S.c.i. Mê Án Tập

Chương 316

Về u linh, lịch sử nhân loại có rất nhiều kiến giải, vì sao lại có u linh? Kiểu giải thích phổ biến nhất là, u linh là do con người có nỗi sợ hãi với cái chết và bóng tối, nên đã sản sinh ra một loại ảo giác. Một bóng ma vất vưởng, giống như linh ứng của câu thiện ác hữu báo, từ cổ chí kim ràng buộc bản tính ích kỉ của con người.

Thân là hai người dù xem phim kinh dị cũng có thể ngủ được, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối với u linh có cách kiến giải bất đồng.

Triển Chiêu có thần kinh vững như sắt thép, đối với u linh, anh vẫn cho rằng nó không có căn cứ khoa học để tồn tại, bởi vậy nếu có gặp được u linh thực sự, anh cũng sẽ lý tính mà nói cho u linh biết rằng ―― mày không tồn tại.

Cái nhìn của Bạch Ngọc Đường thì đại chúng hoá hơn một chút, một kiểu tư duy hơi nghịch hướng. Anh nghĩ rằng, người chết rồi có thể sẽ biến thành u linh, như vậy bản thân mình chết cũng có thể sẽ thành u linh, thế thì ai sợ ai chứ?!

U linh gây ra án liên hoàn lần này, hiển nhiên là có người lợi dụng u linh để làm xằng làm bậy, nói đơn giản ra, chính là một âm mưu.

Âm mưu thì nhất định phải có lý do, vì sao muốn lừa gạt mọi người, vì mục đích gì, vì ý đồ gì?

Dựa theo đầu mối Tần Âu cung cấp lúc trước, “u linh” này hành vi quỷ dị, ngoại trừ hại chết tài xế taxi ra, còn hại người phóng hỏa tự thiêu.

Những người này chỉ là những người lao động bình thường, là những bách tính thiện lương dựa vào lao động vất vả cần cù để sống tạm qua ngày, chỉ bởi một con u linh mà tan cửa nát nhà, tinh thần bất ổn.

Loại phương thức gây án lặp lại thế này, chỉ có thể nói hung thủ là một tên vô cùng hung ác biến thái, chẳng biết hắn sẽ có một lý do phi thường gì để đẩy bao nhiêu người dân thường vào chỗ chết.



“Phương pháp của hung thủ, là hoàn toàn dựa vào trang bị, nhưng cách tôi dùng là ảo thuật chính hiệu đó.” Triệu Trinh nói đến ảo thuật liền hưng phấn vô cùng.

Mọi người SCI đi theo hắn, tới bãi đỗ xe bên dưới của cảnh cục, nơi này đã được sắp xếp để có một khoảng trống lớn, chính giữa có một chiếc xe taxi.

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, chỉa chỉa Triệu Hổ, “Hổ Tử, vào xe đi, cậu diễn tài xế.”

“Gì?” Triệu Hổ bĩu môi, “Lại là em a?”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai hắn, ý bảo ―― đi đi!

Triệu Hổ tâm không cam lòng tình không nguyện ngồi vào trong xe.

Triệu Trinh trao đổi gì đó với người trong đoàn, Triển Chiêu bọn họ hiếu kỳ nhìn theo, thì thấy thực sự có rất nhiều người nha, có người trong nước cũng có người nước ngoài, toàn bộ đều mặc đồng phục, rất chuyên nghiệp cũng rất lạnh lùng.

Đằng sau xe taxi còn có một chiếc xe máy của cảnh sát giao thông, xa hơn một chút, là một cái xe tải loại nhỏ.

Người của SCI lựa chọn vị trí thích hợp đứng ở đó, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Triệu Trinh giải thích, “Ảo thuật này đến lúc làm xong, mọi người sẽ biết hung thủ là ai.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều nhíu mày nhìn.

“Đầu tiên.” Triệu Trinh nói, “Chúng ta diễn lại một màn đêm đó.”

Vì vậy, Triệu Hổ trở thành một tài xế taxi bình thường, đang lái thì bị Triệu Trinh ngoắc vào.

