Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 49

Một ngày trước có người liên hệ nói rằng một công ty đầu tư mạo hiểm mới muốn hẹn gặp, gần đây lịch trình của Kỷ Phục Tây dày đặc, ban đầu ông vốn chẳng muốn để tâm nhưng trợ lý Trang Thành lại bổ sung một câu, công ty này tên là Mollybunny, người đứng sau chính là Chris Lauren và lần này là anh đích thân đến gặp.

Từ sau khi người này chia tay với con gái mình, Kỷ Phục Tây không còn theo dõi tin tức gì về anh nữa, giờ đây lại mở hẳn công ty tại Trung Quốc?

Ông không nghĩ nhiều đồng ý với lời mời, muốn xem xem rốt cuộc anh đang bày trò gì.

Hôm nay là thứ bảy, Chris Lauren đến Tây Sơn đúng như đã hẹn.

Trang Thành dẫn người vào, Kỷ Phục Tây ngước mắt lên, ánh mắt đánh giá dò xét.

Ông biết rõ tên này trông như thế nào, người đàn ông này dù có hóa thành tro ông cũng có thể nhận ra khúc xương nào là bộ phận nào, gần 30 tuổi đầu mà ngoại hình cũng thường thôi, thật sự không hiểu nổi Tống Sơ Tình rốt cuộc nhìn trúng gì ở anh.

Kỷ Phục Tây ngồi nghiêm chỉnh, giơ tay ra: “Chris, mời ngồi.”

Thẩm Tứ Niên đương nhiên đã tìm hiểu về ba của Tống Sơ Tình, dù hai người lần đầu gặp mặt nhưng anh không hề tỏ ra xa cách, anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, mỉm cười: “Giám đốc Kỷ, cuối cùng cũng được gặp ngài.”

Kỷ Phục Tây hơi ngạc nhiên: “Cậu biết nói tiếng Trung?”

“Đương nhiên, mẹ tôi là người Trung Quốc.”

Kỷ Phục Tây nhìn kỹ anh thêm mấy lần rồi hỏi thẳng: “Nói đi, cậu tới đây làm gì?”

Thẩm Tứ Niên vẫn giữ nụ cười hòa nhã: “Đương nhiên là đến bàn chuyện công việc, nghe nói gần đây công ty ngài gặp một số khó khăn, tôi sẵn lòng góp phần giải quyết.”

Ánh mắt Kỷ Phục Tây nheo lại.

“Ngài cũng biết, công ty của tôi vừa đặt chân vào thị trường Trung Quốc, hiện giờ chúng tôi rất cần đứng vững, mà Tập đoàn Nguyên Hòa là đối tác lý tưởng nhất.”

“Cậu muốn gì?”

“Nghe nói ngài đang định vay vốn ngân hàng, theo tôi, cách đó không hiệu quả.”

Kỷ Phục Tây đã hiểu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Cậu có bao nhiêu?”

“Ngài cần bao nhiêu, tôi có bấy nhiêu.”

Người đàn ông phía sau bàn bỗng bật cười: “Làm sao tôi tin cậu không phải đang vẽ bánh vẽ? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu đã tiêu không ít tiền cho cuộc bầu cử bên gia tộc, giờ mới vào thị trường Trung Quốc, trong tay cậu còn lại bao nhiêu?”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên đầy tự tin: “Nếu tôi đã dám đến đây nói chuyện với ngài thì nhất định có đủ cơ sở, huống chi bây giờ là xã hội pháp chế, mà còn là trên địa bàn của ngài, tôi dám lừa ngài sao?”

Kỷ Phục Tây hạ cằm xuống, im lặng một lúc lâu.

Ông lại ngẩng đầu lên: “Mục đích thật sự của cậu là gì?”

Thẩm Tứ Niên vẫn cười, anh đưa tay ra sau, Noel đưa tới một tập tài liệu, anh đặt hai tay đẩy tới trước mặt đối phương: “Đây là thỏa thuận hợp tác sơ bộ tôi đã soạn, mời ngài xem qua.”

Kỷ Phục Tây lật xem, càng xem lông mày càng nhíu.

Đúng là thành ý không nhỏ, ký xong bản này Nguyên Hòa chẳng những vượt qua được khó khăn hiện tại mà còn chiếm lĩnh phần lớn lĩnh vực công nghệ tiên tiến, ngoài ra… anh còn muốn nhúng tay vào mảng công nghiệp quân sự cốt lõi của Tập đoàn Nguyên Hòa.

Kỷ Phục Tây đã nắm hết thông tin của anh nhưng trong hồ sơ không hề ghi có liên quan đến ngành này.

Ông chỉ vào phần đó: “Chuyện này là sao?”

