Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 98

Lồng ngực lại bắt đầu dấy lên cơn đau đớn, Hứa Tình Thâm vỗ vài cái, dùng sức đẩy Tưởng Viễn Chu ra.

“Anh làm gì vậy!”

Người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Không thấy em cắn, mà ăn hết cái này?”

Lồng ngực Hứa Tình Thâm phập phồng, cô đáp: “Ăn hết luôn.”

“Cho nên đó là lý do, em không thể ngoan ngoãn tự lo ăn uống cho bản thân, không được sao?”

Cô nhìn chăm chú về phía anh lần nữa, thấy khóe môi Tưởng Viễn Chu có dính một chút nước sốt, thần sắc Hứa Tình Thâm khẽ dịu đi.

“Bên mép anh kìa.”

“Bên mép làm sao vậy?”

Cô nghiêng người sang, ngó mặt về hướng chiếc bàn tròn, cầm lấy khăn ăn của Tưởng Viễn Chu khẽ lau, thấy một chút màu của nước sốt, anh không vui nhíu mi, chuyện này liên quan đến hình tượng của anh đấy.

Nhân viên phục vụ mang mấy món ăn tiến đến, tuy rằng đồ ăn ở Đắc Nguyệt Lâu mỗi phần chỉ có rất ít, lại hơn hẳn nơi khác ở chỗ các món ăn đều rất tinh xảo, cầu kỳ, nhưng nhiều món ăn như vậy, thì có gọi thêm mấy người nữa cũng không ăn hết. Vừa nãy Tưởng Viễn Chu có gọi cơm trắng, anh cầm chiếc âu sứ nhỏ được mạ viền vàng đặt tới bên tay Hứa Tình Thâm.

“Anh không cần em phải ăn nhiều, một chén cơm nhỏ với thêm vài muỗng canh cùng thức ăn là được.”

“Nào có ai ép buộc ăn cơm như vậy!”

“Anh chính là như vậy, nếu có nguời nào đó thật lòng yêu thương em, sẽ không để cho em bởi vì quá đau lòng mà bị đói, không muốn ăn, không nghĩ tới ăn uống…”

Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn đặt vào trong bát của Hứa Tình Thâm.

“Bọn họ thấy, anh không nhìn nổi.”

Ly nước trái cây trong tay Hứa Tình Thâm bị lấy đi.

“Bây giờ mới bắt đầu, chỉ được ăn.”

Cô nhìn lại Tưởng Viễn Chu, khóe mắt cay cay, cũng muốn khóc, Hứa Tình Thâm khẽ thở dài, cầm đũa lên. Cô ăn từng miếng nhỏ một, khi nuốt xuống vô cùng khó khăn, giống như là bị cắm ở trong cổ họng, không thể lên cũng không thể nuốt xuống. Nhưng ăn đến miếng thứ ba, trong dạ dày đói quá tựa như tỉnh lại, Tưởng Viễn Chu thấy cô chịu ăn, bỏ thêm không ít thức ăn vào trong bát, cô cũng không nói thêm câu nào, có thể ăn hết một bát cơm với rất nhiều thức ăn.

“Bắt đầu từ ngày mai, anh tới ăn cùng em.”

Hứa Tình Thâm cảm giác mình đã no, cô khẽ lắc đầu: “Anh yên tâm, sau này em không bỏ bữa nữa.”

Khi hai người đi ra khỏi nhà hàng, trên đầu Hứa Tình Thâm còn đội chiếc áo choàng dài, cô ngồi vào bên trong xe, tài xế khẽ giọng hỏi: “Tưởng tiên sinh, đi đâu đây?”

“Tôi phải về nhà.” Hứa Tình Thâm đáp thay.

“Đi, đưa em về.”

Xe chạy thẳng về tiểu khu nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe, Tưởng Viễn Chu cũng xuống xe từ cánh cửa bên kia.

Anh khăng khăng muốn đưa cô về, Hứa Tình Thâm kéo ống tay áo của anh.

“Anh về đi.”

“Trong nhà có người sao?”

“Vào giờ này rồi, nhất định đều đang ở nhà.”

“Tốt lắm, để anh đưa em về.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đã nhanh chóng bước đi trước. Hứa Tình Thâm thấy thế, đành đi nhanh mới có thể đuổi kịp.

Đi tới cửa nhà, Hứa Tình Thâm thấy trên khung cửa lại có thêm chiếc gương đồng, cô móc chìa khóa muốn mở cửa ra, nhưng Tưởng Viễn Chu nhanh thay hơn cô, anh ấn chuông cửa.

Bên trong truyền đến tiếng vang leng keng leng keng, Hứa Tình Thâm nói nhỏ: “Em có chìa khóa.”

Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu hờ hững, tiếp tục nhấn xuống.

Triệu Phương Hoa ngồi trong phòng khách nghe được âm thanh, cả người bừng bừng tức giận, lúc này rồi, ngoại trừ Hứa Tình Thâm ra, người trong nhà đều ở đây, không phải nó còn có thể là ai chứ?

“Ồn ào cái gì, mù hay sao mà cứ ồn ào thế?” Triệu Phương Hoa định không thèm để ý, nhưng tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, làm cho bà ta không xem bộ phim trên truyền hình được.

