Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 39

Lúc bị ném lên giường, cuối cùng thì Tống Sơ Tình cũng cảm thấy sợ hãi, cơ thể lùi về sau: “Anh làm gì vậy? Anh trai em còn đang ở dưới đó đấy!”

“Đã khóa rồi, không vào được.” Anh hoàn toàn không bận tâm, giữ lấy cô đè x.uống, những nụ hôn dày đặc và tỉ mỉ lập tức bịt kín môi cô, chặn đứng mọi phản kháng.

Càng lúc càng mạnh mẽ, đến mức môi cô gần như bị anh cắn rách.

Anh như thật sự muốn làm gì đó, tay từ vòng eo mảnh mai của cô trượt lên, chạm đến nơi phập phồng nơi ngực, dù cách lớp quần áo mỏng cũng có thể cảm nhận được độ nóng nơi lòng bàn tay.

Lực đạo vừa phải, không quá nhẹ cũng không quá mạnh khiến Tống Sơ Tình gần như mất đi lý trí.

Không khí như nổ tung, mọi hơi thở đều bị cướp đi.

Rất nhanh nơi cổ họng cô gái phát ra tiếng rên mềm mại, “Ưm… không được…”

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng giờ thật sự không được, cho dù không bận tâm đến Diêu Bái Thu cũng không được.

Cô đập vào ngực anh, tranh thủ lúc có thể thở thì khó khăn lên tiếng, “Thẩm Tứ Niên… không có cái đó…”

Người đàn ông sững lại, động tác dừng hẳn, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo.

Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Thẩm Tứ Niên đến nay Tống Sơ Tình mới thấy được vẻ bối rối, hoang mang trên gương mặt anh, tiếp đó là bất lực, anh lui ra sau một chút, ngồi dậy: “Em đúng là tra tấn anh mà.”

Sự hoảng loạn tan biến, cô gái không còn sợ nữa, khẽ cười trộm: “Là anh không đàng hoàng trước.”

Nếu không phải vì cái bao nhỏ đó thì vừa rồi người này chắc chắn đã thật sự định “ăn” cô luôn rồi, Tống Sơ Tình nheo đôi mắt to, cố chấp hỏi: “Thẩm Tứ Niên, có phải anh đang ghen không?”

Lần này anh trả lời: “Đúng.” Còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt nhất là em đừng đi gặp cái người anh họ lái máy bay gì đó nữa, anh sợ anh ta gặp tai nạn.”

Tống Sơ Tình nghe được câu trả lời vừa lòng, tâm trạng trở nên cực kỳ vui vẻ, cô ngồi dậy, lại như mọi khi thuận thế chui vào lòng anh, đối mặt nhau.

Nhưng vừa ngồi lên đã cảm thấy có gì đó khác lạ.

Cô gái ngẩn ra hai giây, khuôn mặt đỏ hồng vẫn chưa tan hết lại bừng đỏ thêm lần nữa, không dám nhúc nhích.

Người đàn ông lại rất bình tĩnh, như đang thưởng thức màn kịch vui, nhìn vẻ thay đổi của cô: “Thẹn gì chứ, chẳng phải tại em sao?”

“Em…”

“Em nói xem nên làm sao bây giờ?”

“Em đâu có biết làm sao.”

Thẩm Tứ Niên nhướng mày cười: “Lửa là do em châm, em dập đi.”

“Làm gì có ai như anh…”

Nhưng người trong lòng dường như thật sự đang nghĩ cách, đôi mày nhỏ nhíu rồi lại nhíu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, lí nhí nói: “Nhưng em không biết làm thật mà…”

Dù đã từng cùng Lý Khả Khả xem vài đoạn video không nên xem nhưng cô chưa từng tự tay làm, thật sự không biết, cô cũng đâu có năng khiếu mảng này.

Nhưng chắc cũng không quá khó đâu nhỉ…

Bên này Thẩm Tứ Niên sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới hiểu được ý câu kia, bật cười ra tiếng: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ… chắc cũng không khó? Em thật ra rất thông minh, học gì cũng nhanh, mẹ em nói hồi nhỏ em ham học hỏi lắm, em còn biết múa rối bóng nữa, anh biết múa rối bóng là gì…”

Thẩm Tứ Niên lại nghẹn họng, anh dâng lên chút tâm tư trêu chọc, ngắt lời cô khi cô bắt đầu nói lan man: “Làm thế nào?”