“Giám đốc Kỷ có quen ngài Moore chứ?”

Ông trùm buôn vũ khí lớn nhất bờ Tây nước Mỹ, tất nhiên là biết.

“Tài sản của ông ta, một nửa là của tôi.”

Kỷ Phục Tây vừa nghe, đôi mắt sắc lạnh lại lần nữa nheo lại, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá chàng trai chưa tới 30 tuổi này, thái độ anh bình tĩnh, ánh mắt không hề sợ hãi, như thể quyết giành cho bằng được.

Ông biết rõ thế lực phía sau anh, lại thêm cả Moore… Với tuổi này mà làm được như vậy, bản thân ông hồi trẻ cũng chưa chắc sánh kịp.

Ông đặt tài liệu lại trên bàn, giọng điệu khó đoán: “Cậu hào phóng đấy.”

“Vâng.” Thẩm Tứ Niên khẽ nhếch môi, “Đây là thành ý của tôi.”

“Cậu có ý gì?”

“Giám đốc Kỷ hỏi tôi mục đích là gì, tôi chỉ có một mục đích.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn Tiểu Sơ.”

Kỷ Phục Tây tưởng mình nghe nhầm: “Cậu nói cái gì?!”

Người đàn ông không hề sợ hãi đối diện ánh mắt sắc như dao của đối phương, nhắc lại lần nữa: “Tôi muốn Tiểu Sơ.”

Không khí trong thư phòng bỗng trở nên căng như dây đàn, hai người đàn ông từng tung hoành trên thương trường mắt đối mắt, không ai nhường ai, tia nhìn chạm nhau lập tức bùng cháy.

Đang lúc đối đầu, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên rồi cửa phòng bị đẩy ra, giọng nữ dịu dàng vang lên phá tan thế giằng co: “Ba ơi~”

……

Tống Sơ Tình cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút kinh khủng.

Không ai nói gì, thư phòng như bị nhấn chìm trong đại dương sâu thẳm, không khí xung quanh như nước ép từ bốn phương tám hướng khiến cô muốn nổ tung.

Muốn chạy… Sao dì Mạnh không tới kêu ăn cơm? Mẹ sao còn chưa về? Diêu Bái Thu tại sao không ở nhà cô?

Đáng ghét, đã biết Thẩm Tứ Niên sẽ đến sao không nhắc cô trước? Còn gọi điện bí ẩn, gọi xong lại không nói gì, hừ, sau này đừng trách cô tính sổ!

Cô len lén liếc nhìn người đàn ông đối diện ba mình, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh, cô giật mình rút về ngay.

Anh trông có vẻ không còn vẻ nặng nề như trước khi rời đi, trong mắt còn mang ý cười nhàn nhạt, thần sắc thư thái, chắc mấy chuyện ở San Francisco đã được giải quyết hết rồi.

Nhưng giờ đây anh đang làm gì thế? Tự nhiên lại nói muốn hỏi cưới, điên rồi sao?

Đúng là cô có chút thích anh nhưng đâu đến mức mất trí muốn lấy chồng? Mới có 24 tuổi, điên rồi mới nghĩ đến chuyện cưới xin lúc này.

Đang nghĩ ngợi, Kỷ Phục Tây đã đứng chắn giữa hai người, che đi tầm mắt Thẩm Tứ Niên đang nhìn sang, kiềm nén cơn giận: “Ngài Lauren, mời về cho, nơi này không hoan nghênh cậu.”

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên nghiêng sang nhìn phía sau ông, Kỷ Phục Tây lại dịch người, anh nghiêng tiếp, ông lại chắn trước, như thành đồng vách sắt che kín con gái .

Thẩm Tứ Niên bật cười: “Vậy tôi về trước, ngày mai lại đến thăm.”

Kỷ Phục Tây nghiến răng: “Ngày mai cũng không hoan nghênh cậu.”

Tống Sơ Tình: “Ba…”

“Con im đi.”

“Ồ.”

Kỷ Phục Tây nghiêm mặt cảnh cáo: “Chuyện này con đừng có mà mơ!”

Thẩm Tứ Niên vốn chẳng định giải quyết trong một lần, anh đủ kiên nhẫn và tự tin, chỉ là… Anh khẽ mím môi, giọng dịu dàng: “Tiểu Sơ, phiền em chấp nhận lời mời kết bạn của anh.”

Tống Sơ Tình ló đầu ra, chớp chớp mắt: “Gì cơ?”

Kỷ Phục Tây lại chắn trước, giơ tay chỉ cửa: “Ngài Lauren, mời.”

Thẩm Tứ Niên cười nhạt, quay người rời đi.

