Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 41

Ăn sáng xong cô dặn dì Mạnh thu dọn đồ đạc để chuyển nhà.

Dì Mạnh lúc này cũng sợ hết hồn, chẳng hỏi han gì chỉ làm theo.

Richard sắp xếp người đến giúp, chưa đến trưa đã dọn xong toàn bộ hành lý.

Tống Sơ Tình cùng anh đi trước.

Vừa bước vào căn phòng ngủ chính rộng hơn 200m vuông cô ngoái đầu lại cười: “Thẩm Tứ Niên, có phải anh cố tình sắp xếp như vậy chỉ để ngủ cùng em không?”

Người đàn ông phía sau khẽ cười, nhưng chỉ hai giây sau anh đã thu lại nụ cười, nét mặt nghiêm túc: “Đừng nói bậy.”

“Hứ, em thấy đúng là thế.” Tống Sơ Tình bước vào, ánh mắt đảo quanh bốn phía cuối cùng cau mày:
“Em không thích cách bài trí ở đây.”

“Thế thì đổi.”

“Bộ ga gối cũng phải đổi thành loại em thích.”

“Được.”

“Phòng này trống quá, mấy con búp bê trong phòng khách của em cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.”

Thẩm Tứ Niên nhớ đến mấy con thú nhồi bông to nhỏ đủ kiểu ở nhà cô, im lặng một lúc lâu mới đáp: “Được.”

“Hương thơm cũng phải đổi sang mùi của em, còn sữa tắm, dầu gội, sữa dưỡng thể của em nữa, nhưng anh vẫn có thể dùng đồ của anh, còn em dùng đồ của em.”

“Không vấn đề.”

“Ừm…” Tống Sơ Tình lại nhìn quanh một lượt, chỉ vào một bức tường: “Chỗ này có thể đặt một cái màn chiếu không? Em thích xem phim trước khi ngủ.”

“Được.” Thẩm Tứ Niên bật cười hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Tạm thời thì không.” Cô gái ôm lấy anh, ngẩng mặt lên cười lấy lòng: “Nếu sau này nghĩ ra thì nói sau.”

“Ừ.”

Anh thuận thế cúi đầu hôn cô.

Môi vừa chạm nhau, dì Mạnh và Richard đúng lúc mang hành lý tới đứng ngay cửa chưa kịp đóng.

Tống Sơ Tình vội chui vào lòng anh.

Thẩm Tứ Niên liếc ra ngoài, bình thản nói: “Vào đi.”

Ăn trưa xong là xuất phát.

Xe vừa tới nơi, chốt kiểm tra an ninh nghiêm ngặt lập tức mở rào chắn.

Đây không phải bãi tập bắn phục vụ trải nghiệm trong nước mà là khu vực quân sự quản lý, súng thật đạn thật, ngoài bãi bắn còn có rất nhiều vũ khí hiện đại tiên tiến được trưng bày.

Tống Sơ Tình suốt đường đi đều tò mò nhìn ngó, Thẩm Tứ Niên đứng cạnh giới thiệu, tuy cô không hiểu lắm nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy choáng ngợp.

Cuối cùng cô hỏi: “Anh có hợp tác với ngài Murphy đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy những thứ này cũng là tài sản của anh?”

“Một nửa là của anh.”

“……”

Murphy là ông trùm vũ khí lớn nhất ở miền Tây nước Mỹ, anh lại chiếm một nửa!!! Bảo sao anh giàu đến thế, giàu đến mức có thể thao túng chính trị từ phía sau!

Tống Sơ Tình quyết định không hỏi thêm nữa, hỏi nữa thì chỉ tổ đả kích lòng tự trọng của một sinh viên chưa tốt nghiệp như cô.

Đến khu bắn súng, chính xác hơn là khu thử nghiệm súng đạn, một bức tường dài treo kín các loại súng khiến cô hoa cả mắt, súng ngắn, súng trường, súng máy cái gì cũng có.

