Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 60

Về chuyện này, lần đầu tiên Tống Sơ Tình chủ động nêu ra suy nghĩ của mình, hoặc có thể nói là nguyện vọng.

Một cách kiên định.

Kỷ Phục Tây không phản ứng dữ dội như tưởng tượng, ngược lại chỉ thở dài bất lực: “Tiểu Sơ, con có biết tình yêu là gì không?”

“Là giống như ba và mẹ vậy.”

“Không phải, mỗi người đều có một kiểu tình yêu khác nhau, là tình yêu của chính con cơ.”

Tống Sơ Tình im lặng, nghiêm túc suy nghĩ.

Lại đi một vòng nhỏ, cô nói: “Trước khi quen anh ấy, con nghĩ nửa đời đầu ngắn ngủi của mình rất viên mãn, nhưng sau khi ở bên anh ấy con mới phát hiện ra cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều chưa biết, anh ấy bù đắp những phần chưa biết đó, khiến cuộc đời con trở nên hoàn chỉnh.”

“Phần này… có lẽ có thể gọi là “tình yêu”.”

“Con ngưỡng mộ năng lực và cách ứng xử của anh ấy, và học được nhiều điều từ đó, điều đó khiến con trưởng thành.”

“Con thích việc anh ấy hiểu con, tôn trọng con và bảo vệ con.”

Anh không như Cao Tử Ngọc cẩn thận dè dặt, cũng không giống những người theo đuổi khác tự cao hoặc nâng cô lên tận mây xanh, xuất thân và giáo dưỡng tương đồng khiến tâm hồn họ hoà hợp hơn.

“Con thích ngoại hình, vóc dáng, nụ cười và giọng nói của anh ấy, chỉ cần ở cạnh anh ấy không cần làm gì con cũng cảm thấy rất dễ chịu.”

Tất nhiên còn có đời sống thân mật khiến đôi bên cùng đắm chìm, nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của con người đến tận năm hai ba hai tư tuổi cô mới thật sự tìm thấy được sự thỏa mãn nơi anh.

Đương nhiên, chuyện này không thể nói với Kỷ Phục Tây.

Tống Sơ Tình bước chậm lại, giọng cũng nhẹ nhàng: “Con có những cảm xúc chưa từng có, vì thấy anh ấy vui mà con thấy hạnh phúc, thỉnh thoảng ghen một chút, chia xa thì buồn nhiều ngày, ăn không vô, ngủ không yên.”

“Con đau lòng vì những chuyện anh ấy từng trải qua, đau lòng vì áp lực của anh ấy lớn, đau lòng vì anh ấy rõ ràng không vui nhưng vẫn cứ cố gồng gánh một mình, con muốn cùng anh ấy chia sẻ, muốn anh ấy nhẹ lòng hơn một chút.”

“Ba ơi, lúc nãy con cùng anh ấy đi bộ về, anh ấy nắm tay con, bọn con nói mấy chuyện vớ vẩn chẳng đầu chẳng đuôi, khoảnh khắc đó con nghĩ, nếu cả đời cứ thế mà trôi qua thì cũng là chuyện hạnh phúc và đáng mong đợi.”

Càng nghe con gái nói nhiều, càng chi tiết, lòng Kỷ Phục Tây càng nặng trĩu.

“Tiểu Sơ, ba hiểu tâm trạng con bây giờ, nhưng yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác, năm nay con 24 tuổi, phía trước còn mấy chục năm cuộc đời, càng sống lâu càng có nhiều va chạm, con có thể đảm bảo bản thân một lòng một dạ nhưng không thể chắc chắn cậu ấy cả đời đều yêu con như hôm nay.”

Tống Sơ Tình mỉm cười nhẹ: “Vậy ba và mẹ đã cùng nhau đi tới ngày hôm nay bằng cách nào?”

Kỷ Phục Tây nghẹn lời, rất lâu không đáp được.