Cửa vừa đóng, Tống Sơ Tình cảm nhận được nguồn nguy hiểm đang áp sát, tim cô thắt lại vội bỏ chạy: “Đói quá rồi, con đi ăn cơm!”

“Tống Sơ Tình! Đứng lại!”

Cô khựng lại, quay đầu cười nịnh: “Tây Tây, con thật sự đói mà.” Rồi cô đánh trống lảng, “Mẹ có về ăn cơm không ạ?”

Đáng tiếc là ba cô chẳng bị lung lay chút nào: “Chuyện này là sao?”

Sao là sao, cô mới là người muốn hỏi chuyện này là sao đây, ai mà biết vừa đi khỏi mấy hôm đã long trời lở đất thế này? Cô rón rén bước đến bên ba, khoác tay ông làm nũng: “Tây Tây, con thực sự không biết, từ sau khi về nước con chưa từng liên lạc lại với anh ấy, ba cũng nghe rồi đấy, vừa nãy anh ấy nói cái gì mà muốn con chấp nhận lời mời kết bạn, con thật sự bị oan mà.”

Kỷ Phục Tây tạm tin, nhưng mặt vẫn lạnh cúi đầu cảnh cáo: “Không được liên lạc với cậu ta, cũng không được gặp mặt, nếu để ba biết con còn qua lại với cậu ta thì…”

Ông nghĩ một lúc mới nhớ ra biện pháp trừng phạt hay dùng trong phim truyền hình: “Nếu để ba phát hiện con gặp cậu ta, thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của con ba sẽ cắt hết!”

“……” Tiểu phú bà vốn đã có cả đống tài sản riêng chẳng sợ tẹo nào nhưng cô vẫn phải phối hợp, giậm chân giả bộ tức giận: “Kỷ Phục Tây, ba ác quá đi!”

“Ăn cơm.”

Hai cha con vừa ra khỏi phòng, Tống Đàn đã về đến nhà.

Tống Sơ Tình lập tức nhào tới ôm mẹ tố cáo: “Mẹ ơi, ba dọa cắt tiền sinh hoạt của con!”

Tống Đàn liếc chồng một cái rồi xoa đầu con gái: “Lại chọc ba giận à?”

“Con đâu có!”

Kỷ Phục Tây bên kia kéo ghế ngồi xuống, hừ một tiếng: “Em tự hỏi nó xem chuyện gì đã xảy ra.”

Tống Đàn nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Nếu ba con bắt nạt con, mẹ sẽ làm chủ cho con.”

“……” Tống Sơ Tình ngập ngừng cắn môi, cuối cùng vẫn phải thành thật: “Cái đó… Chris vừa tới gặp ba, nói là… muốn cưới con.”

Người phụ nữ vốn dịu dàng lập tức đổi sắc mặt, giọng nghiêm hẳn: “Làm bậy gì đó! Không có khả năng!”

Tống Sơ Tình: “……”

……

Suốt bữa cơm, Kỷ Phục Tây không ngừng nhấn mạnh không được gặp mặt Thẩm Tứ Niên, Tống Sơ Tình cam đoan mãi mới được bèn thở phào.

Tắm xong, Tống Đàn cũng tới gõ cửa: “Cục cưng, mẹ muốn nói chuyện với con một chút được không?”

“Dạ được.”

Tống Đàn bước vào ngồi xuống giường, trước tiên nhặt quần áo ngủ con gái vứt lung tung, thấy tóc còn ướt, bà cau mày: “Đi sấy tóc đi, không lại cảm.”

“Hihi, mẹ sấy giúp con nha.”

“Giống con nít quá.” Nói vậy thôi nhưng bà vẫn bước vào nhà tắm.

Bà lấy máy sấy chỉnh sang chế độ yên tĩnh rồi vừa sấy tóc vừa nói chuyện: “Ba con kể mẹ nghe chuyện chiều nay rồi, con nói thật cho mẹ biết, con nghĩ thế nào?”

Tống Sơ Tình đành kể lại một lần nữa: “Con đã không liên lạc gì với anh ấy hai tháng nay, thậm chí còn không biết anh ấy tới thủ đô.” Rồi cô nghiêng mặt, “Mẹ, sao anh ấy lại đến Trung Quốc?”

“Ba con nói cậu ta mở công ty ở đây, muốn dùng tiền ép cưới con.” Tống Đàn nhớ lại vẻ mặt tức giận của Kỷ Phục Tây, cảm thấy buồn cười: “Ba con tức đến mức mẹ chưa từng nhìn thấy trong suốt hai mươi mấy năm qua.”

Tống Sơ Tình nhướng mày cười: “Sao có thể được, Thẩm Tứ Niên không phải người như vậy.”

