Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 40

Sau khi về đến nhà Tống Sơ Tình tắm trước.

Vừa bước ra dì Mạnh đã đứng chờ ngay trước cửa, Tống Sơ Tình vừa lau tóc vừa hỏi: “Dì Mạnh, anh ấy đâu rồi?”

“Cậu Thẩm ở dưới lầu.”

Cô gật đầu, đi sấy tóc, dì Mạnh theo sát nói thêm: “Ông chủ bảo con gọi điện cho ông ấy.”

“Dạ.”

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu sấy tóc thì điện thoại của Kỷ Phục Tây đã gọi đến, Tống Sơ Tình chuẩn bị sẵn tâm lý bị truy hỏi, ai ngờ câu đầu tiên lại là:
“Có bị thương không? Đừng sợ, không sao rồi.” Giọng nói dịu dàng đến lạ thường.

Tống Sơ Tình mắt lập tức cay xè: “Con không sao đâu ba ơi.”

“Bái Thu đang đến đó, mấy ngày tới con đừng ra ngoài.”

“Dạ, con không ra ngoài đâu, anh ấy không cần đến, con sẽ liên lạc với anh sau.”

“Mẹ con cũng lo lắm, lát nữa gọi cho mẹ nhé.”

“Dạ.”

Im lặng mấy giây Kỷ Phục Tây bất ngờ hỏi: “Bạn trai con là Chris Lauren?”

“Dạ.” Chuyện lần này lớn như vậy cũng không giấu nổi nữa.

Đầu dây bên kia im lặng gần nửa phút, sau đó là một tiếng thở dài thật sâu: “Ba biết rồi.” Ông lại hỏi: “Khi nào con về?”

Tống Sơ Tình hiểu ông đang ám chỉ điều gì, cô ngồi xuống giường nhìn chằm chằm cửa ra vào, hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: “Tháng sau con viết xong luận văn là có thể về, thực tập tốt nghiệp cũng hoàn thành rồi, sau đó quay lại đây bảo vệ, rồi còn lễ tốt nghiệp nữa.”

“Được, vậy tháng sau về.”

Cuộc gọi kết thúc như vậy, Tống Sơ Tình cầm điện thoại ngồi yên một lúc lâu.

Lúc xuống lầu, Thẩm Tứ Niên đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện, nghe tiếng động liền quay đầu lại, nói mấy câu rồi cúp máy.

Tống Sơ Tình đi đến dựa vào lòng anh.

Thẩm Tứ Niên đưa tay xoa mái tóc còn ướt của cô, ra hiệu cho dì Mạnh lấy máy sấy rồi bế cô ngồi lên sofa.

Tư thế quen thuộc, Tống Sơ Tình ngoan ngoãn ngồi để anh sấy tóc.

Máy sấy là loại không ồn, cô cười nhẹ: “Lần đầu anh sấy tóc cho em đấy.”

“Ừ.”

“Nhiệt hơi cao một chút.”

Thẩm Tứ Niên điều chỉnh lại, tay tiếp tục luồn vào mái tóc mềm mại của cô.

Đợi gần khô cô mới hỏi: “Là ai làm vậy?”

“Đối thủ cạnh tranh của Webster, họ định làm một trận liều mạng cuối cùng.”

“Giải quyết rồi chứ?”

“Giải quyết rồi, cuộc bầu cử kết thúc cuối tháng này, trước lúc đó em không được đến những nơi khác, nếu phải đến trường hay công ty thì phải luôn phải có người đi cùng.”

“Ừ, em đói quá.” Tống Sơ Tình ngồi dậy, hướng về phía bếp gọi lớn: “Dì Mạnh, con đói lắm rồi.”

Dì Mạnh: “Nấu xong rồi, lại ăn đi.”

Trong lúc ăn Tống Sơ Tình nói chuyện với anh không mấy liền mạch, giữa chừng còn gọi cho mẹ và Diêu Bái Thu, nhưng vì anh vẫn ngồi đối diện nên cô không tiện nói nhiều.

Ăn xong Tống Sơ Tình đặt đũa xuống, mím môi nhỏ giọng hỏi: “Anh định về à?”

“Không, ngày mai em chuyển đến chỗ anh ở, bên đó hệ thống an ninh chặt chẽ hơn.”

“Được.” Cô mỉm cười: “Vậy giờ anh ở đâu? Tầng một hay tầng hai đều có phòng cho khách, nhưng mà… anh có mang quần áo không? Gọi Richard đem qua nhé?”