Cô nhìn ngọn đèn đường màu vàng phía xa, tiếp tục nói: “Con yêu anh ấy, nhưng tiền đề là con yêu chính bản thân mình, bất cứ thời điểm nào, sự việc nào, nơi nào, “con” đều luôn được đặt lên trên anh ấy và mối quan hệ này.”

“Con có thể vì anh ấy mà đau lòng, nhưng tuyệt đối không đánh mất bản thân, hôm nay con nói với ba con muốn kết hôn với anh ấy nhưng nếu hiện thực có quá nhiều trở ngại, con cũng sẽ không sống chết đòi cho bằng được.”

“Nên ba không cần lo, sau này cũng không cần lo, nếu sau khi ở bên nhau, anh ấy làm điều gì tổn thương con, hoặc thời gian chứng minh rằng hôn nhân này chỉ đem lại khổ đau, con cũng sẽ như bây giờ dứt khoát đưa ra quyết định.”

Kỷ Phục Tây cúi đầu nhìn đứa con gái ông nâng niu từ nhỏ trong lòng bàn tay, bỗng thấy xa lạ, cô bé ngây thơ đáng yêu ngày nào giờ đã có tư duy độc lập, đã có tình yêu, và đang bắt đầu một cuộc sống mới của riêng cô.

Tim ông nhói lên, cảm xúc khó tả.

Tống Sơ Tình như cảm nhận được dựa sát lại, đổi sang giọng nũng nịu: “Ba ơi, cụ cố từng nói, đời người mà, quan trọng là khoảnh khắc hiện tại, hiện tại bọn con rất tốt, và con tin tương lai cũng sẽ tốt như vậy.”

Rồi cô lại chống nạnh tự tin: “Con là con gái Kỷ Phục Tây, con nhìn người không bao giờ sai đâu!”

Kỷ Phục Tây lại cúi đầu nhìn, không nhịn được cười theo nhưng lập tức thu lại nụ cười: “Đừng có nịnh.”

“Ba đồng ý nha~” Tống Sơ Tình lắc tay ông, chớp mắt: “Sau này con giúp ba lừa hết tiền của anh ấy, thế thì anh ấy trốn cũng trốn không nổi, phải ngoan ngoãn nghe lời ba.”

“Với lại, anh ấy cô độc một mình, sau này sống luôn ở nhà chúng ta, cho anh ấy ở dưới mắt ba mà run rẩy.”

Kỷ Phục Tây hừ một tiếng: “Thế còn được.”

“Hihi.”

Tống Đàn cuối cùng cũng về, thấy hai cha con dạo vòng vòng ngoài sân vào ban đêm thì vừa thấy lạ vừa buồn cười: “Làm gì đấy? Rảnh quá à?”

“Mẹ ơi~”

Tống Sơ Tình định chạy lại ôm mẹ, Kỷ Phục Tây kéo cô lại: “Đi tìm Chris của con đi, đây là vợ ba.” Hiện tại ông có một bụng chuyện cần nói.

Tống Sơ Tình nhìn hai người quay vào nhà đầy lạnh lùng, trong lòng có mấy dấu chấm lửng.

Cô lặng lẽ rút điện thoại ra nhắn: [Đồ xấu xa!]

Phá hoại tình cảm giữa cô và ba mẹ!

……

Tống Sơ Tình thật sự muốn làm gì đó.

Một chiều thứ bảy rảnh rỗi cô đi theo Tống Đàn đến Ái Gia Entertainment, hôm nay có buổi họp, vẫn là chuẩn bị cho phim mới.

Từ nhỏ cô đã thường tới Ái Gia Entertainment, những cô chú đóng phim cùng mẹ đều quen biết cô, hôm nay vừa vào cửa là cười chào suốt, đến mức miệng cười mỏi luôn.

Cuối cùng gặp được dì Ca Vân đã lâu rồi không gặp.

