Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 38

Thẩm Tứ Niên cười khẽ, không phát ra tiếng.

Đúng vậy, anh ghen, điều này chẳng có gì là không thể thừa nhận.

Ghen với một cậu nhóc, từ tối qua đến giờ.

Nhưng không thể để lộ trước mặt cô, điều này thật sự quá trẻ con.

Anh phủ nhận: “Không có chuyện đó, nếu cậu ta thích em thì em phải xử lý cho rõ mối quan hệ này.”

Tống Sơ Tình nhất thời không hiểu nổi, bởi người này lúc này nét mặt vô cùng điềm tĩnh, câu nói cũng rất bình thản, như thể đang nói: Em đang yêu anh đấy, mau chóng xử lý sạch đống quan hệ rối ren kia đi.

Nhưng nói xong lại vội vàng buông cô ra rồi lên lầu, lời còn chưa nói rõ, giống như đang chạy trốn vậy.

Cô ngồi một mình dưới lầu hai phút, quyết định lên lầu hỏi cho rõ ràng.

Chiều nay cô đã nghĩ vẩn vơ đủ rồi, giờ anh lại cư xử kỳ lạ như thế, cô còn ngủ nổi không?

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, không thấy ai, trong phòng thay đồ có vài tiếng động lẻ tẻ.

Cô bước tới, nhưng vừa lại gần thì lập tức lấy tay che mắt rồi quay người đi, mặt đỏ ửng lên, Chris chỉ mặc mỗi qu.ần l.ót!!!

Cô nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể luống cuống trách móc: “Sao anh không mặc đồ?!”

Thẩm Tứ Niên thấy tai cô đỏ như sắp nhỏ máu, bật cười: “Là em đột nhiên xông vào mà.”

“…Ai mà biết anh…”

Anh mặc vào chiếc quần dài ở nhà rộng thùng thình, kéo cô gái đang xấu hổ vào lòng, nhẹ nhàng đẩy cô đến trước tủ quần áo, một tay ôm eo một tay đỡ đầu cô, cúi xuống hôn.

Nụ hôn dường như càng thêm mãnh liệt, anh tiến công từng bước, chẳng mấy chốc lưỡi đã lướt vào khoang miệng ướt át của cô, dây dưa quấn lấy nhau.

Tống Sơ Tình luống cuống tay chân muốn ôm anh như thường lệ nhưng vừa chạm vào làn da trần trụi không mặc áo thì lại giật nảy mình lùi ra.

Thẩm Tứ Niên nhận ra, anh kéo bàn tay luống cuống ấy đặt lên eo mình, kề môi nói khẽ, giọng khàn khàn: “Ôm anh.”

“Ưm…” Cô định nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì lại bị chặn mất.

Tống Sơ Tình khi cảm thấy môi bị đau mới xác định được, có vẻ anh đang thật sự không vui, vì công việc? Hay là vì sự ghen tuông đã phủ nhận trước đó?

Nhưng bất kể là vì lý do gì, nụ hôn lần này dữ dội hơn bao giờ hết, như thể anh thật sự muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Cô đưa tay đẩy ra nhưng tay vừa chống lên ngực anh, chạm phải da thịt liền lập tức rút về nhanh chóng.

Không gian khép kín, trong không khí và trong miệng đều là hơi thở nóng rực của anh truyền tới, tay anh bắt đầu không an phận đặt lên eo cô.

Tống Sơ Tình khẽ rên lên một tiếng, chân mềm nhũn, trượt xuống như một con cá.

Người đàn ông đỡ lấy cô, thuận tay bế ngang lên, từng bước một đi về phía chiếc giường lớn không xa.

Lưng chạm vào lớp chăn mềm ấm, cô gái hoảng loạn nói: “Không được…”

Thẩm Tứ Niên đè người xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười mờ ám: “Mới hôn một chút đã đứng không vững, đúng là vô dụng.”

“……”

“Yên tâm, anh không làm gì em đâu.”

Chẳng mấy chốc, Tống Sơ Tình cảm nhận sâu sắc câu “củi khô gặp lửa, châm nhẹ là cháy”, người đè trên người cô nóng rực cả cơ thể, nụ hôn mang đầy ha.m m.uốn không còn trong sáng nữa, thậm chí anh còn nghiêng đầu hôn sau tai cô.

