Robinson vội vã đến trong đêm.
Thẩm Tứ Niên nhường chỗ để ông ta bước vào phòng ICU, bên kia, màn hình theo dõi nhịp tim đã sớm chỉ còn một đường thẳng màu xanh lục.
Steve đã chết.
Robinson chống gậy đứng bên giường bệnh, lặng im nửa phút rồi thở dài một hơi, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho phóng viên đã đến.
Phóng viên giơ máy ảnh lên chụp ảnh từ nhiều góc khác nhau của người đã ngừng thở nằm trên giường bệnh, chụp xong thì rời khỏi phòng.
Robinson cũng đi theo ra ngoài, để lại một câu: “Lo liệu hậu sự cho tốt.”
Thẩm Tứ Niên gật đầu.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, đến cả tiếng vận hành của máy móc cũng biến mất.
Anh nhìn người đàn ông chỉ hơn một tiếng trước vẫn còn nói chuyện với mình, người cha về mặt sinh học, trong lòng cuối cùng cũng gợn lên chút cảm xúc rồi nhanh chóng lắng xuống.
Anh lặng lẽ đứng một lúc, trước khi rời đi kéo tấm chăn trắng gọn gàng lên, phủ kín người đã ngừng thở kia.
Tống Sơ Tình không vào cùng, lo lắng chờ ở ngoài, đợi rất lâu mới thấy người bước ra: “Thẩm Tứ Niên…”
Người đàn ông mím môi cười nhẹ: “Anh không sao, chỉ là mấy ngày tới chắc sẽ rất bận, em tạm thời đừng đến công ty hay trường học, ngoan ngoãn ở nhà.”
“Dạ.” Cô vẫn lo lắng, nắm lấy tay anh: “Thẩm Tứ Niên, anh đã hứa với em, có tâm trạng gì phải nói với em, em sẽ chờ anh ở nhà.”
“Ừ.”
Anh ở lại lo liệu hậu sự, Tống Sơ Tình về nhà trước.
Không có tâm trạng làm gì cả, cô ôm điện thoại và con mèo đi đi lại lại trong phòng khách, sợ bỏ lỡ bất cứ tin tức gì về anh.
Chú mèo nhỏ cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó bất an đưa móng lên cào, cô vuốt đầu nó để trấn an: “Xảy ra chút chuyện thôi, đừng sợ.”
“Gừ gừ~”
“Chủ nhân của em chắc sẽ bận lắm, em ngoan một chút nha.”
“Meo~”
Tống Sơ Tình cố gắng nặn ra một nụ cười khen con mèo nhỏ ngoan ngoãn hiểu tiếng người: “Bé ngoan.”
Dỗ xong mèo nhỏ, cô mở điện thoại đọc tin tức, năm phút trước, tờ báo có ảnh hưởng ở địa phương vừa đẩy một bài, đối thủ của Webster bị nghi thuê sát thủ giết người, tin đồn hôm đó lẽ ra anh ta gặp bạn bè, không rõ lý do gì lại thay đổi thành chú của mình, nếu hôm đó đúng hẹn, người nằm trong bệnh viện lúc này phải là Webster.
Chỉ trong chốc lát, tờ báo lại đăng tin thời sự: Theo nguồn tin đáng tin cậy, Steve xác nhận đã chết.
Kèm theo là ảnh chụp trong phòng bệnh, như bị “chụp lén”.
Tin tức nhanh chóng lên hot search, bàn luận không ngớt.
Tống Sơ Tình không muốn quan tâm nhưng buộc phải xem, cô sợ trong đó có tin liên quan đến Chris.
Nhưng lướt mãi chẳng thấy gì, lúc định bỏ điện thoại xuống thì Kỷ Phục Tây gọi đến. “Alo, ba.”
Kỷ Phục Tây đã biết chuyện, hỏi cô xảy ra chuyện gì, Tống Sơ Tình không thể nói nhiều, nhưng cô cũng không nói dối: “Ba, chuyện này khá phức tạp, con không thể nói, nhưng con hiện tại rất an toàn, mấy ngày tới cũng không ra ngoài.”
Kỷ Phục Tây: “Được, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Dạ.” Tống Sơ Tình ngừng một chút, gọi: “Tây Tây.”