Vừa gặp, Triệu Ca Vân đã trách: “Giỏi quá ha Tiểu Sơ, về lâu vậy rồi cũng không thèm đến thăm dì một chuyến!”

Cô vội dỗ: “Con bận lắm, hôm nay cố tình qua đây dùng tiền lương của mình mời dì và dì Hạ ăn cơm.”

“Thế thì phải ăn rồi, công chúa nhỏ của chúng ta đã có lương, phải ăn cho đáng.”

“Dạ!”

Tống Sơ Tình ở trong văn phòng của mẹ đợi, tiện tay nhắn tin cho Diêu Bái Lâm.

Cậu ấy mới nhập học vào thứ hai tuần này, hôm nay chắc được nghỉ.

[Đang làm gì đấy?]

Diêu Bái Lâm gửi ảnh đang học, bảng đen chi chít công thức toán học.

Cô nhắn: [Em học toán à?]

Diêu Bái Lâm: [Anh rể học toán và sử, em cũng phải học!]

Tống Sơ Tình: [……]

Diêu Bái Lâm: [Em còn phải học mấy lớp ở học viện điện ảnh nữa.]

Tống Sơ Tình: [Em chịu được không? Cẩn thận quá sức đó.]

Diêu Bái Lâm: [Em chịu được.]

Nửa phút sau: [Mà… khó quá đi…]

[Huhu chị ơi, toán khó thật, khóc.gif]

Tống Sơ Tình bật cười: [Về chị tìm gia sư bổ túc cho em.]

Diêu Bái Lâm: [Vậy em nhờ anh rể!]

Tống Sơ Tình: [Anh ấy đang bận, đừng làm phiền.]

Diêu Bái Lâm: [Haizz, chị hết thương em rồi.]

Mãi đến hơn 7 giờ cuộc họp mới xong, trong thời gian đó cô gọi điện cho Lý Khả Khả một tiếng đồng hồ rồi lại trò chuyện hơn nửa tiếng với Trần Vãn Âm, xen lẫn với việc nhắn tin cho Thẩm Tứ Niên, hôm nay ngài Moore bay về San Francisco, anh đi tiễn.

Mọi người ra khỏi phòng họp, Tống Sơ Tình cất điện thoại, bước đến đón.

Dì Hạ trông không khác gì lúc trước, vẫn dịu dàng như xưa: “Tiểu Sơ sao lại tới đây vậy?”

“Ở nhà chán quá nên ra ngoài chơi, đi thôi dì Hạ, hôm nay con mời mọi người ăn cơm!”

Mục đích tất nhiên không phải chỉ là mời ăn cơm, mẹ chắc cũng đoán được mưu tính nhỏ của cô nên ăn được nửa chừng thì chủ động kéo dì Ca Vân ra ngoài.

Lúc đầu Hạ Nhan thật sự nghĩ chỉ là bữa ăn bình thường, nhưng bây giờ thấy hai người kia rời đi, cô gái đối diện lại nhìn mình với vẻ mặt muốn nói điều gì, bà bắt đầu đoán ra.

Bà đặt đũa xuống, giọng vẫn hiền hoà: “Sao thế, Tiểu Sơ?”

“Dì Hạ, con xin lỗi trước, con đã nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn quyết định đến gặp dì, nói chuyện một chút.”

“Con nói đi.”

“Lúc dì gặp Thẩm Tứ Niên lần đầu tiên… dì nhận ra anh ấy ngay, đúng không?”

Hạ Nhan dừng lại chốc lát, gật đầu: “Đúng.”

“Anh ấy cũng nhận ra dì.”

Hạ Nhan có sự ngạc nhiên trong ánh mắt: “Sao có thể chứ?”

“Con không biết, có lẽ là do huyết thống.” Tống Sơ Tình nhìn bà: “Dì Hạ, dì có muốn nghe con kể về anh ấy không?”

Người phụ nữ đối diện cắn môi dưới, khẽ gật đầu.

