Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 48

Công ty ở San Francisco vẫn đang vận hành bình thường, lần này chỉ có Noel đi cùng.

Nhưng Mollybunny đã được lên kế hoạch từ nửa năm trước, hiện giờ đã chính thức đi vào hoạt động và bắt đầu nhận dự án.

Mollybunny cũng là một công ty quỹ đầu tư tư nhân, đây là lĩnh vực mà Thẩm Tứ Niên nắm quyền kiểm soát, muốn bén rễ và phát triển ở Trung Quốc, trước tiên cần có đủ tiềm lực tài chính, đồng thời từng bước thâm nhập vào mọi ngành nghề ở thủ đô.

Tất cả cấp quản lý của Mollybunny đều do chính Thẩm Tứ Niên phỏng vấn, phần lớn là các giám đốc giàu kinh nghiệm được mời từ những công ty trong và ngoài nước, còn tổng giám đốc là tay cầm quân giỏi nhất mà anh đích thân mời từ công ty đầu tư mạo hiểm lớn nhất Silicon Valley, là người Trung Quốc, tên Thai Tu.

Sáng hôm đó, Thẩm Tứ Niên lần đầu đến tòa nhà Nam Bộ, Thai Tu đích thân xuống tầng một đón anh, sau lưng còn có hai phó tổng cùng các trưởng phòng ban, khí thế bừng bừng.

Toàn bộ cấp cao đều làm trong ngành tài chính, không ai là chưa từng nghe danh Chris Lauren, lúc biết người mời mình về là Chris Lauren với công ty mới mở tại Trung Quốc, hầu như không ai chần chừ.

Đi theo Chris, cả đời này có lẽ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

Lúc phỏng vấn online ai cũng từng thấy mặt nhưng khi tận mắt thấy người đàn ông lai cao ráo, anh tuấn đứng trước mặt, mọi người vẫn khẽ sững sờ, khí chất và phong thái rạng ngời của anh hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn.

Khi nghe anh cất giọng tiếng Trung vô cùng chuẩn xác chào hỏi, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn, khẩu âm kia chẳng khác gì người sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc.

Thai Tu mời anh vào: “Chris, chúng ta đi tham quan công ty trước nhé?”

“Được.”

Tòa nhà Nam Bộ có tổng cộng 22 tầng, trước đây là văn phòng rải rác, sau khi được Mollybunny thu mua đã được cải tạo đơn giản lại, giờ thì toàn bộ tòa nhà thuộc về Mollybunny, từ khu triển lãm, văn phòng, nhà ăn đến phòng gym, cái gì cũng có.

Thai Tu vừa đi vừa giới thiệu, mãi đến khi lên đến tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.

Phòng tổng giám đốc cũng đã tuyển thêm nhân viên mới, quản lý Du Sương đang đứng đợi cùng một người nam một người nữ trước quầy lễ tân.

Khi thang máy mở ra, cả ba đều sững sờ tại chỗ, phản ứng chẳng khác gì những người cấp cao lúc nãy, tận mắt thấy Chris đúng là quá rạng rỡ.

Một lúc sau, Du Sương là người đầu tiên hoàn hồn, cất lời: “Xin chào Chris, tôi là Du Sương, quản lý văn phòng tổng giám đốc, rất vui được gặp ngài.”

Chàng trai phía sau cũng tự giới thiệu: “Chào Chris, tôi là Từ Đông Chương.”

Cô gái cũng giới thiệu theo: “Tôi là Phàn Tuệ.”

Thẩm Tứ Niên khẽ quét mắt qua hai người, anh gật đầu nhẹ sau đó nghiêng đầu nhìn Noel.

Noel hiểu ý dẫn hai người kia đi bàn giao công việc.

Các phó tổng đã về đúng vị trí của mình, Thai Tu đi riêng với anh vào văn phòng.

Dù chưa thân thiết với vị sếp lớn này, Thai Tu vẫn đứng nghiêm trước bàn làm việc, cung kính hỏi: “Chris, ngài thấy cách bố trí văn phòng có hợp ý không?”

Thẩm Tứ Niên không trả lời, ngước mắt lên: “Tiến độ đàm phán dự án sao rồi?”

Một tháng trước, Mollybunny bắt đầu đi vào hoạt động chính thức, dưới chỉ đạo từ xa của Chris đã tiếp cận hai dự án, một là dự án công nghệ, Chris chọn một công ty công nghệ đang gọi vốn chuyên nghiên cứu chip buồng lái thông minh, hiện đang trong vòng gọi vốn Series A, ý kiến của Chris là mua toàn bộ cổ phần.

Thai Tu cho người mang tài liệu vào đồng thời báo cáo tiến độ, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc vừa lật tài liệu vừa chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét.