Triệu Trinh còn chưa lên xe, một cảnh sát giao thông từ phía sau tiến đến, yêu cầu tài xế xuống xe, kiểm tra giấy tờ này nọ của hắn. Tài xế không thể làm gì khác hơn là xuống xe phối hợp, trong lúc nói qua nói lại, Triệu Trinh làm bộ nói đỡ cho Triệu Hổ, rồi cố tình vô ý, nhẹ nhàng chạm vào tay cậu ta …

“Nga…” Mã Hân nhướn mày, “Hoá ra dấu vân tay trên tay tài xế xuất hiện bằng cách này a!”

“Thảo nào bốn phía có kính bảo vệ còn có thể có dấu vân tay ở đó.” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm.

*Remind:

“Rất rõ ràng a!” Bạch Ngọc Đường nhìn bốn dấu vân tay màu đen trên cánh tay người chết, nhíu mày nói, “Là tóm lấy từ phía sau! Có người từ phía sau can thiệp vào tay lái của chú ấy!”

“Ừm.” Mã Hân gật đầu, “Tài xế hai tay đang nắm lấy vô lăng, nếu như lúc này từ phía sau đột nhiên có một con quỷ chồm lên nắm lấy tay chú ấy … Chú ấy sẽ giật mình, làm cho chiếc xe khống khống chế được lao vào một toà nhà nào đó cũng có khả năng, đương nhiên, cũng có thể là con quỷ đó cầm tay chú ấy lái vào.”

(U Linh Hung Thủ –

“Đích xác.” Triển Chiêu nói, “Cảnh sát giao thông chẳng lẽ chỉ giả bộ sao? Vậy là bị mua chuộc hay là một người trong đám bọn họ đây?”

“Này chỉ là một ví dụ thôi.” Triệu Trinh tháo găng tay ột trợ thủ bên cạnh, “Lát lại phân tích một lần nữa, mọi người rõ ràng là tốt rồi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Sau đó, Triệu Trinh mở cửa sau muốn bước vào, song song đó, một tràng còi xe vang lên, là chiếc xe tải nhỏ nọ.

Sau đó, chiếc taxi khởi động rồi tiến về phía trước.

Xe máy của cảnh sát giao thông vọt lên trước chiếc txi, viên cảnh sát quay lại phất phất tay với tài xế taxi, ý bảo chạy nhanh lên đi.

Chiếc xe tải ở phía sau đột nhiên bật đèn sáng bừng, bãi đỗ xe ở dưới lòng đất, tia sáng hôn ám, chiếc xe nọ không biết đã sửa sang nhưng gì hay nó vốn như vậy? Đèn ở đầu xe như đèn pha, loá mắt kinh khủng khiếp.

Xe của Triệu Hổ né qua một bên, chiếc xe tải kia trực tiếp vượt lên.

Đột nhiên, một tiếng phanh xe mãnh liệt vang lên, xe của Triệu Hổ dừng lại, rõ ràng là ấn chân ga gấp.

Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ thấy cửa xe bật mở, Triệu Hổ kinh hãi chui ra, thở phì phò, “Má ơi… Thật … thật có quỷ a!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, bước qua, thì thấy trong xe không một bóng người… không thấy Triệu Trinh đâu.

“Ôi chao?” Bạch Trì mở cửa xe, “Người đâu?” Lúc này, Triệu Trinh từ đằng sau một cây cột nào đó của bãi đỗ xe đi ra.

“Ác…”

Nhóm trợ thủ của hắn ở phía xa xa liên tục vỗ tay.

Triển Chiêu chợt thấy bọn họ giống như đang đua xe F1 vậy, giống hệt các nhân viên công-voa luôn theo dõi sát sao diễn biến trên đường đua, hảo chuyên nghiệp a, công việc này kỳ thực cũng rất tàn khốc.

*công-voa: theo định nghĩa trên QT thì đây là đoàn xe hộ tống

“Vừa xảy ra cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Trinh.