Tống Sơ Tình khẽ run người, cắn môi không lên tiếng.

Thật ra đi đến bước này cũng chẳng có gì, cô là người trưởng thành có tâm sinh lý bình thường, họ là người yêu chính thức sau khi đã thỏa thuận, đã từng nắm tay, ôm ấp, hôn môi, giờ chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.

Cô hơi ngẩng đầu đưa tay chạm vào sau gáy anh, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc ngắn đen mượt.

Nhưng Thẩm Tứ Niên lại dừng lại, anh chống người lên, nhìn cô gái đã tràn đầy cảm xúc kia, nhận ra mình đã thất thố.

Chốc lát sau anh cúi đầu hôn nhẹ khóe môi cô, nén lại cơn sóng tình cuồn cuộn trong cơ thể, kiềm chế nói: “Đủ rồi.”

Tống Sơ Tình mở đôi mắt long lanh ngấn nước, đầu óc vẫn mơ màng, giọng nói cất lên mềm nhũn: “Thẩm Tứ Niên……”

“Anh đi tắm, lát nữa cùng ăn cơm.”

Người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, tấm lưng rộng hiện rõ từng dấu vết do cô căng thẳng để lại, từng vệt từng vệt như đang nhắc nhở chuyện vừa xảy ra.

Tiếng nước lách tách vang lên, Tống Sơ Tình lại đỏ mặt lần nữa.

……

Tống Sơ Tình cảm thấy chuyện Thẩm Tứ Niên biết ghen thực sự quá khó tin, nhưng người này lại giỏi che giấu đến mức khiến cô không thể đoán nổi.

Nhưng chính vì phát hiện này lại khiến cô hơi phấn khích, nôn nóng muốn xác nhận cho rõ.

Chris biết ghen! Thật là kinh ngạc biết bao!

Dù trong luận văn của giáo sư, cảm xúc chỉ chiếm một phần rất nhỏ nhưng nếu tách riêng ra thì chỉ riêng việc nghiên cứu Chris, một tổng giám đốc của VH biết ghen thì chắc cũng đủ viết thành hai bài luận.

Ăn cơm xong về nhà, đụng phải Diêu Bái Thu đang mặt nặng mày nhẹ cô lập tức xán lại: “Anh, em hỏi anh một chuyện.”

“Nói đi.”

Tống Sơ Tình ngồi xuống bên cạnh anh, cười hì hì: “Anh kinh nghiệm đầy mình, nói em nghe xem đàn ông các anh trong tình huống nào thì sẽ ghen?”

Kinh nghiệm đầy mình cái gì? Diêu Bái Thu thật sự có lúc muốn quăng cô em gái này ra biển cho cá mập ăn, anh lườm một cái: “Sao, Chris của em ghen rồi à?”

Giờ thì Diêu Bái Thu đã là liên minh cùng chiến tuyến, cô cũng không giấu, hạ giọng nói: “Em cảm thấy là vậy, nhưng anh ấy nói không có, mà biểu hiện thì lại hoàn toàn bình thường.”

“Là vì Tử Ngọc?”

“Hình như vậy.”

“Không có tiền đồ.” Câu này chẳng rõ đang nói ai, Diêu Bái Thu khoanh tay trước ngực, ra vẻ người từng trải: “Muốn biết thì dễ thôi, thử một chút là ra, trước mặt anh ta hẹn Tử Ngọc đi ăn cơm.” Nói xong còn đặc biệt chỉ tay vào mũi cô cảnh cáo thêm, “Hẹn giả thôi đấy, đừng có đi trêu chọc Tử Ngọc nữa.”

“Được rồi được rồi, em biết rồi, chỉ vậy thôi à? Còn cách nào khác không?”

