Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 12

Hết vé rồi, không phải hết vé hạng thương gia mà là vé hạng phổ thông đã bán hết.

Tống Sơ Tình rút ra bài học kinh nghiệm, khi sếp là người hay thay đổi, nghĩ đâu làm đó thì mọi chuyện chưa tới bước cuối cùng tuyệt đối không nên làm xong xuôi hết, phải để cho mình đường lui.

Dù vậy, cô vẫn phải làm việc: “Chris, hãng hàng không báo lại, hạng thương gia còn một vé, hạng phổ thông thì hết sạch, nên anh có thể về trước, ngày mai tôi sẽ về, lát nữa tôi sẽ gọi xe cho anh, khi anh đến nơi tài xế Jack sẽ tới đón.”

Thẩm Tứ Niên liếc nhìn cô gái bên cạnh đang tức mà không dám nói, hàng mi cô cụp xuống, như con sư tử con đã xẹp hết đống lông xù, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: “Đã không còn vé thì thôi khỏi về, cứ làm theo kế hoạch của cô.”

Tống Sơ Tình chẳng vui chút nào, thấy không, lại đổi kế hoạch nữa rồi, chẳng màng đến sống chết của người làm công.

Cô ghi một nét đậm:

Một trong những đặc điểm của người lãnh đạo: Làm theo ý mình.

May mà khách sạn và vé máy bay đặt sẵn từ trước vẫn chưa hủy, cũng chỉ xem như “hú hồn một phen”.

Trên đường từ bệnh viện tư đến khách sạn, Chris xuống xe vòng qua chỗ lái.

Tống Sơ Tình: “???”

Thẩm Tứ Niên: “Tôi không muốn giao tính mạng cho một người cảm xúc không ổn định.”

“…….” Tống Sơ Tình quyết định, sau này viết luận văn nhất định sẽ bôi nhọ anh! Chủ tịch Quỹ VH Chris Lauren, độc miệng không ai bằng, ai làm trợ lý cho anh ta thì đúng là xui tận mạng.

Nhưng sau khi xe rời khỏi bệnh viện, Tống Sơ Tình cũng tự kiểm điểm mình chút ít.

Những việc này vốn là nội dung công việc của trợ lý riêng, cũng là lý do tồn tại của vị trí này, quả thật vừa rồi cô đã không ổn định về mặt cảm xúc, tệ hơn nữa là còn bị sếp phát hiện.

Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, nếu là cô, có một trợ lý sinh hoạt lộ vẻ bất mãn và phản cảm sau khi mình đưa ra quyết định, cô cũng sẽ thấy khó chịu.

“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Tứ Niên đột nhiên lên tiếng.

Tống Sơ Tình nhận sai rất nhanh: “Xin lỗi Chris, tôi biết sai rồi.”

Thẩm Tứ Niên không ngờ lại nghe thấy câu này, lúc chuyển làn xe liếc sang nhìn cô một cái.

Cô gái vừa nhận lỗi xong lại quay mặt ra cửa sổ lẩm bẩm không cam lòng: “Chris, anh cũng có lỗi đấy.”

“Ừm?”

Một tiếng đáp khiến Tống Sơ Tình có thêm dũng khí, quay sang anh nghiêm túc nói: “Tôi trân trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ ai, anh không cần lo khi ngồi xe tôi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Còn nữa, hôm nay tôi có tâm trạng không tốt là vì quyết định thay đổi liên tục của anh khiến khối lượng công việc của tôi tăng, hiệu suất giảm, tôi sai tôi nhận nhưng cũng mong anh suy nghĩ đến lỗi của mình.”

Thỏ con khi giận trông sẽ như thế nào? Là cố gắng trợn to mắt để tăng khí thế, là cố tình hạ thấp giọng để có vẻ dữ dằn.

Thẩm Tứ Niên mấy năm nay gặp không ít người, nịnh nọt hay âm hiểm đều từng thấy qua, chỉ duy nhất cô là chưa từng gặp, hoặc nên nói là… chưa ai dám giận anh.

Anh cười thầm trong bụng rồi thẳng thắn xin lỗi: “Xin lỗi.”

Khóe môi Tống Sơ Tình cong lên, được rồi, tha thứ cho anh.

Trợ lý tận tụy lại bật chế độ làm việc: “Chris, tối nay anh muốn ăn gì?”