Thẩm Tứ Niên lấy một khẩu súng ngắn nhỏ nhắn ở giữa đưa cho cô: “Đây là mẫu Magnum Little Eagle thế hệ thứ hai, nhẹ nên dễ mang theo nhưng uy lực rất lớn, chưa lắp đạn đâu, em thử cảm nhận trước.”

Tống Sơ Tình hồi nhỏ chỉ thích chó mèo, đến súng đồ chơi cũng chưa từng chạm vào, tối qua viên đạn sượt qua tai cô, giờ nhìn khẩu súng này ít nhiều vẫn thấy sợ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nhận lấy súng.

Thẩm Tứ Niên đi vòng ra sau ôm cô vào lòng, nắm tay dạy cô cách cầm súng đúng cách: “Mỗi loại súng đều có lực giật, cầm như vậy sẽ giúp phân tán lực đều hơn.”

“Thử bóp cò xem.”

Trong súng không có đạn nhưng việc bóp cò cũng cần dùng chút sức.

Anh lần lượt giới thiệu từng bộ phận của khẩu súng.

Giới thiệu xong anh tháo băng đạn ra dạy cô cách lắp đạn.

Những viên đạn lạnh buốt được xếp ngay ngắn, “cạch” một tiếng, băng đạn trở lại vị trí.

“Đầu súng hướng ra ngoài, đừng sợ.”

Sợ chứ, nhưng có anh bên cạnh nên cô không sợ nữa, Tống Sơ Tình làm theo lời anh, thuận lợi lên đạn.

“Được rồi, nhắm vào hồng tâm, bắn đi.”

Tống Sơ Tình hít sâu một hơi, không do dự bóp cò.

Viên đạn bay ra, tiếng nổ lớn quen thuộc lại vang lên bên tai, lực giật chưa từng trải qua khiến cô lùi lại nửa bước.

“Good job.” Thẩm Tứ Niên nói: “Nào, bắn lần nữa.”

Tống Sơ Tình lại lên đạn, bắn một phát, động tác liền mạch.

Lần thứ hai đã gọn gàng dứt khoát.

Thẩm Tứ Niên thấy không cần dạy thêm nữa.

Bắn liền hai băng đạn cô quay lại, mắt sáng rực: “Em biết bắn rồi.”

“Giỏi lắm.”

Thẩm Tứ Niên nhận lấy súng, xác nhận không còn đạn rồi đưa lại cho cô: “Giờ nó là của em.”

Tống Sơ Tình đã sớm đoán được mục đích anh đưa cô đến đây, không hỏi gì thêm cô nhận lấy súng: “Cảm ơn anh.”

Tối hôm đó ăn ở bên ngoài xong mới về.

Lần đầu ở nhà anh nhưng Tống Sơ Tình lại không thấy xa lạ chút nào, cô đã từng cùng Nora chạy khắp tầng một nhà anh còn gì?

Vừa về tới nhà đã ôm mèo nhỏ lên phòng ngủ chính.

Anh còn bận gọi điện thoại dưới tầng, Tống Sơ Tình ở trên lầu cũng gọi điện thoại.

Tống Đàn bây giờ lúc nào cũng căng thẳng, bà nói ngày nào cũng phải cần xác nhận cô bình an, Tống Sơ Tình nghĩ chẳng còn ở lại bên này bao lâu, để mẹ yên tâm thì mỗi ngày một cuộc gọi, một tin nhắn cũng chẳng sao.

Báo bình an xong cô cũng không giấu giếm, cho dù không nói thì chắc dì Mạnh cũng đã kể rồi: “Mẹ, con dọn đến ở với anh ấy rồi.”

“Mẹ biết rồi, cứ ở đó đi, bên đó an toàn hơn.” Tống Đàn mỉm cười, trêu ghẹo: “Sao nào, người con thích lại chính là ông sếp mà con ngày nào cũng than phiền à?”

Tống Sơ Tình im lặng, trước đây cô có thể dứt khoát phủ nhận không thích nhưng giờ thì không chắc chắn như vậy nữa: “À…”

“Cũng chẳng sao cả, nghe ba con nói người đó ngoài xuất thân phức tạp thì năng lực rất tốt.”