“Con quen anh ấy thật ra chưa lâu, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó con đã gặp qua cô của anh ấy, ba của anh ấy, người vợ thứ tư của ba anh ấy, và tất nhiên là cả Robinson, đó là một gia tộc khổng lồ và phức tạp, dùng cách nói của tụi con, là kiểu gia đình biết “ăn thịt người”, dì hiểu mà.”

“Người trong nhà không ai thật lòng đối xử tốt với anh ấy, họ chỉ coi anh ấy như công cụ kiếm tiền, bắt anh ấy chịu trách nhiệm toàn bộ chi tiêu của gia tộc, còn phải gánh khoản chi phí vận động tranh cử cho Webster, đó là một con số khổng lồ.”

“Thế mà Robinson vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, gần đây Steve đã qua đời…”

Người phụ nữ nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt nặng nề bỗng ngắt lời: “Steve mất rồi?”

“Vâng.”

Tống Sơ Tình thấy biểu cảm của bà biến đổi liền dừng lại để bà có thời gian tiêu hóa.

Hạ Nhan thật sự không biết Steve đã qua đời, dạo này bà bận bịu, rất ít lên mạng, giờ nghe được tin này đầu óc trống rỗng mấy giây.

Chết rồi, người đàn ông từng mang đến cơn ác mộng cho bà đã chết rồi.

Bà nên vui mừng, mà quả thật cũng nên vui, cái chết đối với hắn mà nói chính là sự chuộc tội nhẹ nhàng nhất.

Tống Sơ Tình chờ hai phút, tiếp tục nói: “Khoảng thời gian đó anh ấy rất áp lực nhưng vẫn giống như trước kia, một mình chống đỡ vượt qua, dì Hạ, anh ấy rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của con.”

“Nhưng anh ấy cũng rất yếu đuối, anh ấy chưa từng than vãn trước mặt con một lời, cũng chưa bao giờ chính thức nhắc đến dì nhưng con nghĩ, nhất định anh ấy rất cần dì.”

“Anh ấy nói với con, cái tên Thẩm Tứ Niên là do dì đặt, anh ấy luôn dùng cái tên đó, người bạn thân nhất cũng luôn gọi anh ấy bằng tên tiếng Trung.”

“Anh ấy nói không biết mẹ mình là người ở đâu nhưng đã thuê một đầu bếp người Thượng Hải, con nghĩ có lẽ anh ấy đoán dì là người Thượng Hải.”

“Anh ấy cực kỳ không ưa Steve, hoặc có thể nói là hận ông ta, hận ông ta đã phá hoại cuộc đời dì.”

Còn gì nữa nhỉ… Có quá nhiều điều, rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng hết được nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được Thẩm Tứ Niên khao khát người mẹ ấy đến nhường nào.

Người mẹ chưa từng gặp mặt đó chính là mảnh đất tinh thần riêng của anh, có lẽ trong những đêm khó vượt qua nhất, chính nỗi nhớ mẹ đã nâng đỡ anh tiếp tục sống.

Nhưng dì Hạ lại nói không cần anh, nói anh là tai họa, là nỗi đau.

Cô hiểu được nên càng thêm đau lòng.

“Dì Hạ, anh ấy đã sống hơn hai mươi năm không có sự chở che của mẹ, con tin rằng hai mươi năm nay của dì cũng đã thiếu đi một mảnh ghép.”

Bây giờ cô mới dần hiểu được lựa chọn năm đó của dì Hạ, không kết hôn, không sinh con, mà Thẩm Tứ Niên ít nhiều chính là lý do của sự lựa chọn ấy.

Đây cũng chính là lý do Tống Sơ Tình dám nói những lời này ngày hôm nay, cô không tin một người dịu dàng đã luôn yêu thương mình từ nhỏ như dì Hạ lại hoàn toàn có thể không nhớ con trai mình.