“Không phải bản thân cũng có chìa khóa sao? Có bệnh!”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu u ám, vẻ mặt Hứa Tình Thâm lại dửng dưng như không, cánh cửa bị ra sức giật lại, Triệu Phương Hoa chợt nhìn thấy hai người đứng ở phía ngoài, câu nói tiếp theo định thốt ra nhưng lại như mắc nghẹn nơi cổ họng, sao bà ta lại không biết Hứa Tình Thâm vẫn còn ở bên Tưởng Viễn Chu nhỉ?

Hứa Tình Thâm liếc nhìn người đàn ông, nói: “Em đi vào trước.”

Tưởng Viễn Chu nhìn Triệu Phương Hoa chằm chằm, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, khiến Triệu Phương Hoa bỗng thấy run run, bà ta miễn cưỡng nở một nụ cười, Tưởng Viễn Chu hỏi: “Bà nói ai có bệnh?”

Triệu Phương Hoa nắm chặt chốt cửa, đứng bất động ở trước cửa.

“Tôi tưởng có ai nhấn chuông cửa nhầm.”

“Nhưng lúc nãy bà có nói rõ ràng là, không phải bản thân cũng có chìa khóa sao?”

Triệu Phương Hoa sượng mặt, mặc dù trong lòng tức giận muốn chết, nhưng bà ta biết rõ hơn bất cứ ai, Tưởng Viễn Chu không phải là đối tượng mà bà ta có thể la lối om sòm.

Người đàn ông khẽ lắc đầu.

“Cùng lắm là cô ấy chỉ ở tạm vài ngày, bà hà tất phải gây sự như vậy? Tôi cho rằng người như bà, đúng là có lòng tham không đáy, tôi cũng gửi tới rất nhiều quà, nhưng không nghĩ tới bà vẫn đối xử với cô ấy như vậy.”

Sắc mặt của Triệu Phương Hoa thay đổi liên tục.

“Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy. . .”

Người đàn ông liếc nhìn bên trong.

“Lúc đầu tôi thấy mấy người trong gia đình sống chen chúc ở đây, ở không thoải mái, tôi còn có suy nghĩ hay là sắp xếp cho mấy người một căn hộ rộng rãi. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại chắc là không cần nữa, bởi vì dù cho căn nhà có lớn hơn nữa, gia đình này đều không chào đón cô ấy.”

Hứa Tình Thâm đứng ở cửa phòng Hứa Minh Xuyên, cô lẳng lặng nghe những lời này, Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên cũng đi ra từ phòng ngủ, Tưởng Viễn Chu không nói thêm một câu, xoay người rời đi.

“Mẹ, mẹ!” Hứa Minh Xuyên gọi vài tiếng, Triệu Phương Hoa mới lấy lại tinh thần, cánh tay bà ta như không còn chút sức lực đóng cánh cửa lại. Trong đầu vẫn nhớ lại câu nói sau cùng của Tưởng Viễn Chu, thực sự là nằm mơ bà ta cũng mơ tới được đổi một căn hộ lớn.

Hứa Vượng chỉ chỉ vào bà ta, sau đó nhìn về phía con gái.

“Tình Thâm, ăn cơm tối rồi sao?”

“Ăn rồi ạ.”

“Là ăn thật rồi đó chứ?”

Hứa Tình Thâm bỏ chiếc túi trên vai xuống.

“Sao lại coi con như con nít vậy? Đương nhiên là thực sự, ăn không ít mà.”

Hứa Vượng như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu: “Chỉ có Tưởng tiên sinh mới có biện pháp, chúng ta khuyên con như thế nào cũng không được.”

Cô giật mình, Hứa Tình Thâm thấy, chỉ là ăn một bữa cơm, một chuyện nhỏ mà thôi, hình như sự việc cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Hứa Minh Xuyên cũng nói: “Chị, em cũng cảm thấy chỉ có anh ta có cách.”

“Em ồn ào gì chứ.” Hứa Tình Thâm nói, đẩy cửa phòng ngủ ra muốn đi vào.

Hứa Minh Xuyên liếc nhìn về phía cửa chính.

“Chí ít ra thì nhất định là anh ấy quan tâm tới chị, không phải người như vậy bận rộn và có nhiều mối quan hệ sao? Vì sao ngay cả chuyện chị có ăn hay không cũng phải quan tâm chứ?”

Những lời này, ghim trong lòng Hứa Tình Thâm ngay lập tức, đúng vậy, vì sao chuyện ăn uống của cô chỉ là chuyện nhỏ nhặt này, Tưởng Viễn Chu cũng phải quan tâm?

Hứa Tình Thâm vào phòng, khẽ đóng cánh cửa lại.



Hôm nay chôn cất cho Phương Thành, Hứa Tình Thâm theo người nhà họ Phương đi tới nghĩa trang, thời tiết rất đẹp, ánh nắng sáng vàng nhỏ vụn chiếu xuống trên bia mộ, dòng chữ trên bia mộ được khắc sâu rõ nét, ảnh chụp là do Hứa Tình Thâm chọn, cô đeo chiếc kính râm lớn, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp.