“Ảo thuật.” Triệu Trinh mỉm cười, “Kỳ thực tôi không hề lên xe của Hổ Tử.”

“Không lên?” Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Tôi chỉ làm động tác thôi … Một thủ pháp ảo thuật rất phổ thông, mọi người đã bị quá nhiều tác nhân gây nhiễu cướp đi lực chú ý, nên không thấy được lúc tôi trốn đi.”

“Cảnh sát cùng chiếc xe tải kia đúng là tới vừa kịp a, hẳn là phối hợp rất tốt…” Triển Chiêu nói, trầm ngâm một hồi, “Tôi nên sớm biết đây là âm mưu giết người chứ.”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ vào lưng anh, “Suy nghĩ của cậu đừng nhảy vọt thế chứ?”

Mọi người bày ra đôi mắt trông mong nhìn anh, “Cầu chân tướng a~!”

Triển Chiêu cười, “Tôi nghĩ chúng ta đã bị lừa rồi, đây căn bản chẳng phải ảo thuật liên hoàn án gì cả, từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu! Là án giết người có chủ đích, người bị hại không hề là lựa chọn ngẫu nhiên, toàn bộ đã có sắp xếp.”

Triệu Trinh vỗ tay một cái, “Tôi cũng nghĩ như vậy!”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm tựa hồ cũng minh bạch, gọi điện cho Tương Bình, “Điều tra tình huống của mấy người tài xế này tại công ty một chút, xem bọn họ có phát sinh khắc khẩu với ai không, hay là cùng ai đó kết thù kết oán không, tốt nhất là thủ trưởng công ty.”

Tương Bình chạy đi gọi điện thoại, mọi người cũng lên lầu.

“Hổ Tử, vừa thấy cái gì lại sợ thành vầy?” Lạc Thiên bước lại gần hỏi.

Triệu Hổ nói, “Em thấy Triệu Trinh vào rồi, sau đó tay cảnh sát kia bắt em chạy nhanh lên, em nghĩ a, tài xế taxi khẳng định sợ nhất là cảnh sát giao thông, liền nghe lời chạy đi, cũng muốn hỏi người nọ xem đi chỗ nào, quay đầu lại, thì thấy một luồng sáng mạnh… Mắt em hoa cả lên, lại nghe được Triệu Trinh nói, đến sân vận động.”

“Em liền chạy đến sân vận động. Đợi cái xe tải kia vượt rồi, em mới điều khiển gương chiếu hậu một chút thì thấy Triệu Trinh… Anh ấy vẫn hảo hảo ngồi ở đó.”

“Nơi này nhỏ như vậy, em có thể lái đến đâu a, nên mới nhìn vào kính chiếu hậu, hỏi anh ấy xem tiếp theo phải làm sao … Không nghĩ tới có một con quỷ chồm lên người em … Nương a, may là lão tử phản ứng nhanh đó, nếu quả thật thấy cái thứ đó vào nửa đêm á, mật xanh mật vàng không ra hết mới lạ đó, thảo nào mấy tài xế này đều xảy ra chuyện, nghiệp chướng mà!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, làm sao mà hay thế a?

“Đạo lí đều nằm ở đây.”Triệu Trinh nói, lắc lắc chiếc kính chiếu hậu vừa tháo ra, “Nơi này có máy phát video cảm ứng nhiệt, giọng nói kia là từ trong video phát ra, cái này là tự tôi chế ra, càng chuyên nghiệp hơn một chút.”

“Trinh, đạo lí gì a?” Bạch Trì cảm thấy chính mình hình như quá ngu ngốc rồi, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Triệu Trinh ý bảo mọi người đừng có gấp, đợi Tương Bình tra được đầu mối rồi, sẽ cùng nhau nói lại.