Họ chỉ là đã xa cách quá lâu, lâu đến mức tình thương cũng bị chôn vùi nơi sâu thẳm nhất trong tim, sợ khi mang ra lại tổn thương mình, cũng sợ tổn thương người khác.

Vậy nên, cần có người đẩy một tay, và người đó nhất định phải là cô.

“Dì Hạ, hôm nay con đến đây là muốn mời dì gặp anh ấy một lần chính thức, dù tương lai thế nào, đừng để lại sự tiếc nuối.”

“Anh ấy rất tốt, không phải tai họa cũng không phải là nỗi đau.”

Hạ Nhan vẫn luôn im lặng.

Bà không biết những chuyện mà Tiểu Sơ nói, hai mươi mấy năm qua bà sống chẳng ra sao, còn thằng bé hình như cũng phải chịu đủ chuyện, từng câu từng chữ đều khiến tim bà đau nhói.

Hồi ức sâu đậm nhất về đứa trẻ ấy là lúc nó nằm trong lòng bà ê a gọi mẹ, khi hai tuổi nó đã biết nói mấy từ đơn giản, cái tiếng “mẹ” ngọng nghịu non nớt đó thỉnh thoảng vẫn khiến bà bừng tỉnh trong giấc mộng nửa đêm, rồi không thể ngủ lại được.

Rất nhiều lần bà từng nghĩ, gia tộc Lauren sẽ nuôi thằng bé thành một kẻ máu lạnh như Steve hoặc Robinson, và sẽ chỉ hận bà.

Thế nhưng sau hai ba lần chạm mặt chớp nhoáng, trên người thằng bé lại mang nét trưởng thành và bình tĩnh vượt xa tuổi tác, không có thù hận, nhưng cũng không thể gọi là vui mừng.

“Tiểu Sơ.”

Người phụ nữ im lặng bấy lâu cuối cùng cũng mở miệng, Tống Sơ Tình vội đáp: “Dì nói đi ạ.”

“Thằng bé có hận dì không?”

“Không hận.”

Ngoài nhà hàng có người qua lại, tiếng bước chân hỗn tạp, mà trong phòng lại tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng thở.

Rất lâu sau, Hạ Nhan khẽ đáp: “Được, dì sẽ gặp nó một lần.”

……

Thủ đô chính thức bước vào mùa xuân, sau trận tuyết cuối cùng, cành cây đâm chồi, cỏ non nhú mầm.

Chiều thứ sáu, Tống Sơ Tình tan làm đúng giờ.

“Bye mọi người, cuối tuần vui vẻ nhé.”

Trần Hải gọi cô lại: “Quản lý, tối nay tụi em rủ nhau đi ăn, chị đi cùng không?”

“Thôi, tôi có hẹn rồi, mấy em cứ ăn đi, hoá đơn gửi tôi, tôi thanh toán.”

“…À, vậy được ạ.”

Tưởng Mộng Hàm nhìn theo bóng người vừa rời đi rồi nhìn cái túi H không còn sản xuất nữa trên tay cô, tặc lưỡi nói: “Trần Hải, tôi nghi ngờ quản lý của chúng ta là con nhà hào môn đó!”

Trần Hải gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”

Quản lý của họ mỗi ngày một bộ đồ mới, từ lúc quen tới giờ chưa từng mặc lại lần nào, túi xách cũng thế, ở nhà vệ sinh trong văn phòng từng nhìn thấy ít nhất mười cái, cái nào cũng đáng giá bằng một căn hộ nhỏ, bình thường rất hào phóng, mời trà chiều, mời cơm không tiếc tiền nhưng lại không khoe khoang, vẫn ăn ở căn tin với mọi người, đi làm chỉ lái chiếc Mercedes nhỏ.

Nghe đâu lễ tân từng thấy cô xuống từ siêu xe, có lần còn có tài xế mở cửa hộ!

