Cô sợ anh không biết cách ăn nói, sợ cuộc gặp này sẽ khiến anh tổn thương thêm nên cô phải đi cùng.
Cửa vừa mở, dì Hạ đang cúi đầu nhìn điện thoại lập tức ngẩng lên, sau đó hoảng hốt tránh ánh mắt, tay cầm điện thoại không biết nên đặt vào đâu.
Tống Sơ Tình siết chặt tay đang nắm lấy, đưa anh ngồi xuống, mỉm cười nói: “Dì Hạ, dì gọi món chưa ạ?”
Thẩm Tứ Niên quay sang nhìn cô gái với nụ cười dịu dàng ngọt ngào, trong lòng có chút bối rối dần dần lắng xuống.
Anh liếc nhìn người đối diện, người phụ nữ dường như khác với vài hôm trước, mang theo nhiều cảm xúc hơn, thần sắc hơi lúng túng.
Hạ Nhan: “Chưa, dì không biết hai đứa thích ăn gì.”
Tống Sơ Tình cầm lấy thực đơn làm chủ cục diện, “Anh ấy thích món nhẹ nhàng thanh đạm như món Tô Châu, không ăn cay được, dì Hạ, mẹ con bảo quê dì ở Tô Châu phải không ạ?”
“Phải.”
“Chả trách, ở đó hình như ít ăn cay lắm.” Tống Sơ Tình quay đầu nhìn người đàn ông chưa kịp nói gì: “Anh biết Tô Châu không? Gần Thượng Hải lắm đó, lần sau mình cùng đi nhé.”
Lại ngọt ngào quay sang dì Hạ: “Dì Hạ, đến lúc đó dì nhớ dẫn bọn con đi chơi nhé.”
Hạ Nhan: “Được.”
“Thẩm Tứ Niên, nhắc đến chuyện này em mới nhớ ra, chỗ anh từng ở có cái vườn cảnh giả giả gì đó, làm sao mà so với vườn ở Tô Châu được, anh phải tới xem một lần.”
Thẩm Tứ Niên: “Ừ.”
Trong phòng ăn riêng vì có Tống Sơ Tình, không khí không còn căng thẳng như tưởng tượng, Hạ Nhan cũng dần dần dám đối diện với đứa con trai mà mình sinh ra, không giống ba nó, đôi mắt thì có chút giống mình, nhưng khí chất sắc bén, khó gần, không phải người dễ tiếp cận.
Chỉ có lúc trả lời cô gái mới hé lộ chút dịu dàng, Hạ Nhan nhìn giữa hai người, ánh mắt dần dần dịu dàng lại, thằng bé thật may mắn, gặp được Tiểu Sơ.
Không nhịn được hỏi: “Tiểu Sơ, hai đứa quen nhau thế nào?”
Tống Sơ Tình nghe câu hỏi chủ động của bà, vui mừng trong lòng liền đẩy vai người bên cạnh: “Em đang chọn món đấy, anh kể đi.”
Thẩm Tứ Niên ngừng một chút, trầm ổn nói: “Tiểu Sơ là trợ lý thực tập của con.”
Dù ngắn gọn nhưng dưới gầm bàn Tống Sơ Tình vẫn giơ ngón cái với anh, còn ra sức nịnh.
Thẩm Tứ Niên nhận ra, anh có chút buồn cười xen lẫn bất lực, anh đâu phải trẻ con, cũng không đến mức không ứng phó nổi tình huống này.
Nhưng anh hiểu rõ sự bảo vệ của cô, từ lúc bước vào đến bây giờ.
Anh nắm lấy tay cô vừa ra hiệu ngón cái, giữ trong lòng bàn tay.
Người đối diện đáp lời: “Thì ra là vậy.”
Tống Sơ Tình cười tươi: “Cho nên duyên phận mới kỳ diệu như vậy đó, nếu không làm sao lại trúng ngay cháu? Dì Hạ, đúng không ạ?”
Thẩm Tứ Niên nghĩ, đúng thật là rất kỳ diệu.
Nhưng cũng có dấu vết, chỉ có thể là cô.
Gọi món xong Tống Sơ Tình chủ động rót trà cho dì Hạ, vẫn tiếp tục câu chuyện: “Dì Hạ, dì còn giữ ảnh lúc nhỏ của Thẩm Tứ Niên không? Con muốn xem thử.”
Không còn là chuyện phiếm nữa, cả hai mẹ con xa lạ đều sững lại một chút, lát sau dì Hạ mím môi gật đầu: “Có.”
Người ngỡ ngàng giờ thành Thẩm Tứ Niên và chính bà.
Trong mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc mãnh liệt nhưng rất nhanh đã tan biến.