Diêu Bái Thu cười thầm trong bụng, chỉ cần chiêu vừa rồi thôi cũng đủ khiến đối phương ăn không ngon ngủ không yên rồi, nhưng anh ấy không ngại để anh nếm thêm vài phen đau đầu nữa: “Chiêu vừa nãy còn khá nhẹ, không khéo mấy trò tình thú nhỏ của hai người còn gây họa cho người ngoài, hiệu quả nhất là em vào vai thụ động, cứ tha hồ thể hiện sức hút với người khác phái trước mặt anh ta, bày hết mấy bức thư tình em từng nhận ra, đảm bảo khiến anh ta mất ngủ mấy đêm liền.”

Tống Sơ Tình như bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Quả nhiên là anh trai em kinh nghiệm đầy mình, mấy năm nay chắc ghen không ít rồi nhỉ?”

Diêu Bái Thu trừng mắt: “Tống Sơ Tình!”

Tống Sơ Tình cười khúc khích, né bàn tay quỷ quái của anh ấy rồi lẻn lên lầu.

Diêu Bái Thu cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở đầy thiện ý: “Đừng chơi quá đà, không thì em tự chịu hậu quả đấy.”

Cô gái vừa đi lên lầu vừa giơ tay vẫy vẫy trong không trung: “Không đâu không đâu, anh yên tâm.”

Cô đại khái đã có ý tưởng, nhưng cụ thể sẽ làm thế nào thì vẫn chưa có kế hoạch rõ ràng, mà cơ hội thích hợp cũng chưa đến.

Tuy vậy, hôm sau đi làm cô vẫn cẩn thận trang điểm, mặc chiếc váy nhỏ xinh đẹp tinh tế, lớp trang điểm đậm hơn bình thường, đi đôi giày cao gót cao hơn, môi tô đỏ rực, vừa dịu dàng kiểu tiểu thư khuê các vừa quyến rũ muôn phần, không thua gì ngôi sao Hollywood.

9 giờ sáng gặp nhau ngoài văn phòng, ánh mắt Thẩm Tứ Niên quả nhiên dừng lại nơi cô.

Đợi không ai chú ý, Tống Sơ Tình chớp mắt với anh, không biết có giống “liếc mắt đưa tình” trong phim truyền hình không nhưng hiệu quả lại khá tốt, vừa ngồi xuống chỗ làm đã nhận được tin nhắn: [Hôm nay có hẹn à?]

Tống Sơ Tình: [Không mà, sao thế?]

Thẩm Tứ Niên: [Không có gì, tối nay ăn cùng nhau?]

Khóe môi Tống Sơ Tình cong lên: [Mai anh em phải rời San Francisco đến New York rồi, nên tối nay em ăn với anh ấy.]

Thẩm Tứ Niên: [Được.]

Cô đặt điện thoại xuống, liếc nhìn về phía cửa văn phòng tổng giám đốc, tưởng tượng ra vẻ mặt anh đang chau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

Cô bỗng nhiên rất thích trò chơi này.

Tống Sơ Tình cảm thấy vận may của mình đôi lúc cũng khá ổn, không có kế hoạch nhưng mà những lúc cần đến thì luôn có cơ hội.

Chiều muộn sắp tan làm, lễ tân mang tài liệu lên, lúc rời đi thuận miệng nói một câu kèm theo nụ cười ám muội: “Hanna, dưới lầu có người tặng hoa cho cô đấy.”

Trùng hợp làm sao, đúng lúc có người từ phòng tổng giám đốc đi ra, buổi chiều Noel nói Chris có một buổi tiệc xã giao đột xuất tối nay, chắc giờ đang chuẩn bị đi.

Tống Sơ Tình xác định anh đã nghe thấy, bởi vì bước chân người kia rõ ràng khựng lại, khẽ nâng mí mắt liếc nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt.

Nếu không có Diêu Bái Thu chỉ dẫn trước đó, giờ phút này chắc cô đã luống cuống bảo lễ tân vứt hoa đi rồi vội vàng giải thích với anh, nhưng bây giờ cô không còn là một con gà mờ trong tình yêu nữa rồi, bây giờ cô đã là một con gà mờ có quân sư chỉ dẫn!

Cô bình thản dời ánh mắt tránh né cái nhìn ấy, giả vờ tò mò hỏi: “Là ai vậy?”

Cô lễ tân cũng rất phối hợp và tinh tế: “Chúng tôi không quen, là một người đàn ông khá trẻ, à đúng rồi, lái Cullinan.”

