Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 19

Tống Sơ Tình trở về phòng, Frieda đã tắm xong và đang đắp mặt nạ, thấy cô về liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Chưa kịp ăn, chiều nay vừa tan làm là đi tìm Blanche, vừa về đã bị Chris chọc giận đến nỗi quên mất cả chuyện ăn uống.

Tống Sơ Tình ngồi xuống bàn làm việc nhỏ gọi điện cho bộ phận phục vụ phòng gọi đồ ăn, nghĩ nghĩ một lát cô gọi thêm phần cho Chris, Anthony không có ở đây, sợ là chẳng có ai lo ăn uống cho xếp lớn.

“Cho tôi một phần bít tết Sirloin, tái vừa, không sốt, món kèm chỉ lấy măng tây, thêm một phần súp hải sản đặc.”

Cúp máy, Tống Sơ Tình đi thay quần áo, thay xong nằm dài trên giường. “Mệt chết đi được.”

Ban ngày công việc đã đủ căng, buổi tối còn thêm chuyện của Anthony và Daisy, não gần như quá tải.

Frieda giờ cũng đã nắm được đại khái công việc của cô liền ngồi dậy tám chuyện: “Cô gặp Blanche rồi à?”

“Gặp rồi.”

“Chris và Blanche quan hệ thế nào?”

Tống Sơ Tình không muốn nói chuyện riêng tư của sếp nên ậm ừ: “Tôi chỉ đứng ngoài, không rõ lắm.”

“Vậy à.” Frieda chỉnh lại mặt nạ, nói tiếp: “Blanche là một truyền kỳ trong nhà Lauren đó.”

Tống Sơ Tình quay đầu nhìn cô ấy.

Frieda nói tiếp: “Người chồng đầu tiên của Blanche là vệ sĩ của bà ấy, họ có một người con trai, sau này không biết vì lý do gì cậu bé mất rồi bà ấy mới sinh Chloe, nhưng sau khi sinh Chloe không lâu chồng bà ấy cũng chết một cách kỳ lạ.”

Nói đến đây Frieda cảm thán: “May mà tôi không có tiền.”

Sau đó hỏi tiếp: “Cô biết Smith là chồng thứ hai của bà ấy chứ?”

“Biết.”

“Smith là ông trùm bất động sản số một nước Mỹ đấy, vậy mà Blanche dẫn theo con gái gả vào được, bao năm nay địa vị vẫn không thể lay chuyển, Hanna, cô nói xem, giữa Blanche và Smith có tình yêu không?”

Không có, lần đầu tiên đến bệnh viện cô từng thấy trên ghế sofa có áo nam không nên xuất hiện ở đó, hơn nữa… Daisy là con ngoài giá thú, đời sống của Blanche không đơn giản.

Frieda cũng lắc đầu: “Cho nên tôi mới nói Blanche thật lợi hại, không có tình cảm mà vẫn có thể nắm được Smith trong tay.”

Chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích mà thôi.

Đồ ăn tối được mang đến, Tống Sơ Tình đứng dậy mở cửa nhận lấy rồi hỏi: “Phần của ngài Chris đã mang đi chưa?”

Nhân viên đáp: “Đang mang đến ạ.”

“Cảm ơn.”

Cô quay lại bàn nhỏ bắt đầu ăn, Frieda lại xáp đến: “Hanna, Chris có…”

Tống Sơ Tình không hiểu cô đang nháy mắt ám chỉ gì: “Có gì cơ?”

“Thì… có bạn gái chưa?”

“…Chắc là không có.”

“Thật hả? Cô ở cạnh anh ấy bao lâu rồi, không phát hiện gì bất thường sao?”

“…Không có.”

Frieda đầy vẻ thất vọng: “Thật tò mò ghê, cô nói xem Chris thích kiểu người như thế nào?”

“Không biết.”

Tống Sơ Tình cũng hơi tò mò Chris sẽ thích kiểu người thế nào? Khi yêu thì sẽ là người ra sao?

Nhưng vừa nghĩ đến cô đã rùng mình lập tức dừng tưởng tượng, Chris mà yêu đương thì chắc đáng sợ lắm, kiểu đó không tồn tại nổi đâu.

Thế nhưng trong đầu Frieda, tưởng tượng vẫn chưa dừng lại, ánh mắt gian xảo lại dính sát: “Hanna, cô nói xem, Chris có phải rất… lợi hại không?”

“Hử?”

“Tôi nghe nói anh ấy sáng nào cũng tập thể dục, thân hình trong bộ vest kia nhìn là biết rất có lực, nhất là eo với bụng, chắc chắn tuyệt vời ông mặt trời luôn, chậc~”

Tống Sơ Tình cuối cùng cũng hiểu cô ấy đang nói gì, miếng thịt trong miệng suýt nữa nuốt không trôi, bị sặc đến đỏ mặt vội cầm nước lên uống.

“Cô đừng không tin, tôi nhìn người chuẩn lắm!”

Không phải không tin… thật ra chắc cũng được thôi…

“Chris kiểu cấm dục như thế, bên cạnh lại không có phụ nữ, nhất định rất mạnh mẽ.”