“Đem qua rồi.”

“Mau thế? Được thôi, vậy anh đi tắm đi, em lên ngủ trước nhé.”

Thẩm Tứ Niên nhìn nụ cười của cô, trong lòng lặng thinh.

Đợi cô lên lầu anh vào tắm sơ rồi lên gõ cửa phòng ngủ chính tầng hai.

“Vào đi.”

Thẩm Tứ Niên đẩy cửa: “Em chưa ngủ à?”

“Chưa đâu.” Cô gái nhỏ trên giường ló đầu ra: “Em không ngủ được, Thẩm Tứ Niên, anh biết kể chuyện cổ tích không? Kể chuyện cho em nghe đi.”

“Được.”

Anh kéo ghế ngồi cạnh giường.

Tống Sơ Tình vỗ vỗ gối của mình, cười ngọt ngào:
“Lên đây ngồi đi, ba em hồi nhỏ toàn bế em kể chuyện đó.”

Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo ngồi lên giường, Tống Sơ Tình kéo tay anh vòng qua vai mình rồi dựa sát vào lòng anh: “Rồi, bắt đầu đi.”

Rõ ràng Thẩm Tứ Niên chưa từng kể truyện nhưng lại rất biết cách kể, giọng đều đều vang lên: “Ngày xửa ngày xưa, trong rừng có một con thỏ nhỏ……”

Tống Sơ Tình kinh ngạc: “Anh không cần nhìn điện thoại à?”

“Không.”

“Woa, giỏi ghê, ba em ngốc lắm, mỗi lần kể chuyện đều phải xem điện thoại hoặc truyện.”

“Ba em ngốc hả?” Anh bật cười, người ngốc mà điều hành cả một tập đoàn lớn sao? Lúc gọi điện còn sắc bén lắm mà.

“Đúng rồi, ngốc lắm luôn, sau này có cơ hội gặp anh sẽ biết.”

Nụ cười trên môi Thẩm Tứ Niên dần nhạt đi, tiếp tục kể chuyện: “Thỏ con ngơ ngác bước vào một thế giới mới, thế giới đó hoàn toàn khác ngôi nhà cũ của nó, ở đây có những con vật rất kỳ lạ, có sừng dài, có cánh, mắt màu xanh lam……”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu nhìn: “Là con gì vậy?”

“Anh không biết, anh bịa mà.”

“Vậy trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy.”

“Ừm.”

Hai ánh mắt giao nhau, căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ ấm áp, yên tĩnh đến mức ánh mắt cũng mang theo tâm tình.

Tống Sơ Tình cắn môi, nhỏ giọng gọi: “Thẩm Tứ Niên, em không muốn nghe kể truyện nữa.”

“Vậy ngủ nhé?”

“Không muốn.”

Cô như đã quyết điều gì đó, ngẩng đầu hôn anh.

Hôn nhau đối với họ đã quá quen, chuyện thân mật hơn cũng từng trải qua, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng.

Anh lại không tiếp nhận, nhẹ nhàng tránh đi, giọng trầm ổn: “Tiểu Sơ.”

Tống Sơ Tình ánh mắt kiên định: “Em muốn mà.”

Anh vẫn do dự: “Chưa chuẩn bị.”

“Chuẩn bị rồi, hôm nay em với Allison đi mua rồi, trong túi trên sofa ấy, anh đi lấy đi.”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên tối lại, dưới sự kiên trì của cô anh đứng dậy lấy túi đặt ở sofa cuối giường, móc ra hai hộp bao cao su chưa mở.

Thấy rõ bao bì anh bật cười: “Cái này là?”

Tống Sơ Tình lúc này mới đỏ mặt, giọng nhỏ nhẹ: “Anh không thích à?”

Thẩm Tứ Niên nhếch môi cười: “Thích.”

Không nói thêm gì anh nâng mặt cô lên hôn, dịu dàng như đang nâng niu báu vật.

Nụ hôn nóng ấm mang theo hơi thở thanh mát của anh.

Tống Sơ Tình hơi hé môi, lưỡi chạm nhau.

Không khí dần trở nên nóng bỏng.

Nụ hôn theo h.am mu.ốn biến đổi, anh hôn càng sâu cô cũng nhiệt tình đáp lại.

Nỗi sợ hãi, hoảng loạn, lo lắng trong đêm dường như đều trút hết trong khoảnh khắc này, cả hai đều khao khát hòa vào nhau.

