảng năm sáu phút sau, kỹ thuật viên spa thu dọn hộp rời đi, Tống Sơ Tình mới nhìn rõ gương mặt người phụ nữ.
Bà ta bảo dưỡng cực tốt, mặt không có lấy một nếp nhăn, bảo là ba mươi mấy tuổi cũng không quá đáng, nhìn sơ có vài nét giống Chris nhưng nhìn kỹ thì khác hoàn toàn.
Nhưng chỉ vài nét đó cũng đủ khẳng định có quan hệ huyết thống.
Blanche Lauren nhìn kỹ cậu cháu trai một lúc, ánh mắt chuyển sang cô gái trẻ phía sau anh.
Nhìn từ trên xuống dưới như muốn nhìn thấu người ta, sau đó nhướn mày: “Bạn gái à?” Cũng không đợi câu trả lời, bà vừa ngồi xuống sofa vừa cười mỉa, “Ánh mắt của con giống hệt ba mình, đều thích phụ nữ Trung Quốc.”
Tống Sơ Tình liếc nhìn Chris phía trước lại nhìn người phụ nữ tỏ vẻ lạnh nhạt kia, rút ra kết luận:
Mối quan hệ không được tốt lắm giữa aunty và nephew.
Trong lòng cô lại thấy khó hiểu, Chris hiện giờ là người có địa vị quan trọng trong thương trường, sao cô ruột lại có thái độ thế này?
Nhìn người đàn ông không chút biểu cảm, hình như anh đã quá quen rồi?
Chris quay đầu nhìn, Tống Sơ Tình lập tức tinh tế đặt hoa xuống rồi ra ngoài, cô gái đi cùng cũng ra theo.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Tứ Niên ngồi xuống ghế đơn cạnh Blanche.
Blanche mở túi giấy màu cam thấy chiếc túi màu xanh Verona bên trong thì nhướng mày, rồi lại đặt xuống đẩy sang một bên: “Chuyện gì?”
Blanche là con gái thứ hai của nhà Lauren, tái hôn với ông trùm bất động sản hiện tại, ông Smith, cuộc hôn nhân này là một cuộc liên hôn không mấy quang minh chính đại, Blanche đã tính sẵn con đường vinh hoa nửa đời sau của mình, trước mặt người ngoài thì hai vợ chồng tỏ ra hết sức ân ái nhưng thực chất hôn nhân từ đầu đã là hữu danh vô thực.
Smith cũng chẳng phải người tốt gì, vì không nỡ từ bỏ thân phận con rể nhà Lauren mà vẫn níu kéo, nhưng trong lòng thì sớm đã phân chia rạch ròi, việc Chris muốn thúc đẩy hợp tác là cực kỳ khó khăn.
Tuy nhiên, hôm nay anh đến cũng không chỉ vì chuyện hợp tác: “Cô, cô thấy thế nào về chuyện của ba tôi?”
“Liên quan gì đến ta chứ?” Blanche bật cười.
Đứa con trai vô dụng nhất nhà họ Lauren, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà suốt ngày gây chuyện để người khác phải dọn dẹp hậu quả, lần này lại gây phiền đến con gái một nghị sĩ, nhưng chuyện tốt hay xấu còn chưa biết được, nếu cô ta sinh được một đứa con trai, sau này lớn lên có thể chống lại nhà thứ hai theo đường chính trị, nghĩ mà thấy thú vị.
Thẩm Tứ Niên thản nhiên đáp: “Làm sao mà không liên quan đến cô được? Ông nội đòi tiền từ bác cả, bác không chịu cho, giờ đang làm loạn lên đấy, tôi nhớ cô cũng có không ít cổ phần từ phía bác cả, nếu cuối cùng bác phải nhượng bộ thì cô tổn thất không ít đâu.”
“Con định lợi dụng ta sao?” Blanche nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng bỗng ùa về nhiều ký ức, anh giờ gần 30, đã không còn là đứa trẻ bé nhỏ, gầy guộc năm nào.
Khi ấy bà mới ngoài hai mươi, là tiểu thư kiêu hãnh nhất San Francisco, chưa từng bước chân vào xã hội, đối với người phụ nữ Trung Quốc đang mang thai kia vừa khinh thường vừa thấy tội nghiệp.
Chris khi mới chào đời nặng chưa đến 2kg, phải nằm lồng ấp suốt một tháng, ba tháng tuổi thì bị nhiễm trùng lại vào ICU, suýt chút nữa không qua khỏi.
Dòng họ Lauren không thiếu nhân tình cũng chẳng thiếu con cái, đứa trẻ này có sống được hay không hoàn toàn dựa vào số mệnh.