Con gái yêu đương, Kỷ Phục Tây không thể làm ngơ, cái anh chàng Bái Thu kia sớm đã thành thật khai báo.

Chỉ là nhà họ có quy định ngầm, con gái đã không chủ động nói thì họ cũng giả vờ không biết.

Từ lúc xác nhận đối tượng yêu đương của Tống Sơ Tình là Chris Lauren, Kỷ Phục Tây ngày nào cũng ở nhà chửi anh, tài liệu dày cộp về người đàn ông đó đã bị ông lật tới lật lui, ngày nào cũng tìm ra được lý do để chửi, hôm kia chê xuất thân lộn xộn, hôm qua chê già, hôm nay chê xấu, nói chung chẳng có điểm nào xứng với con gái ông.

Tối qua sau khi biết chuyện Kỷ Phục Tây lập tức sắp xếp máy bay riêng, nhưng sau đó Chris tự gọi điện cho ông, Tống Đàn không biết hai người nói gì, chỉ thấy sau khi gọi xong ông chồng cứ đi vòng vòng trong phòng khách, miệng không ngừng mắng chửi.

Lần này là chửi thật, Kỷ Phục Tây vừa giận vừa lo, nếu không phải vì con gái ông đã bay qua đó xử thằng kia rồi.

Tống Đàn nghiêm túc dặn dò: “Tiểu Sơ, mẹ biết không nên nói nhiều nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ, ba con tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con ở lại Mỹ.”

Họ chẳng cần nói gì nhưng Tống Sơ Tình đều hiểu cả, cô khẽ đáp: “Con biết, con nghĩ kỹ rồi, cũng đã nói với ba rồi.”

“Được.” Tống Đàn nhắc nhở thêm: “Phải làm biện pháp an toàn, không được mang thai.”

Sao lại nói thẳng như vậy chứ… Tống Sơ Tình đỏ mặt: “Con biết rồi ạ.”

“Vậy ngủ sớm nhé.”

“Chúc mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cuộc gọi kết thúc, Tống Sơ Tình đặt điện thoại sang một bên, tay nhỏ gãi gãi cằm Nora còn hôn nhẹ nó một cái, thở dài khe khẽ: “Thật sự không nỡ rời xa bé mèo nghịch ngợm này.”

Người đàn ông dưới lầu gọi điện xong đi lên, vừa thấy anh cô liền nở nụ cười tươi: “Anh tắm trước hả? Hay em tắm trước?”

“Sao cũng được.”

“Vậy em tắm trước nhé.”

“Ừm.”

Tống Sơ Tình đi tìm đồ để tắm, cô đứng trước tủ quần áo do dự một lát rồi cuối cùng mang theo chút tâm tư chọn một bộ, phía trước trông bình thường nhưng phía sau hơi hở lưng một chút.

Tắm xong bước ra, ánh mắt cô chạm ngay người đàn ông đang chơi với mèo trên ghế sofa, cô nhỏ giọng nói: “Em xong rồi, anh tắm đi.”

Thẩm Tứ Niên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, không biết là vì hơi nước hay là vì xấu hổ, anh liền trêu chọc: “Còn biết xấu hổ à?”

“… Im miệng đi!” Tống Sơ Tình vội vàng chui vào chiếc giường lớn đã được thay bộ chăn ga cô hay dùng, quấn kín mít chỉ để lộ cái đầu xinh xắn, “Anh mau đi tắm đi.”

Thẩm Tứ Niên cười khẽ rồi vào phòng tắm.

Khi ra ngoài, đèn trần đã được tắt, bóng người trên giường khẽ nhấp nhô dường như đã ngủ, anh vén chăn nằm vào từ phía sau ôm lấy cô.

Vừa ôm, cô gái trong lòng hơi dịch người xoay người lại đối mặt ôm lấy anh.

Cô bạo một cách bất ngờ, rúc vào hôn lên.

Thẩm Tứ Niên lật người cô đè xu.ống, đáp lại nụ hôn ấy.