Phương Minh Khôn quỳ gối trước mộ khóc không mãi không thôi, còn có bạn bè thân thích nhà họ Phương, Hứa Tình Thâm đi lên phía trước, không an ủi bất cứa ai. Cô ngồi xổm bên cạnh ngôi mộ, bàn tay trắng ngần nâng một vốc đất lên, nhẹ nhàng vung xuống cây tùng bách mới trồng trên đó. Hứa Tình Thâm chọn cây con, chỉ cao bằng một nửa ngôi mộ.

Tất cả mọi người đang khuyên Phương Minh Khôn cố nén đau thương, nên thuận theo tự nhiên thôi, bên tai đang tấu khúc nhạc buồn bi ai, Hứa Tình Thâm không kìm nén được, cô vội vàng lau nước mắt, ngón tay lau qua khuôn mặt, lưu lại một vệt bẩn. Hứa Tình Thâm đứng lên, ngẩng đầu nhìn sang phía xa, hai người mẹ được an táng ở phía trên, đưa mắt nhìn xuống là có thể thấy Phương Thành. Trái tim bi thương dần dần bị lấp đầy bởi những ký ức, Hứa Tình Thâm nhìn tấm hình trên bia mộ, đây là khuôn mặt của Phương Thành, không cần phải cố gắng khắc ghi trong lòng, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy trái tim đau đớn. Không có gì đau lòng hơn một cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi ra đi sớm như vậy, thế giới này rộng lớn như thế, những nơi Phương Thành nói sẽ đưa Hứa Tình Thâm đi tới, vậy mà vẫn chưa từng tới được nơi nào.

Cô khẽ xoa hai tay, thấy bùn đất trong lòng bàn tay theo gió bay rơi trên mặt đất.

Phương Thành, anh chọn cách giải thoát cho mình, em cũng phải chọn cách buông bỏ tất cả.

Sống, đồng thời phải sống cho thật tốt, đúng là điều từ trước tới nay Hứa Tình Thâm chưa bao giờ lãng quên.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm buông cây bút xuống, y tá hướng dẫn đẩy cửa ra nói với cô: “Bác sĩ Hứa, bệnh nhân cuối cùng rồi.”

“Tốt.”

Hứa Tình Thâm đưa tay xem đồng hồ, vừa tới giờ ăn cơm. Cô thu dọn đồ trên mặt bàn, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Đi vào căn tin, Hứa Tình Thâm lấy cơm canh xong, chọn một góc an tĩnh ngồi vào chỗ của mình, thức ăn của Tinh Cảng từ trước đến nay đều do những người có tay nghề xuất sắc trong tất cả các bệnh viện ở Đông Thành đảm nhiệm, cô cầm chiếc đũa gẩy gẩy hai cái, ăn vài miếng.

Đối diện có người ngồi xuống, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu một cái, thấy là Tưởng Viễn Chu, cô vội vàng liếc nhìn xung quanh một chút.

“Làm gì vậy? Làm cứ như là tên ăn trộm?”

Hứa Tình Thâm nhai rồi nuốt cơm trong miệng.

“Em ăn bình thường mà.”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn khay cơm của cô.

“Anh thấy em mới ăn có mấy miếng.”

“Đó là bởi vì dì đưa cơm thấy em đẹp, cho nhiều hơn bình thường.”

Tưởng Viễn Chu đặt cánh tay ở trên bàn.

“Đúng là cơm canh không hợp khẩu vị của em hả? Buổi tối quay về Cửu Long Thương với anh, vẫn giữ lại vị đầu bếp lần trước nấu ăn theo khẩu vị của em.”

“Không đi.” Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu.

“Vì sao?”

“Để em lại phải gặp Vạn Dục Ninh sao?”

Tưởng Viễn Chu để đũa xuống.”Yên tâm, em không gặp được cô ấy đâu.”

“Lời này là có ý gì?”

“Hứa Tình Thâm, anh đã nói rồi, thời điểm em khó chịu nhất, hãy để anh được ở cùng em. Sau này, anh ăn cùng em, đi làm cùng em.”

Cô liếc nhìn anh, không nói thêm gì nữa, cầm hộp hoa quả đứng dậy rời đi.

Giờ tan việc, Hứa Tình Thâm đi ra bệnh viện, xe của Tưởng Viễn Chu đỗ ở ven đường, Lão Bạch dựa ở trước cửa xe, thấy Hứa Tình Thâm đi ra, nhấc chân tiến lên đón.

“Cô Hứa.”

Hứa Tình Thâm mở miệng trước: “Tôi còn có chút việc, tôi phải đi trước.”

“Tưởng tiên sinh bận rộn vài ngày, lúc này đang ngủ ở trong xe, nhưng ngài ấy cố ý đợi cô về Cửu Long Thương bằng được. Cô yên tâm, chỉ là ăn bữa cơm với cô mà thôi.”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía chiếc xe kia.

“Được rồi.”

Cô đi theo phía sau Lão Bạch, đi tới bên cạnh xe, Lão Bạch mở cửa xe cho cô, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên trong, dựa người vào cửa sổ xe bên trái, ngủ rất say. Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng ngồi vào, tiếng đóng cửa truyền tới bên tai, cũng không thể đánh thức Tưởng Viễn Chu.