“Ăn ở khách sạn là được.”

“Vâng.”

Đến khách sạn đã đặt sẵn, Tống Sơ Tình ôm theo phần cơm gói buổi chiều, Chris liếc nhìn, cô nói: “Đây là bữa tối của tôi.”

“Cô có thể ăn cùng tôi.”

“Không sao đâu, hâm nóng lại là ăn được rồi, tiết kiệm thức ăn là đức tính truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.”

“……”

Giấy tờ của anh ở chỗ cô, Tống Sơ Tình đưa cho quầy lễ tân, nhân viên xác nhận thông tin: “Một phòng tổng thống đúng không ạ?”

“Đúng.”

Nhân viên cứ tưởng hai người ở cùng liền hỏi thêm: “Cho tôi xin hộ chiếu của cô.”

Tống Sơ Tình quay đầu hỏi: “Chris, bây giờ là tan làm rồi đúng không?”

Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Ừ.”

Cô gái cười, mềm giọng nói với nhân viên lễ tân: “Vậy chị ơi, em cũng muốn đặt một phòng suite, loại hành chính là được, phòng kia không cần xuất hóa đơn.” Rồi cô đưa ra một chiếc thẻ đen.

Thẩm Tứ Niên liếc thấy tấm thẻ đen American Express giới hạn toàn cầu lại nhìn nụ cười “tan làm rồi” của cô, trong lòng khẽ trầm mặc.

Thủ tục xong, hai người cùng đi thang máy lên tầng cao nhất.

Trợ lý nhỏ: “Chris, anh có biết nhà hàng ở tầng mấy không? Có cần tôi đưa anh qua không?”

Cô không cao, mỗi lần anh nhìn cô đều phải cúi xuống, lúc này ánh mắt cụp xuống mang theo chút bất lực: “Hanna, tôi không phải thiểu năng.”

“Ồ.”

Thang máy sắp đến nơi, trợ lý lại ân cần nghĩ thêm: “Chris, chúng ta không mang theo hành lý, có cần tôi chuẩn bị quần áo cho anh không?”

“Tôi sẽ bảo Anthony lo.”

May quá, nam nữ khác biệt, cô cũng không muốn hỏi anh mặc qu.ần l.ót size mấy.

Tới tầng cao nhất, Tống Sơ Tình ôm hộp cơm lễ phép đứng trước cửa phòng suite của mình chào tạm biệt: “Chris, chúc anh ngủ ngon, nếu có việc gì cần cứ gọi tôi, nếu không có thì mai gặp lại.”

“Ừ.”

Cửa phòng vừa mở ra đóng lại, người đàn ông chưa đi xa nghe thấy tiếng cô ngã phịch lên giường và một câu tiếng Trung giọng điệu như ông cụ non: “Ôi chao ơi, mệt chết bé rồi.”

Anh đứng lặng hai giây rồi cất bước.

……

Phòng suite đầy đủ đồ dùng cá nhân, Tống Sơ Tình tắm xong, phần mì ống đặt buổi chiều cũng đã hâm nóng đưa đến.

Nhưng mới nếm một miếng đã phải buông muỗng, chua rồi, không ăn nổi.

Không còn cách nào, bụng đói trống rỗng bắt cô phải xuống nhà hàng tìm đồ ăn.

Vừa bước vào nhà hàng đã thấy Chris, chắc anh vừa dùng xong bữa đang cúi đầu trả lời tin nhắn.

Vẫn mặc bộ âu phục ban ngày, ngồi nghiêm túc như đang họp.

Tống Sơ Tình suy nghĩ một chút, bước lại chào hỏi: “Chris.”

Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu, thấy cô gái đã tắm gội sạch sẽ, tẩy trang xong, làn da trắng ngần của khuôn mặt và cổ càng thêm sáng rỡ khiến anh bất giác quay đi chỗ khác, giọng khẽ khàng: “Có việc gì sao?”

“Không, tôi đói quá.” Tống Sơ Tình chỉ vào vị trí đối diện anh: “Tôi ngồi đây được không?”

“Được.”

Nhà hàng gần 9 giờ tối khách khứa đã vắng, cô gọi phục vụ để chọn món, gọi thêm một ly nước cam.

Đã đến đây rồi, Tống Sơ Tình chủ động bắt chuyện: “Chris, hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ?” Ban đầu cô định hỏi “anh có vui không”, nhưng lời nói ra lại sửa thành “suôn sẻ”, dù sao cũng chưa thân đến mức quan tâm tâm trạng.