Dự án thứ hai khó hơn nhiều, công ty mới chưa có nhiều lựa chọn và tương lai cũng chưa rõ ràng, họ có thể dễ dàng mua lại, nhưng… Tập đoàn Nguyên Hòa vốn là ông lớn ở thủ đô, nếu bây giờ chen chân vào muốn họ chia một miếng bánh thì không dễ dàng gì.

Thế nên suốt một tháng qua họ vẫn chờ đợi thời cơ, may mắn là Thai Tu cuối cùng cũng đợi được chút tin tức: “Chris, những năm gần đây Nguyên Hòa đang chuyển hướng sang nội dung công nghệ, hành động liên tiếp, hai năm trước còn thâu tóm nhiều công ty nhỏ, chỉ tiếc là tình hình thương mại quốc tế hiện nay căng thẳng nên nhiều mảng mà họ đầu tư bị giới hạn rất lớn.”

“Thêm vào đó, do phía sau họ có liên quan đến ngành công nghiệp quốc phòng, nhu cầu tăng vọt, theo nguồn tin nội bộ đáng tin cậy, hiện giờ Nguyên Hòa đang thiếu hụt nghiêm trọng về tài chính, vài ngày trước ông chủ Nguyên Hòa là tổng giám đốc Kỷ vừa âm thầm gặp đại diện một ngân hàng.”

Thẩm Tứ Niên dường như đã đoán được trước, mặt không biến sắc: “Vậy họ đang phát tín hiệu gì ra thị trường?”

“Trước kia, Nguyên Hòa từng lấy hai lô đất ở ngoại ô từ tay chính phủ, giờ đang tiến hành thủ tục chuyển nhượng.”

Thẩm Tứ Niên lật vài trang tài liệu trong tay, sau cùng khẽ khép lại, giọng bình thản: “Liên hệ đi, hai hôm nữa tôi đến gặp tổng giám đốc Kỷ.”

“Rõ, Chris.”

Thai Tu rời đi, mười phút sau Noel bước vào, tay cầm thêm một tập hồ sơ.

Anh đặt lên bàn: “Chris, theo yêu cầu của ngài tôi đã chọn ra vài bất động sản phù hợp, mời ngài xem qua.”

Chuyện tìm nhà là việc Thẩm Tứ Niên giao gấp tối qua, vì chưa quen thuộc khu vực này nên Noel phải nhờ Thai Tu giúp, Thai Tu lại đẩy việc này cho Du Sương.

Vừa rồi họ bàn giao công việc chính là chuyện này.

Chris luôn kỹ lưỡng trong công việc, chuyện ăn ở cũng rất cầu toàn, có vẻ như anh đã nghiên cứu trước nên yêu cầu chọn nhà ở gần khu Tây Sơn của thủ đô.

Tối qua nghe vậy Du Sương liền than khó: “Khu Tây Sơn chỉ có một căn nhà tư nhân.”

Anh hỏi là nhà ai, Du Sương nói: “Đó là tư dinh của ông chủ Nguyên Hòa.”

Noel lập tức hiểu, nhà Hanna.

Anh không giải thích thêm, chỉ nhấn mạnh nhất định phải chọn gần Tây Sơn.

May mà xung quanh Tây Sơn toàn khu biệt thự, tìm một căn phù hợp không khó.

Vừa rồi anh đã loại bỏ những căn có phong cách không hợp, giữ lại năm căn ưng ý.

Người đàn ông chăm chú xem hồ sơ, thậm chí còn tập trung hơn cả lúc nãy đọc tài liệu dự án.

Noel đứng bên giới thiệu: “Năm căn biệt thự này đều nằm trên trục đường chính vào Tây Sơn.”

Thẩm Tứ Niên xem qua hai lượt, chỉ vào một căn: “Chọn căn này.”

“Vâng.”

Anh khép hồ sơ lại, đảo mắt nhìn quanh văn phòng có phần cũ kỹ, cuối cùng nhíu mày: “Bảo người sửa sang lại, cậu đích thân giám sát.”

“Rõ.”

……

Tống Sơ Tình hoàn toàn chơi quên trời quên đất.

Sau đó họ tìm đến một sân trượt tuyết vắng người, tuyết dày trắng xóa, ván trượt cứ thế lao đi như bay.

Ngày cuối cùng, Lý Khả Khả từ thủ đô chạy đến, đến nơi đã là buổi chiều, không kịp trượt tuyết nên kéo cả nhóm đi tắm hơi.

Thật ra Tống Sơ Tình chưa từng đến trung tâm tắm hơi bao giờ, cô là kiểu người hơi sạch sẽ thái quá, không chịu được cảnh một đám đàn ông đàn bà cởi trần hoặc chỉ mặc đồ ngủ đi đi lại lại trong không gian kín.