Người phụ nữ Trung Quốc kia bảo vệ nó suốt hai năm rồi bỏ trốn, nó sống sót, từng năm từng năm, từ một góc khuất trong nhà họ Lauren ngồi lên bàn chính, từ con cờ của Steve trở thành người chơi cờ, những năm gần đây, đến cả Robinson cũng phải kiêng dè vài phần.
Vụ việc lần này trong nhà Blanche đương nhiên biết, bà cũng đã lên tiếng với anh cả, số tiền đó họ không thể bỏ ra.
Nực cười thật, tại sao lại phải dùng tiền của họ để xử lý hậu quả cho Steve, rồi lại bảo vệ con đường tranh cử của Wes?
Blanche nâng ly champagne trên bàn nhấp một ngụm, chờ lời tiếp theo của anh.
Thẩm Tứ Niên nhẹ giọng: “Tôi nhớ năm mình 6 tuổi, San Francisco có trận tuyết lớn nhất trong lịch sử, cả thành phố bị phủ trắng, xe cộ không thể di chuyển, tài xế của ba tôi lúc ấy nhận chuyến khác, tôi ngồi một mình ở trường đến tối mà chẳng ai đến đón, khi đó là cô đến đón tôi, tôi vẫn luôn nhớ ơn cô.”
Blanche chẳng còn nhớ chuyện đó nhưng nhìn vẻ chân thành trên gương mặt người đàn ông, trong lòng khẽ rung động rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh mang họ Lauren.
Thẩm Tứ Niên tiếp lời: “Giờ chuyện đã đến nước này, phía Robinson cho dù không vì Steve thì cũng nhất định sẽ tìm cách làm suy yếu thế lực của bác cả, cô à, khoản tiền này, tôi khuyên cô nên bỏ ra, nếu không sau này sẽ không chỉ là một khoản tiền đơn giản nữa đâu.”
“Nhưng…” Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Phía bác cả tôi không giúp được nhiều, nhưng bên cô, tôi có cách để bù đắp.”
Blanche bật cười, không sai, anh là người nhà Lauren. “Nói đi, con muốn ta làm gì?”
“Hiện tôi đang đàm phán một dự án với Smith, tôi cần cô tìm cách giúp tôi xúc tiến, nếu thành công, tôi hứa sẽ chia cho cô 5% lợi nhuận.”
Blanche hiểu rõ mọi chuyện, bật cười thành tiếng: “Vậy là con đang phá hoại quan hệ giữa ba và anh trai, không cần ra tay mà vẫn giải quyết được mớ hỗn độn của Steve, cuối cùng còn kiếm được một khoản từ ta?”
Thẩm Tứ Niên đứng dậy, chỉnh lại tay áo: “Tất nhiên không phải vậy, tôi cũng bỏ không ít công sức cho chiến dịch tranh cử của Wes, tất cả là vì sự hòa hợp của cả gia tộc Lauren, cô nói có đúng không?”
“Hừ.”
Thẩm Tứ Niên bước ra ngoài, đến cửa bỗng như nhớ ra điều gì quay đầu lại, giọng điệu không nặng không nhẹ: “À đúng rồi, cô gái Trung Quốc lúc nãy không phải bạn gái tôi, cô đừng hiểu lầm.”
Blanche khi nãy chỉ là trêu chọc, nếu là bạn gái thật, anh sẽ không mang đến gặp mình theo cách đó.
Thẩm Tứ Niên nhìn vẻ mặt điềm nhiên của bà, xoay người rời đi.
……
Ngoài hành lang bệnh viện không có ghế, Tống Sơ Tình và cô gái trẻ kia cứ thế đứng dựa vào tường chờ đợi.
Lần thứ ba lén liếc sang thì bị phát hiện, Tống Sơ Tình nở nụ cười dịu dàng, dùng chiêu thần thánh chưa từng thất bại để bắt chuyện: “Em xinh quá, như tiên nữ vậy! Em biết tiên nữ nghĩa là gì không? Chính là thần tiên đấy… ừm… giống như trong văn hóa phương Tây của các em có Bạch Tuyết, Elsa đó, Let it go~ Let it go~”
Câu cuối cùng cô hát ra đầy cảm xúc, Daisy bật cười che miệng lại lén nhìn cô gái Trung Quốc bên cạnh, đây mới thật sự là Bạch Tuyết, là Elsa, cô bé chưa từng thấy người châu Á nào xinh đẹp đến vậy!
Tống Sơ Tình khiến cô bé bật cười, liền tranh thủ bắt chuyện: “Em tên gì?”
“Daisy.”
“Daisy, em là gì của bà Blanche vậy?”