Cảm giác đau nhói khiến Tống Sơ Tình căng cứng bàn chân, mồ hôi toát ra trán.

Người đàn ông phát hiện, ghé xuống hỏi: “Đau à?”

Đau, rất đau, đau đến xé lòng.

Tống Sơ Tình cắn chặt môi dưới, móng tay bấu chặt vào lưng anh: “Không đau.”

Sao mà không đau cho được? Thẩm Tứ Niên cúi đầu hôn cô, muốn giúp cô thả lỏng.

Nhưng vẫn không thuận lợi, cô đau đến rơi nước mắt, lòng anh mềm như nước hôn đi nước mắt nơi khóe mắt cô, rút ra.

Tống Sơ Tình cảm nhận được vội vàng giữ anh lại, mắt ướt long lanh: “Đừng mà…..”

Anh dịu dàng dỗ cô: “Lần sau nhé.”

“Không, bây giờ.” Cô gái kiên quyết, giọng hờn dỗi nhè nhẹ nhưng không còn sức lực: “Anh không được phải không?”

Thẩm Tứ Niên bật cười bất lực, tiếp tục thử lại.

Lần hai……

Lần ba……

Lần bốn……

Cuối cùng họ cũng hòa hợp, Tống Sơ Tình cũng bắt đầu cảm nhận được kh.oái cả.m.

Cô bám chặt vai anh, giữa từng cơn sóng đắm chìm.

……

Chỉ một lần thôi, anh muốn bế cô đi tắm nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm, không chịu.

Dọn dẹp sơ rồi trở lại, đợi thêm một lát, nửa bên giường lõm xuống, cô ôm lấy anh qua lớp chăn.

Người đàn ông vươn tay ôm chặt cô vào lòng, hôn trán: “Ngủ nhé?”

Không muốn ngủ, cũng không ngủ được, cảm xúc phức tạp, lần đầu làm chuyện đó rất hoàn mỹ nhưng vẫn không thể che lấp nỗi sợ khi bị súng kề tai.

Cô muốn nói chuyện, có rất nhiều điều muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, cô đành gật đầu: “Ừm, chúc ngủ ngon.”

Vừa nhắm mắt, cảnh tượng trong đêm lại hiện lên như một thước phim tua lại, tiếng súng như muốn phá màng tai không ngừng vang vọng.

Cô run rẩy.

Sau lưng lập tức có bàn tay vỗ về an ủi dịu dàng: “Đừng sợ.”

Sợ chứ, cô đâu phải thần tiên, lần đầu bị bắt cóc, lần đầu bị họng súng lạnh lẽo dí sát, người đó suýt chết trước mặt cô.

Nếu anh đến muộn chút nữa có lẽ người chết chính là cô.

Cô hít sâu, biết mình cần được hỗ trợ tâm lý: “Thẩm Tứ Niên.”

Anh đáp: “Anh đây.”

“Em sợ lắm, tên đó khỏe quá, em đánh không lại,em sợ anh chẳng biết gì còn đang tham gia tiệc, em sợ ba em đến không kịp, em sợ chúng đạt được hay không đạt được mục đích thì cuối cùng vẫn giết em.”

Tống Sơ Tình nói đứt quãng: “Em không muốn chết, em còn chưa sống đủ, Thẩm Tứ Niên, em sợ lắm, em sợ không được gặp ba mẹ, bạn bè, và cả anh nữa.”

“Bây giờ cũng chẳng khá hơn, nhắm mắt lại là em lại thấy cảnh trong xe, em biết em an toàn rồi, em biết chỉ là tai nạn nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ.”

“Phải làm sao đây……em không ngủ được, em không dám ngủ……” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mang theo tiếng khóc.

Thẩm Tứ Niên không biết an ủi sao cho đúng, trong lòng đầy áy náy chỉ có thể không ngừng xin lỗi và cam đoan: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

Anh hôn lên tóc cô, dịu dàng dỗ: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta rất an toàn, anh ở bên em, ngoài kia cũng có người bảo vệ, kẻ xấu đã bị trừng trị.”

“Nào, làm theo anh nhé.” Thẩm Tứ Niên hướng dẫn cô: “Hít vào—— thở ra—— hít vào——”

“Thả lỏng người, ôm lấy anh.”

Tống Sơ Tình ngoan ngoãn làm theo, thả lỏng cơ thể ôm chặt anh, cảm nhận sự an toàn nơi anh.

