Tống Sơ Tình hứng thú dạt dào, nhân cơ hội này tranh thủ “phỏng vấn” trên đường: “Chris, tôi muốn tìm hiểu tình hình của anh trước được không?”
Người đàn ông bên cạnh hơi nhướng mi, có vẻ không hiểu lắm: “Ừm?”
“Ý tôi là, tôi phải giúp anh xem xét đối tượng mà, vậy thì ít nhất tôi phải biết anh thích kiểu người như thế nào chứ?”
“Cứ hỏi đi.”
Tống Sơ Tình ngồi nghiêm chỉnh lại, xắn tay áo, chỉ thiếu mỗi cái micro: “Chris, anh nói trước đi, anh thích kiểu con gái thế nào?”
Thẩm Tứ Niên liếc nhìn cô một cái: “Trầm lặng, chín chắn.”
Trầm lặng?
Chín chắn?
Chỉ có vậy thôi sao? Thôi được.
Nhưng ít nhất cũng xác nhận được một chuyện, anh thích con gái.
“Còn yêu cầu gì khác không?”
“Không có.”
Không có thật à? Tống Sơ Tình đổi cách hỏi: “Vậy anh mong đợi điều gì ở người vợ tương lai?”
Thẩm Tứ Niên hơi nhíu mày, im lặng.
Vấn đề này đối với anh quả thực quá xa xôi, anh chưa từng nghĩ đến.
Từ nhỏ đến lớn anh hiếm khi thấy được một gia đình bình thường và hạnh phúc, cho dù là nhà Lauren hay những người quen biết xung quanh, hôn nhân đều là mối ràng buộc không đáng tin cậy nhất, ngoại tình, phản bội, vụng trộm… thậm chí hiệu lực của một bản hợp đồng còn đáng tin hơn tờ giấy kết hôn.
Cuộc gặp gỡ hôm nay là do Robinson sắp xếp, chủ tịch ngân hàng First Bank có chút quan hệ với gia tộc Lauren.
Anh không để tâm mấy chuyện nhỏ này, cùng lắm chỉ tốn một hai tiếng đồng hồ, nhưng chuyện liên hôn thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý, giờ anh đã có đủ năng lực để từ chối.
Chữ “vợ” đối với anh thật sự quá xa lạ.
Cô gái không biết vì sao lại cứ cố chấp hỏi: “Ví dụ có người đàn ông hy vọng vợ mình đảm đang, biết lo việc nhà, nuôi dạy con cái chẳng hạn…”
Thẩm Tứ Niên nhìn cô, cuối cùng từ câu nói đó tìm ra được một câu trả lời: “Nếu tôi lấy vợ, tôi hy vọng cô ấy là cộng sự đời tôi chứ không phải là bảo mẫu.”
Tống Sơ Tình trong lòng chậc chậc, cộng sự đời người, quả nhiên là cách nghĩ của ông chủ thương trường.
“Ý anh là, cô ấy có thể hỗ trợ anh trong công việc?”
“Không phải, là cộng sự trong cuộc đời.”
Tống Sơ Tình khựng lại một chút.
Rồi vội vàng ghi chép lại: Cộng sự trong cuộc đời.
Ghi xong lại dè dặt hỏi: “Chris, anh có thể giải thích thêm không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không thể giải thích rõ.” Vì chính anh cũng chưa rõ ràng.
“Vậy thôi vậy.”
Cô gái nở nụ cười chuyển câu hỏi tiếp theo: “Anh không thể chấp nhận khuyết điểm nào ở đối phương?”
Thẩm Tứ Niên nhìn bộ dạng nghiêm túc phỏng vấn của cô không nhịn được bật cười: “Cô đang làm nhiệm vụ gì à?”
“……” Người nào đó chết lặng.
Anh biết rồi à?
Có nên khai thật không?
Khai thật có bị đuổi việc không?
Lỡ sau này họp nhóm thì sao?
Không được không được không được! Nhất định không thể nói!
Tống Sơ Tình cắn răng nói ngược lại: “Là anh nói tôi giúp anh xem xét mà.”
Người đàn ông mím môi đáp: “Bẩn thỉu thì không được, phạm pháp thì càng không, và… đừng tiếp cận tôi với mục đích riêng.”
Người mang mục đích riêng nào đó lại chết lặng lần nữa.
Xong đời, đúng ngay điểm tối kỵ của người ta rồi.
Tống Sơ Tình không dám hỏi tiếp, cười gượng mấy tiếng tỏ vẻ đã hiểu, ngoan ngoãn ngồi yên.