Xe trở lại Cửu Long Thương, Lão Bạch nhìn phía sau, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên mặt Tưởng Viễn Chu.

“Gọi anh ấy tỉnh dậy?”

“Sợ rằng ngài Tưởng sẽ nổi cáu.”

“Không đến mức đó chứ, lẽ nào bình thường có việc gấp, anh cũng để mặc anh ấy ngủ như thế?”

Lão Bạch thành thật đáp lại: “Vậy cũng sẽ không, cũng lắm là tôi để cho người khác tới gọi ngài ấy.”

Hứa Tình Thâm không khỏi trố tròn mắt nhìn Lão Bạch, không hổ là người bên cạnh Tưởng Viễn Chu đó nha.

Lão Bạch cười khẽ: “Cô Hứa, cô có thể gọi thử xem.”

Hứa Tình Thâm đặt tay trên vai Tưởng Viễn Chu, khẽ đẩy hai cái, Tưởng Viễn Chu không có dấu hiệu tỉnh lại, Hứa Tình Thâm hạ tay xuống, đấm trên đùi người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu giống như bị giật mình, mở mắt ra, Lão Bạch vội vàng xoay người, quay trở lại ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.

Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nói: “Đến rồi.”

Người đàn ông nghe thanh âm dịu dàng này, anh cầm tay của Hứa Tình Thâm.

“Tới đón em.”

“Đã về tới Cửu Long Thương rồi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tài xế xuống dưới mở cửa xe cho hai người, Hứa Tình Thâm đứng ở bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông dắt tay cô đi vào.

Người giúp việc đã sớm nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu, nên đã dọn dẹp phòng ăn sạch sẽ, phòng khách và phòng ăn bày một bình hoa, bên trong cắm đầy hoa tươi.

Tưởng Viễn Chu hỏi: “Cơm tối chuẩn bị xong chưa?”

“Tưởng tiên sinh, còn có hai món nữa là xong.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Anh muốn lên lầu thay quần áo, còn em? Có lên cùng anh không?”

“Không…” Hứa Tình Thâm đặt hai tay trên thành ghế ở bàn ăn.

“Em ngồi đây xem TV.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm dọn ra ngoài không bao lâu, Cửu Long Thương cũng hầu như không thay đổi, cô đi vào phòng khách, vừa mới mở TV thì thấy người giúp việc cầm hộp đựng thức ăn đi ra từ phòng bếp. Hứa Tình Thâm thấy vô cùng kinh ngạc, cô đứng dậy đi tới, hỏi: “Định đem đi đâu vậy?”

“Đây là cơm dành cho cô Vạn.”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía lối bước lên cầu thang.

“Vậy vì sao phải ra ngoài?”

“Cô Vạn ở tại nhà nhỏ bên kia, từ nơi này mà dọn ra ngoài liễu.”

Hứa Tình Thâm nhìn hộp đựng thức ăn trong tay người giúp việc chằm chằm.

“Nhà nhỏ ở đâu?”

Cô gái chỉ về một nơi nào đó: “Cô Hứa chưa thấy qua?”

Thật sự là Hứa Tình Thâm chưa từng nghe qua nhà nhỏ bên kia là chỗ nào.

“Tôi đi chung với cô.”

“Việc này. . .” Sắc mặt người giúp việc lộ vẻ khó xử.

“Tưởng tiên sinh đã dặn, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể tới gần bên kia.”

Hứa Tình Thâm càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

“Cô yên tâm đi, anh ấy sẽ không nói gì đâu.”

Người giúp việc thấy hôm nay cô đã trở về, nghĩ lại tình cảnh của Vạn Dục Ninh hôm nay, người sáng suốt một chút là có thể thấy rõ ràng tình hình hiện giờ.

“Được rồi.”

Hứa Tình Thâm theo người giúp việc đi ra ngoài, đi qua sân đi thẳng về hướng đông, cảnh vật trước mắt trở nên rộng mở, thế nhưng gió lạnh cũng không còn gì che chắn nên cứ thể phả thẳng vào mặt, phát ra tiếng ù ù, người giúp việc khẽ nói với cô:

“Cô Hứa nên cẩn thận, nơi này đèn không được sáng cho lắm.”

“Vì sao Vạn Dục Ninh ở tại nhà nhỏ?”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng Tưởng tiên sinh cô ta phát bệnh, cần nơi an tĩnh để tĩnh dưỡng.”

Hứa Tình Thâm khẽ nhếch khóe miệng, nếu như chỉ là phát bệnh, Tưởng Viễn Chu cũng không đến mức phải làm như vậy. Khả năng duy nhất là chính anh đã xác định được cái chết của Phương Thành có liên quan tới Vạn Dục Ninh, đồng thời Vạn Dục Ninh lấy thuốc ra làm điều kiện, buộc Phương Thành viết di thư.

Người giúp việc bước nhanh về phía trước, bóng cây lắc lư, thành bóng tối bao phủ lấy hai người, Hứa Tình Thâm không khỏi tò mò.

“Mỗi tối cô đều phải đưa cơm, không cảm thấy sợ sao?”

“Những chuyện này có là gì chứ.” Người giúp việc đeo hộp đựng thức ăn ở khuỷu tay.