Nụ hôn lần này dài hơn bất kỳ lần nào trước đó, từ môi đến mũi rồi đến trán, lại quay lại môi, tai, sau tai, dường như anh muốn hôn hết từng tấc trên cơ thể cô.

Phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động chỉ còn lại âm thanh của những nụ hôn đắm say vang vọng khắp nơi.

Hôm nay có chút khác hôm qua.

Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cảm xúc cô lúc ấy hỗn loạn, mang chút tâm tư muốn dùng chuyện này để chuyển sự chú ý, anh dường như hiểu hết cũng thuận theo ý cô.

Nên hôm đó dạo đầu không nhiều.

Còn bây giờ tâm trạng cô đã ổn định, thời gian cũng đủ.

Cô rất thích nhảy dù trượt tuyết, mỗi môn thể thao mạo hiểm đều khiến người ta hồi hộp và mong chờ ngay từ lúc chuẩn bị, có đôi khi đã đáp đất an toàn nhưng khi nhớ lại vẫn luôn nhớ đến khoảnh khắc đứng bên mép ván nhảy, sự kí.ch thí.ch ấy luôn in đậm.

Thẩm Tứ Niên là người có đường nét xương mặt hoàn hảo, vẻ ngoài lai giữa hai dòng máu khiến anh vừa không quá thô kệch như đàn ông phương Tây lại vừa có nhiều sức mạnh hơn những người đàn ông phương Đông thông thường, ngay cả cơ thể cũng khác biệt, điều này cô đã cảm nhận sâu sắc qua nhiều lần đêm qua.

Cô thích toàn bộ con người anh, gương mặt tuấn tú quá mức, phần eo hông và cả yết hầu cùng đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng đầy mê hoặc kia.

Khi anh nhè nhẹ nắm chặt, từng đường gân xanh nổi lên khiến người ta rung động đến tận tim, lúc này cô càng cảm nhận sâu sắc, cảm nhận được từng mạch máu đập thình thịch, hòa quyện cùng cô.

Tống Sơ Tình thật sự chịu không nổi khẽ đẩy anh, thế mà anh lại ngồi dậy tiếp tục.

Chậm rãi thăm dò, Tống Sơ Tình nghiến răng: “Thẩm Tứ Niên…”

“Hửm?” Anh tranh thủ đáp lại.

“Anh học ở đâu vậy?”

“Chưa từng học qua.”

“Em không tin.”

“Thiên phú.”

Đồ tự luyến!

Mặt trăng lững thững trôi qua những tầng mây, không hề biết mệt.

Trong cơn mơ màng Tống Sơ Tình dần hiểu ra hai chữ “thiên phú” là như thế nào, đây là lần chính thức thứ hai kể từ khi họ thành đôi, một người có kinh nghiệm sau làn đầu tiên lại có thiên phú dị bẩm, thời gian kéo dài thật sự khiến cô kiệt sức.

Ánh đèn trắng loé lên, cô liếc thấy đồng hồ đối diện.

10:20 – 11:00, bốn mươi phút.

Tầm mắt dời xuống, cô thấy người đàn ông đang buộc túi đựng thứ đồ đã dùng qua vứt vào thùng rác rồi lại xé một cái mới, cúi người xuống.

Tống Sơ Tình há miệng định nói gì đó nhưng không kịp thành lời thì cả miệng lẫn nơi khác đều bị lấp kín.

Một tiếng sau, người đàn ông đã thỏa mãn cuối cùng cũng đi tắm.

Tống Sơ Tình nằm trên giường, toàn thân ướt sũng, hồi tưởng mọi chuyện xảy ra càng nghĩ càng thấy rối rắm.

Ban đầu cô chỉ định đến đây để hoàn thành một đề tài về năng lực lãnh đạo thôi mà, kết quả lại yêu đương rồi suýt mất mạng, cuối cùng còn nghiên cứu đến trên giường luôn rồi.

