S.c.i. Mê Án Tập

Chương 317

Triển Chiêu đang tiếp tục phân tích vụ án, vừa định chuyển sang đầu mối thứ hai thì Bao Chửng đột nhiên xông vào, nói, “Có đại sự, khẩn cấp xuất quân.”

Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Bao Chửng, thực sự rất đột ngột.

Thế nhưng thần tình Bao Chửng không giống như là nói giỡn, mọi người quay qua liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhún vai ―― lão đại đã muốn đương nhiên phải làm rồi.

Đứng lên ra ngoài, Triển Chiêu dùng khuỷu tay thọt a thọt Bạch Ngọc Đường, “Nè, không giống như việc nhỏ a, lần trước Trần Mật bị trói so ra sắc mặt vẫn đẹp hơn chút.”

“Hình như là lần trước…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khó hiểu: “Sao cứ nhằm đúng lúc này thì gặp chuyện không may?”

“Thật giống như luôn muốn ngăn cản chúng ta phân tích vụ án.” Triển Chiêu ôm tay đi theo phía sau, cảm thấy khí thế của Bao Chửng thật kinh người.

Đi tới trước cửa phòng chứa đồ chống đạn.

Triển Chiêu nhướn mày liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún vai ―― xem ra thực sự nghiêm trọng hơn lần trước a!

“Lại đặt bom giữa ngã tư đường sao?” Triển Chiêu có chút buồn bực, chỉ thấy Bao Chửng mặt đã đen càng thêm đen.

“Cục trưởng Bao.” Bạch Ngọc Đường rốt cục cũng hỏi ra câu mà ai cũng muốn hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bao Chửng khe khẽ thở dài, sắc mặt nghiêm trọng, “Có ba kẻ đang khống chế một chiếc xe buýt của trường mẫu giáo.”

Ai cũng ngẩn người.

“Không phải chứ, ở nước mình còn có mấy loại chuyện này?!” Triệu Hổ mở to hai mắt, “Chúng ta đâu phải ở Hollywood đâu!”

“Hỏa lực rất mạnh sao?” Mã Hán cũng có chút tò mò, “Súng bắn tỉa xử lý không được?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Thù riêng hay muốn trả thù xã hội?”

“Các cậu ầm ĩ cái gì hả, nghe tôi nói cho xong được không?!”Bao Chửng bất lực.

Mọi người nhún nhún vai không lên tiếng.

“Tổng cộng ba tên, có súng, còn nói trên người có bom, che mặt, nhìn không ra thuộc loại nào.” Bao Chửng nói.

“Lại bom?” Tần Âu nhíu mày, “Cùng loại với quả hôm bữa cột trên người Trần Mật không?”

Bao Chửng nhẹ nhàng phất tay áo cắt đứt bình luận của mọi người, “Tôi nói thẳng vậy, bọn họ không phải muốn đòi tiền, cũng không phải có tư oán gì, hơn nữa hình như cũng không muốn thương tổn bọn trẻ.”

Mọi người trầm mặc một lát.

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Vậy bọn họ đang cosplay?”



Bao Chửng bóp trán, “Bọn họ muốn một người.”

“Nga!”Bạch Ngọc Đường minh bạch, “Xã hội đen, muốn cứu lão đại sao, cứu ai?”

Bao Chửng lắc đầu, nhìn về phía sau Bạch Ngọc Đường, “Bọn họ muốn Tần Âu.”



Bao Chửng vừa dứt lời, mọi người lập tức im re, trầm mặc thật lâu…. rồi bùng nổ!

Phản ứng đầu tiên của Triển Chiêu là nhìn Tần Âu, “Không phải do kiếp đào hoa đấy chứ?”

“Yêu đến mức đi bắt cóc nguyên xe chở con nít?!” Tất cả mọi người kinh hãi.

Tần Âu liên tục xua tay, “Không thể nào … Tôi thật lâu rồi không có đi đâu gây phiền phức a.”

“Hẳn không phải phương diện tình cảm đâu.” Công Tôn không cần xuất quân nhưng cũng đến giúp vui, trên tay còn cầm một lát sandwich vừa lấy trong tủ lạnh phòng pháp y ra, “Không phải có đến ba người sao? Khẩu vị sẽ không trùng lặp như vậy chứ?”