Tống Sơ Tình im miệng, đỏ mặt đưa tay phải ra, nắm lấy không khí, trượt lên trượt xuống: “Vậy này?”

Sau đó lại thêm tay trái: “Hay là dùng hai tay?”

“Hai tay có bị to quá không?”

“Phải dùng nhiều sức không?”

Ban đầu không có ý định thật sự chạm vào cô, lúc trước chỉ là vì cảm xúc dâng cao nhất thời không kiềm chế được, nhưng giờ từng câu hỏi ngây ngô này khiến mi tâm anh co rút, sự nóng bức vừa đè nén lại bùng lên.

Sao lại đáng yêu đến thế, rõ ràng là sợ hãi, căng thẳng mà lại vẫn mang vẻ ham học hỏi, trong sáng đến khiến người ta thương.

Anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cổ họng khẽ động.

Cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng, cô gái vẫn đang ngồi lên lần nữa bị làm cho sợ hãi, câu nói mềm nhẹ như mật lại nghẹn nơi cổ họng: “Anh…”

Sao lại còn to hơn nữa vậy!

Thẩm Tứ Niên nhịn xuống khát khao, mỉm cười:
“Thật sự muốn học sao?”

“……”

Không khí dần biến đổi, mùi hương thiếu nữ vốn thanh thuần trong phòng ngủ giờ lại ngọt ngào mê người, giống như ánh mắt ươn ướt của cô chủ nơi này.

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ đang dừng giữa không trung, dẫn xuống dưới, lại kéo tay còn lại xuống.

Thắt lưng “bộp” một tiếng, dây nịt được tháo ra.

“Không to.”

“Nhẹ chút.”

Tống Sơ Tình đầu óc hoàn toàn trống rỗng, hơi thở như ngừng lại vì chuyện sắp xảy ra.

Cho đến khi thật sự chạm vào—

Hừ, tên lừa đảo này! Không to sao phải dùng hai tay chứ!!

Vừa mới bắt đầu “học”, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Diêu Bái Thu lớn tiếng gọi: “Tiểu Sơ?”

Cả hai đều ngẩn ra, cô học sinh ham học vừa căng thẳng vừa giật mình siết mạnh khiến người đàn ông bên dưới khẽ rên một tiếng, cô vội buông tay, nhỏ giọng hoảng hốt: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi.”

Rồi cô lập tức đáp với phía ngoài: “Không sao đâu, em xuống liền!”

“Nhanh chút nhé.”

“Vâng vâng.”

Đợi tiếng bước chân rời đi Tống Sơ Tình hốt hoảng định bỏ chạy, nhưng còn chưa rời khỏi vòng tay anh đã bị kéo lại, giọng người đàn ông bất lực đến cùng cực, nghe kỹ lại mang chút trêu chọc: “Hanna, em làm việc gì cũng vô trách nhiệm thế à?”

“???”

“Một nhà quản lý giỏi phải biết chủ động gánh vác trách nhiệm và giải quyết vấn đề, chứ không phải né tránh nó.”

“…Anh đang đánh tráo khái niệm!”

“Đã làm thì không thể bỏ giữa chừng.”

“……”

Thẩm Tứ Niên nắm cằm cô, ngắm nhìn gương mặt vẫn đỏ ửng như ánh hoàng hôn rực rỡ nhất San Francisco, kiều diễm mê người.

“Anh không thích một cộng sự như vậy.” Anh dẫn đôi tay mềm yếu vô lực ấy xuống lần nữa, nắm lấy, rồi ghé sát tai cô, hạ thấp giọng: “Phải phạt.”

Tống Sơ Tình nuốt nước bọt.

Vừa hồi hộp vừa ngạc nhiên, Thẩm Tứ Niên lúc ph.át tì.nh như biến thành người khác, bá đạo, mạnh mẽ, khí thế hormone lan tràn khiến cô sắp ngộp thở.