“Hít vào thật sâu, rồi từ từ thở ra——”

“Đúng rồi, giỏi lắm.”

Giọng anh nhẹ nhàng bên tai dần dẹp đi nỗi sợ trong lòng cô, cô nhắm mắt lại cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Nửa tiếng sau, người trong lòng thở đều đều, Thẩm Tứ Niên cúi đầu hôn trán cô, định nhẹ nhàng rời đi để xử lý công việc.

Vừa động đậy cô liền nắm chặt anh, khẽ gọi: “Ưm…..đừng đi……”

“Anh không đi.” Anh không dám nhúc nhích nữa, đợi một lúc mới với tay lấy điện thoại, chỉnh độ sáng về mức thấp nhất.

……

Sáng hôm sau, người đàn ông bên cạnh vẫn còn ở đó, Tống Sơ Tình ngủ không sâu, hình như mơ rất nhiều nhưng lại không nhớ rõ nội dung, vừa mở mắt ra đầu óc vẫn còn nặng trĩu.

Cô hoàn toàn tỉnh táo, cử động cơ thể một chút, cơn đau nơi dưới thân nhắc nhở cô đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bị bắt cóc suýt mất mạng, bọn họ đã làm chuyện đó, anh vẫn còn nằm bên cạnh cô.

Cảm xúc trong mắt cô thay đổi theo dòng suy nghĩ, từ kinh hoảng chuyển sang e thẹn vui vẻ, cuối cùng như nhớ ra gì đó, nụ cười nhạt dần.

Tống Sơ Tình đưa tay vuốt theo đường nét góc cạnh trên mặt anh, âm thầm cảm thán, sao lại có người đẹp trai đến thế? Làm việc cũng ngầu, chơi bóng cũng ngầu, uống rượu hút thuốc cũng ngầu, cầm súng cũng ngầu, ngay cả ngủ cũng ngầu như vậy.

Còn nữa…..đêm qua…..những giọt mồ hôi nóng bỏng rơi trên người cô thấm vào tận tim, mang lại cho cô một cảm giác kí.ch thíc.h chưa từng có, nhảy dù hay bungee cũng không thể bằng.

Anh thật lợi hại, Chris, anh học từ đâu ra vậy? Có phải xem phim con heo nhiều quá không?

Đang ngẩn ngơ thì người đàn ông mở mắt, ánh mắt giao nhau, ngón tay Tống Sơ Tình đang chạm đúng bên môi anh.

Cô nheo mắt cười, cúi đầu hôn nhẹ: “Chào buổi sáng, Chris.”

“Chào buổi sáng.” Thẩm Tứ Niên luồn tay qua chăn ôm eo cô kéo vào lòng, giọng trầm khàn đặc trưng vào buổi sáng: “Ngủ ngon không?”

“Không hẳn nhưng cũng không tệ.”

Thẩm Tứ Niên vén tóc rối bên trán cô: “Còn sợ không?”

“Bây giờ thì không.”

“Lát nữa anh đưa em đi một nơi.”

“Đi đâu?”

“Sân bắn, ngài Murphy có một căn cứ quân sự.”

Tống Sơ Tình hiểu ý, gật đầu: “Ừm.”

Cô lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thẩm Tứ Niên xoay người nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường: “Chín rưỡi.”

“Chín rưỡi rồi? Anh không đi làm à?”

“Hôm nay là thứ bảy.”

“À đúng rồi, em quên mất.”

Thẩm Tứ Niên hôn lên mặt cô, dịu dàng nói: “Dậy thôi, hôm nay chúng ta chuyển nhà.”

“Được.”

Anh vén chăn xuống giường, Tống Sơ Tình ngồi dậy dang tay làm nũng: “Ôm em đi rửa mặt.”

Người đàn ông ngoái đầu: “Hửm?”

Cô gái giọng ngọt lịm: “Ai da nhanh lên đi mà, em bị anh vắt kiệt rồi, không đi nổi, anh phải chịu trách nhiệm chứ.”

Anh bật cười bế cô vào nhà tắm.

Tống Sơ Tình như con kangaroo dính vào lòng anh, đầu nhỏ chôn trong hõm vai.

Cô nhắm mắt, lòng thầm thở dài, ba tháng, đã gần hai tháng trôi qua rồi, thời gian sao mà trôi nhanh thế chứ.

Bình Luận (0)
Comment