Tống Sơ Tình im lặng, im lặng một lúc lại không nhịn được nhắc nhở: “Frieda, tôi còn đang ăn cơm.”

“Thì cô cứ ăn đi, chẳng lẽ cô không muốn ăn Chris sao?”

“……”

……

Hôm sau, trở về San Francisco.

Anthony chủ động xin nghỉ việc, theo điều khoản hợp đồng cạnh tranh, trong ba năm không được làm việc trong ngành liên quan.

Cả phòng tổng giám đốc đều rất bất ngờ, kéo Tống Sơ Tình hỏi chuyện nhưng miệng cô kín như bưng, ai hỏi cũng không hé một chữ.

Anthony vừa đi, vị trí trợ lý số một của tổng giám đốc để trống, trợ lý hai và ba bắt đầu rục rịch, ngay cả Grace cũng lén lút tỏ ý định với cô.

Dù sao vị trí trợ lý số một cũng là cấp giám đốc, ra ngoài đại đại cũng là giám đốc của công ty nhỏ.

Ba ngày sau, Chris bổ nhiệm Noel, trợ lý số hai lên thay vị trí của Anthony.

Tống Sơ Tình có hơi không vui, cô không thích Noel.

Noel rất kiêu căng, khác với kiểu kiêu ngạo dễ thương của Frieda, anh ta là kiểu thực sự xem thường người khác.

Chỉ nghĩ đến sau này phải làm việc chung là đã thấy nhức đầu.

Buổi tối tan làm, cô đi cho mèo ăn.

Hôm nay Chris không có ở công ty, giai đoạn chuẩn bị dự án đã xong, phía Snowsky bắt đầu vận hành chính thức, anh cả ngày họp bên đó.

Tống Sơ Tình dắt mèo nhỏ đi dạo trong sân, dạo một vòng Nora đã mệt, cô cũng mệt, thế là một người một mèo chui vào cái đình kiểu Trung Hoa gần đó, dù nhìn hơi cẩu thả nhưng cũng có thể tạm nghỉ.

Nora cuộn mình thành một cục nằm trên mặt bàn đá lạnh, cái đuôi nhỏ lắc qua lắc lại.

Tống Sơ Tình một tay vuốt lông cho nó, tay kia thì lướt điện thoại.

Ngày mai lại họp nhóm nhưng lần này cô không còn sợ nữa, mấy nội dung dạo này cô đã sắp xếp lại, có không ít thứ có thể báo cáo.

Cao Tử Ngọc cũng gửi tin nhắn chia sẻ về công việc mới, đang họp, hỏi cô đang làm gì.

Tống Sơ Tình liền chụp tấm hình đang vuốt mèo gửi qua.

Cao Tử Ngọc: [Cậu nuôi mèo rồi à?]

Tống Sơ Tình: [Không phải, của sếp.]

Cao Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn người đang ngồi mấy hàng ghế cách xa mình.

Hôm nay cậu mới thực sự có buổi làm việc trực tiếp đầu tiên với vị sếp này, khí chất mạnh mẽ, từng cử chỉ đều toát ra sự trầm ổn và tinh anh, lại mang vẻ quý phái của con nhà danh giá, là kiểu người mà trên tivi cũng khó thấy được.

Một lát sau, cậu cúi đầu gõ chữ: [Cậu đang ở nhà Chris à?]

Tống Sơ Tình: [Ừm, mình là trợ lý mà, công việc bao gồm cả cho mèo ăn.]

Cao Tử Ngọc thở phào nhẹ nhõm khi đọc tin ấy: [Vậy làm xong nhớ về sớm nhé.]

Tống Sơ Tình: [Biết rồi biết rồi~]

Vừa thoát khỏi wechat, phần mềm công việc có tin nhắn:

Noel: [Hanna, nhờ cô đặt giúp một nhà hàng, tối mai lúc 7 giờ.]

Hanna: [Được, có yêu cầu gì không? Chris đi cùng ai ạ? Tôi cần lưu ý gì không?]

Noel: [Monica George, cần đảm bảo sự riêng tư.]

Tống Sơ Tình bật dậy như lò xo, ối trời ơi, con gái à, còn gặp riêng nữa!!!

Cô lập tức ngửi thấy mùi bà tám nồng nặc, lập tức tra ngay “Monica George”.

Monica George, cháu gái của chủ tịch ngân hàng lớn nhất San Francisco, tốt nghiệp Harvard, 27 tuổi, hiện là trưởng bộ phận tín dụng ngân hàng.

Click vào vài tấm ảnh, Tống Sơ Tình như người chưa từng thấy thế giới “quao” mấy tiếng liền, xinh quá trời, tóc vàng uốn sóng to, dáng người quyến rũ, vừa mê hoặc lại gợi cảm.

Woa, woa, woa, Chris đúng là có phúc thật!

Tống Sơ Tình chọc đầu nhỏ của Nora: “Không ngờ chủ nhân của em lại thích kiểu này nha~”

“Meo~”

“Lại đây, cho em xem nè.” Tống Sơ Tình dí điện thoại vào trước mặt mèo.