Lại còn nhẹ nhàng dỗ dành, dùng tiếng Trung: “Tiếp tục đi, bé con.”

Tống Sơ Tình bị cách gọi này làm cho kinh ngạc thêm lần nữa, anh nói: “Anh nghe mẹ em gọi em như vậy, bé con.”

Người đàn ông cắn lấy tai cô, mê luyến m.út nhẹ phần thịt mềm phía sau tai, giọng trầm khàn pha lẫn h.am m.uốn khiến người ta rối loạn nhịp tim:
“Được không, bé con?”

“……”

……

Nửa tiếng sau, Thẩm Tứ Niên chỉnh tề xuống lầu.

Trên sofa, Diêu Bái Thu nheo mắt nhìn phía sau anh: “Tiểu Sơ đâu?”

“Đang tắm.”

Người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói và sắc mặt đều không để lộ chút dư vị nào: “Tâm trạng em ấy không tốt, tôi tốn chút thời gian dỗ dành, anh Diêu, chúng ta tiếp tục chứ?”

……

Hôm sau là thứ sáu, Tống Sơ Tình xin nghỉ nửa ngày đưa Diêu Bái Thu ra sân bay.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau, phía trước là tài xế và vệ sĩ.

Xe chạy được một lúc, Diêu Bái Thu quay đầu nhìn hai chiếc xe màu đen bám sát phía sau, ánh mắt cảnh giác: “Sao có xe đi theo?”

Tống Sơ Tình cũng quay lại nhìn một cái: “Là người do Thẩm Tứ Niên sắp xếp.”

Chuyện này anh từng nói với cô, ban đầu cô còn định từ chối nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, an toàn là trên hết.

Diêu Bái Thu khẽ nhếch môi: “Cũng biết làm việc đấy.”

Tiễn người xong, Tống Sơ Tình trực tiếp đến công ty làm việc.

Thẩm Tứ Niên không có ở công ty, chắc lại bận rộn với sự nghiệp lớn lao của anh rồi.

Hơn 12 giờ, cô đi ăn trưa với đồng nghiệp, mọi người nói chuyện thời sự gần đây.

Nhờ sự trợ lực của Chris, Webster dường như đã nắm chắc phần thắng, Tống Sơ Tình lại chẳng thấy đó là chuyện gì vui, đi càng xa, gánh vác càng nhiều.

Ăn gần xong, cô gửi tin nhắn cho anh: [Anh ăn chưa?]

Anh gần như trả lời ngay: [Nhớ anh à?]

“……”

Tống Sơ Tình bất lực úp điện thoại xuống bàn.

Nhưng lại bất chợt nhớ tới tối qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng mất kiểm soát.

Cô chỉ là một người mới biết yêu, sao chịu nổi kiểu tra tấn đó, cảm giác nơi bàn tay đến giờ vẫn chưa tan, vừa cứng vừa nóng.

Cảnh tượng ám muội liên tưởng theo càng khiến người ta khổ sở.

Cô 23 rồi! Không phải thiếu nữ mới lớn!

Tối qua gần như mất ngủ cả đêm, sáng nay phải dùng kem che khuyết điểm để giấu quầng thâm, càng đáng giận hơn là lúc trang điểm cô mới phát hiện anh còn để lại hai dấu hôn trên cổ, cô đành phải dùng phấn nền che lại.

Hai phút sau, không nhịn được nữa cô trả lời: [Ai mà nhớ anh!]

Thẩm Tứ Niên: [Hôm nay bận cả ngày, cuối tuần gặp nhé.]

Anh chắc đang bận, Tống Sơ Tình không trả lời nữa.

Ăn xong cô cùng Allison đi nhà thuốc, cô ấy đến kỳ nên phải mua tampon.

Tống Sơ Tình đứng đợi ở cửa.

Đợi một lúc, ánh mắt vô tình lia sang quầy hàng bên cạnh quầy thu ngân, thấy bày đủ loại bao cao su.

Cô sững người vài giây, suy nghĩ một lát rồi bước đến.