“Hửm?”
“Con muốn về trễ hơn một chút, con muốn ở lại thêm nửa tháng nữa, được không?” Cô gái cắn môi, khẽ nói: “Con nghĩ, bây giờ anh ấy có lẽ cần con.”
Đầu bên kia quả nhiên im lặng, rất lâu sau mới thở dài nói: “Tự con quyết định.”
“Cảm ơn ba.”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Sơ Tình lại ôm điện thoại ngồi thêm một tiếng.
Dì Mạnh giục cô đi tắm rồi ngủ, cô lề mà lề mề đến khi điện thoại hiện tin nhắn mới yên tâm hơn đôi chút, anh nói sẽ về trễ, bảo cô ngủ trước.
Nhưng đêm đó ngủ chẳng yên, không biết mấy giờ cô mơ màng cảm thấy có người từ phía sau ôm lấy.
Cô xoay người lại ôm chặt lấy anh.
Mở mắt ra đã thấy ngoài rèm cửa chưa khép kín, ánh bình minh lấp ló.
……
Trước thứ hai, mỗi ngày đều có tin tức mới.
Tống Sơ Tình không ra ngoài nhưng mạng thì lên suốt, tin nhắn trong nhóm cũng không ngừng.
Ngoài đồng nghiệp công ty, ngay cả nhóm bạn “Tứ Hỷ Hoàn Tử” lâu ngày không nói chuyện cũng hoạt động rôm rả.
Lý Khả Khả hỏi có chuyện gì, Diêu Bái Thu đã gọi cho Tống Sơ Tình trước đó thay cô trả lời: [Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.]
Lý Khả Khả: [Diêu Bái Thu, cậu ăn phải thuốc nổ à? Mình chỉ quan tâm chút thôi cũng không được à?]
Diêu Bái Thu: [Chuyện này không giống mấy chuyện trước.]
Cao Tử Ngọc chen vào giữa dòng tin nhắn: [Tiểu Sơ, cậu vẫn ổn chứ?]
Hai giây sau lại thu hồi tin nhắn.
Lý Khả Khả liền gửi tiếp: [Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?]
Tống Sơ Tình thấy hết, trả lời: [Mình không sao, hiện tại ngoan ngoãn nằm ở nhà.]
Lý Khả Khả chỉ biết cô có bạn trai, không rõ nội tình liền trêu chọc: [Bạn trai cậu cũng ghê thật, sau này nếu hai người kết hôn thì có phải ngày nào cậu cũng gặp mấy chuyện thế này không?]
Lại gửi thêm một biểu cảm khóc: [Trời ơi, sau này cậu định ở Mỹ luôn à?!!!]
Diêu Bái Thu: [Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy.]
Lý Khả Khả: [nghi hoặc.jpg]
Tống Sơ Tình gõ chữ hồi lâu mới gửi: [Không đâu, chắc tầm giữa tháng 11 mình sẽ về.]
Lý Khả Khả: [Cái “về” này là…?]
Tống Sơ Tình: [Tốt nghiệp rồi đương nhiên sẽ về nước chứ.]
Nhóm chat lặng khoảng nửa phút, nữ hoàng không khí Lý Khả Khả hô to: [Oa! Tuyệt quá!]
Lý Khả Khả: [Đến lúc đó mình lái Ferrari ra sân bay đón cậu! Chào mừng công chúa về nhà!]
Lý Khả Khả: [Đây là xe mình tự kiếm tiền mua đó nha!]
Lý Khả Khả: [kiêu ngạo.gif]
Diêu Bái Thu: [Nhờ nam người mẫu mua cho chứ gì.]
Lý Khả Khả: [Im đi, gì mà người mẫu, là người nổi tiếng, người nổi tiếng!]
Diêu Bái Thu: [Hotboy với người nổi tiếng khác nhau đấy, Tử Ngọc cậu nói xem đúng không?]
Cao Tử Ngọc: [Ừa.]
Lý Khả Khả: [Dù sao cũng đẹp trai hơn cậu, đẹp hơn vạn lần!]
Diêu Bái Thu: [Thôi đi, đám đó so được với mình à?]