Mọi người thở ra một hơi, Tần Âu lại có phần kích động vì đụng phải trở ngại.

“Bọn cướp muốn một cảnh sát… Có khi nào trước đây đã đắc tội bọn họ không?” Bạch Trì có chút lo lắng.

“Thế cũng không chờ đến tận hôm nay a, trước đây Tần Âu không phải cảnh sát, hoàn toàn có thể đánh lén hắn, chi phí so với lần này rẻ hơn nhiều.” Triển Chiêu trầm ngâm, “Như là kế hoạch khác.”

Lạc Thiên lắc đầu, “Cầm vũ khí uy hiếp sự an toàn của trẻ con tuyệt đối sẽ bị tử hình, dùng phương pháp này còn không bằng trực tiếp tìm cách bắt cóc Tần Âu!”

“Lý do có thể thông qua phỏng chừng chỉ có một.”Triển Chiêu cười cười, “Chạy đua với thời gian…”

Mọi người nhìn nhau.

“Có phần đúng đó.” Bao Chửng gật đầu “Hắn tựa hồ rất sốt ruột, nói không phải muốn mạng của Tần Âu, chỉ muốn hắn theo bọn họ đi một chuyến thôi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tần Âu cầm một bộ đồ chống đạn mặc vào, “Tôi dẫn bọn họ rời khỏi xe của nhà trẻ, sau đó mọi người nghĩ biện pháp cứu tôi ra.”

Bao Chửng bất đắc dĩ gật đầu, “Chính là ý này.”

Tất cả mọi người nhíu mày, Tần Âu khó tránh khỏi gặp nguy hiểm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng, “Cục trưởng Bao, có mạo hiểm quá không?”

Bao Chửng gật đầu, “Mạo hiểm thì mạo hiểm, bất quá… lần hành động này, có thể sẽ là một đột phá lớn cũng không chừng!”

Triển Chiêu mỉm cười, “Chà, cục trưởng Bao, ngài muốn tìm hiểu tận gốc sao?”

Bao Chửng gật đầu, “Các cậu không biết giá trị của Tiểu Tần đâu, cậu ta tuyệt đối là một trong những chuyên gia phá bom tốt nhất, quan trọng nhất là còn rất trẻ tuổi.”

“Nói như vậy, đám người đó muốn lợi dụng Tần Âu đến phá bom?” Triệu trinh suy nghĩ một chút, “Nhưng thời gian quá cấp bách nên phải lập tức dẫn hắn đi.”

“Đó là giải thích tốt nhất lúc này, lần trước Trần Mật mạc danh kỳ diệu bị bắt cóc.” Triển Chiêu nói, “Quả bom cột trên người Trần Mật kia có thể là muốn Tần Âu phá, để kiểm tra thực lực của hắn.”

Bao Chửng điểm điểm điếu thuốc, “Tôi nghĩ khả năng hành động lần này có thể giúp chúng ta là rất lớn, vô luận ở phương diện nào.” Nói rồi, ý vị thâm trường nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Hai người trong lòng khẽ động, lời này của Bao Chửng hình như có ẩn ý bên trong.

Triển Chiêu đã sớm hoài nghi Triệu Tước vì sao lúc này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa trước kia vẫn nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ bảo hộ con trai Tần Âu … Chẳng lẽ, việc này cùng chuyện Lý Dĩnh bị bắt, cả việc Triệu Tước bất ngờ trở về có quan hệ?

Đang nói chuyện, Triển Chiêu nhìn Bạch Cẩm Đường đang đứng phía sau một chút, chỉ thấy anh ấy đang hút thuốc phía sau Công Tôn, quan sát tình hình bên này, hình như cũng đang có suy nghĩ.

“Tôi đã có chút chuẩn bị.” Bao Chửng nói xong, Tương Bình vội vã chạy tới, cầm trên tay vài thứ ―― thiết bị nghe trộm.

“Tần Âu anh có phúc lắm nha, đây là trang bị mới nhất của tôi đó, tuyệt đối quỷ khóc thần sầu! camera mini cùng máy nghe trộm a.” Tương Bình nói, lấy ra một hộp kim loại.

“Này là cái gì?” Mọi người hiếu kỳ

“Cameras cùng máy nghe trộm … Tuyệt đối không thể phát hiện nha!”Tương Bình có chút đắc ý.