Nhân viên thu ngân là một phụ nữ da trắng mập mạp, cô ta lười biếng liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xem video ngắn.

Tống Sơ Tình liếc nhìn qua, đầu như muốn to ra.

Có quá nhiều loại, dày, mỏng, có gai, có gân, size lớn, size vừa, size nhỏ, nguyên bản, hương dâu tây…

Trời ơi, sao mà phức tạp thế!

“Hey! Làm gì thế!”

Allison đột nhiên xuất hiện phía sau, Tống Sơ Tình giật bắn mình vội xoay người, cố ra vẻ bình tĩnh: “À… không có gì cả…”

Nhưng Allison đã thấy rồi, che miệng cười trêu:
“Ai da, có chuyện nha.”

“……”

Tống Sơ Tình nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm hỏi cô ấy:
“Allison, lần đầu mua nên chọn loại nào thì tốt?”

Allison hào phóng chia sẻ kinh nghiệm: “Quan trọng nhất là xem hai người thích loại nào, bình thường các cậu dùng loại gì?”

“…Ặc, loại bình thường thôi, mình muốn thử khẩu vị mới.”

Allison liền đưa tay lấy một hộp: “Mình thích loại này, hương cam, có hạt, mình thấy rất ổn, cậu thử xem.”

Tống Sơ Tình chẳng hiểu gì cả, cô ấy nói sao thì cô làm vậy thôi.

Nhưng lúc cầm lên nhìn thấy trên bao bì ghi size “M”, cô hơi do dự, tuy nhiên không đổi lại mà nhanh tay lấy thêm một hộp size lớn hơn cùng loại ngay chỗ đó.

Thanh toán xong bỏ vào túi, trái tim đập thình thịch của Tống Sơ Tình mới dịu lại.

Rời khỏi nhà thuốc, Allison ghé sát hỏi đầy tò mò:
“Có bạn trai khi nào thế?”

“Ừm…..”

Từ vẻ lưỡng lự của cô Allison đoán: “Á há! Không phải bạn trai?! Hanna, cậu chơi bạo ghê nha.”

Tống Sơ Tình đành phải nói: “Là bạn trai.”

“Chậc chậc chậc.” Allison hạ thấp giọng: “Chuyện ấy thế nào?”

“……” Tống Sơ Tình lập tức nhớ lại cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập hôm qua, tai bắt đầu nóng lên, đẩy đầu cô ấy ra: “Thôi thôi, về làm việc đi.”

……

Chiều tan làm, Allison hỏi cô có muốn đi chơi không, nói là có một buổi tiệc riêng tư ở bãi biển.

Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Tứ Niên có công việc, một mình ở nhà cũng chán, mà dạo gần đây quả thực cô cũng ít ra ngoài nên vui vẻ đồng ý.

Allison cùng cô về nhà để cô thay đồ, thay đồ xong vừa xuống lầu thì thấy một người đang đi vòng quanh trong phòng khách, ánh mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ Patek Philippe trên bàn trà bên ghế sofa: “Ơ, Hanna, sao trông cái này giống của Chris quá vậy?”

Là của anh, lần trước tới ăn cơm quên mang về.

Tống Sơ Tình bình tĩnh cầm lấy chiếc đồng hồ: “Không phải, của mình.”

Allison nghĩ lại chiếc Rolls-Royce mà cô vừa ngồi, bây giờ nhìn thấy cái đồng hồ hàng nghìn vạn cũng không còn thấy kỳ quặc nữa.

Cô ấy dời sự chú ý về cô gái trước mắt, vừa nhìn đã nhíu mày: “Cậu mặc nhạt nhẽo quá đấy Hanna, tụi mình đi biển mà! Không được không được không được!”

Tống Sơ Tình cúi đầu nhìn lại bản thân, một chiếc đầm trắng trễ vai, phần đuôi váy thiết kế dáng đuôi cá thanh nhã, lưng áo bán xuyên thấu, không tính là quá nhàm chán mà?

Nhưng Allison thì vẫn thấy không ổn, đẩy cô lên lầu: “Phải mặc màu đỏ! Màu đỏ rực rỡ nhất mới xứng với cậu, người xinh đẹp nhất!”