Daisy mới 19 tuổi, hỏi gì đáp nấy: “Em là trợ lý của Blanche, em mới làm ở chỗ bà ấy được vài tháng thôi.”
“Vậy à? Chị cũng mới làm trợ lý cho Chris được hơn nửa tháng.”
Daisy ngạc nhiên: “Sao lại thế? Em thấy Chris rất tin tưởng chị.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, em từng gặp Chris hai lần, trợ lý của ngài ấy đều phải đứng ở ngoài.”
“Có thể vì hôm nay chị cầm hoa.”
“Nghe cũng hợp lý.”
Tống Sơ Tình không dám hỏi thẳng, chỉ khéo léo gợi chuyện: “Hai lần? Vậy chắc Chris với Blanche quan hệ tốt lắm nhỉ?”
Cô tuyệt đối không phải đang buôn chuyện.
Tìm hiểu quá khứ trưởng thành của lãnh đạo giúp phân tích tính cách chính xác hơn, tất cả là vì nghiên cứu!
Daisy lập tức lắc đầu: “Không đâu, quan hệ giữa Chris với Blanche không tốt lắm, thật ra ngài ấy chẳng thân với ai cả, lúc đó là tiệc gia đình, có nhiều người nên ngài ấy mới xuất hiện.”
“Tiệc gia đình? Họ thường xuyên tổ chức lắm à?”
“Một tháng một lần hoặc hai tháng một lần, là yêu cầu của ông Robinson.”
Robinson là ông nội của Chris, Tống Sơ Tình biết chuyện này, nhưng cô còn chưa quen thân với Daisy nên không hỏi nhiều.
“Sao em lại trở thành trợ lý của Blanche vậy?”
Thế là Daisy bắt đầu thao thao kể về hành trình của mình, kể xong còn không quên hỏi lại: “Còn chị? Sao chị lại thành trợ lý của Chris?”
Tống Sơ Tình bịa chuyện cực giỏi: “Chị hả? Dĩ nhiên là vì chị ngưỡng mộ Chris nên đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới đứng được ở đây, à đúng rồi, em biết chín chín tám mươi mốt kiếp nạn không? Là trong thần thoại Trung Quốc, Tây Du Ký đó.”
“Em biết! Tôn Ngộ Không đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi! Chris lợi hại như Tôn Ngộ Không, còn chị cũng lợi hại như Tôn Ngộ Không, thế nên chị mới làm trợ lý của anh ấy đó~”
“Wow, chị giỏi quá!”
Tống Sơ Tình cười hì hì lấy điện thoại ra: “Daisy, chị tên Hanna, mình làm bạn nhé?”
“Đương nhiên rồi!”
Hai cô gái trao đổi liên lạc, vừa xong thì một tiếng ho nhẹ vang lên từ cửa, không biết từ lúc nào người đàn ông kia đã đứng đó.
Tống Sơ Tình giật nảy mình, ôm ngực: “Chris, anh xong rồi à?”
“Xong rồi.”
Thẩm Tứ Niên không liếc ngang dọc cứ thế bước lên trước: “Đặt khách sạn rồi chứ?”
Tống Sơ Tình vội vàng nhét điện thoại, một tay vẫy chào Daisy, hai chân tí tách đuổi theo: “Đặt rồi, đặt rồi.”
Trước lúc trò chuyện với Daisy cô đã hỏi Mark và đặt sẵn.
Mark nói Chris có vài chuỗi khách sạn quen thuộc, nếu thành phố không có thì chọn khách sạn tốt nhất tại địa phương, ưu tiên phòng tổng thống hoặc hạng điều hành.
Ngoài ra—
“Chris, tôi đã đặt bữa tối ở nhà hàng của khách sạn, nếu anh không thích ăn ở đó tôi cũng đã đặt hai nhà hàng cao cấp khác trong thành phố.”
“Chris, Anthony nói sáng mai anh không có lịch nên tôi đặt vé máy bay lúc 10 giờ để anh có thể nghỉ thêm một tiếng, đương nhiên, nếu anh muốn đổi chuyến thì nói với tôi nhé.”
“Chris, mình đi đâu trước đây ạ?”
“Ra sân bay.”
“Dạ?”
“Tốt nhất là cô xem xem còn vé cho chuyến bay cuối cùng không.”
Tống Sơ Tình khựng lại tại chỗ, ngẩn người trong giây lát rồi siết chặt nắm đấm nhỏ, cố gắng đè nén cơn giận đang trào dâng trong lòng.
A a a a a a a a a, tôi muốn nghỉ việc!!! Cái công việc chết tiệt này ai thích làm thì làm đi!!!