Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 43

Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện tư nhân.

Robinson chống gậy đứng đợi, sắc mặt u ám.

Thẩm Tứ Niên bước tới, gọi một tiếng: “Robinson.”

Robinson ngẩng đầu lên: “Biết rồi à?”

“Biết rồi.” Trên đường đi quản gia Evan đã nói hết, tối nay Steve có hẹn ăn tối với bạn bè, lịch trình riêng tư, sau khi xe rời khỏi cầu Cổng Vàng thì bị một chiếc bán tải lao tới đối đầu, tốc độ của chiếc bán tải rất nhanh, hai tài xế chết tại chỗ, Steve bị tàn phế một chân, chấn thương sọ não nghiêm trọng, đúng là sống chết chưa rõ.

Cảnh sát mấy phút trước đã cung cấp thông tin thân phận tài xế bên kia, là một kẻ liều mới ra tù.

Những chuyện thế này nếu xảy ra với người bình thường có thể là tai nạn, nhưng nếu xảy ra với nhà Lauren thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên, tuy nhiên tình hình cụ thể vẫn cần điều tra.

Robinson trầm giọng căn dặn: “Tuần sau có kết quả bầu cử, bây giờ tuyệt đối không được ảnh hưởng tới Webster, con lo ổn định tình hình bên đó, chỗ này không cần con lo.”

“Nhưng con phải biết trước, sau này có thể sẽ xuất hiện những luồng dư luận có lợi cho Wes, đừng bận tâm.”

Thẩm Tứ Niên hiểu ý, trong lòng không khỏi bật cười, không hổ là Robinson Lauren, con trai mình còn đang nằm trong kia, ông ta chưa đến một tiếng đã nghĩ tới chuyện dùng đứa con có thể chết đó để tạo dư luận cho cháu trai.

Tất nhiên anh không nói nhiều: “Vậy còn Blanche và bác cả thì sao?”

Robinson im lặng.

Nửa phút sau mới mở miệng: “Tin tức bên này đã được phong tỏa, nếu họ hỏi cứ nói ba con không sao cả.”

Thẩm Tứ Niên lại cười khẽ một tiếng: “Được.”

“Còn nữa, nếu Steve không qua khỏi, con phải nghĩ kỹ chuyện sắp tới nên sắp xếp thế nào.”

“Được.”

Chuyện này có gì khó sắp xếp, Steve không có sản nghiệp, chỉ là có nhiều con riêng với tình nhân, bỏ chút tiền là giải quyết xong nhưng anh vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Robinson, bên Joyce có thể sẽ gây rối với người, người chuẩn bị trước thì hơn.”

Nói đến là đến, Joyce đã nghe tin và lao tới, khóc lóc ầm ĩ, vừa thấy Thẩm Tứ Niên là chỉ vào người anh mắng chửi, bắt anh đền cha cho con trai, đền chồng cho bà ta.

Bên trong còn đang phẫu thuật, Robinson nghiêm giọng quát: “Câm miệng.”

Quả nhiên Joyce không dám nói gì thêm quay sang ngồi một góc khóc thút thít.

Một tiếng sau cửa phòng mổ mở ra, có bác sĩ bước ra yêu cầu ký giấy tình trạng bệnh nguy kịch.

Giữa tiếng khóc xé ruột xé gan của Joyce, Thẩm Tứ Niên ký tên mình.

Robinson tuổi đã cao, ngồi chưa bao lâu đã rời đi, Joyce cũng khóc lóc cả tiếng rồi đi về.

Phòng chờ lập tức trở nên yên tĩnh, Thẩm Tứ Niên tựa lưng vào sofa, ánh mắt chăm chú nhìn dòng chữ đỏ “đang phẫu thuật” trên cửa phòng mổ.

Tâm trí còn chưa kịp trôi xa thì điện thoại vang lên một tiếng ting.

Là WhatsApp, ứng dụng này anh chỉ có đúng một người liên lạc.

Cô thường xuyên nhắn tin trên đó, có lần còn trách anh trả lời chậm nên anh đã cài riêng âm thanh thông báo cho ứng dụng này.

Hanna: [Steve thế nào rồi? Anh ổn không? Gọi điện được không? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?]

Khóe mắt anh hơi nhướng lên, gõ chữ: [Em muốn anh trả lời câu nào trước?]

Hanna: [Anh ổn không?]

Thẩm Tứ Niên dừng vài giây, trả lời: [Ổn.]

Hanna: [Em có thể gọi cho anh không?]

[Được.]

Giây sau, điện thoại gọi đến, giọng lo lắng của cô gái vang lên: “Sao rồi?”