Tống Sơ Tình thật ra đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận câu trả lời từ chối nhưng chữ “có” này khiến cô cảm thấy buổi gặp hôm nay đã thành công một nửa.
Dì Hạ lấy điện thoại ra thao tác một lúc, mở album ảnh, đẩy qua.
Tống Sơ Tình khẽ liếc người bên cạnh rồi cẩn thận đặt điện thoại giữa hai người để cùng xem.
Ảnh không nhiều, chỉ năm sáu tấm, đều là hồi còn bé xíu, em bé nhắm mắt ngủ, ngồi ghế ăn dặm, giơ tay chụp máy ảnh, cười toe toét vào ống kính.
Xem tới mắt đỏ hoe, cô không nhìn anh nữa, để dành thể diện cho anh.
Nhưng dì Hạ thì không bỏ lỡ thần sắc biến đổi nơi anh, lòng mềm ra, dịu dàng nói: “Hồi nhỏ con yếu lắm, hai tuổi mới có mười ký, nhưng rất ngoan, không khóc nháo gì, thông minh nữa, biết đi biết nói rất sớm.”
“Nhưng ban đêm lại hay bám người, dì bế con ngủ mà cứ đặt xuống là tỉnh, tỉnh là khóc, phải bế lên mới nín, bế rồi mới chịu ngủ.”
Nói đến những chuyện ấy, ánh mắt bà đầy yêu thương, nhớ nhung, và cả tình mẫu tử.
Có thể vì những ký ức ấy đan xen nỗi đau, bà cúi đầu, ánh mắt trầm xuống, đầy hối lỗi: “Xin lỗi, mẹ…”
Từ “mẹ” đã lâu không thốt ra, nghẹn nơi cổ họng rồi nuốt xuống: “Xin lỗi, dì không xứng làm mẹ con.”
Hạ Nhan nghiêng người, lau khoé mắt.
Không khí trở nên nặng nề, Tống Sơ Tình lặng lẽ siết chặt tay anh.
Một lúc lâu, Thẩm Tứ Niên quay sang, giọng bình tĩnh: “Tiểu Sơ, em ra ngoài trước đi.”
“Ừm, vậy hai người cứ nói chuyện.”
……
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Tống Sơ Tình vẫn đợi bên ngoài lập tức chạy đến đón.
Ra trước là Thẩm Tứ Niên.
“Thế nào rồi?”
Anh xoa đầu cô: “Về thôi.”
Từ nhà hàng ra bãi đậu mất bảy tám phút, suốt đường anh không nói gì, đến lúc lên xe, tính cách sốt ruột của Tống Sơ Tình cũng bắt đầu bồn chồn: “Anh nói gì đi chứ!”
Thẩm Tứ Niên bật cười, giọng trầm thấp: “Không có gì, chỉ là trò chuyện chút về cuộc sống, bà ấy nói hiện giờ sống khá tốt, công việc ổn định, anh cũng nói về công việc của mình.”
Bà ấy còn hỏi về sức khoẻ anh, hỏi về quan hệ với Tiểu Sơ, hỏi sau này định tính sao, anh đều trả lời thành thật.
Cả hai đều rất ăn ý, không ai nhắc đến quá khứ không cần lật lại nữa.
Thẩm Tứ Niên kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi.
Tống Sơ Tình bị anh bất ngờ hôn tới mức suýt nghẹt thở, định đẩy ra nhưng những xúc cảm mãnh liệt không lời lại truyền qua nụ hôn ấy, cô vòng tay ôm lấy eo anh, chậm rãi đáp lại.
Kết thúc nụ hôn, anh ghé tai thì thầm, giọng mang theo chút trêu chọc: “Vậy có tính là nói chuyện ổn rồi không? Có thể gả cho em chưa?”
Tống Sơ Tình mím môi cười: “Anh nằm mơ đi.”
Thẩm Tứ Niên ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng: “Cảm ơn em, Tiểu Sơ.”
“Không cần cảm ơn, Niên Niên, anh mãi là kho báu mà em và mẹ anh cùng phát hiện ra, ai cũng yêu anh nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.”
……
Cuối tháng ba, khắp thủ đô bắt đầu ngửi thấy hương hoa thoảng trong không khí.
Quan hệ giữa Thẩm Tứ Niên và dì Hạ không tiến thêm bước nào rõ rệt, cũng chẳng đề cập đến chuyện dọn về sống chung, Tống Sơ Tình từng dò hỏi hai lần, cảm thấy hình như cả hai còn chưa kết bạn liên lạc.
Nhưng mọi chuyện đã khác rồi, cô không còn nhìn thấy mây đen hay cơn giông trong ánh mắt của anh nữa, chỉ còn lại trời quang sau cơn mưa.