Lý Khả Khả: [Oẹ…]
Tống Sơ Tình nhìn bạn bè cãi nhau, tâm trạng nhẹ nhõm hơn chút.
Đang định trả lời, cửa có tiếng động, cô đặt điện thoại xuống chạy ra đón.
Người đàn ông mặc nguyên bộ vest đen, sắc mặt mệt mỏi nhưng lưng vẫn thẳng, cũng không mang theo cảm xúc tiêu cực về nhà, vẫn như trước xoa đầu cô: “Ăn chưa?”
“Ăn rồi, còn anh?”
“Chưa, ăn với anh chút nhé.”
Trong bếp mỗi ngày đều để phần cơm cho anh, dì Mạnh hôm nay cố tình làm món hầm, vừa ngon mà còn để được một hai ngày.
Giờ này muộn rồi, dì Mạnh đã nghỉ, Tống Sơ Tình vào bếp hâm đồ ăn cho anh.
Không bao lâu, người đàn ông phía sau ôm lấy cô, hai tay siết chặt vòng eo, đầu dựa lên vai, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào người cô, giọng khàn khàn đầy mệt mỏi: “Đang làm gì thế?”
Tống Sơ Tình mở nắp nồi cho anh xem: “Dì Mạnh hôm nay hầm chân giò đậu phộng, chân giò hầm mềm tan, rất ngon.” Lại nhớ ra gì đó, cô quay đầu mỉm cười: “Người Mỹ các anh không thích ăn chân giò, mỗi lần em muốn ăn, dì Mạnh đều phải vất vả lắm mới mua được, lát nữa anh thử nhé, thật sự rất ngon.”
“Được.”
Hâm đồ ăn cần chút thời gian, Tống Sơ Tình dịu giọng: “Anh có muốn lên tắm trước không?”
“Không tắm, ôm thêm lúc nữa.”
Tống Sơ Tình xoay người lại, ôm người đối diện.
Phòng bếp yên tĩnh, nồi sôi “lục bục”, kính bên cạnh phản chiếu ánh đèn vàng dịu nhẹ.
“Ổn hết chưa? Anh kể em nghe đi.”
“Ngày mai kết quả bầu cử sẽ có, nếu không có gì bất ngờ Webster sẽ nhậm chức trọng yếu tại Washington.”
“Là kết quả tốt rồi.” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Còn Steve thì sao?”
“Hôm nay làm lễ truy điệu long trọng, đã hỏa táng và chôn cất xong.”
Tin tức trên mạng cũng có, cô hỏi vì chỉ muốn nghe anh nói ra, thật ra đến nay cô vẫn không thể xác định được tình cảm của anh với Steve, anh nói ghét, nói ông ta là rác rưởi, cô tin những lời đó là thật, nhưng có những điều có lẽ chính anh cũng không thể nhận ra.
Cô nghĩ lúc nhỏ Chris chắc chắn đã từng rất khao khát tình thương của cha, từng mơ ước về Steve.
Huyết thống là thứ dù thế nào cũng không thể cắt đứt.
Nên cô càng thấu hiểu hơn, mấy ngày nay anh không chỉ bận rộn xử lý những việc lộn xộn bên ngoài mà còn phải đối mặt với những cảm xúc rối bời trong lòng do người ba qua đời để lại.
Cô khẽ vỗ lưng anh: “Anh vất vả rồi.”
Im lặng vài giây, Thẩm Tứ Niên khẽ đáp: “Ừm.”
Cái chết của Steve đối với anh thực sự là bất ngờ, anh không nghĩ ông ta sẽ chết, nhưng cũng không quá buồn, gia tộc Lauren có lẽ đã sớm rèn luyện anh thành một cỗ máy vô cảm.
Nhưng cái ôm ấm áp này và mùi thơm đồ ăn trong bếp khiến anh cảm thấy, có lẽ mình vẫn là con người, biết vui, biết sợ, biết lưu luyến, biết tham lam cảm giác ấm áp mà cái ôm này mang lại.
Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng bên cạnh anh đã đủ để anh có được tất cả sức mạnh.
Cứ thế ôm nhau lặng lẽ, cho đến khi mùi hương tràn ngập khắp không gian, Tống Sơ Tình dịu dàng cất lời: “Chúng mình ăn cơm nhé?”