“Đeo vào đâu?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Tương Bình mở hộp ọi người nhìn… Dĩ nhiên lại là một đôi kính sát tròng.

“Chiêu này… Thật inh!” Mọi người nhịn không được tán thán.

“Có ảnh hưởng đến thị giác không?”Bao Chửng hỏi.

“Đeo thử xem.” Tương Bình giúp Tần Âu đeo vào.

“Ừm…” Tần Âu sau khi đeo xong nhìn nhìn một hồi, lắc đầu “Không ảnh hưởng, giống kính sát tròng bình thường.”

“Chất lượng tuyệt đối cực phẩm nha.” Tương Bình nhướn mày, “Tương Bình xuất phẩm, phẩm chất thượng thừa!”

“Thực sự nhìn không ra!” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào mắt Tần Âu một lúc lâu, tán thán.

“Còn nữa.” Tương Bình lấy ra một miếng giấy dán vào móng tay út của Tần Âu… một khối hình bán nguyệt cùng màu với màu da, phân không ra thật giả.

“Đây là hệ thống định vị.” Tương Bình nói, “Bọn tôi có thể xác định vị trí của anh để tiến hành tìm kiếm, dán rồi sẽ không tháo ra được, phải chờ móng tay dài thêm mới lấy ra được.”

Tần Âu gật đầu, lúc này, một cảnh viên từ tổ phá bom mang thùng dụng cụ đến cho hắn.

Tần Âu mở ra kiểm tra một chút, tuyệt đối không thể có sơ hở!

“Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Bao Chửng nhìn đồng hồ đeo tay một chút.

Mọi người gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Xuất phát!”

Ra lệnh một tiếng, mọi người xuất động.



Chiếc xe bus đang bị kẹt ở giữa.

Xe của SCI dừng lại phía trước chiếc xe bus, bọn cướp bắt họ ngừng lại ở cách đó một trăm mét.

Mọi người xuống xe, Mã Hán nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, là kẻ thạo nghề đó, bốn phía đều là góc chết, không thể ngắm bắn, những nơi như thế này toàn bộ thành phố S tối đa chỉ có ba chỗ, đám người này rất chuyên nghiệp.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, kiểm tra địa hình một hút, ở đây bốn phía thông suốt, bước thêm vài bước là tới một khu dân cư náo nhiệt, rất khó đuổi bắt, đúng là rất sành sỏi.

Lúc này, cửa xe bus mở ra, có người vẫy vẫy tay, kêu Tần Âu qua.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Tần Âu, “Cẩn thận a.”

Tần Âu gật đầu, xách thùng dụng cụ, đi qua.

Rất nhanh, Tần Âu leo lên xe, bọn nhỏ thật ra đều an toàn, cũng không có nhiều, mười mấy đứa trẻ bị dồn lại một chỗ ở mặt sau cùng, được một giáo viên cùng tài xế xe bảo vệ.

Tần Âu nhìn ba tên trước mặt một chút, đồ đen, che mặt, vũ trang, lại toàn màu đen, tâm nghĩ, trang phục của phần tử khủng bố tiêu chuẩn a.

Một trong số đó lấy ra một phần tư liệu, có lẽ muốn xác nhận thân phận Tần Âu, so xong gật đầu, “Không sai.”

“Đi!” Mấy tên cướp động tác nhanh nhẹn, trước tiên bẻ tay Tần Âu ra phía sau, khoá lại.

Một người lấy ra thiết bị dò kim loại kiểm tra Tần Âu một lần, lấy toàn bộ vũ khí cùng máy nghe trộm phổ thông giấu trong áo ra.

Sau đó, bọn họ xuống xe, rất nhanh leo lên một chiếc xe jeep đậu cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo thì chiếc jeep nọ đã lao vào một con hẻm nhỏ, hoà vào dòng người … Loại xe này quá phổ biến. Chiếc này còn không có biển số, chỉ cần vào phố xá sầm uất tùy tiện tìm một chỗ lắp biển số vào rồi lái ra đường lộ … Lập tức phân biệt không được!

Bao Chửng ra lệnh các cảnh viên khác cứu mấy đứa trẻ ra, chính mình thì cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ vào trong xe… Tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.