“Có những việc tôi còn sợ hơn những thứ này, thật ra là tôi sợ cô Vạn nhiều hơn.”

“Sợ cô ta làm gì?”

Người giúp việc vén ống tay áo lên, Hứa Tình Thâm thấy được mấy dấu răng, cô giật mình.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Mỗi một bữa cơm là một lần cô Vạn phát cáu, hỏi tôi là Tưởng tiên sinh có ý để cho cô ta ra ngoài hay không, đương nhiên là tôi ăn ngay nói thật. . .”

Hứa Tình Thâm khẽ nghiến răng: “Vì sao cô không nói với Tưởng Viễn Chu?”

“Tôi nào dám chứ, cô Vạn nói không sai, sớm muộn cũng có ngày Tưởng tiên sinh thả cô ta ra, đến lúc đó cuộc sống của tôi sẽ không dễ dàng gì, tôi không muốn đánh mất công việc này.”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, đó là một căn nhà nhỏ màu trắng sữa, đỉnh tháp trên mái nhà có một ngọn đèn nhỏ ở mái vòm, nó đứng lặng im trên bãi cỏ rộng lớn, càng thêm vẻ u ám đáng sợ.

Hai người đi tới, người giúp việc mở chìa khóa trên cánh cửa kính, cô quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Cô Hứa, cô cứ đứng ở đây chờ đi, tôi sợ cô Vạn nhìn thấy cô sẽ nổi điên.”

“Được.”

Người giúp việc mang theo hộp đựng thức ăn đi vào, Hứa Tình Thâm bị một tấm bình phong lớn chắn mất tầm nhìn, không nhìn thấy rõ bên trong.

Cô chỉ nghe thanh âm của Vạn Dục Ninh truyền tới: “Những thứ này đều là món quái quỷ gì vậy, tôi không ăn!”

“Cô Vạn…” Người giúp việc đang giải thích. “Đây chính là do đầu bếp trong nhà làm.”

“Tưởng Viễn Chu thì sao? Anh ấy ở đâu?”

Người giúp việc lấy đồ trong hộp đựng thức ăn ra.

“Nếu cô không ăn, lại thấy đói bụng. Tưởng tiên sinh nói, ngài ấy không muốn nghe về tình hình của cô, nên tôi cũng không thể nói bất cứ chuyện gì về cô trước mặt ngài ấy.”

Một thanh âm truyền tới tai Hứa Tình Thâm, chắc là cô ta lại đập thứ gì đó ra, ngay sau đó là giọng nói của người giúp việc: “Cô Vạn, á, cô đừng như vậy —— “

Hứa Tình Thâm nhặt viên đá cuội từ dưới đất lên, cô áng chừng trọng lượng, sau đó ném vào nhà.

“Vạn Dục Ninh.”

Rất nhanh, có tiếng bước chân đi ra từ phía sau tấm bình phong, Vạn Dục Ninh thấy Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, vì cách cánh cửa kính rất gần, hơn nữa cửa chính đang mở, cô ta chăm chú nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm một lúc.

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Tưởng Viễn Chu đón tôi tới đây.”

“Không thể nào…” Vạn Dục Ninh nhìn về phía sau Hứa Tình Thâm, không thấy bóng dáng của Tưởng Viễn Chu đâu.

“Anh ấy đón cô tới Cửu Long Thương?”

“Đúng vậy…” Hứa Tình Thâm cười khẽ. “Bữa cơm tối nay ăn rồi sao? Anh ấy đặc biệt mời đầu bếp về làm cho tôi, về phần của cô, cùng lắm chỉ là lấy ra một phần từ trong bát của tôi mà thôi.”

Người giúp việc đi ra, Hứa Tình Thâm để cô chờ ở cách đó không xa. Vạn Dục Ninh thẹn quá hóa giận.

“Phương Thành đã chết, cô còn có tâm tư đứng ở nơi này? Không phải là cô nên theo anh ta sao?”

“Vạn Dục Ninh, cô thấy đấy, hiện tại tôi sống rất tốt…” Hứa Tình Thâm thong thả bước qua bước lại vài bước ở trước cửa.

“Tôi có thể yên ổn đứng ở đây, lúc không có chuyện gì làm có thể tới Cửu Long Thương thăm cô. Nói như thế nào nhỉ, tại sao cô lại bị nhốt chứ? Trong tưởng tượng của tôi, chỉ có động vật mới có thể bị nhốt ở trong lồng.”

“Cô…. “

Hứa Tình Thâm đứng lại trước mặt Vạn Dục Ninh.

“Cô cứ bị nhốt như vậy, cũng rất tốt, mất đi tự do và tôn nghiêm, chỉ là một người mắc bệnh tâm thần.”

“Nếu như không phải do mày, tao sẽ không thay đổi thành như bây giờ, Hứa Tình Thâm! Tao muốn giết mày!”

Hứa Tình Thâm cũng không hề sợ hãi, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Vạn Dục Ninh.

“Cô có ngày hôm nay, cô có biết tôi phải trả cái giá như thế nào sao?”

“Mày cũng biết là mày hại tao!”

“Mấy lần tôi bị hại, ngón tay của em trai tôi, sinh mạng của mẹ tôi, còn có cái chết của Phương Thành, những thứ này đều là cái giá tôi phải trả.”