Nhưng Lý Khả Khả cứ nài nỉ mãi, cố sức dụ dỗ: “Ai da, chỗ này không phải kiểu nhà tắm công cộng đâu, rất cao cấp nhé! Không có ông chú bà dì đâu, toàn là trai xinh gái đẹp đó, thật mà, cậu hỏi Bái Lâm xem?”

Diêu Bái Lâm lập tức quay đầu: “Em có đi bao giờ đâu, sao biết?”

Lý Khả Khả cười gian: “Đi lần này là biết liền, thật sự nhiều chị gái xinh dáng đẹp lắm.”

Tống Sơ Tình đẩy đầu cô ấy: “Được rồi, đừng làm hư trẻ con.”

“Bái Lâm đã mười tám rồi, đâu còn là trẻ con, là đàn ông rồi đúng không?”

Tống Sơ Tình liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang đỏ cả tai, dứt khoát đồng ý, nói nữa thì đúng là đang dạy hư thật rồi.

Khoảng 6 giờ họ đến trung tâm tắm hơi, quả thật nơi này rất ổn, nhìn qua sạch sẽ cũng không bị đông đúc chen chúc.

Thay đồ xong cả nhóm định đi xông hơi trước để toát mồ hôi.

Nhưng cả ba người ngoại hình đều quá nổi bật, chưa được bao lâu đã có người đến bắt chuyện.

Có người xin wechat của Diêu Bái Lâm, có người muốn làm quen với Tống Sơ Tình, cũng có người nói chuyện rất hợp với Lý Khả Khả vốn đã dẻo miệng.

Sau khi từ chối người thứ n không biết bao nhiêu, Diêu Bái Lâm cuối cùng không nhịn được mà phàn nàn: “Sao đông người thế chứ.”

Lý Khả Khả: “Tại em được yêu thích mà.”

“Em không muốn được yêu thích đâu.” Diêu Bái Lâm lẩm bẩm, đứng dậy: “Em đi lấy đồ ăn, hai người muốn ăn gì?”

Lý Khả Khả giơ tay: “Chị muốn sầu riêng, cảm ơn em trai~”

Tống Sơ Tình cũng nói: “Chị muốn ít cam.”

“Ok.”

Cậu nhóc vừa đi Lý Khả Khả liền xê dịch ngồi gần lại, ghé tai thì thầm: “Sao, không tính tìm bạn trai nữa à?”

“Tìm gì mà tìm, không tìm.” Tống Sơ Tình cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng lần đầu đi tắm hơi làm kỷ niệm.

“Thật sự không tìm nữa? Nếu chưa từng thử qua đàn ông thì không sao, nhưng giờ thử rồi, cậu chịu nổi mấy tháng trống rỗng hả?”

Tống Sơ Tình vừa nghe, gương mặt vốn đã ửng đỏ vì hơi nóng lại càng phủ một tầng hồng nhạt: “Cậu đang nói gì thế…”

“Không phải sao? Chậc, đừng tưởng mình không biết, mấy anh tây kia…” Cô ấy chưa nói hết thì bị ngắt lời: “Cậu đừng có nói mấy thứ này trước mặt Bái Lâm.”

“Hehe, biết mà biết mà, mình có chừng mực mà.” Lý Khả Khả lại ghé sát, hạ giọng: “Muốn mình giới thiệu vài người không? Không giàu bằng nhà cậu nhưng về ngoại hình, chiều cao, nhân phẩm đều thuộc hàng cực phẩm.”

“……”

Tuy là nói đùa nhưng Lý Khả Khả cũng không đến mức nói linh tinh, cô ấy biết những hotboy nhỏ mà mình quen hoàn toàn không xứng với tiểu công chúa tập đoàn Nguyên Hoà, cô ấy nghiêm túc nói: “Tiểu Sơ, thật đấy, cách tốt nhất để chữa lành một mối tình là bắt đầu một mối tình khác.”

Toàn mấy đạo lý linh tinh, cô có bị tổn thương gì đâu mà cần chữa lành? Dù có bị tổn thương thì chưa khỏi đã yêu người mới chẳng phải vừa hại mình vừa hại người ta à? Tống Sơ Tình lườm cô ấy: “Vậy sao cậu không tự vào một mối tình mới đi?”

Lý Khả Khả ngẩn người, lập tức đưa tay gõ đầu cô: “Ê, mình đang nói cậu mà, sao lại lôi mình vào?”

“Nóng chết mất, đi thôi.” Tống Sơ Tình đứng dậy định đi ra ngoài nhưng mới bước được vài bước lại quay đầu cười: “Mình cũng tò mò mấy hotboy của cậu lắm, hay là ghé công ty cậu xem thử?”

Lý Khả Khả bán tín bán nghi: “Thật hả?”

“Thật, xem thử cậu kiếm tiền thế nào, mình học hỏi.”