……
Đến nhà hàng do cô tự tay đặt, nhà gái vẫn chưa đến.
Tống Sơ Tình rất tự giác định ngồi bàn bên cạnh nhưng sếp ra lệnh: “Ngồi cùng.”
Cô gái lui lại nửa bước: “Như vậy… không ổn lắm thì phải?”
“Không ngồi cùng thì quan sát kiểu gì?”
“Tôi có thể nghe hai người nói chuyện.”
“Ngồi cùng nhau.”
Thôi được thôi được, Tống Sơ Tình ngẩng đầu, giơ ngón tay chỉ vào ngực mình, làm một bản tuyên bố miễn trách nhiệm trước: “Vậy hậu quả anh tự chịu, anh mà phá hỏng buổi gặp này thì không liên quan gì đến tôi đâu đấy.”
Thẩm Tứ Niên khóe mắt cong lên: “Được.”
Phục vụ đến hỏi có cần lên món không, Tống Sơ Tình vẫy tay: “Chưa cần, nữ chính chưa đến mà.” Rồi quay đầu hỏi: “Chris, tôi gọi món cho mình được chứ?”
“Được.”
Cô nói với phục vụ: “Cho tôi một phần thăn bò phi lê nguyên miếng, chín vừa, không cần rau đi kèm, không cần món khai vị và súp, trước tiên cho tôi một phần kem vani nguyên vị.”
“Vâng, thưa cô.”
Khoảng năm phút sau, tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa.
Tống Sơ Tình lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy nữ chính trong bức ảnh tối qua.
Monica có diện mạo rất dễ nhận ra, ngũ quan sắc nét, đôi mắt đẹp như thiên thần, giống Angelina Jolie!
Thẩm Tứ Niên không để ý đến Monica, ngược lại lại thấy ánh mắt cô gái bên cạnh sáng rực cứ như chính cô mới là người đi xem mắt vậy.
Mấy giây sau anh mới ngẩng đầu lên khẽ gật đầu chào Monica.
Bên kia, Monica bước đến gần, lúc chạm phải ánh mắt nhiệt tình của cô gái thì sững lại sau đó nhướng mày hỏi: “Chris, cô ấy là?”
Buổi gặp hôm nay một nửa cũng coi như là một buổi xem mắt, hai nhà vì lợi ích mà sắp xếp nhưng thật ra hai người họ đã quen biết từ lâu, không phải thân thiết gì mấy nhưng học cùng trường, từng hợp tác trong một dự án khi còn đi học, sau đó anh giúp cô ấy đứng vững ở ngân hàng.
Cô ấy vẫn luôn nợ anh một ân tình.
Thẩm Tứ Niên: “Trợ lý của tôi, Hanna.”
Monica lại nhướng mày, trợ lý ngồi ăn cùng sếp là lần đầu tiên cô thấy trong đời.
Sau khi ngồi xuống Thẩm Tứ Niên chính thức giới thiệu: “Hanna, đây là Monica, trưởng phòng tín dụng của First Bank.”
Tống Sơ Tình thân thiện đưa tay: “Xin chào, Monica.”
“Xin chào, Hanna.” Giờ đây Monica rất tò mò về cô gái nhỏ tinh tế trước mặt, “Em là người Trung Quốc?”
“Vâng.”
Monica nhìn sang Thẩm Tứ Niên một cái lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23.”
Monica lại quay sang nhìn người đàn ông, 23, còn nhỏ thế.
Thì ra lời đồn Chris không gần phụ nữ là vì anh ấy thích kiểu như vậy… hơn nữa còn là tình công sở nữa chứ, ôi chao.
Món khai vị được đưa lên, của Tống Sơ Tình là một viên kem.
Cô dùng thìa nhỏ xúc từng chút, mắt đảo loạn khắp nơi, tai thì vểnh lên.
Nhưng hai người kia ngồi hơn hai phút… lại chẳng nói câu nào.
Tống Sơ Tình thấy bầu không khí gượng gạo nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù gì cũng là buổi xem mắt mà.
Hết cách rồi.
Cô đặt muỗng xuống mỉm cười hỏi Monica: “Monica, chị thường thích môn thể thao nào vậy?”
“Chị thích cưỡi ngựa.”
Cưỡi ngựa à! Mình cũng thích, đúng là chị gái xinh đẹp có gu ghê!
Cô trợ lý nhỏ lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, đợi khi anh chú ý tới thì khẽ nghiêng đầu, mắt khẽ liếc sang đối diện: “Chris, anh thì sao?”