Thẩm Tứ Niên lại nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, day trán: “Còn đang phẫu thuật, vừa ký giấy thông báo nguy kịch, nói là trong não có nhiều tụ máu.”

Tống Sơ Tình không biết nên nói gì, Steve là người không tốt, cô không hề thích ông ta nhưng dù sao cũng là tai nạn, vẫn hy vọng ông ta không sao, cô dịu dàng an ủi: “Bên đây y tế tiên tiến, anh đừng lo quá.”

Giọng người trong điện thoại bình tĩnh: “Anh không lo, ông ta có vận mệnh của riêng mình, việc anh có thể làm chỉ là bỏ đủ tiền, như trước đây vậy.”

Tống Sơ Tình nghe mà xót xa: “Thẩm Tứ Niên…”

Anh hỏi: “Em sắp ngủ rồi đúng không?”

“Chưa, còn chưa ngủ đâu, còn lâu nữa cơ, em ở cùng anh được không?”

“Không cần, em nghỉ ngơi đi.”

Cô gái bỗng làm nũng: “Không được, anh không có ở đây em không ngủ được, nói chuyện với em đi.” Thấy anh im lặng cô lại dè dặt hỏi: “Anh còn phải xử lý công việc à?”

“Đã sắp xếp xong cả rồi.”

“Ừm… vậy thì anh kể chuyện dỗ em ngủ đi, lần trước chuyện con thỏ nhỏ còn chưa kể xong đâu, không biết là người nào đó đã nói nhỉ, anh không thích chuyện đang làm bị bỏ giữa chừng.”

Thẩm Tứ Niên bất lực bật cười: “Được, anh kể em nghe.”

Phòng chờ rộng lớn, tĩnh mịch bỗng vang lên giọng kể nhẹ nhàng của người đàn ông, không khí lạnh lẽo trong bệnh viện dường như tan bớt: “Chú thỏ nhỏ gặp một loài động vật kỳ diệu, bắt đầu một hành trình đầy k.ích th.ích và mạo hiểm, họ cùng nhau đi tới phương Bắc, nơi đó có thảo nguyên bao la bát ngát…”

Cô gái đột nhiên cắt ngang: “Thẩm Tứ Niên, anh từng thấy thảo nguyên chưa?”

“Chưa.”

“Lần sau nếu anh đến Trung Quốc em dẫn anh đi, thảo nguyên đất nước em đẹp lắm, cưỡi ngựa ở đó mới gọi là cưỡi ngựa thật sự.”

Người đàn ông im lặng vài giây, dịu giọng đáp: “Được.”

“Rồi, anh kể tiếp đi!”

“Chú thỏ nhỏ cưỡi ngựa tự do trên thảo nguyên…”

Cô lại ngắt lời: “Sao thỏ lại biết cưỡi ngựa được chứ?!”

“……” Thẩm Tứ Niên lại bật cười, đột nhiên cũng nghiêm túc hẳn: “Chuyện của anh mà, trong chuyện của anh thì thỏ biết cưỡi ngựa.”

“Được thôi, vậy anh kể tiếp đi.”

“Những loài động vật kỳ diệu cũng đi cùng cô ấy…”

Lại bị cắt ngang: “Là con có cánh, có sừng, mắt xanh đó hả?”

“Ừ.”

“Nó tên là gì?”

Thẩm Tứ Niên im lặng, không biết, chưa từng nghĩ tới.

Trong điện thoại, cô gái đã hào hứng nghĩ giúp anh, dùng tiếng Trung nói: “Gọi là Niên Niên đi, chữ Niên trong Thẩm Tứ Niên, vậy anh là động vật kỳ diệu, em là thỏ biết cưỡi ngựa, chúng ta cùng đi phiêu lưu!”

Cuộc trò chuyện lại trở nên yên tĩnh, trong lòng Thẩm Tứ Niên cũng dần bình yên: “Được.”

“Niên Niên.”

Người đàn ông nhất thời không phản ứng, Tống Sơ Tình nhấn mạnh giọng: “Em gọi anh đó!”

“Niên Niên.”

“Niên Niên.”

“Hì hì~”

Thẩm Tứ Niên siết chặt lòng bàn tay, không dám nghe thêm nữa vội vàng cúp máy.

Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng còi xe cứu thương, từ gần đến xa, khi tiếng còi dần biến mất, nhịp tim xao động cũng bình ổn trở lại, anh cầm điện thoại lên trả lời dấu chấm hỏi của cô: [Phẫu thuật xong rồi.]

Hanna: [Ừm, vậy anh bận đi.]