Thẩm Tứ Niên buông điện thoại: “Suôn sẻ.”

“Có gì tôi có thể giúp không?”

“Không có.”

“……”

Mẹ cô gọi đến đúng lúc, cô không nghe máy ngay mà hỏi trước: “Tôi nghe điện thoại được chứ?”

“Được.”

Cuộc gọi được nối máy, cô gái ngọt ngào gọi một tiếng “mẹ ơi”.

Thẩm Tứ Niên nhìn sang.

Tống Đàn: “Tiểu Sơ hôm nay vui không?”

Không bật loa ngoài, giọng bên kia nghe hơi mơ hồ nhưng vẫn nhận ra âm sắc dịu dàng.

Tống Sơ Tình liếc sang anh, thấy anh đã cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, cô nói: “Vui ạ, hôm nay đi công tác ở bên ngoài.”

Thật ra là không vui lắm, mệt chết luôn ấy, nhưng mà sếp đang ngồi đối diện, không thể nói ra được.

Tống Đàn: “Đi công tác ở đâu thế? Tô Lệ có đi cùng không?”

Tống Sơ Tình: “Tô Lệ không đi cùng, mẹ, con không sao đâu.”

Nhắc đến Tô Lệ thì cô lại nhiều lời.

Nghe nói công việc của Tô Lệ làm rất tốt, cô tình cờ nghe thấy quản lý hành chính phụ trách phối hợp với văn phòng tổng giám đốc nói về Tô Lệ, khen chị ấy năng lực xuất sắc, hoàn thành công việc được giao rất hiệu quả, thái độ làm việc đoan chính, thỉnh thoảng còn nảy ra những ý tưởng mới mẻ.

Tống Đàn: “Tô Lệ vốn đã rất ưu tú rồi, nếu không thì ba con cũng sẽ không để cô ấy ở bên cạnh con.”

Tống Sơ Tình: “Nếu chị ấy thích công việc này thì cứ để chị ấy làm, bên con không sao cả.”

Tống Đàn: “Được, mẹ sẽ nói ba con tìm thêm người nữa.”

Tuy Tống Sơ Tình cảm thấy mình không cần vệ sĩ nữa nhưng nếu có người ở bên ba mẹ sẽ yên tâm hơn, thế là cô cũng không nói gì thêm.

Không tiện nói chuyện lâu, chỉ tán gẫu mấy câu rồi cúp máy, vừa ngẩng đầu lên thì ánh mắt lại chạm phải phía đối diện.

Người đàn ông cụp mắt xuống, giọng như đang trò chuyện bình thường: “Henry nói mẹ cô là đạo diễn?”

“Vâng, mẹ tôi rất giỏi.” Nhắc đến Tống Đàn, Tống Sơ Tình lại nói không ngớt. “Lúc trẻ mẹ tôi từng đóng phim, đoạt giải ảnh hậu mỏi tay, bộ phim đầu tiên đã nhận được giải Máy quay vàng, sau đó càng đỉnh hơn nữa, doanh thu phòng vé năm nào cũng phá kỷ lục, đến mức huy chương giành được không đủ chỗ để trong phòng sách ở nhà.”

Thẩm Tứ Niên nhìn nụ cười tự hào hiện rõ trên mặt cô gái, có chút ngẩn người.

Anh từng xem ảnh mẹ cô, rất giống cô, tri thức, tao nhã, là kiểu xinh đẹp điển hình của phụ nữ phương Đông.

“À đúng rồi Chris, hôm nay tôi có nhắn tin cho anh trên WhatsApp, nhớ trả lời tôi nhé, không thì tài khoản tôi sẽ bị giới hạn đó.” Cô gái nói như ra lệnh nhưng không hề khiến người khác khó chịu.

“Tôi không thường xuyên dùng ứng dụng đó.”

“Ồ, vậy sau này mỗi lần tôi tìm anh đều phải gọi điện à?”

Thẩm Tứ Niên khẽ nhíu mày, trước đây chưa từng gặp vấn đề này, công việc hay chuyện nhà Lauren đều có thể liên hệ trực tiếp với Anthony, mà Anthony thì gần như luôn ở cạnh anh, việc riêng của anh cũng không nhiều, gọi điện là đủ rồi.