“Ừm.”
Đúng lúc đó cửa chính lại bật mở, Tống Sơ Tình quay đầu nhìn thấy Bùi Tích bước vào.
Bùi Tích thi thoảng hơi cà lơ phất phơ, những lần gặp trước toàn đùa cợt hoặc cười đùa ám muội, lần này vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Tống Sơ Tình vỗ nhẹ người anh ra hiệu có khách đến, Thẩm Tứ Niên quay đầu nhìn.
Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, Thẩm Tứ Niên nói: “Ăn cơm trước đã.”
Bùi Tích liền ngồi xuống cùng ăn.
Anh ấy biết cô gái này đối với Thẩm Tứ Niên có ý nghĩa gì nên cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói: “Mấy hôm trước tôi ở châu Âu, hôm nay về mới biết chuyện, giờ sao rồi?”
“Cũng gần xong cả rồi.”
“Nhà cậu có loạn không?”
“Lúc nào chẳng loạn?”
“Haha, cũng đúng.”
Bùi Tích cắn miếng chân giò, bất ngờ: “Cái gì thế? Ngon ghê?!”
Tống Sơ Tình: “Chân giò.”
Bùi Tích là người Hoa sinh ra ở Mỹ, mặt bỗng cứng lại, cầm miếng thịt không biết nên ăn tiếp hay bỏ xuống, Tống Sơ Tình cười: “Không ăn thì để em, dì Mạnh muốn mua còn mua không được đấy.”
“……” Bùi Tích bỏ vào miệng, ăn xong không nhịn được lại gắp miếng nữa.
Tống Sơ Tình cố ý hỏi: “Ngon không?”
“Bình thường.”
Chậc, bạn của Thẩm Tứ Niên đúng là cũng cứng miệng y như anh.
Người đàn ông bên cạnh không biết nghĩ gì, khẽ cười: “Tôi nhớ hồi trước đi học có lần đi dã ngoại, cậu bị lợn rừng rượt đúng không? Rượt đến nỗi tè ra quần? Khóc không nói được gì?”
“……” Tay Bùi Tích khựng lại: “Này! Thẩm Tứ Niên!” Rồi anh ấy đặt đũa xuống, “Không ăn nữa!”
Người đàn ông nhướn mày, như thể đã trúng kế: “Vừa đúng lúc.”
Bùi Tích trừng mắt nhìn anh, ba phút sau lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Cuối cùng nồi chân giò đó bị anh ấy ăn gần hết.
Ăn xong, hai người đàn ông ngồi nói chuyện dưới nhà, Tống Sơ Tình lên lầu tắm trước.
Cô đi được vài bước quay lại nhìn, thấy Bùi Tích đặt tay lên vai anh nói gì đó, Thẩm Tứ Niên cũng không hất ra.
Tống Sơ Tình trong lòng an tâm hơn chút, lúc này có một người bạn thật lòng chính là tài sản quý giá nhất.
……
Đợi đến khi tiếng đóng cửa trên lầu vang lên Bùi Tích mới đổi chủ đề: “Dạo trước cô ấy cũng gặp chuyện rồi phải không?”
Thẩm Tứ Niên ngồi xuống sofa, theo thói quen định hút thuốc nhưng nhớ ra lời hứa với cô, lại đẩy ngăn kéo lại: “Ừ.”
“Cậu tính sao?”
“Hiện tại tạm thời không sao.” Nora không đi lên theo cô gái, lúc này bò lại gần, người đàn ông bế con mèo lên, vừa vu.ốt ve vừa nhìn xa xăm: “Đợi cô ấy học xong sẽ về nước.”
Đây là điều đã hứa với ba cô.
Hoa hướng dương rực rỡ nên quay trở về cánh đồng rộng lớn ngập tràn ánh nắng và không khí, nơi đây u ám và hoang tàn, không hợp với cô.
Bùi Tích thở dài bất lực, vốn tưởng cậu ta đã tìm được liều thuốc của mình, ai ngờ chỉ là một trận vui mừng hão huyền, anh ấy cẩn thận xác nhận: “Chia tay?”
“Chia tay.”