Vạn Dục Ninh định theo bước chân cô, Hứa Tình Thâm cúi đầu, nhìn chiếc thảm ở cửa chằm chằm.

“Không phải là Tưởng Viễn Chu đã dặn rồi sao? Cô không thể bước qua đây một bước.”

Người phụ nữ cố gắng dừng lại, Hứa Tình Thâm thấy nực cười, lắc đầu.

“Không thể nào ngờ tới, cô Vạn kiêu căng ngạo mạn cũng thấy sợ, nếu đổi là trước đây, nhất định là cô sẽ coi lời nói của Tưởng Viễn Chu trở thành gió thoảng bên tai, nhưng hôm nay. . . Cô biết trong lòng anh ta không có cô, nên thấy sợ rồi sao?”

“Hứa Tình Thâm, cô đừng quá đắc ý, không bao lâu nữa, tôi sẽ được ra khỏi đây.”

“Tưởng Viễn Chu nói, muốn tôi chuyển về Cửu Long Thương, cô nói tôi có nên đồng ý hay không?”

Vạn Dục Ninh há to miệng, một câu cũng không nói lên lời.

Người giúp việc đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm.

“Cô Hứa, nhất định là Tưởng tiên sinh đã thay quần áo xong, cô mau trở về ăn cơm thôi.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên quay sang nói với Vạn Dục Ninh: “Cô Vạn có muốn đi cùng không?”

Người giúp việc thật thà, vội vàng bước tới ngăn cản.

“Cô Vạn không thể rời khỏi đây.”

“Ồ, tôi quên mất, cô Vạn có bệnh, không thể tiếp xúc với người ngoài.” Hứa Tình Thâm lùi về phía sau.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Hứa Tình Thâm, cô biết vì sao Tưởng Viễn Chu nhốt tôi ở đây phải không, chuyện Phương Thành hại tôi, không phải là cô không biết, các người thông đồng với nhau có đúng hay không? Cô thừa nhận đi!”

Ánh mắt Vạn Dục Ninh lướt qua chiếc camera cách đó không xa, cô ta quay sang nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài, qua bên kia chờ.”

Hứa Tình Thâm biết vì sao cô ta đuổi người giúp việc ra ngoài, khóe miệng khẽ cong lên: “Đi đi, tôi nói mấy câu với cô Vạn rồi đi.”

Người người giúp việc vừa đi ra ngoài, Vạn Dục Ninh vội nói: “Di thư của Phương Thành, cô là người đầu tiên nhìn thấy sao?”

“…”

“Nếu như không phải là cô đã biết trước, dựa vào tình cảm của cô đối với Phương Thành, sao cô có thể tin tưởng Tưởng Viễn Chu?”

Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Tôi biết trước khi chuyện đó xảy ra.”

Tự đáy lòng Vạn Dục Ninh bất chợt dâng lên một hy vọng, mong muốn Hứa Tình Thâm đứng trước mặt mình chắc chắn sẽ không hề đề phòng, chỉ cần cô ta thừa nhận, thì Vạn Dục Ninh có thể khiến Tưởng Viễn Chu xem lại camera, nhìn xem rốt cuộc bộ mặt thật của Hứa Tình Thâm là như thế nào.

“Kế hoạch của hai người thật hoàn hảo, xem lại tình cảnh hôm nay của mình, tôi không thể không bội phục.”

Hứa Tình Thâm đáp lại câu nói của Vạn Dục Ninh: “Chúng tôi chẳng có kế hoạch gì cả, lúc tôi thấy di thư cũng biết, cái chết của Phương Thành chắc chắn có liên quan tới cô. Hơn nữa tôi tin tưởng Tưởng Viễn Chu. . .”

“Cô tin tưởng anh ấy? Đối mặt với chuyện người yêu chết oan, tại sao cô lại lựa chọn tin tưởng Tưởng Viễn Chu?”

“Tôi chỉ biết là tin anh ấy…” Hứa Tình Thâm buông ngón tay, gõ nhẹ hai cái ở trên đùi.

“Để cô Vạn thất vọng rồi phải không? Không thể nghe được đáp án cô mong muốn.”

Từ lúc Hứa Tình Thâm còn chưa đi tới ngôi nhà nhỏ này cô đã phát hiện ra, bên trong bên ngoài đầy rẫy camera.

“Vạn Dục Ninh, nếu như một ngày nào đó tôi quay về Cửu Long Thương, thì cô phải rời khỏi đây. Cho dù giả điên cũng vô ích.”

Hứa Tình Thâm lùi về phía sau mấy bước, người giúp việc thấy thế, đi tới khóa cửa lại.

Người giúp việc nhấn công tắc, cánh cửa kính bắt đầu chậm rãi khép lại, Hứa Tình Thâm nâng tay phải lên, khẽ vẫy vẫy với Vạn Dục Ninh.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Vạn Dục Ninh nhào tới phía trước, hai tay đập vào cánh cửa kính. Người giúp việc nhấn khóa thật mạnh, Hứa Tình Thâm chờ cô khóa cửa xong, hai người cùng nhau trở lại.

