Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 99

Tống Giai Giai rời đi như một làn khói, bỏ Tưởng Viễn Chu lại một mình, người đàn ông thấy cô dứt khoát ra đi như vậy, thoạt đầu cũng không nghi ngờ gì.

Tống Giai Giai đón xe đến Kim Môn Tụng, một vài người bạn học cùng đại học đã đến, trước đây các cô ấy cũng cùng ở chung một ký túc xá với Hứa Tình Thâm, đều biết quan hệ giữa cô và Phương Thành.

“Tại sao lại hẹn gặp ở chỗ này?”

“Tốt lắm mà, náo nhiệt, mình sợ cậu bị buồn đến hỏng đầu.”

Hứa Tình Thâm khẽ cười: “Mình tốt vô cùng, không cần lo đâu.”

“Đi thôi, các cậu ấy cũng líu ríu kéo nhau đến rồi.” Tống Giai Giai không để Hứa Tình Thâm có cơ hội đổi ý, kéo tay cô đi vào trong.

Hứa Tình Thâm vẫn còn đang muốn nói: “Nếu không chúng ta chọn lại quán cà phê…”

Nửa câu sau chớp mắt bị âm thanh trong Kim Môn Tụng nhấn chìm, Tống Giai Giai kéo cô xuyên qua đám người, đủ loại âm thanh đinh tai nhức óc dồn dập, một tay Hứa Tình Thâm che lỗ tai lại.

Đi qua hành lang tầng hai, sàn gần như trong suốt, không được xem là rộng, cho nên phía trước có hai người đàn ông vừa ôm vừa chắn, gần như không còn đường.

Hứa Tình Thâm kéo kéo Tống Giai Giai: “Hay vẫn là nên về đi.”

“Cũng đến đây rồi, sợ cái gì?” Tống Giai Giai không hề chùn chân, kéo Hứa Tình Thâm len qua, lúc đẩy cửa phòng bao ra, những cô bạn học cũng đã đến, nhìn thấy hai người đi vào, họ đồng thời đứng lên ôm chầm lấy nhau.

Mọi người không hề nhắc đến chuyện của Phương Thành, thời điểm ôm lấy cô, chỉ vỗ nhẹ lên lưng. Cô biết rõ mọi người đang an ủi mình, Hứa Tình Thâm gật nhẹ một cái: “Yên tâm, mình không sao.”

“Ngồi cả đi, đứng làm gì!” Tống Giai Giai kéo lấy cánh tay Hứa Tình Thâm: “Đói chết thôi, ăn chút đồ nào.”

“Giai Giai, tại sao cậu lại nghĩ đến hẹn nhau ở chỗ này?” Đám người bình thường nhốn nháo dường như im lặng hẳn, cô không biết Kim Môn Tụng là nơi nào, đến rồi mới biết náo nhiệt như vậy.

“Vậy mới có thể trút hết tâm tình chứ.” Tống Giai Giai trải khăn, tất tả chọn một chuỗi dài các món ăn.

“Chúng ta ăn lót dạ trước, tối nay lại đi ăn khuya.”

“Được, nghe theo cậu.”

Tống Giai Giai đứng dậy chọn bài, Hứa Tình Thâm ngồi trên sô pha, người nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đùi, mấy cô bạn ngồi bên cạnh cũng không dám hỏi nhiều, sợ trong lòng cô không thoải mái.

Tống Giai Giai cầm micro thử âm thanh, cô nàng bước vài bước đến trước mặt Hứa Tình Thâm, đưa micro về phía cô: “Tình Thâm, hát một bài.”

Hứa Tình Thâm vội xua tay: “Mình không hát đâu.”

“Tùy tiện hát một bài đi.”

“Mình thật sự không hát được.”

Một tay Tống Giai Giai kéo Hứa Tình Thâm dậy: “Cậu phải trút hết ra ngoài, biết không? Có cái gì khó chịu, thì cậu hét lên đi, cậu định để người bên cạnh lo lắng đến chết à?”

“Đúng đấy, Tình Thâm, hát đi.”

Tống Giai Giai vỗ vỗ vai cô, sau đó đi ra ngoài, không lâu sau, cô ấy mang theo bốn cậu trai trẻ trở vào phòng bao.

“Giai Giai, cậu làm gì đấy?”

“Bầu không khí quá buồn, điều chỉnh một chút.” Tống Giai Giai hướng về bả vai một cậu đẩy đẩy: “Nhảy dựng lên, mãnh liệt vào nhé?”

Hứa Tình Thâm nhìn bốn người rất nhanh hòa vào tiết tấu, Tống Giai Giai điều chỉnh ngọn đèn, bóng dáng lắc lư đung đưa in lên mặt, Tống Giai Giai nhéo nhéo cánh tay Hứa Tình Thâm: “Hát đi, mở miệng ra nào.”