Thẩm Tứ Niên hiểu ngay ánh mắt ấy, bật cười: “Tôi nhớ là cô khá thích cưỡi ngựa mà?”
??? Sao anh biết?
Còn nữa, đang hỏi anh cơ mà, không phải tôi!
Cái tên Chris vô dụng này!
Không còn cách nào khác Tống Sơ Tình đành tiếp lời: “Chú em có trang trại ngựa nên từ nhỏ đã tiếp xúc rồi.”
Monica ngạc nhiên: “Ồ? Em thích giống ngựa nào?”
“Em không kén lắm nhưng dạo này rất thích ngựa thuần chủng.”
“Chị nhớ ở Hamilton có một con ngựa thuần chủng, là của em à?”
Tống Sơ Tình gật đầu: “Vâng, là người khác tặng bạn em, nhưng vì bạn em cưỡi không giỏi nên đã tặng lại cho em.”
Hai người bắt đầu nói chuyện về cưỡi ngựa một cách say sưa, Thẩm Tứ Niên chỉ ngồi yên lặng lắng nghe.
Nói chuyện tới mức kem tan thành nước, tới mức ánh mắt liếc thấy người đàn ông kia lấy điện thoại ra Tống Sơ Tình như sực tỉnh, hôm nay cô không phải nhân vật chính mà!
Vội vàng chuyển đề tài trở lại: “Monica, chị có thích động vật nhỏ không?”
“Chị có nuôi một con chó Alaska.”
Tuyệt quá rồi! Một chị gái xinh đẹp lại yêu động vật, dịu dàng và có lòng nhân hậu, đúng là trời sinh một cặp với Chris!
Tống Sơ Tình vội đặt tay lên bàn, phấn khích nói: “Chris cũng nuôi một bé cưng, là một con mèo Ba Tư, ngoan lắm, Monica chị có muốn xem không?”
Một nam một nữ đều không biết cô định làm gì, đồng loạt nhìn sang.
Tống Sơ Tình lấy điện thoại ra đưa cho Monica xem ảnh mình chụp bé Nora thật đẹp.
Nhân lúc Monica đang xem ảnh cô tiếp tục giới thiệu: “Quản gia nói là Chris nhặt được bé mèo này ở bên hồ khu nhà chúng em sống, anh ấy đã nuôi bé suốt năm năm rồi, bây giờ Nora có thể chạy nhảy tung tăng mỗi ngày là nhờ Chris tốt bụng chăm sóc.”
“……” Thẩm Tứ Niên buộc phải lên tiếng, giọng chứa đựng cảnh cáo: “Hanna.”
Monica vừa cười vừa ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ Chris Lauren, người mà bên ngoài đồn là lạnh lùng vô cảm lại nuôi mèo.
Cô ấy trả lại điện thoại, vừa quan sát vừa hỏi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Sao em lại có nhiều ảnh thế? Em sống cùng nhà với Chris à?”
Cô gái lập tức xua tay như chong chóng: “Không không không, em là trợ lý của Chris thôi, thỉnh thoảng đến chăm Nora một chút.”
“Vậy à.” Monica nhìn người đàn ông ngồi đối diện với vẻ mặt khó đoán, ánh mắt ngày càng nhiều ý trêu chọc.
Tống Sơ Tình thấy mình giống như một chiếc đèn pha siêu to, cảm thấy đã đến lúc rút lui thế là cô viện cớ đi vệ sinh, để không gian lại cho hai nhân vật chính.
Nhưng vừa vào đến nhà vệ sinh cô lại không yên lòng.
Chris đúng là gỗ mục!
Cô mở WhatsApp gửi tin nhắn: [Chris, theo quan sát của tôi, tôi thấy Monica là một người dịu dàng, xinh đẹp và tốt bụng, cũng hợp với yêu cầu “trầm tĩnh” của anh, về năng lực thì khỏi phải nói rồi.]
[Cố lên.gif]
Trong nhà hàng, Thẩm Tứ Niên thấy hai tin nhắn nhảy ra, khóe môi bất giác cong lên.
Monica nâng ly rượu uống một ngụm rồi không nhịn được bật cười: “Chris, rốt cuộc là sao đây?”
Anh đặt điện thoại xuống, nụ cười cũng thu lại: “Cô thấy cô ấy thế nào?”
“Xinh đẹp, tính cách dễ mến, cách nói chuyện cũng duyên dáng.” Monica tò mò: “Thật sự là trợ lý của anh à?”