Bên phía mẹ cô cũng nói, dì Hạ gần đây tâm trạng ổn định, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn.
Vậy nên, trên đời này có chuyện gì là không thể giải quyết chứ? Chỉ cần trò chuyện thẳng thắn là có thể hóa giải 80% những phiền muộn.
Tống Sơ Tình không có ý định can thiệp thêm, những điều còn lại nên để thời gian lo liệu, nếu mối duyên mẹ con này vẫn còn, cuối cùng cũng sẽ có kết quả.
Cuối tuần, Thẩm Tứ Niên phải đi cùng Kỷ Phục Tây tới trang trại ngựa của cậu út để bàn chuyện làm ăn, Tống Sơ Tình rảnh rỗi nên đi theo cho vui.
Trang trại ngựa của cậu út giờ đã trở thành nơi hội họp, giải trí và làm việc lý tưởng của giới quyền quý thủ đô, bao gồm sân cưỡi ngựa, câu lạc bộ, sân golf, đầy đủ tất cả.
Họ vào bàn chuyện làm ăn còn Tống Sơ Tình thì tự đi cưỡi ngựa.
Chỉ là vừa bước vào cửa, Thẩm Tứ Niên đã nhận ngay một cái liếc sắc bén từ cậu út, người dạo trước còn đang tung hoành ở nước ngoài, mới mấy hôm trước về nước đã biết có kẻ nhòm ngó cháu gái mình.
Tống Sơ Tình đối diện ánh mắt vô tội và bất lực của ai kia, trong lòng cười đến run người, cậu út không dễ chơi như Kỷ Phục Tây hay Diêu Bái Thu đâu nhé.
Cô bật cười, khoác tay Kỷ Gia Thụy, hạ giọng nhắc: “Cậu à, cậu bớt dữ lại một chút, đừng dọa người ta chạy mất.”
Kỷ Gia Thụy tâm trạng không mấy dễ chịu: “Giỏi nhỉ, biết yêu rồi hả?”
“Chưa yêu đâu mà, đang trong giai đoạn khảo sát thôi.”
Chưa yêu mà Diêu Bái Lâm đã lôi hết chuyện ra kể, nào là người ta từ Mỹ đuổi theo, nào là cậu ấy tài giỏi xuất sắc thế nào, miệng một tiếng “anh rể” cứ gọi thoải mái như không mất tiền.
Thẩm Tứ Niên bước lên chào: “Chào cậu ạ.”
Kỷ Gia Thụy trừng mắt: “Ai là cậu cậu?”
“Ngài Kỷ.”
“Hừ.”
Kỷ Phục Tây liếc đồng hồ: “Đi thôi, tổng giám đốc Dung đang đợi.”
Hai người tiếp tục đi vào trong để lại Tống Sơ Tình bị giữ lại tra hỏi.
Xe điện trong khu đưa họ đến sân golf phía Đông trang trại.
Trên đường đi, Kỷ Phục Tây dặn dò: “Tổng giám đốc Dung là người tính toán, tiểu tiết không bỏ qua, lát nữa cậu đừng để bị ông ta nói ngược, quyền lợi phải giữ chặt, không được nhượng bộ.”
Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Tập đoàn Nguyên Hòa vốn đã có chuỗi sản xuất ô tô, trước giờ vẫn hợp tác với các thương hiệu Đức, gần đây muốn tự sản xuất linh kiện cốt lõi, hôm nay, hợp tác phân chia như sau, Mollybunny phụ trách tài chính, Nguyên Hòa chịu trách nhiệm kỹ thuật nghiên cứu, còn Dung Kiếm là người sở hữu vài nhà máy có nhiều kinh nghiệm sẽ phụ trách sản xuất.
Khi tới sân golf, Dung Kiếm đang vung gậy khởi động, không vui nhìn sang: “Giám đốc Kỷ, tới trễ quá đấy nhé.”
Kỷ Phục Tây: “Xin lỗi, giám đốc Dung.”
Dung Kiếm lại liếc nhìn người đàn ông khí chất trầm ổn đứng sau: “Còn đây là?”
Kỷ Phục Tây liếc nhìn anh, giới thiệu chính thức: “Đây là người phụ trách Mollybunny, Thẩm Tứ Niên.”
Dung Kiếm quan sát kỹ mấy lượt: “Anh đừng đùa tôi, trẻ thế này á?”
Kỷ Phục Tây từng dày dạn thương trường, lập tức cười nói: “Giám đốc Dung à, là do chúng ta già rồi, lớp trẻ giờ tài năng hơn xưa nhiều, không thể so được nữa.”
“Ngài Kỷ nói quá lời, tôi thấy ngài và giám đốc Dung vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao.” Thẩm Tứ Niên lễ độ đưa tay: “Giám đốc Dung, mong được hợp tác với ngài.”