Nói đến nghiên cứu…

Vấn đề cô từng thắc mắc giờ cũng có câu trả lời, cô chưa từng có kinh nghiệm nên cũng không biết nhiều nhưng trên mạng nói cái gì mà đàn ông ba phút, năm phút hình như là rất phổ biến, còn Chris thì toàn bốn mươi phút trở lên…

Chậc, đúng là nhịn quá lâu rồi.

Không biết nghĩ đến cái gì Tống Sơ Tình bật cười, úp mặt vào chăn.

Lỡ sau này Kỷ Phục Tây phá sản cô có thể làm phóng viên giải trí, mỗi ngày đưa tin về cuộc sống đời tư của tổng giám đốc nổi tiếng Chris Lauren, ăn mặc, sinh hoạt, yêu đương và cả đời sống chăn gối, đảm bảo cô sẽ viết say mê không dứt.

Cuồng ôm, cuồng hôn, cuồng l.àm t.ình…

À đúng rồi, anh còn hay gọi cô là bé con, mỗi lần gọi đều là giọng trầm khàn mang theo dụ.c vọ.ng mãnh liệt khiến cô muốn dâng hiến tất cả.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Người đàn ông như bóng ma xuất hiện sau lưng, Tống Sơ Tình giật nảy mình vội rụt vào chăn: “Không có gì, không có gì.”

“Anh bế em đi tắm nhé?”

“Không cần, em tự đi.”

Con thỏ nhỏ quấn chăn như cái kén nhảy lóc chóc vào phòng tắm.

……

Thứ hai, đến lúc đi làm thì vẫn phải đi làm, đến lúc đi học thì vẫn phải đi học.

Sáng cùng nhau ra ngoài, đầu tiên là đến công ty.

Allison không biết gì, cô ấy hỏi cô hôm đó sao lại đột nhiên đi sớm, Tống Sơ Tình không giải thích chỉ nói có việc.

Bận đến trưa, ăn xong với đồng nghiệp cô đi đến trường, hôm nay có cuộc họp nhóm.

Phía sau vẫn có hai xe đi theo nhưng vào trường thì họ không đợi bên ngoài nữa mà cùng đi vào, dù không theo quá sát sao nhưng Tống Sơ Tình ngoảnh đầu lại thấy vài người đàn ông cao to đi cùng một nhóm vẫn không nhịn được bật cười, cảnh tượng đó thật sự hơi đáng sợ.

Để đề phòng bất trắc Thẩm Tứ Niên lúc sáng đã giới thiệu từng người cho cô, giúp cô có thể nhận ra ai là ai, nhưng toàn người to con, nhìn qua ai cũng giống nhau.

Đến dưới toà nhà văn phòng của giáo sư William Tống Sơ Tình nhất quyết không để họ theo nữa, chỉ cho Tô Lệ đi cùng.

Sau hôm đó Tô Lệ không làm ở VH nữa, chị ấy chọn quay lại bên cô.

Tô Lệ rất áy náy, nói nếu hôm ấy chị ấy ở bên cạnh tuyệt đối sẽ không để chuyện kia xảy ra.

Tống Sơ Tình trò chuyện với chị ấy một lúc, Tô Lệ đề xuất sau này sẽ về nước cùng cô, công việc một tháng ở đây không quan trọng, quan trọng là sự an toàn của cô, vì vậy cô cũng không nói gì thêm.

Buổi họp nhóm kéo dài gần cả chiều, giáo sư William đã bắt đầu hướng dẫn họ về luận văn tốt nghiệp.

Tống Sơ Tình nhìn bài luận văn gần hoàn thành của mình lại nhẹ thở dài.

Kết thúc buổi họp, Trần Vãn Âm hẹn cô ăn tối nhưng vì thời điểm đặc biệt nên Tống Sơ Tình từ chối khéo, về nhà luôn.

Tối ngủ mơ mơ màng màng, sau lưng bỗng có người ôm lấy, mùi sữa tắm hương bạc hà thơm mát ùa đến, Tống Sơ Tình xoay người lại ôm anh ngủ.