Lái Cullinan? Tống Sơ Tình chợt nhớ ra, là Jack, người theo đuổi cô, là cái kiểu đuổi không đi lại còn hay ngẫu nhiên xuất hiện.

Lễ tân lại hỏi: “Cô muốn xuống lấy bây giờ không, hay đợi tan làm rồi mang đi luôn?”

Tống Sơ Tình không chút do dự: “Tôi đi xuống cùng cô.”

“Vậy đi thôi.”

Cô lễ tân đang tập trung trò chuyện, vừa quay người lại thì thấy gương mặt đen sì của Diêm Vương đang tiến đến gần, giật mình một phen, cô ấy vội vàng chào: “Chris.”

Thẩm Tứ Niên chỉ khẽ gật đầu lịch sự, lướt qua họ tiến về phía thang máy.

Hai người kia cũng đi theo sau.

Cô lễ tân như một mắc xích hoàn hảo của cuộc thử nghiệm, đi sát bên Tống Sơ Tình, dùng giọng vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy, thì thầm: “Hanna, cô lợi hại ghê, người đàn ông đó trông cũng không tệ, gia thế nhìn thôi là biết không đơn giản, là bạn trai cô à? Hay là người theo đuổi?”

Tống Sơ Tình cũng đáp nhỏ: “Không phải bạn trai đâu, Lily, đừng nói linh tinh.”

Lily: “Nhưng đây là lần thứ ba trong tháng rồi đấy nhỉ? Lần trước có phải anh chàng ở bộ phận quản lý rủi ro cũng tặng quà cho cô? À, cả ông chủ quán cà phê dưới lầu nữa, nhờ phúc cô mà mỗi lần đi cùng chúng tôi đều được uống cà phê giảm giá.”

“……”

“Hanna, vậy giờ cô không có bạn trai à? Cô thích kiểu đàn ông thế nào? Tôi giới thiệu cho cô nhé, tôi có anh họ làm phi công, đẹp trai ngời ngời lại ngầu lòi, cô chắc chắn sẽ thích, còn có một người bạn làm giáo sư ở Đại học S, kiểu người tri thức nho nhã đó cô thích không?”

Thang máy tổng giám đốc tới, “Đinh—”

Người đàn ông phía trước bước thẳng vào, sau đó quay người lại, ánh mắt âm u sâu thẳm ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đang quan sát anh, tim Tống Sơ Tình lập tức hụt một nhịp.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tống Sơ Tình cảm thấy…..trong mắt người đàn ông kia như ngấm đầy thuốc độc.

Xong đời rồi, hình như…..liều thuốc này hơi mạnh quá…

Xuống lầu, vừa ném bó hoa vào thùng rác, điện thoại đã bật ra một tin nhắn: [Bữa tiệc tối dự kiến kết thúc lúc 7 giờ rưỡi, đợi anh cùng đi ăn với anh trai em, anh còn có chút công việc muốn trao đổi với anh ấy.]

Tống Sơ Tình: [Vâng.]

Tiệc xã giao gì mà kết thúc đúng 7 rưỡi? Thật sự có việc cần bàn với Diêu Bái Thu?

Cô nhắn tin hỏi Diêu Bái Thu: [Anh ký hợp đồng với Chris xong chưa?]

Diêu Bái Thu: [Ký xong rồi, không ký xong thì sao anh được đi chứ.]

Tống Sơ Tình cầm điện thoại nhướn mày, ồ, đang… ghen rồi hả?

Chris đúng là đồ cứng miệng mà.

……

Nói là 7 rưỡi kết thúc, thế mà đúng 7 rưỡi anh đã có mặt ở nhà cô rồi.

Biệt thự nhỏ của cô không thể so với dinh thự lớn của anh nhưng lại ấm cúng vô cùng, phòng khách đầy cây xanh, hoa tươi, cả đống gấu bông nằm rải rác trên ghế sofa.

Tống Sơ Tình đích thân ra đón vị tổng giám đốc vĩ đại này, khoác tay anh, dịu dàng ngọt ngào hỏi: “Sớm vậy mà đã quay về rồi?”

Vị tổng giám đốc mặt vẫn lạnh như thường: “Ừ.”