Tống Sơ Tình bất đắc dĩ chiều theo, cô thay một chiếc váy đỏ, thả mái tóc xoăn đen từng được búi lên.

Lúc này Allison mới hài lòng: “Đẹp quá đi! Tối nay nhất định cậu sẽ là tâm điểm!”

Khi đến nơi tổ chức tiệc, San Francisco đã chìm trong ánh chiều tà xanh dịu, cả bãi biển riêng tư mờ ảo như mộng, sóng vỗ rì rào khiến người ta cảm thấy thư thái.

Dù từng ngắm qua rất nhiều cảnh đẹp trên thế giới, Tống Sơ Tình vẫn không khỏi sững sờ, cô không kìm được chụp một bức ảnh gửi cho anh.

Gửi xong thì hơi khựng lại rồi khẽ nở nụ cười, trước kia cô toàn chia sẻ đồ ăn cảnh đẹp với Khả Khả, Vãn Âm và mẹ, không ngờ bây giờ lại đổi thành một người khác.

Cảm thấy hơi áy náy cô vội gửi thêm cho bạn thân và mẹ.

Đi vào trong, Allison giới thiệu sơ lược về buổi tiệc, buổi tiệc này không có chủ đề cụ thể, chỉ là một buổi tiệc xã giao do bạn bè tụ họp để chào đón cuối tuần, Allison giao thiệp rộng, nơi nào cũng thấy mặt cô ấy.

Tóm lại tiệc buổi rất thoải mái, bạn có thể không làm gì, hoặc làm quen với bất kỳ ai bạn muốn.

Allison giới thiệu cô với nhóm bạn của mình, Tống Sơ Tình thân thiện hòa nhập vào nhóm nhỏ.

Nhưng mấy cô gái kia bàn tán những chuyện không hợp gu cô, nên một lúc sau cô thấy hơi chán, nói với Allison một tiếng rồi định ra ngoài nằm trên ghế dài thư giãn với gió biển.

Lúc đi ngang khu ghế sofa VIP cô bất ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay cầm điếu xì gà cháy dở, chân bắt chéo đầy kiêu ngạo.

Người bên cạnh nói gì anh ta cũng chỉ hờ hững đáp lời, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, ánh mắt kiêu bạc bất kham.

Dường như có thần giao cách cảm, Thẩm Tứ Niên chợt ngẩng mắt nhìn lên.

Ánh mắt chạm nhau, Tống Sơ Tình chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục bước ra ngoài.

Chưa được bao lâu, phía sau có người đi theo kéo tay cô lại, dẫn đến một nơi vắng người.

Anh áp sát, giọng nói trầm khàn pha mùi thuốc lá:
“Sao em lại ở đây?”

Tống Sơ Tình không thích mùi thuốc lá, ba và anh trai cô hay Tử Ngọc cũng chưa từng hút thuốc, cô nhíu mày đẩy anh ra: “Anh đừng đứng gần em quá.”

Thẩm Tứ Niên đoán ra: “Em không thích à?”

“Không thích.”

“Vậy sau này anh không hút nữa.”

“Ừm.”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú, cô hơi ngại nhưng không tránh né, cằm khẽ nâng: “Anh nhìn gì vậy?”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên đầy tình ý: “Rất đẹp.”

Chiếc váy đỏ quyến rũ, chất vải bó sát tôn lên đường cong, chú thỏ nhỏ biến thành hồ ly gợi cảm khiến người ta không thể rời mắt.

Đôi mắt đen trong veo của Tống Sơ Tình ánh lên sự kiêu hãnh: “Biết thế là tốt.”

Anh khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không đầy một vòng tay:
“Em đi một mình à?”

“Không, em đi với Allison, cô ấy đang trong kia, em ra ngoài dạo một chút.” Cô hừ nhẹ, “Cái anh gọi là xã giao chính là mấy chỗ này á? Em thấy chẳng đàng hoàng chút nào.”