……

Tình trạng vận mệnh của Steve tạm thời ổn định, nhưng tình hình không khả quan, phải vào ICU theo dõi sát sao.

Theo chỉ thị của Robinson, không ai đến thăm.

Thẩm Tứ Niên sáng sớm trao đổi với bác sĩ xong thì về nhà tắm rồi đi làm.

Cô gái nhỏ biết anh sắp về đã đứng đợi ở cửa, vừa thấy anh lập tức chạy tới: “Sao rồi?”

Anh xoa đầu cô, mỉm cười: “Không sao rồi.”

“Vậy thì mình ăn sáng đi.”

“Anh đi tắm trước.”

“Ừ.”

Tắm xong đi xuống, cô gái đã ngồi ôm mèo đợi anh, dịu dàng nói: “Sáng nay dì Mạnh làm bữa sáng, em bảo dì hấp bánh bao cho anh đó, bánh do dì tự gói đấy, ngon lắm luôn.”

Đầu bếp Trương là người Thượng Hải, bữa sáng kiểu Trung làm rất cố định, loại bánh bao vỏ mỏng nhân đầy ụ như trước mắt đúng là hiếm thấy, anh ăn một miếng không tiếc lời khen: “Ngon.”

“Vậy anh ăn nhiều một chút nhé, còn nhiều lắm.”

Ăn xong hai cái cô gái lại cẩn thận hỏi: “Lát nữa anh còn phải tới bệnh viện à?”

“Không, phải tới công ty, chuyện này liên lụy rất nhiều.”

“Ừ.” Cô vòng qua nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Thẩm Tứ Niên, em biết bây giờ anh chắc chắn đang chịu áp lực rất lớn, em không giúp gì được cho anh nhưng em là bạn gái anh, em có thể giúp anh giải tỏa cảm xúc.”

“Ba em từng nói, khi con người giận dữ, buồn bã thì phải xử lý cảm xúc trước rồi mới xử lý sự việc, anh không cần làm gì cả, chỉ cần đừng kìm nén, kể với em là được, được không?”

Thẩm Tứ Niên nhìn cô một lúc, khẽ gật đầu: “Được.”

“Vậy anh mau ăn đi, ăn xong còn đi làm, nếu tối nay phải tới bệnh viện em đi với anh.”

“Được.”

Đến công ty, bầu không khí có chút căng thẳng, đoán chừng không ít người đã biết chuyện này.

Nhưng lần này không giống lần trước, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Tứ Niên nhiều hơn vài phần đồng cảm, anh không để ý trực tiếp lên lầu.

Từ sáng đến tối văn phòng tổng giám đốc liên tục có người ra vào, bữa trưa là Noel mang vào.

Grace mang đến một ít tin tức nội bộ, tóm lại lại là chuyện liên quan đến nhà Lauren, liên quan đến cuộc tranh cử.

Tống Sơ Tình cảm khái sâu sắc, quyền lực quả nhiên là thứ đáng sợ, ở một quốc gia tư bản như thế này có quyền lực đồng nghĩa với có tất cả.

6 giờ tan làm mà anh vẫn chưa rời đi, Tống Sơ Tình cũng chưa đi.

Gần 8 giờ, cửa văn phòng cuối cùng cũng mở ra, Thẩm Tứ Niên bận rộn cả ngày nhìn thấy cô còn hơi ngạc nhiên: “Sao em còn chưa đi?”

“Em nói sẽ ở bên anh mà, anh quên rồi à?”

Người đàn ông hình như lúc này mới nhớ ra, nắm tay cô: “Trước tiên đi ăn với anh đã.”

Hai người tùy tiện ăn chút gì đó gần công ty rồi Tống Sơ Tình cùng anh đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh liền vô cùng nghi hoặc: “Sao không có ai cả?”

Không có người đến thăm cũng không có ai chăm sóc, chỉ có vài bác sĩ và y tá.

Thẩm Tứ Niên: “Thông tin được giữ kín, không thể để người ngoài vào.”

Tống Sơ Tình hiểu ra, nhưng bây giờ đến một người cũng không có, cô nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ không kịp gặp mặt Steve lần cuối sao?

Lại nghĩ đến những mối quan hệ phức tạp của nhà Lauren, cô lắc đầu, không nghĩ sâu thêm nữa.

Phòng bệnh VIP cao cấp được bố trí không khác gì khách sạn, ngay cạnh ICU có cả phòng nghỉ ngơi, phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi, trang trí cao cấp.

Bác sĩ đến thông báo tình hình, Tống Sơ Tình ở bên cạnh nghe được vài câu mà trong lòng chấn động.