Anh trầm ngâm chốc lát rồi lấy điện thoại ra mở ứng dụng.

Lúc này mới thấy tin nhắn của cô, một sticker con chó nét vẽ đơn giản đang uốn éo, còn có cả ảnh đại diện, là cảnh trong sân vườn, một cô bé tầm hơn 10 tuổi đang tắm cho chú chó, nghiêng đầu né nước, đôi mắt cười híp lại thành một đường, rực rỡ tươi sáng.

Anh nhìn mấy giây rồi thao tác vài cái, “Xong rồi.”

“Vậy sau này tôi có thể nhắn tin cho anh không?”

“Được.” Thẩm Tứ Niên bổ sung, “Nếu có chuyện gấp thì vẫn nên gọi điện.”

“Vâng.”

Món bít tết được bưng lên, cô gái nhìn miếng thịt vẫn còn “xèo xèo” bốc khói, nhỏ giọng “wow” một tiếng rồi lễ phép hỏi: “Chris, vậy tôi ăn trước nhé?”

“Ăn đi.”

Lần đầu tiên ăn cơm với cô.

Nhà Lauren con cháu đông đúc, nhân phẩm có thể khác nhau nhưng lễ nghi luôn được yêu cầu rất nghiêm ngặt, một bữa cơm phải tốn một hai tiếng đồng hồ, tư thế, dụng cụ, thứ tự, trò chuyện… tất cả đều có quy tắc, Robinson từng nói, lễ nghi là ranh giới giữa quý tộc và kẻ hoang dã.

Một người có giáo dưỡng sẽ thể hiện trong từng chi tiết đời sống, Tống Sơ Tình trải khăn ăn gọn gàng, ngồi ngay ngắn, hai tay không chạm lên bàn, đôi mắt nhìn món ăn chân thành thậm chí có phần rạo rực.

Nhưng khoảnh khắc sau, khi thấy hành tây và măng tây bị gạt sang một bên, gương mặt cô gái hiện rõ vẻ ghét bỏ Thẩm Tứ Niên thoáng ngẩn ra rồi bất giác mỉm cười.

Vẫn còn là trẻ con, mê thịt.

Ban đầu tưởng Chris sẽ rời đi, nhưng ăn vài miếng vẫn chưa thấy anh đứng dậy.

Tống Sơ Tình ăn thêm một miếng, nuốt xuống rồi hỏi: “Chris, anh không nói được tiếng Trung sao?”

Cô chắc chắn anh nghe hiểu tiếng Trung, nhưng mỗi lần cô nói tiếng Trung thì anh đều trả lời bằng tiếng anh, kỳ lạ thật, chẳng phải mẹ anh là người Trung Quốc sao?

Tuy có thể là bí mật nhà giàu gì đó nhưng theo cô nhớ thì con lai bình thường nói tiếng Trung cũng tốt lắm mà.

Anh không trả lời, Tống Sơ Tình lại ăn thêm miếng thịt, miệng vẫn líu lo: “Chris, anh có tên tiếng Trung không?”

Bàn bên cạnh bỗng có một gia đình đến, hai đứa trẻ nhốn nháo, người ba có vẻ thấy mất mặt nên quát mắng, người mẹ kéo ra can ngăn.

Cô gái bị thu hút sự chú ý quay đầu hóng chuyện, chờ lũ trẻ im, cô xem đủ rồi thì cúi đầu ăn tiếp, đã quên mất mình vừa hỏi gì.

“Thẩm Tứ Niên.”

Từng chữ từng chữ, phát âm chưa chuẩn lắm nhưng lại rất mạnh mẽ.

Thẩm Tứ Niên đúng là ít nói tiếng Trung, dù ở cùng Bùi Tích cũng toàn dùng tiếng anh.

Anh không có môi trường nói tiếng mẹ đẻ.

Người đàn ông lặp lại: “Tôi họ Thẩm, tên Thẩm Tứ Niên.”

Tống Sơ Tình ngẩn ra vài giây, sau đó khóe môi dính chút dầu mỡ cong lên, cũng dùng tiếng Trung đáp lại: “Thẩm Tứ Niên, tên hay thật đấy!”

Thẩm Tứ Niên hơi khựng lại, hô hấp và nhịp tim suýt nữa không kiềm được, lồng ng.ực nghẹn nặng, một triệu chứng anh thường gặp gần đây.