Tần Âu ngồi ở ghế giữa đằng sau xe jeep, bên cạnh có một hắc y nhân lấy một phần bản vẽ cho hắn nhìn, “Anh xem một chút.”

Tần Âu cúi đầu, khẽ nhíu mày… Đây là một phần mô hình kết cấu bên trong của quả bom.

Triển Chiêu bọn họ đều đang ở trong xe xem video theo dõi của Tương Bình.

“Thứ này quá dã man nha!” Triệu Hổ nhịn không được mở miệng, “Phạm vi nhìn tốt, chỉ cần Tần Âu thấy, chúng ta cũng có thể thấy a!”

“Đúng a.” Tương Bình nói, “Tôi đang nghiên cứu một bản 3D nha! Đến lúc đó cậu sẽ lạc vào cảnh giới khác hẳn!”

Mọi người dựng thẳng ngón cái với hắn, nhanh lên nha!

“Cậu sao có kinh phí để nghiên cứu cái này?” Bạch Ngọc Đường có chút tò mò nhìn Tương Bình đang thao tác trên máy vi tính.

“Nga.” Bao Chửng sờ sờ cằm, “Cẩm Đường tài trợ.”

Mọi người nhìn trời ―― quả nhiên, đáng tiếc Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn không có tới, chỉ muốn kêu Bao Chửng về nhà đi thôi.

Triển Chiêu đột nhiên vươn người qua nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường, “Aii, tôi mới phát hiện ra anh hai thật ra là người đáng thương nhất, chi nhiều tiền như vậy, kết quả là các trưởng bối đều xúm vào khi dễ anh ấy.”

“Khụ khụ.” Bao Chửng hung hăng liếc Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhướn mày, nghĩ bụng ―― cố tình nói ấy người nghe đó.

…”Trang thứ hai.”

Lúc này, thanh âm của Tần Âu từ trong máy vi tính truyền ra, sau khi xem bản vẽ một hồi thì muốn xem tiếp trang sau.

Hắc y nhân bịt mặt bên cạnh rất phối hợp, lật sang trang thứ hai cho hắn.

Cứ như vậy từng tờ từng tờ một được lật tới.

Tần Âu nhíu mày, sau khi xem xong, suy nghĩ một hồi mới mở miệng, “Loại bom này rất cũ kỹ, không phải thủ pháp hiện đại, hẳn là được chế tạo thủ công từ hồi thế chiến thứ hai, độ chính xác cực cao, tuyệt đối do cao thủ làm ra.”

Mấy hắc y nhân nọ nhìn nhau, trong ánh mắt có nét mừng rỡ hiện lên, thần tình này, đều bị Tần Âu lơ đãng thấy được, đương nhiên, cũng bị camera hoàn mỹ thu vào.

Triển Chiêu đột nhiên nhíu mày, “Không ổn không ổn.”

Mọi người tim đều treo ở cuống họng, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Làm sao vậy?”

Triển Chiêu hít sâu một hơi, “Cục trưởng Bao, cảnh cục có tay trong a.”

Bao Chửng sửng sốt.

“Dỡ bỏ bom này mất bao lâu?” Lúc này, một hắc y nhân hỏi.

Tần Âu lắc đầu, “Tôi phải xem qua hiện vật mới có thể cho anh đáp án.”

“Đại khái tính một chút.”

Tần Âu suy nghĩ một chút, “Nhanh cũng mất một tiếng, hoặc hơn … cũng có thể tôi không phá được.”

“Phá không được là không thể nào.” Lúc này, hắc y nhân kia đột nhiên nở nụ cười, “Tần đội trường anh có bom nào phá không được sao?”

Tần Âu sửng sốt, giật mình giương mắt nhìn hắc y nhân nọ. Người này vừa rồi vẫn đè thấp thanh âm để nói chuyện, nhưng lúc này lại không hề ngụy trang, thoáng nghe qua có chút không thích hợp.

“Quen tai a!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Là hắn…” Bao Chửng cũng thấy bất khả tư nghị.

Song song đó, hắc y nhân nọ tháo mặt nạ đen xuống cho Tần Âu nhìn.

Tần Âu cùng người nọ nhìn nhau một lúc lâu, thở dài, có chút khó tin ―― “Trần Mật…”
Bình Luận (0)
Comment