Nếu nhớ không lầm thì lúc nãy có mấy cô gái dáng chuẩn eo thon ngồi cùng anh, ánh mắt còn muốn nuốt chửng anh nữa kìa.

Anh lại cười: “Có muốn vào chào hỏi không? Đi cùng anh.”

“Không muốn.” Tống Sơ Tình giãy ra: “Thôi được rồi, anh đi lo việc đi, em đi dạo một mình.”

“Ừ.” Thẩm Tứ Niên hỏi câu cuối: “Paul đâu?”

Paul là vệ sĩ của cô. “Anh ấy đợi em ngoài kia.”

“Chú ý an toàn nhé.”

“Biết rồi mà.”

Tách nhau ra, Tống Sơ Tình tìm một chiếc ghế dài trống rồi nằm xuống.

Thời tiết San Francisco lúc này là dễ chịu nhất, không lạnh không nóng, gió biển nhẹ nhàng thổi qua khiến người ta thư thái đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Phục vụ mang tới ly champagne, rượu ngon cảnh đẹp, cả cơ thể lẫn tinh thần đều thả lỏng.

Giữa chừng Allison ra ngồi cùng cô vài phút rồi lại đi tìm mấy cô bạn của mình.

Allison vừa rời đi, ghế xung quanh cô dần có người nằm xuống, có cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Tiệc xã giao thì dĩ nhiên là để giao lưu.

Cô lịch sự đáp lời, ai có thể trò chuyện thì cô trò chuyện, ai có ý định vượt giới hạn thì cô từ chối nhẹ nhàng, ai muốn tiến thêm bước nữa thì cô dùng lý do đã có bạn trai để từ chối.

Cứ thế nằm nghỉ thoải mái khoảng một tiếng thì có người đến gần: “Cô Hanna, Chris nói đang đợi cô ở ngoài.”

Đã gặp nhau ở đây thì tất nhiên sẽ cùng anh rời đi, Tống Sơ Tình không nghi ngờ gì: “Anh ấy xong việc rồi à?”

“Vâng, Chris vừa kết thúc.”

“Được.”

Cô nhắn tin cho Allison nói mình phải về rồi theo người phục vụ rời đi.

Ra tới cửa, chiếc xe của nhà cô vốn đậu bên cạnh đã không thấy đâu, cô đoán có thể ở đây không được đậu xe nên tài xế và vệ sĩ đã lái xe đi chỗ khác.

Trước mặt là chiếc Bentley đen quen thuộc, người phục vụ mở cửa sau: “Cô Hanna, mời lên xe.”

Trong xe không có ai, chắc Thẩm Tứ Niên chưa ra, Tống Sơ Tình vén váy chuẩn bị lên xe thì ánh mắt vô tình lướt qua mép cửa xe, thân người chợt khựng lại.

Có bụi.

Chris là người rất cầu toàn trong sinh hoạt, có mấy người giúp việc và đầu bếp phục vụ, từng chiếc xe đều được lau dọn hàng ngày, cô chưa từng thấy một hạt bụi nào trên xe anh.

Không có ngoại lệ, chuyện xe bị dời đi hay anh chưa đi ra đều có thể xảy ra nhưng việc xe dính bụi là hoàn toàn không thể.

Tống Sơ Tình bắt đầu nghi ngờ, lùi về sau, nhưng ngay lập tức có người từ phía sau đẩy mạnh cô lên xe, cửa xe đóng sầm lại, xe lập tức chuyển bánh không cho cô phản ứng gì.

Cô bật dậy, người đàn ông ngồi ghế phụ lập tức đưa ra một chiếc khăn ướt định bịt miệng cô.

May mà phía sau rộng rãi và không có người, cô có không gian để tránh né.

Vừa phản kháng vừa đưa tay mò vào túi xách tìm điện thoại, mò được rồi cô ấn giữ nút âm lượng, đây là nút khẩn cấp của cô, sẽ báo cho Kỷ Phục Tây, Tống Đàn và dì Mạnh, điện thoại có định vị, hôm nay cô còn đeo đôi bông tai nhỏ có định vị.

Cô nghiêm giọng hỏi: “Các người là ai? Muốn làm gì?”