Bên trong phòng khách, Tưởng Viễn Chu đã thay quần áo xong từ lâu, Hứa Tình Thâm đi theo phía sau người giúp việc đi vào.

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn.

“Đi đâu?”

“Tới nhà nhỏ.”

Tưởng Viễn Chu đứng ở trước ghế sa lon. “Gặp Vạn Dục Ninh sao?”

“Ừm.” Hứa Tình Thâm thấy trong phòng nóng, đang cởi áo khoác ra, động tác tự nhiên giống như là ở nhà mình.

“Có phải là cô ta điên thật rồi hay không?”

“Cô ấy có làm gì em không?”

“Cũng không đến mức như vậy, cô ta không thể đi ra, em cũng không đi vào, cho nên không đánh nổi.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô. “Ăn cơm thôi.”

Hứa Tình Thâm ngồi vào trước bàn ăn. Gần đây, thời gian Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh cô quả thực không ít, mà tám mươi phần trăm đều là ở trên bàn ăn.

Anh lấy đĩa rau cho cô, những động tác chăm sóc dịu dàng vốn không thuộc về Tưởng Viễn Chu hầu như đều bộc lộ ra hết thảy. Hứa Tình Thâm cảm thấy đồ ăn thật vô vị, trong đầu cô nghĩ tới chuyện Tưởng Viễn Chu đã nói với cô, nói muốn quay lại sống chung với nhau.

Hứa Tình Thâm không dám nghĩ tới nữa, Tưởng Viễn Chu tiến sát lại gần cô hỏi: “Không tập trung, nghĩ gì thế?”

“Không suy nghĩ gì.”

Bàn tay người đàn ông chống gò má, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm.

“Có nghĩ tới con đường của mình sau này hay không?”

“Nghĩ tới.”

Nơi đáy mắt Tưởng Viễn Chu hơi sáng lên.

“Nói một chút coi.”

“Nỗ lực đi làm, có được chức danh, góp tiền, lập gia đình.”

Người đàn ông tiến sát lại gần Hứa Tình Thâm hơn.

“Ba loại trước, anh đều có thể giúp em.”

“Em cũng có thể tự mình có được.”

Vậy cũng là cô đang gián tiếp từ chối anh?

Tưởng Viễn Chu thẳng thắn nói rõ: “Em không nghĩ tới chuyện trở về Cửu Long Thương?”

Hứa Tình Thâm kiên quyết nói: “Từ lúc rời khỏi Cửu Long Thương, em đã tự nhủ với bản thân rằng, cho dù sau này bất kể là rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế nào, trừ phi em thích người đàn ông này, không thì em không cho phép mình tiếp tục về đó ở. . .”

Tưởng Viễn Chu nghe thế, lạnh giọng ngắt lời: “Ý em muốn nói, ngay cả thích em cũng không thích anh?”

“Nếu như em không thích anh, hôm nay sẽ không ăn tối cùng anh ở đây.”

Lúc này trái tim Tưởng Viễn Chu như thắt lại, bỗng chốc được thả lỏng, cả người có chút luống cuống.

“Nói cho rõ ràng, đừng làm mất khẩu vị của anh.”

“Mấu chốt là, em cũng không biết nên nói rõ như nào. . .”

“Lẽ nào ngay cả trái tim của mình em cũng không hiểu?”

Hứa Tình Thâm chăm chú nhìn anh, trong lòng có cảm giác, sợ là cô đã hiểu. Có một số chuyện, một khi nói ra là phải chịu trách nhiệm, phía sau Tưởng Viễn Chu là toàn bộ nhà họ Tưởng. Hứa Tình Thâm mới vừa tiễn đưa Phương Thành, một cuộc thất tình cũng như một hồi ly biệt, Hứa Tình Thâm không muốn sau này có lần thứ hai. Cảm giác bị người ta móc sạch tim gan, không hề tốt chút nào. Nếu như trước mặt là một tình yêu không thể không kết thúc, vậy thì chẳng thà đừng bắt đầu cho xong?

Hứa Tình Thâm chống bàn tay về phía trước.

“Em đau đầu.”

“Đang nói chuyện tốt đẹp, tại sao lại nhức đầu?”

“Đau quá, có phải bị phải gió rồi hay không?”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống, thấy cô cau mày, anh tiến tới gần muốn hôn cô, Hứa Tình Thâm vội vàng nghiêng mặt né tránh.

Có đôi khi, sự kích động nói đến là đến, Tưởng Viễn Chu thấy cô trốn tránh, càng không muốn kiềm chế, tay phải anh túm chặt vai Hứa Tình Thâm, nhỏm người lên. Hứa Tình Thâm không nghĩ anh sẽ có động tác như vậy, lưng cô dựa vào bàn ăn, Tưởng Viễn Chu tìm được môi của cô, đặt nụ hôn xuống đúng vị trí.

Cô đẩy ra định đứng lên, bàn ăn sau lưng khẽ lắc lư vài cái, Tưởng Viễn Chu kiên quyết hôn cô, Hứa Tình Thâm cắn vào miệng anh, anh đau đến nỗi hít một hơi thật sâu. Tưởng Viễn Chu không buông ra ngay lập tức, mà là cắn trả một cái. Hứa Tình Thâm thốt lên thành tiếng kêu, đẩy người đàn ông ra, cô che miệng, không nói lời nào, cầm lấy túi đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, Lão Bạch đang đi tới từ hướng đối diện, nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì giật mình lên tiếng gọi: “Cô Hứa, cô ăn xong rồi sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn anh ta, Lão Bạch nhìn thấy vết tích ngoài miệng cô.