Thẩm Tứ Niên không trả lời, chỉ nói: “Lát nữa thêm liên lạc với cô ấy.”
“Hả?”
“Coi như là cô trả món nợ tôi từng giúp.”
Monica sửng sốt.
Anh từng giúp cô một việc lớn, dẫu có cho anh khoản vay mấy chục tỷ cũng không đủ để trả, giờ chỉ cần thêm liên lạc? Monica định nói gì đó nhưng đột nhiên hiểu ra.
Không phải chỉ đơn giản là thêm liên lạc, đây là để cô trở thành một phần trong mạng lưới mối quan hệ của cô gái kia.
Monica càng thêm tò mò, cô gái này nói năng tự nhiên, biểu cảm chân thành, hoàn toàn không giống có quan hệ đặc biệt với Chris.
Vậy nên… từ tò mò chuyển sang kinh ngạc, Monica hỏi thẳng: “Chris, anh đang theo đuổi cô ấy à?”
Trời ơi!
Thẩm Tứ Niên liếc mắt lạnh lùng: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
“Tôi còn tưởng hôm nay anh đến là để vay tiền.” Gần đây anh vừa nhận dự án lớn, cộng thêm chuyện tranh cử bên Webster, việc gặp mặt hôm nay vốn là để thảo luận vay vốn, cũng là lý do Robinson sắp xếp cuộc hẹn này.
“Không phải.”
“Vậy thì vì gì? Anh không phải loại người tốt lành gì đâu.”
Lần này anh không trả lời.
……
Tống Sơ Tình cố tình lê la thêm nửa tiếng mới quay lại, khi về đến, hai người kia đang nói chuyện công việc, không khí có vẻ hòa hợp.
Cô cảm thấy an tâm, hóa ra gỗ mục cũng có thể đục thành tượng.
Ngồi một lát Chris thi thoảng sẽ hỏi ý kiến cô, Tống Sơ Tình đều trả lời đơn giản.
Kết thúc lúc 9 giờ, Monica nhớ tới món nợ nhân tình: “Hanna, chị có thể xin số điện thoại của em không?”
Cô gái ngạc nhiên vui sướng: “Được không ạ?”
“Đương nhiên.”
Hai người hào hứng trao đổi thông tin liên lạc, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Tống Sơ Tình đi ở giữa, sắp tới cửa thì Monica nhìn thoáng qua người đàn ông mặt lạnh bên cạnh rồi nảy ra ý định, giả vờ vô tình va vào eo cô gái.
Tống Sơ Tình không để ý, nghiêng người ngã sang một bên.
Lực va không mạnh, sẽ không ngã.
Nhưng người đàn ông kia ra tay còn nhanh hơn cả tốc độ cô nghiêng ngã, kịp thời đỡ lấy cô.
“Ui, xin lỗi nhé.”
Không ai để ý tới lời xin lỗi đó.
Thẩm Tứ Niên ngẩn người.
Tống Sơ Tình cũng ngẩn người.
Cô nghe rõ nhịp tim “thình thịch” bên tai ngày càng mạnh kèm theo hơi thở dồn dập nóng rực trên đỉnh đầu, mùi bạc hà quen thuộc bao quanh toàn thân.
Đã là mùa hè, hôm nay cô chỉ mặc áo thun trắng và áo khoác ghi-lê ngắn, giờ phút này bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cánh tay cô rất chặt, đến mức cô hơi đau.
Cái ôm bất ngờ này không những không buông ra mà còn siết càng chặt.
Cho đến khi cô hoàn toàn rơi vào lòng anh.
Từ bối rối ban đầu, Tống Sơ Tình dần nhận ra điều gì đó không bình thường, Chris đang ôm cô rất chặt, đến mức khiến cô khó thở, hơi thở phả vào cổ mỗi lúc một nóng.
Trong đầu cô rối bời, ngoài ba lúc nhỏ từng ôm cô ra, chưa từng có người đàn ông nào ôm cô như vậy.
Nhưng… anh hình như hơi kỳ lạ.
“Chris?” Cô khẽ gọi tên anh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Người đàn ông như bừng tỉnh khỏi giấc mộng vội vàng buông tay xoay người rời đi, che giấu ánh mắt đỏ ngầu và cảm xúc lần đầu tiên không thể kiềm chế.
“Monica, cô đưa cô ấy về giúp tôi.”
Monica nhìn theo bóng lưng anh vội vã rời đi, âm thầm cảm thán:
Chris, lần này anh tiêu thật rồi.