Kỷ Phục Tây lướt mắt sang, hey, cái tên người nước ngoài này, cụm “thời kỳ đỉnh cao” còn biết dùng luôn rồi.
Dung Kiếm liếc qua liếc lại hai người trò chuyện, lén thở dài, thương vụ hôm nay e là khó ép giá được.
Caddy* mang gậy golf đến, ba người cùng đi đến khu đánh bóng.
Không vội thương lượng, Kỷ Phục Tây mở đầu câu chuyện bằng con gái ông ấy: “Nghe nói con gái út của anh mới về nước?”
Dung Kiếm gật đầu tự hào: “Về rồi, ở bên ngoài chơi cũng đủ rồi.”
“Con cái lớn rồi ai cũng có suy nghĩ riêng, con bé có định làm gì chưa?”
Dung Kiếm mặt mày rạng rỡ thoắt chuyển sang rầu rĩ: “Nó nói muốn làm blogger du lịch, đi khắp Trung Quốc, anh nói xem có phải công việc nghiêm túc không, con gái mà cứ chạy tới chạy lui ngoài đường.” Rồi ghen tị nhìn sang hỏi: “Con gái anh chắc đang làm trong công ty của anh nhỉ?”
Kỷ Phục Tây cũng khổ tâm: “Ừ, nhưng thật ra tôi chỉ mong nó sống nhẹ nhàng thôi, làm cha mẹ ai chẳng mong con mình bình an, khỏe mạnh, vui vẻ mỗi ngày?”
“Anh nói cũng đúng.” Dung Kiếm yên lặng một lúc, bất ngờ quay đầu hỏi: “Cậu Thẩm, cậu là người nước nào?”
Thẩm Tứ Niên: “Mẹ tôi là người Trung Quốc, hiện tại tôi có kế hoạch sống lâu dài ở đây.”
“Vậy à, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“29.”
“Cũng được.” Dung Kiếm dừng lại, nhìn kỹ người thanh niên vài giây rồi vỗ vai: “Có bạn gái chưa? Tôi giới thiệu con gái tôi cho cậu.”
Một câu khiến cả hai người đàn ông nhìn nhau im lặng.
Dung Kiếm càng nhìn càng ưng, đẹp trai, có tiền, trẻ trung tài giỏi, cư xử lễ độ, hoàn hảo, “Con gái tôi 24 tuổi, xinh xắn lanh lợi, để hai người gặp mặt một lần nhé?”
Ông ấy lại quay sang Kỷ Phục Tây: “Con gái tôi cứ thích chạy nhong nhong bên ngoài, anh nói lỡ sau này chạy tới miền Nam, ra miền Bắc bị bắt nạt thì sao? Ở gần mình vẫn là an toàn nhất, đúng không?”
Kỷ Phục Tây: “……”
Thẩm Tứ Niên cũng không ngờ chủ đề lại lệch tới mức này, định mở miệng từ chối thì Dung Kiếm đã ngắt lời: “Chờ đã, lát nữa tôi kết bạn với cậu, con gái tôi đúng lúc cũng đang ở thủ đô, con gái giờ thích mấy cậu trai trẻ ngoại quốc đẹp trai như cậu lắm, đúng gu đó!”
Ông còn nói thêm: “Nếu cậu dụ được con gái tôi ở lại thủ đô thì hợp đồng này còn cần gì bàn nữa? Toàn là người nhà kiếm tiền với nhau thôi, đúng không, giám đốc Kỷ?”
Kỷ Phục Tây nghiến răng, hạ giọng lạnh lùng: “Giám đốc Dung, chuyện này tôi không quyết định thay được.”
Rồi trừng mắt nhìn cậu trai bên cạnh lại thấy trong mắt anh ánh lên ý cười, càng giận hơn: “Thế nào? Muốn giúp giám đốc Dung một tay thật à?”
Thẩm Tứ Niên nhịn cười, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng: “Giám đốc Dung, tôi có bạn gái rồi.”
“Cậu có bạn gái rồi?”
“Vâng, bạn gái tôi là con gái của giám đốc Kỷ.”
Dung Kiếm sững lại một chút rồi lập tức phản ứng: “Chà chà, giám đốc Kỷ, vậy đây là con rể anh à? Sao không nói sớm! Hai cha con lên chiến trường cùng nhau à? Đùa tôi hả!”
Kỷ Phục Tây bực bội bỏ đi: “Con rể cái gì, còn xa lắm.”
Dung Kiếm vẫn chưa từ bỏ: “Không cần thì cho tôi đi?”
“Ông già anh nằm mơ đi!”
Người đàn ông sau lưng nghe vậy, khóe môi cong lên thành nụ cười.