Anh cúi đầu tránh đi ánh mắt cô, không nói nữa.

Cô gái đương nhiên không nhận ra vẫn vui vẻ thưởng thức bữa ăn.

Cô ăn suốt nửa tiếng, Thẩm Tứ Niên cũng ngồi lại chừng ấy thời gian, anh đang đợi tin của Smith.

Tống Sơ Tình gấp khăn lau miệng đặt sang bên, suy nghĩ một lúc rồi vẫn không gọi tên tiếng Trung của anh, ở ngữ cảnh tiếng anh, gọi thẳng tên không thành vấn đề, nhưng cô mà gọi cả tên “Tứ Niên” hay “Niên” thì lại thấy kỳ kỳ.

“Chris, tôi ăn xong rồi, anh có muốn lên cùng không?”

“Cô lên trước đi.”

“Vậy chúc anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cô gái ăn no, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn, lắng tai nghe còn nghe thấy cô khe khẽ hát bằng tiếng anh: “Let it go~Let it go~”

Phiền muộn và khát vọng trong lòng dần tan biến khi nguyên nhân gây ra nó đã rời đi.

Chuyến công tác này đi gấp, anh không đem thuốc theo, cả ngày hôm nay đã cố gắng chịu đựng.

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên thu lại, vô thức lướt qua mặt bàn.

Đợi tiếng hát vui vẻ hoàn toàn biến mất anh đưa tay nhặt một sợi tóc rơi trên mặt bàn đá cẩm thạch.

Màu đen.

Steve tóc vàng, mấy anh chị em khác cũng là tóc vàng hoặc màu tương tự, chỉ có mình anh là tóc đen, cũng vì thế mà từng bị trêu chọc.

Sợi tóc mảnh mềm uốn lượn trong tay anh, ánh mắt anh dán chặt vào nó rất lâu, sau đó cầm điện thoại lên nhắn cho Anthony: [Làm giùm tôi xét nghiệm huyết thống.]

……

9 giờ hơn, trở về phòng.

Tống Sơ Tình xác nhận kỹ lại lịch trình ngày mai không có sai sót gì rồi thoải mái nằm dài trên giường.

Kỷ Phục Tây gọi đến nói về chuyện của Tô Lệ, nói xong thì vào thẳng chủ đề: “Đi công tác mấy người tất cả?”

“…..”

Tống Đàn bên kia đang ăn sáng, chen lời: “Anh đừng lo nhiều thế.”

Giọng Kỷ Phục Tây xa hơn một chút: “Anh có mỗi đứa con gái, không lo ai lo? Cái ông sếp kia là đàn ông, nhìn mặt là biết chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Tống Sơ Tình: “……”

Kỷ Phục Tây quay lại cuộc gọi, giọng nghiêm nghị: “Không được ở riêng với cậu ta, buổi tối mà viện lý do công việc gọi con qua phòng thì đừng có đi, phải luôn giữ liên lạc, nghe chưa?”

Năm nay cô 23 nhưng Kỷ Phục Tây vẫn luôn coi cô là con nít, Tống Sơ Tình quấn chăn cười khúc khích: “Biết rồi mà Tây Tây, với lại Chris không phải loại người đó đâu.”

Tuy chưa tiếp xúc nhiều, tính khí Chris đúng là khó chịu cực kỳ, mấy tiếng trước còn làm cô tức chết đi được nhưng người tốt hay xấu cô vẫn nhận ra được.

Có thể vì trong người anh có nửa dòng máu phương Đông, Chris không có nhiều khí chất bạo lực nhưng cũng chẳng phải kiểu ôn hòa hiền lành gì, hai người chưa thân quen lắm nên cô cũng chưa nói rõ được, nhưng tóm lại anh không phải người xấu.

Tống Sơ Tình hoàn toàn không sợ, còn cố ý nói giọng dữ dằn: “Anh ta mà dám bắt nạt con, con đánh cho răng rụng đầy đất luôn!”

“Thôi đi, với ba cái võ mèo cào của con.”

“……”

Cúp máy xong mới phát hiện có tin nhắn chưa đọc.

Chris: [Qua đây, có việc.]

Cô gái đang quấn như cái kén trên giường, từ trong chăn từ từ ló ra một cái đầu với dấu chấm hỏi to đùng: ?

Bình Luận (0)
Comment