Anh đúng là người như vậy, Tống Đàm khi nghe Kỷ Phục Tây kể lại, bà thấy tên đó đúng là muốn dùng một cuộc hợp tác làm điều kiện trao đổi.

Nhưng bất kể Kỷ Phục Tây có đồng ý hay không, bản thân bà là người đầu tiên không chấp nhận, nhà họ không cần dùng hôn sự của con gái để đổi lấy lợi ích, dù có phải bán cả gia sản, hôn nhân của Tống Sơ Tình vẫn phải là tự do.

Hơn nữa, người tên Chris kia thâm sâu khó lường, đột ngột làm thế này ai biết cái “hỏi cưới” kia có phải chỉ là bình phong để thâm nhập thị trường? Chưa nói tới chuyện khác, riêng danh phận con rể của Tập đoàn Nguyên Hòa đã đủ giúp anh đi lại như chỗ không người ở thủ đô.

Giờ phút này, nghe con gái nói một câu đầy tin tưởng đó, chân mày Tống Đàn lại cau lại, trong mắt bà và chồng, Chris Lauren vẫn là người nguy hiểm, Tống Sơ Tình không thể lấy anh, cũng không thể quay về Mỹ với anh.

Vì thế bà phải khuyên: “Tiểu Sơ, con nên hiểu vì sao ba con tức giận, hôn nhân không phải trò đùa, cũng không phải một sự hợp tác, cậu ấy đuổi theo đến nhà không có nghĩa chúng ta phải nhượng bộ, vấn đề cốt lõi giữa con và cậu ấy còn chưa giải quyết, cậu ấy xuất thân phức tạp, tâm tư nặng nề, mẹ không thể đồng ý để con tái hợp với cậu ấy, càng không thể để con rơi vào nguy hiểm một lần nữa, chứ đừng nói tới chuyện kết hôn.”

Tống Sơ Tình nghe rõ ràng mạch lạc, cô vốn không phải kiểu yêu đương mù quáng, nếu như vậy cô đã ở lại San Francisco không quay về rồi, đã chọn chia tay thì sẽ không quay đầu, vì quay đầu chỉ là để chia tay thêm lần nữa, cô sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó.

Cô lại trấn an mẹ: “Mẹ, con hiểu mà, mẹ yên tâm.”

Rồi cô nở nụ cười: “Mẹ chẳng lẽ còn không hiểu con là người thế nào à? Không tin con đến vậy sao?”

Tống Đàn nhìn cô gái nhỏ vừa tắm xong trong gương, dần yên lòng, đúng thế, con gái mình là người thế nào bà hiểu rõ nhất, nó sẽ không hồ đồ.

Sấy tóc xong, Tống Sơ Tình đứng lên hôn má mẹ một cái: “Mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, ngủ sớm chút nhé.”

Cửa khép lại, Tống Sơ Tình ngồi yên trước bàn trang điểm.

Mãi đến khi cơn gió lạnh từ khung cửa sổ chưa đóng thổi vào, cô rùng mình đứng dậy đóng cửa lại.

Rồi quay lại ôm gối ôm chui vào chăn ấm áp.

Vừa cầm điện thoại, rốt cuộc cô cũng nhớ ra một chuyện.

Trước đó có một tài khoản trắng trên wechat cứ gửi lời mời kết bạn, giờ nghĩ lại chắc chắn là Thẩm Tứ Niên rồi.

Cô mở danh sách chặn ra gỡ chặn tài khoản đó, gửi lại lời mời kết bạn.

Bên kia rất nhanh đã đồng ý và nhắn lại: [Là anh.]

Tống Sơ Tình nhìn hai chữ ấy, hơi sững người, anh không chỉ nói tiếng Trung trôi chảy, giờ còn biết gõ chữ nữa, mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.

Ý nghĩ trôi xa, những ký ức chưa hoàn toàn xóa nhòa lại lặng lẽ ùa về khiến đầu cô hơi đau.

Cuối cùng cô thở dài một tiếng, vừa mới hứa với mẹ là không dây dưa nữa, cô không thể nghĩ nữa.

Cô bắt đầu gõ chữ: [Anh học tiếng Trung khi nào vậy?]

Rồi xóa hết.

Lại gõ: [Sao đột nhiên anh đến Trung Quốc?]

Lại xóa.

Lại gõ: [Hôm nay anh có ý gì?]

Lại xóa lần nữa.

Cuối cùng, cô gửi một câu dứt khoát không để lại đường lui: [Thẩm Tứ Niên, chào mừng anh đến Trung Quốc, cũng hoan nghênh anh hợp tác chính đáng với ba em.]

[Ngoài ra, chúng ta đã chia tay, em sẽ không ăn lại đồ cũ.]

Bình Luận (0)
Comment