Tối qua anh còn nói không sao nhưng bây giờ lại hôn mê bất tỉnh, các chỉ số đều không ổn định, thế này sao gọi là không sao?

Đợi bác sĩ rời đi cô nắm lấy tay anh, người đàn ông ngoảnh đầu trấn an: “Anh còn chút công việc, em ở cạnh anh nhé?”

“Được.”

Noel không có ở đây, người đến là quản gia nhà Lauren, Evan, Evan nhìn cô mấy lần, không nói gì.

Nhưng Thẩm Tứ Niên không hề né tránh hỏi thẳng trước mặt cô, Evan đành chấp nhận sự hiện diện của cô.

Càng nghe trong lòng Tống Sơ Tình càng chấn kinh.

Evan nói phía Robinson đã chuẩn bị xong, lát nữa sẽ có người đến chụp hình, bất kể tình hình thế nào, ngày mai đều sẽ có tin tức đăng lên.

Còn nói Webster sáng mai sẽ bí mật đến thăm.

Còn dặn Chris chuẩn bị sẵn một khoản tiền, để phòng trường hợp cần thiết.

Cuối cùng nói đến nguồn gốc vụ tai nạn xe lần này, Evan nói là do đối thủ gây ra, Thẩm Tứ Niên gật đầu coi như đã hiểu.

Nhưng Tống Sơ Tình đứng bên nhìn lại cảm thấy rất kỳ lạ, hai người dường như đều biết gì đó lại cố tỏ ra không biết, chỉ theo lời đối phương mà nói.

Là vì có cô nên muốn giấu? Nhưng nếu đã để cô biết chuyện cố ý dàn xếp tin tức thì không cần phải giấu sự thật phía sau nữa.

Hơn một tiếng sau, Evan rời đi, Tống Sơ Tình hỏi ra nghi hoặc trong lòng:“Chuyện này lại là do đối thủ của Webster làm sao?”

Thẩm Tứ Niên nhìn sang, kinh ngạc vì sự nhạy bén của cô, anh cười nhẹ: “Em đoán xem?”

Tống Sơ Tình liếc anh: “Lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng úp úp mở mở?”

Anh thu lại nụ cười, liếc nhìn cửa, như xác nhận không có ai mới mở miệng: “Không phải, là do Robinson làm.”

Tống Sơ Tình lập tức trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

“Cần anh giải thích không?”

Cô gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, rối rắm đến không chịu nổi.

Thẩm Tứ Niên nói đơn giản: “Nhà Lauren đã là cung mạnh hết đà, mấy năm nay ba chi đã rạn nứt tan rã, bác cả và cô đều đã tự lập phe riêng ở Los Angeles và Las Vegas, Robinson không còn kiểm soát được họ, mà họ cũng không còn giữ sự trung thành tuyệt đối với nhà Lauren.”

“Bây giờ ông ta có tiền của anh, nhưng tiền không phải vạn năng, nếu nhà Lauren muốn tiếp tục vinh hoa phú quý như mấy chục năm qua bắt buộc phải nắm quyền lực chính trị, nên Webster nhất định phải thắng.”

“Tuần sau công bố kết quả tranh cử, trước khi ra kết quả chính thức thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, Webster cũng không chắc chắn 100% sẽ thắng, nhưng bây giờ vụ tai nạn xe được đổ tội cho đối thủ có thể dẫn hướng dư luận, tăng thêm một chút hy vọng cho anh ta.”

“Anh không chắc Robinson có thật sự muốn làm mọi chuyện đến mức này hay không, có thể là không, chỉ bị thương nặng thôi, đợi Webster thắng thì mọi chuyện coi như xong, nhưng dù sao đi nữa tình trạng hôn mê bất tỉnh hiện tại là phù hợp nhất với mong đợi của ông ta.”

Càng nghe đầu Tống Sơ Tình càng loạn như một mớ bùn nhão.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà giờ đây cốt truyện phim truyền hình lại trở thành hiện thực.

Thẩm Tứ Niên nhìn cô đứng ngẩn ra như hóa đá, tâm trạng cũng dần nặng nề.

Thế giới anh đang sống hoàn toàn là một mảng đen tối, trong xoáy nước đen ngòm ấy không biết khi nào sẽ có một bàn tay quỷ dữ vươn ra đoạt đi tính mạng con người.

Chỉ cần đi bên cạnh anh thì tuyệt đối không thể an toàn trọn vẹn, Robinson và Webster không chỉ có h.am mu.ốn với cuộc tranh cử năm nay, mà bản thân anh cũng chưa thể hoàn toàn thoát khỏi nhà Lauren.