“……” Cạn lời, biết ngay mà!

Sau khi xông hơi xong Lý Khả Khả đề nghị đi tẩy tế bào chết, Tống Sơ Tình và Diêu Bái Lâm lập tức từ chối.

Cuối cùng ba người ngồi ở sảnh lớn vừa ăn trái cây vừa trò chuyện.

Lý Khả Khả rất thích trêu chọc Diêu Bái Lâm, nhân lúc hai người nói chuyện Tống Sơ Tình lướt điện thoại.

Cô chọn vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, ảnh trượt tuyết ban ngày, còn có ảnh lúc ở phòng xông hơi, đều rất đẹp.

Đăng xong thoát ra khỏi giao diện lại thấy tài khoản mới mấy hôm trước vẫn còn đang gửi lời mời kết bạn, cô lại bỏ qua và lần này chặn luôn, phiền quá.

Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của một khách sạn năm sao, một người đàn ông đang chăm chú nhìn ảnh cô gái má ửng đỏ đầy mồ hôi, gương mặt càng lúc càng u ám.

Anh từng nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi và mê say của cô không biết bao nhiêu đêm, giờ lại phải nhìn thấy ở vòng bạn bè.

Thẩm Tứ Niên siết chặt nắm tay thoát ra khỏi giao diện, nhưng khi thử vào lại vòng bạn bè thì phát hiện đã không còn quyền truy cập, tìm lại tài khoản thì chỉ còn một khoảng trắng.

Không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, người đàn ông trầm mặc một lúc rồi nhắn tin cho Bùi Tích.

Bùi Tịch trả lời: [Nhìn giống như bị chặn rồi.]

Không gian vốn đã yên tĩnh lại càng trở nên nặng nề, bóng người phản chiếu trên kính âm trầm đáng sợ.

……

Trưa hôm sau mới lên đường về.

Khoảng hơn 4 giờ chiều họ đến sân bay quốc tế thủ đô, người nhà đã cho xe đến đón.

Lý Khả Khả về nhà mình trước, tài xế đưa Diêu Bái Lâm về rồi mới chở cô về.

Trên đường, Diêu Bái Thu gọi cho em trai: “Về rồi hả? Chị em đang ngồi bên cạnh à?”

Diêu Bái Lâm bật loa ngoài: “Đang ngồi đây.”

Tống Sơ Tình: “Tìm em à?”

“…Không, chỉ là, ờ…”

“Gì á?”

“Không nói nữa, tóm lại là em chuẩn bị tâm lý đi.”

Nói xong anh ấy liền cúp máy, hết sức mơ hồ.

Về đến nhà.

Tống Sơ Tình ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Bãi đậu xe nhỏ trước cửa có một chiếc Bentley màu đen, mà ba cô không có xe Bentley màu đen, chắc là xe của khách.

Nhưng càng vào trong càng cảm thấy không ổn.

Dì Mạnh từ bếp đi ra, sắc mặt cũng không được bình thường.

Tống Sơ Tình nghi hoặc: “Dì Mạnh, ba con đâu ạ?”

Dì Mạnh không biết nên nói thế nào chỉ vào thư phòng: “Tổng giám đốc Kỷ đang ở thư phòng, bảo con về thì qua đó gặp ông ấy.”

“Dạ.”

Tống Sơ Tình đặt túi xuống đi về phía thư phòng.

Gõ cửa, đẩy cửa.

Rồi ngay lập tức chết trân tại chỗ.

Ánh mắt chạm nhau, người đàn ông mang dòng máu lai tuấn mỹ ngồi trên sofa, mỉm cười lễ độ: “Cô Tống, tôi đến để hỏi cưới.”

Nhưng ánh mắt dưới nụ cười lại sâu thẳm tối tăm như loài thú săn mồi trước lúc lao đến, quyết tâm đoạt bằng được con mồi.

Anh quay sang Kỷ Phục Tây, nụ cười không đổi: “Thầy dạy tiếng Trung của tôi nói, ở Trung Quốc đàn ông đến nhà con gái ngỏ lời lấy vợ gọi là hỏi cưới, đúng không thưa tổng giám đốc Kỷ?”

Ờ…

Tiếng Trung của anh từ khi nào trở nên tốt thế này rồi?

Aaaa không đúng, trọng điểm không phải cái này, anh đang nói cái gì cơ?!!! Hỏi cưới?!

Ánh mắt đảo một vòng, Tống Sơ Tình bắt gặp ánh nhìn đầy tức giận như muốn nghiến nát răng hàm của ba, cô lập tức bị doạ lùi lại một bước.

Xong rồi…

Viết có bài luận văn mà tự đẩy mình vào hang cọp…..sao anh còn mò đến tận nhà…

Cô không muốn kết hôn đâu!!!

Bình Luận (0)
Comment