Không ai trả lời, người đàn ông phía trước không thể khống chế được nữa tháo dây an toàn muốn nhảy sang ghế sau.

Tống Sơ Tình nhanh chóng đánh giá tình hình rồi hơi ngồi thẳng dậy, dồn lực, đợi hắn vừa tới gần cô lập tức giơ cùi chỏ đánh vào cổ hắn, chân cũng đá mạnh vào chỗ hiểm.

Cú đánh khiến hắn phân tâm không kịp chú ý phần dưới, cô đã đá trúng.

Người đàn ông đau đớn rên khẽ nhưng ý chí mạnh mẽ khiến hắn gồng lên, vẫn cố chế ngự cô.

Tài xế quát to: “Sean, sao rồi?!”

Người bị gọi là Sean nghiến răng: “Con nhỏ này khó trị vãi.”

Dù đánh trúng chỗ hiểm nhưng sức đàn ông cao to vẫn hơn cô quá nhiều, Tống Sơ Tình dồn hết sức chống trả, kéo dài thời gian chờ cứu viện.

Xe lảo đảo, tài xế vất vả điều khiển quát lớn: “Mau lên!”

Sean túm được điện thoại rơi khỏi túi, lập tức ném ra ngoài cửa sổ.

Tống Sơ Tình không thể phản kháng nữa, tên to con dùng cả tay lẫn chân đè cô xuống, khăn ướt áp lên mặt.

Đúng lúc này xe chao đảo mạnh một cái nghiêng sang trái, cô và tên Sean bị hất về bên phải.

Không gian kín vang lên tiếng phanh gấp và còi xe chói tai.

Tài xế như thấy gì đó phía trước hét lên trong hoảng loạn: “Sean!!”

Chiếc xe bị ép phải dừng lại—

Tống Sơ Tình bị quán tính đẩy về phía trước va mạnh vào ghế, choáng váng hoa cả mắt.

Có người mở cửa ghế lái khống chế tài xế.

Cửa sau cũng bị kéo mạnh ra.

Qua khe hở dưới thân Sean cô nhìn thấy Thẩm Tứ Niên.

Sắc mặt anh bình tĩnh, âm trầm, không chút hoảng loạn.

Toàn thân lại toát ra hơi thở của giông bão, như ác ma sắp giáng xuống.

Tên Sean định bắt cô làm con tin, một tay siết cổ cô một tay rút súng chĩa vào cô, gằn giọng: “Chris, đừng nhúc nhích!”

Tống Sơ Tình nghẹt thở.

Thẩm Tứ Niên chau mày, vung tay, trong tay cũng là một khẩu súng, lạnh lẽo chắc nịch, anh nhắm thẳng vào trán tên kia nhưng chỉ chần chừ nửa giây rồi dời hướng bắn thẳng vào tay hắn đang cầm súng.

“Đoàng—”

Chỉ trong một hai giây máu bắn tung tóe văng lên mặt cô gái vẫn đang bình tĩnh, khẩu súng rơi xuống đập vào đùi cô.

Tống Sơ Tình giờ chẳng còn cảm giác gì chỉ dán mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống.

Rất xa lạ, nhưng có lẽ đây mới là Thẩm Tứ Niên thật sự.

Sean bị trúng đạn vẫn cố vùng vẫy nhưng vừa cử động lập tức bị người phía ghế lái dùng súng dí vào đầu, không dám nhúc nhích nữa.

Hắn bị kéo đi.

Thẩm Tứ Niên bước tới dùng áo vest phủ lên váy đỏ hỗn độn của cô, sắc mặt vẫn lạnh lẽo nhưng bàn tay lau máu trên mặt cô lại dịu dàng đến lạ.

Cô ngẩng mặt nhìn anh không nói lời nào.

Cảm giác sợ hãi bị dồn nén giờ mới ào ạt ập tới, mắt cô lập tức đỏ hoe.

Cho đến khi được anh ôm chặt vào lòng, mùi bạc hà quen thuộc trên người anh lấn át mùi máu tanh, hơi thở căng cứng của cô mới được thả lỏng.

Bình Luận (0)
Comment