Thẩm Tứ Niên siết chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Tuần sau mọi chuyện sẽ khép lại.”

Cô gái vừa dần lý giải mọi chuyện vừa thoát khỏi cảm xúc cực kỳ sốc của mình, nghe câu đó khẽ thở dài: “Em biết rồi.”

Ngồi một lúc, bên ngoài cửa bỗng có bác sĩ xông vào: “Chris, Steve tỉnh rồi!”

Thẩm Tứ Niên: “Thật sao?”

“Thật, hiện tại có ý thức rồi.”

Anh quay đầu lại: “Anh vào xem một chút.”

Tống Sơ Tình gật đầu: “Ừ, mau vào đi.”

Người đàn ông sải bước rời khỏi.

Tới ngoài phòng ICU, anh thay đồ vô trùng rồi mới bước vào.

Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, thiết bị y tế giám sát toàn diện, liên tục phát ra những tiếng “bíp ——bíp ——” lạnh lẽo.

Trên giường bệnh, người đàn ông ngoài 50 yếu ớt mở mắt, nhìn anh một lúc rồi chuyển ánh nhìn sang khoảng trống phía sau.

Dĩ nhiên không thấy những người ông ta muốn gặp, người ba, người vợ, sáu đứa con khác, chẳng có ai.

Chỉ có đứa con trai ngoài ý muốn này, đứa mà ông ta chưa từng thân thiết.

Thẩm Tứ Niên bước tới, đứng nhìn từ trên cao: “Nói chuyện được không?”

Gương mặt tái nhợt của người đàn ông cố gắng mở miệng, giọng khàn khàn: “Robinson…”

“…..Vừa rời đi.”

Steve như thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét nhẹ nhõm đó nhanh chóng tan biến, ông ta nhìn chằm chằm đứa con trai xa lạ trước mặt, khoảng ba bốn phút sau mới mở miệng: “Chris, bây giờ con chắc hẳn rất vui vẻ đúng không?”

Thẩm Tứ Niên hơi cụp mắt, không trả lời.

Steve quay đầu nhìn trần nhà, nói đứt quãng bằng hơi thở yếu ớt: “Con là một sự cố ngoài ý muốn đã khiến ta trở thành trò cười, khi con mới sinh ra ta đã rất muốn bóp chết con, nhưng mẹ con đã quỳ trước mặt ta cầu xin đừng làm vậy.”

“Con không giống ta, có thể giống mẹ con, nhưng ta không thân với bà ấy, thậm chí không biết bà ấy tên tiếng Trung là gì.”

“Thẩm Đại.” Người đứng cạnh giường bệnh đột nhiên nói.

“Vậy à? Ta không biết.” Im lặng vài giây, Steve lại nhìn sang, khuôn mặt đầy thiết bị y tế dường như đang cười trên nỗi đau người khác: “Trước đây con luôn hỏi mẹ con đi đâu, ta không biết, bà ấy đã bỏ trốn, bỏ rơi con rồi.”

Bao năm nay đã nghe quá nhiều những lời như vậy, cảm xúc của Thẩm Tứ Niên không hề dao động.

Ông ta lại hỏi: “Chris, con có hận ta không?”

Lần này nghe được câu trả lời: “Có.”

“Con hận ta cũng vô ích, trong người con chảy dòng máu của nhà Lauren, dù con có bao nhiêu tiền cũng sẽ không được Robinson coi trọng, về sau tên con vĩnh viễn sẽ khắc hai chữ “Lauren”, suốt đời phải phục vụ cho nhà Lauren, cho đến khi chết.”

Một tràng lời nói khiến ông ta gần như không thở nổi, Steve đưa tay định rút ống thở ở mũi nhưng không nhấc nổi tay, đành từ bỏ.

Ông ta nhắm mắt, lẩm bẩm: “Không ai có thể trốn khỏi số phận này.”

Thẩm Tứ Niên bật cười, đúng vậy, không ai trốn được số phận này.

Lại nhìn biểu đồ tim bên cạnh đang lên xuống đều đều, anh bước đến bên giường kéo lại chăn cho ông ta, giống hệt một người con hiếu thảo: “Lát nữa có phóng viên đến chụp ảnh, ông nghỉ ngơi cho tốt.”

Người trên giường không trả lời, như thể đã ngủ.

Thẩm Tứ Niên đứng đó một lúc rồi quay người rời đi.

Khoảng một tiếng sau, bác sĩ lại một lần nữa xông vào phòng nghỉ: “Chris, Steve ngừng thở rồi!”

Bình Luận (0)
Comment