“Nhưng Noel nói hôm nay anh ăn tối với ba Monica mà, về sớm thế có ổn không?”

Thẩm Tứ Niên rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh băng, không trả lời.

Vào đến phòng ăn, anh chủ động gật đầu với Diêu Bái Thu, mở lời luôn: “Tiểu Sơ nói ngày mai anh đi New York?”

Diêu Bái Thu chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ anh đang nghiêm túc nói về công việc, cũng đáp lại một cách nghiêm túc: “Đúng vậy, bên đó có chi nhánh, chi nhánh năm nay chuẩn bị lên sàn, tôi qua đó phụ trách kết nối.”

“Thiết kế chip?”

Diêu Bái Thu hơi ngạc nhiên: “Phải, anh có hứng thú?”

“Đương nhiên, nhưng ý tưởng của tôi chưa đủ chín muồi, cần cân nhắc thêm.”

Hai người một hỏi một đáp, nói chuyện rất hợp, Tống Sơ Tình thì ngơ ngác, không phải đang ghen sao?

Hóa ra… thật sự là bàn chuyện công việc…

Được thôi, vẫn là cô xem thường Chris rồi, người như anh sao có thể ghen tuông chứ? Trái tim chắc chắn còn cứng hơn đá.

Tống Sơ Tình chẳng còn tâm trạng nghe họ nói gì nữa, cầm đũa gảy gảy cơm trong bát.

Gảy, Chris là đồ đáng ghét.

Gảy, Chris là đồ xấu tính.

Gảy, Chris là đồ ngốc.

Thẩm Tứ Niên liếc nhìn cô gái đang cúi đầu lẩm bẩm bên cạnh, đuôi mắt khẽ cong lên.

Anh đưa tay xuống dưới bàn, vỗ nhẹ lên đùi cô.

Tống Sơ Tình cúi đầu nhìn, mấy giây sau mới không tình nguyện đưa tay trái cho anh nắm lấy.

Hai người họ vừa nói chuyện vừa ăn suốt hơn 20 phút, còn cô thì vừa ăn vừa bị nắm tay cũng ngần ấy thời gian.

Cuối cùng chịu hết nổi, cô bỏ đũa đứng lên giãy khỏi tay anh, “Em đi tắm, hai người cứ tiếp tục.”

Khi cái bóng nhỏ đang tức giận bước lên cầu thang, Thẩm Tứ Niên mới thu hồi ánh mắt vẫn luôn dõi theo, nói một câu: “Tôi lên xem cô ấy, có thời gian sẽ bàn kỹ hơn.” Vừa dứt lời đã lập tức đi theo.

“???” Diêu Bái Thu giờ mới ngộ ra, Chris, anh đang đùa tôi đấy à?

……

Chân dài vài bước là đuổi kịp chân ngắn.

Trước khi cô kịp đóng cửa anh đã kéo người giữ lại sau cánh cửa, khóa trái.

Cô gái ngước mắt trừng anh: “Làm gì vậy?”

Thẩm Tứ Niên khẽ cười, nâng gương mặt vẫn còn tô son quá đậm kia lên, trong mắt dần hiện rõ sắc dục.

Tống Sơ Tình vẫn còn hơi bực, đưa tay đẩy anh ra: “Thẩm Tứ Niên…”

Người đàn ông hơi thả lỏng, trán kề trán với cô, giọng trầm xuống:

“Người đàn ông lái Cullinan?”

“Người của bộ phận quản lý rủi ro?”

“Ông chủ quán cà phê dưới lầu?”

“Anh họ làm phi công?”

“Giáo sư Đại học S?”

“Hả?”

“Em thích ai trong số đó?”

Một tràng câu hỏi liên tiếp, đến cuối cùng đã thấp thoáng nghe ra lửa giận.

Tống Sơ Tình ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Em thích người làm phi công.”

“Phi công?”

“Ừm hửm.”

Người đàn ông hếch cằm, ánh mắt càng thêm tối, giây tiếp theo anh bế bổng cô lên đi về phía giường, cơ bắp nơi cánh tay nổi rõ, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Được, anh đưa em đi lái máy bay.”

Bình Luận (0)
Comment