Sau khi về tới phòng làm việc SCI, Tương Bình vừa vặn gọi điện thoại xong, đi tới nói, “Đội trưởng, hoá ra mấy tài xế gặp chuyện không may này, đã từng không dưới một lần hướng công ty tố cáo một quản lí họ Trần tham ô vài khoản lớn, trong số bọn họ có một người bởi vì chuyện này mà từng bị đánh qua. Đúng rồi, còn có luật sư Vương Đức, nghe qua chưa?”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, “Là đại luật sư đã về hưu luôn giúp đỡ miễn phí cho những công nhân không hiểu biết pháp luật a đó? Tôi có quen.”

“Chà, người tốt.” Bạch Trì cũng gật đầu, “Trước không phải có nhiều người bị hại đều được ông ấy bào chữa miễn phí cho sao.”

“Điện thoại của mấy tài xế đã tử vong kia được đồng nghiệp bên khoa giám định lục tìm kĩ càng, trong đó có một người có lưu số điện thoại của luật sư Vương.”

“Nga, cho tôi số, tôi đi hỏi thăm cho.” Lô Phương cầm số điện thoại đi ra.

Chỉ chốc lát sau, hắn cau mày đã trở về, nói, “Luật sư Vương nói, mấy tài xế này từng tìm ông ấy để cố vấn về một vài vấn đề pháp luật, hình như là quản lí của bọn họ quan báo tư thù, bọn họ muốn tố cáo hắn tham ô … Vốn có hẹn nói chuyện, nhưng những tài xế này vẫn chưa hề tới, hơn nữa luật sư Vương còn nhớ bọn họ đã từng nói qua, trên tay bọn họ có chứng cứ.”

“Giết người diệt khẩu a!” Triệu Hổ nói, “Đây là án giết người có động cơ đầy đủ đó sao!”

Triển Chiêu hỏi Bạch Cẩm Đường, “Anh hai, anh đi xem triển lãm ở đâu mà thấy được cái gương này thế?”

“Một triển lãm khoa học ở Copenhagen, anh vốn muốn đi xem thiết bị theo dõi kiểu mới cho quán bar.” Bạch Cẩm Đường nói, “Sau lại vừa vặn nhìn thấy món đồ nhỏ này, hơn nữa có người nói thiết kế sư là một sinh viên trong nước, cho nên anh đã mua.”

“Sinh viên…” Tần Âu nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Nói mới nhớ, gia đình phát sinh hoả hoạn trước đầy, là nhà của một giảng viên đại học M, mấy cái còn lại hình như đều là giáo viên …”

Mọi người nhướn mày, Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình, “Tra xem sinh viên kia cùng tổng giám đốc công ty taxi có quan hệ gì.”

Tương Bình tra một hồi, giương mắt, “Cha con.”



“Đội trưởng!” Tương Bình nói với Bạch Ngọc Đường, “Đây là đoạn video ngày đó Triệu Trinh tháo từ trong gương chiếu hậu của xe taxi ra, bởi vì pin đã dùng hết, nên cái gương không thể chiếu được đoạn clip bên dưới, nhưng nội dung clip đó tôi lọc ra được rồi nè.”

Nói rồi, hắn bật đoạn video đó lên ọi người xem.

Mọi người đi qua nhìn … Thì thấy đó là một nữ sinh trung học, lên xe… biến mất … thành quỷ…

“Còn nhớ lần trước tôi có nói đoạn video này có kẽ hở không.” Triệu Trinh nói với mọi người, “Này căn bản là một đoạn phim.”

“Phim?” Tất cả mọi người mở to hai mắt.

“Không sai.” Triệu Trinh đã hỏi đến một trợ thủ đặc biệt của mình tới, gọi là Tiểu Quỷ. Nghe nói hắn là một người tinh thông phim kịnh dị, hầu như phim kinh dị nào trên thế giới này hắn đều đã xem qua, cả đời lấy việc xem phim kịnh dị làm vui.

“Đây là một phim kinh dị có giới hạn (tức là giới hạn tuổi được xem á), là một bộ phim Nhật Bản trong nước mình không trình chiếu, cũng được mười năm rồi, nói về một nữ học sinh trung học ở trường thì bị bạn học khi dễ, bị thầy giáo quấy rầy, cuối cùng trong đêm vũ dạ bị taxi đâm chết hóa thành lệ quỷ trở về báo thù, kĩ xảo không tồi.”