Dạo này anh rất bận, sáng đưa cô đến công ty xong là xe quay đầu đi ngay, cô hỏi đang làm gì anh không nói, chắc đang xử lý những việc cô không cần biết.

Suốt một tuần chỉ gặp nhau buổi sáng, tối nếu cô ngủ sớm thì chẳng gặp được nhau.

Tối thứ sáu, cuối cùng anh cũng xong việc, ăn tối xong liền kéo cô vào phòng, háo hức như một con bò tót.

Làm đến tận hơn 12 giờ mới tha mạng cho cô, Tống Sơ Tình nằm trên giường thở hổn hển, một lần nữa cảm thán, người nhịn một tuần thật quá đáng sợ.

Cả ngày thứ bảy anh không ra ngoài, hai người một mèo nằm trong phòng khách trò chuyện xem phim, trưa ăn xong lại đi ngủ trưa.

Buổi chiều, anh vào thư phòng làm việc, Tống Sơ Tình dẫn con mèo hoạt bát ra sân sau dạo chơi, đi loanh quanh thì thấy một khoảng đất trống thế là cô nảy ý định, gọi người đến khai hoang trồng rau.

Giờ trồng cây con, chắc một tháng sau là ăn được.

Từ thư phòng tầng một có thể nhìn thấy sân sau, Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ giơ cuốc đào đất ngoài cửa sổ không nhịn được cười khẽ.

Từ đó anh không thể tập trung nổi nữa, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra ngoài, lúc cô đào đất, cấy cây, tưới nước, anh đều nhìn thấy hết.

Cô gái xinh xắn tinh tế lúc thì chống nạnh chỉ đạo mấy người làm vườn chưa từng trồng rau, lúc thì ôm chai nước uống ừng ực, có khi lại chẳng màng hình tượng mà ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, sống động đáng yêu vô cùng.

Nhìn một hồi, nụ cười nơi khóe môi người đàn ông dần tắt, ánh mắt cũng trở nên u ám.

Trong lòng anh dâng lên sự lưu luyến không nên có, khát vọng giữ mãi hình ảnh ấy.

– –

Hoàng hôn rực rỡ, Tống Sơ Tình dính đầy bùn đất đi tắm.

Tắm được nửa chừng thì có người đột ngột xông vào.

Cô hét lên, kết quả là hai người mở khóa địa điểm mới, tư thế mới.

Tắm xong quay về giường lại tiếp tục, lăn qua lộn lại, kết thúc lần thứ hai Tống Sơ Tình không còn sức để nói, cũng không mắng được nữa.

Giờ phút này trong lòng chỉ có hối hận, sớm biết thế này đã tránh xa tên bi.ến th.ái kia từ đầu rồi, cái luận văn chết tiệt này ai muốn viết thì viết!!

Ai lại đi ôm hôn nửa tiếng, s.e.x một tiếng chứ!!

Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mang theo hơi nước mờ ảo từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên vai, bàn tay chậm rãi vu.ốt ve làn da trắng mịn.

Tống Sơ Tình sợ anh lại muốn tiếp tục, cô đẩy nhẹ: “Em không chịu nổi nữa…”

“Không làm nữa.” Thẩm Tứ Niên xoay người cô lại, hôn lên trán, “Đói chưa?”

“Đói.” Đói chết đi được! Giờ cô mới hiểu ra đây đúng thật là môn thể thao thể lực, mức độ vận động tiêu hao năng lượng đỉnh cao!

“Để dì Mạnh mang đồ ăn lên nhé?”

“Ừm.”

Anh bế cô lên nhưng lại chẳng nói gì thêm.

Thân thể nhỏ bé mệt mỏi vì trồng rau của Tống Sơ Tình hoàn toàn thả lỏng, nằm trong vòng tay anh, thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai: “Bé con.”

“Ừm?”

“Không được rời khỏi anh.” Âm thanh nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, mang theo lời van xin dịu dàng khó phân biệt được.

Tống Sơ Tình mở mắt, rất lâu sau vẫn không đáp lại, chỉ âm thầm vòng tay ôm lấy anh.

Bình Luận (0)
Comment