“Gào~”

“Em gào gì chứ, chị gái xinh đẹp mà không thích à?”

Không để ý đến nó nữa, cô biến thân thành trợ lý chuyên nghiệp bắt đầu lên mạng tìm hiểu sở thích của Monica rồi mới chọn nhà hàng.

Mark từng nói đặt nhà hàng thì phải đặt luôn món ăn, không thể để Chris đến nơi rồi mới gọi món.

Cô làm theo mục 107 trong hướng dẫn, đặt hết mọi thứ.

Loay hoay mất một lúc, sau khi gửi địa chỉ nhà hàng cho Noel xong cô lại chau mày suy nghĩ, có nên đặt thêm bó hoa cho Chris không nhỉ?

Noel không nói nghĩa là không cần, nhưng lỡ như cần thì sao?

Để đề phòng bất trắc cô vẫn chọn một bó hoa xinh xắn, nếu Chris không cần thì mang về nhà cắm, hoa ở nhà cũng sắp héo rồi.

Năm phút sau Noel gửi lịch trình cụ thể ngày mai của Chris, giờ thì mấy việc như vậy cô đã quá quen, gọi tài xế, dựa theo lịch mà báo quản gia chuẩn bị ăn mặc cho sếp.

Cô đánh máy lách tách, Nora chờ lâu phát bực, “meo meo meo meo!”

Tống Sơ Tình gửi tin nhắn cuối cùng rồi cất điện thoại, xoa cằm mèo, “Được rồi được rồi, về thôi.”

Lúc cô ôm mèo ra đến cổng biệt thự thì chủ nhân của nó cũng vừa về.

Tống Sơ Tình đi tới: “Chris, anh ăn tối chưa?”

Thẩm Tứ Niên liếc thấy mặt cô cười đến gần híp cả mắt, vừa đi vào vừa hỏi: “Chưa, cô cười gì vậy?”

“Không có gì ạ, anh ăn đi nhé, tôi về trước đây.”

“Cùng ăn chứ?”

“Thôi thôi, tôi còn phải làm thêm, Aaron giao nhiệm vụ mới rồi.” Dự án đã chuyển từ giai đoạn chuẩn bị sang theo dõi triển khai, khối lượng công việc không hề ít.

“Ừ.”

Tống Sơ Tình đặt mèo xuống rồi rời đi, vừa ra khỏi biệt thự đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Ủa không đúng, Chris chẳng phải bị nghi là cong sao?!! Vậy thông tin từ Grace với mấy người kia chắc sai rồi.

Chris năm nay hình như 28 rồi nhỉ, tuổi này đúng là nên tính đến chuyện đời sống cá nhân rồi.

Chẳng lẽ đây là buổi xem mắt do nhà họ Lauren sắp xếp?

Cũng có khả năng lắm, môn đăng hộ đối quá mà.

Chậc chậc chậc, đúng là dù có là xếp lớn thì cũng không thoát khỏi kiếp xem mắt~

……

Ngày hôm sau Tống Sơ Tình vui đến nỗi đi vệ sinh cũng hát nghêu ngao.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi vào làm cô có cơ hội chạm đến thế giới tình cảm cá nhân của đối tượng nghiên cứu này, mà cộng thêm cá nhân cô cũng… khụ khụ, tất cả chỉ vì nghiên cứu thôi nhé!

Tan làm lúc 6 giờ, cô không cần đi theo.

Gửi tin cho quản gia bảo cho mèo ăn, còn mình thì ở công ty chờ lệnh.

6 rưỡi, cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, cô gái “vô tình” đang rót nước trong phòng trà ló đầu ra, nở nụ cười tươi: “Chris, chúc anh tối nay thành công nha!”

Thẩm Tứ Niên: “???”

Tống Sơ Tình nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi chỉ tay: “Cà vạt của anh hơi lệch đó.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn, chỉnh lại cà vạt.

“Cô còn tăng ca à?”

Cô gái vẫy tay: “Không đâu không đâu, anh đi là tôi đi liền.” Rồi như nhớ ra điều gì cô nói tiếp, “Chris, nếu tối có cần gì thì nhớ gọi cho tôi nha.”

Thẩm Tứ Niên bị ánh mắt cô nhìn đến khó hiểu, đi thêm hai bước mới sực nhớ ra gì đó, “Nhà hàng tối nay là cô đặt?”

“Vâng!”

“Cô đang nghĩ gì thế?”

“Á, cái đó…” Tống Sơ Tình thành thật, “Tôi mong là anh xem mắt thành công.”

Thẩm Tứ Niên nhíu mày, xem mắt? Xem cái gì?”

Một lát sau anh khẽ cười: “Cô đi cùng tôi.”

“Hả?” Cô nàng ngơ ngác, chuyện này… không ổn lắm đâu?

“Tôi chưa từng xem mắt, trong chuyện nam nữ cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhờ cô giúp tôi đánh giá.”

“……”

Quao.

Trên đời thật sự có công việc thú vị đến thế này sao?!

Bình Luận (0)
Comment