“Như vậy nữ quỷ này cùng Vương Trân Ngưng giống nhau chỉ là trùng hợp?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Nga… Hay là vì hai người tương tự, nên đoạn phim này mới được chọn!”

“Không sai!” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Vương Trân Ngưng cũng chết vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, lại là bị tài xế taxi đâm phải, bởi vậy công ty phải bồi thường, quản lí Trần phụ trách khoản này rất có thể đã nhớ được khuôn mặt của cô bé, nên mới cố tình biến án tử này thành cái dạng giống như u linh tác quái.”

“Cha mẹ của Vương Trân Ngưng đồng đồng ý gặp chúng ta rồi lại bỏ đi … rất có thể đã nhận được một khoản tiền bịt miệng.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Cha con hợp tác giết không ít người, u linh chúng ta phải tra xét lâu như vậy, còn có phóng hỏa, nổ bom … hoá ra chỉ là một án giết người diệt khẩu bình thường.”

“Chưa hết đâu.” Triển Chiêu lạnh lùng nói, “Mọi người có phát hiện không, video bên cảnh sát quay lại được, cùng với đoạn phim trong kính chiếu hậu y hệt nhau … Điều này hoàn toàn không có khả năng!”

“Bởi vậy trong nội bộ cảnh sát đã có người bị mua chuộc rồi.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Người của bên giao thông là đáng nghi nhất a… Còn có, bọn họ làm sao lấy được dấu vân tay của Vương Trân Ngưng ha?”

*Remind:

“Đây là báo cáo điều tra dấu vân tay trên cánh tay tài xế taxi ngày đó a.” Bạch Ngọc Đường nói, đem bản báo cáo đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp nhận nhìn một chút, thì thấy vân tay này là của một nữ sinh cao trung, cảm thấy có chút có chút kỳ quái, “Thực sự là nữ sinh cao trung a?” Lại nhìn xuống dưới...... dòng cuối cùng, nữ sinh này đã chết vào tháng sáu năm 2009 vì tai nạn xe cộ, khi chết được 16 tuổi.

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đây là…”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ừ, xem ảnh đi.”

Triển Chiêu nhìn thoáng qua ảnh chụp người chết, tuy rằng khuôn mặt trong video không quá rõ ràng, nhưng cùng người chết này có vài phần tương tự.

“Vương Trân Ngưng?” Triển Chiêu nhìn vào tên một chút, “Rất có chất thơ nha.”

(U Linh Hung Thủ –

“Chỗ này cũng rất cao thâm nha.” Triển Chiêu cười cười, “Bởi vì đây là u linh, nên chỉ đến đêm mới hành động được, ban ngày mấy thứ như đèn xe tải các loại đều vô dụng mà.”

Mọi người nghe xong, đều sửng sốt.

Triệu Trinh gật đầu cười, “Bởi vậy không có đoạn video cho ban ngày, đúng không?”

“Hơn nữa ban ngày trên thực tế chỉ đụng có hai người”, Công Tôn chỉ chỉ Triển Chiêu bọn họ, “Các cậu, cùng Trì Trì.”

“Lần đụng vào anh hai kia cũng là buổi tối, hơn nữa… có vân tay của Vương Trân Ngưng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có thể cha con nhà kia từ trong đơn đặt hàng phát hiện ra anh ấy, cảm thấy có khả năng sẽ bị phát hiện nên muốn diệt khẩu … nhưng sao xe taxi đâm chuẩn vậy a?!”

“Ừ…” Triển Chiêu ở một bên nghe xong, nói, “Chúng ta lột đi tầng thứ nhất, lưu lại những điểm đáng ngờ, đến lúc bóc tiếp tần thứ hai, có khi tìm được đáp án đó.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Mã Hân cầm tấm bảng vừa ghi tỉ mỉ đọc lại sơ đồ đầu mối, những người khác trở lại bên bàn, nghe Triển Chiêu tiếp tục tróc án.
Bình Luận (0)
Comment