“Cái này?”

Cô đưa tay lau, đau đến mức nhíu mày, Hứa Tình Thâm không nói, Lão Bạch cũng biết chuyện gì xảy ra.

“Nhất định là Tưởng tiên sinh không cố ý.”

“Ngay cả chuyện này anh cũng phải giải thích thay anh ta?”

“Cô Hứa, mấy ngày này Tưởng tiên sinh. . .”

“Mấy ngày này thế nào?”

Lão Bạch lại bắt đầu hối hận, người ta bị Tưởng Viễn Chu cắn, anh ta xen vào làm gì chứ.

“Khoảng thời gian này Tưởng tiên sinh cũng thật không thoải mái gì.”

Hứa Tình Thâm sờ sờ miệng mình,

“Tôi về đây.”

“Tôi gọi tài xế đưa cô về.”

Thấy tài xế đưa Hứa Tình Thâm rời khỏi Cửu Long Thương rồi Lão Bạch mới quay về đại sảnh. Tưởng Viễn Chu cầm viên đá đứng ở trước bàn ăn, Lão Bạch nhìn thấy, khóe miệng bị sưng rồi.

“Tưởng tiên sinh yên tâm, tôi đã dặn tài xế đưa cô Hứa về rồi.”

Người đàn ông bỏ viên đá lên trên bàn, hướng về phía Lão Bạch, nhíu mày hỏi: “Trông thấy rõ lắm sao?”

Lão Bạch nhìn qua vết thương của anh.

“Rất rõ ràng, vừa nhìn là đã biết bị người cắn.”

“Tôi không nghĩ là cô ấy còn có thể cắn người.”

“Tâm tình cô Hứa còn chưa bình tĩnh trở lại, có lẽ là hiện tại không có tâm tư nói chuyện yêu đương.”

Sau khi sự việc xảy ra Tưởng Viễn Chu cũng nghĩ đến điểm ấy, lúc đó tại anh quá kích động, nhưng dù sao thì anh cũng làm người ta phật ý rồi.

“Cậu thì biết cái gì! Ngay cả bạn gái cũng không có.”

Anh nói xong câu đó, quay người đi lên lầu.

Lão Bạch bị đả kích dữ dội, anh đây đang phân tích mọi chuyện cho Tưởng Viễn Chu nghe, nhưng sao anh ta có thể quay lại nhắm trúng vào nỗi đau của người khác như vậy chứ?

Không có bạn gái, còn không phải là. . .

Còn không phải là bởi vì ngày nào Tưởng Viễn Chu cũng gọi anh theo, ngay cả một ngày nghỉ bình thường cũng không có, chứ thật ra anh cũng muốn nghĩ tới chuyện yêu đương đó.



Mấy ngày sau.

Tống Giai Giai gọi điện thoại tới, cô ấy biết gần đây tư tưởng của Hứa Tình Thâm không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể để cho cô u sầu mãi như vậy.

Tống Giai Giai kéo mấy người bạn, không hề hẹn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, cô chờ Hứa Tình Thâm ở cửa bệnh viện, chỉ có điều chờ tới chờ lui mà không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng lại thấy xe của Tưởng Viễn Chu.

Tài xế khẽ nhấn còi, Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống.

“Là chờ Hứa Tình Thâm?”

Từ chuyện Hứa Tình Thâm bị sốt lần trước, lúc đó Tưởng Viễn Chu hờ hững, Tống Giai Giai kết luận là Hứa Tình Thâm nối lại tình xưa với Phương Thành, cô đứng bên dưới, thờ ơ trả lời: “Đúng vậy.”

“Đi đâu?”

“Kim Môn Tụng.”

“Kim Môn Tụng?”

Tưởng Viễn Chu nhăn mày, đó cũng không phải là một nơi tốt.

Tống Giai Giai kiễng chân lên ngóng trông, Tưởng Viễn Chu nói thẳng: “Không được đưa cô ấy tới nơi như vậy.”

“Tưởng tiên sinh, Tình Thâm đã trưởng thành rồi, cô ấy cần phải đi ra thế giới bên ngoài nhìn một chút.”

“Tôi nói, không được tới đó!” Tưởng Viễn Chu quay sang nói với tài xế: “Chờ ở đây, lát nữa nhìn thấy Hứa Tình Thâm, liền kéo cô ấy lên trên xe.”

“Tại sao anh ta lại như vậy?” Tống Giai Giai bất mãn lầm bầm, điện thoại trong túi truyền đến rung, cô lấy ra nhìn, tin nhắn Hứa Tình Thâm gửi tới, trên đó viết: “Tớ đến Kim Môn Tụng rồi.”

Tống Giai Giai cười khẽ, cất điện thoại di động đi, phất tay một cái với Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh cứ từ từ chờ nhé, tôi có việc đi trước.”
Bình Luận (0)
Comment