Nghĩ đến việc cô là con nhà giàu thủ đô cũng chẳng có gì lạ, bằng không sao hồi đại học đã vào được Đại học S, còn làm trợ lý cho Chris?

Tưởng Mộng Hàm: “Ở thủ đô có nhà hào môn họ Tống nào không nhỉ?”

Trần Hải: “Chưa từng nghe, để tôi tra thử.”

Trong lúc Trần Hải tra cứu trên máy tính, Tưởng Mộng Hàm đứng dậy ra cửa sổ nhìn xuống.

Công ty ở tầng 7, không cao lắm.

Vừa liếc xuống, Tưởng Mộng Hàm đã vẫy tay rối rít: “Mau tới đây, là quản lý kìa! Có người đến đón chị ấy!”

Trần Hải rành về xe cộ, vừa nhìn đã kinh ngạc: “Bentley Arnage 728, xe chuyên dụng hay được dùng của mấy ông lớn!”

“Wow, có phải là bạn trai chị ấy không?”

“Chưa biết.”

“Vậy tuần sau hỏi thử!”

Dưới lầu.

Tống Sơ Tình bước lên xe nở nụ cười ngọt ngào: “Hôm nay chúng ta đi một nơi.”

Ông chủ lớn nghiêm túc ngồi thẳng quay sang nhìn cô: “Đi đâu?”

“Đến nơi rồi anh sẽ biết.” Cô móc từ túi ra một viên kẹo trái cây, bóc vỏ nhét vào miệng anh, vẫn cười tủm tỉm: “Niên Niên, hôm nay anh có vui không?”

Cách xưng hô không thường thấy, ăn kẹo, nụ cười kỳ lạ, cô rõ ràng lại đang có ý đồ gì đó, Thẩm Tứ Niên phối hợp: “Cũng tạm.”

“Hôm nay anh đã làm những gì rồi?”

“Sáng đàm phán dự án mới, chiều được mời đến trung tâm công nghệ tham quan.”

“Có vui không?”

Thẩm Tứ Niên nhéo má cô khi cô nghiêng người lại gần: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Quan tâm anh mà… anh… đừng không biết tốt xấu…”

Xe dừng trước một nhà hàng tư nhân mà cả Tống Đàn và Hạ Nhan đều đặc biệt yêu thích, Tống Sơ Tình thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Thẩm Tứ Niên, lát nữa chúng ta sẽ gặp một người, bây giờ anh có quyền lựa chọn, gặp hoặc không gặp.”

“Ai thế?”

“Dì Hạ.”

Không khí đột ngột lặng đi, Tống Sơ Tình thấy rõ những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của anh.

Nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu, nụ cười bình thản trở lại: “Đến nơi rồi mới cho anh lựa chọn?”

Là đồng ý rồi, cô nghiêng người hôn nhẹ lên khoé miệng anh như đang dỗ trẻ con: “Cục cưng ngoan quá~”

Dì Hạ đã chờ sẵn trong phòng riêng, Tống Sơ Tình dẫn anh đến trước cửa.

Cô đứng đối diện giúp anh chỉnh lại cà vạt và cổ áo rồi chớp mắt: “Đẹp trai lắm, đúng là con trai dì Hạ.”

Tống Sơ Tình vừa quay đầu vừa lùi về sau, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị anh giữ lại: “Em định đi đâu?”

Cô vội vàng nói: “Em không đi đâu, chờ em chút!”

Chẳng bao lâu cô quay lại, nhón chân dùng tay ướt chải nhẹ tóc anh: “Như vậy trông có tinh thần hơn.”

Sau khi chỉnh xong, Tống Sơ Tình nở nụ cười rạng rỡ nhất: “Em vào với anh, đừng sợ nha.”

Cô ôm lấy anh, cố ý ghé sát tai anh nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Người trong kia là mẹ chồng tương lai của em đó, nếu anh nói chuyện không khéo thì em sẽ không lấy anh đâu!”

Bình Luận (0)
Comment