Cô há hốc mồm, nhưng không phát ra tiếng: “Mình hát không ra hơi.”

“Tưởng tượng, cậu dựa vào nhịp điệu, Tình Thâm, không quan trọng, lần đầu hát lên là được rồi…”



Lúc này tại bệnh viện Tinh Cảng, xe Tưởng Viễn Chu vẫn còn đậu bên ngoài, cũng chờ đã lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, khoảng thời gian này tình trạng của Hứa Tình Thâm không được tốt, cũng không sắp xếp phẫu thuật, theo lý mà nói sẽ không ở lại bệnh viện đến trễ thế này. Tưởng Viễn Chu khôi phục tinh thần, Tống Giai Giai cố ý đến đây chờ cô ấy tan việc, nhưng sau khi đến thì lại vội vội vàng vàng bỏ đi như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất chính là khi ấy Hứa Tình Thâm cũng đã rời khỏi bệnh viện.

Tưởng Viễn Chu nhìn tài xế dặn dò: “Đến Kim Môn Tụng.”

Anh biết nơi ấy thế nào, người đàn ông rút điện thoại gọi cho Hứa Tình Thâm, nhưng đầu ở trong phòng bao đã sớm trở nên quay cuồng, ai còn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhỏ bé này.

Đi tới Kim Môn Tụng, Tưởng Viễn Chu đến, đương nhiên là nhân vật lớn, ở cổng có người dẫn anh vào trong, vài người đẹp nhìn thấy, tiếng giày cao gót lanh lảnh bước về phía anh.

“Tưởng tiên sinh, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?”

“Tôi tìm vài người.”

Người đẹp đảo mắt quanh bốn phía đông chật người: “E rằng hơi khó tìm đấy.”

“Các cô ấy nhất định sẽ đặt phòng.”

“Vậy được, em bảo mấy em đi qua mỗi phòng tìm một chút, Tưởng tiên sinh nói cho em biết, đại khái dáng vẻ của các cô ấy như thế nào, có mấy người?”

Tưởng Viễn Chu lướt qua người đẹp đi về phía trước: “Đi, sổ sách lát nữa tính hết cho tôi.”

“Vậy trước tiên cảm ơn Tưởng tiên sinh ạ.”

Hiệu quả cách âm ở Kim Môn Tụng trước giờ luôn là tốt nhất, cho dù đi trên hành lang, nếu không mở cửa, căn bản đừng mong đến việc nghe lấy một chút âm thanh trong phòng bao.

Tưởng Viễn Chu không biết đã xông vào bao nhiêu phòng không vô ích, vẻ mặt anh không kiên nhẫn tựa vào trước một căn phòng, một phục vụ ăn vận bảnh bao cầm một phần trái cây trên xe đẩy, giơ tay đặt lên nắm cửa.

Theo động tác mở cửa của nhân viên, cánh cửa được đẩy ra tạo thành khe hở, giọng hát the thé của phụ nữ từ bên trong ập đến: “Chết cũng phải yêu, không sâu sắc sẽ không đau khổ…”

Màng nhĩ của Tưởng Viễn Chu bị một lực cực lớn gõ vào, nhưng âm thanh này, lại vô cùng quen thuộc. Tưởng Viễn Chu dừng ngay cửa, nhìn vào trong phòng bao, liếc mắt qua cũng không hề nhìn thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm, chỉ nhìn thấy vài người có cả trai lẫn gái đang nhảy nhót. Tưởng Viễn Chu nhìn thật kỹ, thấy được Tống Giai Giai, phía trước cô ấy có một người đàn ông cao lớn, động tác nhảy múa của Tống Giai Giai không được nhịp nhàng, chỉ dựa vào bước chân của người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong, cuối cùng cũng nhìn thấy Hứa Tình Thâm, cô đứng trong một góc trên bục cao, tay phải cầm micro, tay trái nắm chặt, âm thanh kéo dài vỡ vụn: “Yêu mãnh liệt mới tuyệt vời…”

Tưởng Viễn Chu đứng trong phòng bao, nhân viên phục vụ biết rằng anh đã tìm được người, cho nên gấp gáp lùi ra ngoài. Anh nhìn chằm chằm những người bạn của Hứa Tình Thâm, tựa như đang thấy quái vật, nếu không phải là Tống Giai Giai dẫn theo, Tưởng Viễn Chu biết căn bản Hứa Tình Thâm sẽ không đến chỗ như thế này.

Tống Giai Giai đang nhảy nhót, quay đầu lại đột ngột nhìn thấy Tưởng Viễn Chu, trong phòng rất ồn ào, cô chỉ có thể rống miệng lên: “Tưởng tiên sinh, tại sao anh lại ở đây thế?”

Tưởng Viễn Chu không thèm trả lời, anh đi về phía sô pha, cởi áo khoác ngồi xuống. Dù cho Tống Giai Giai hét lên vô cùng lớn, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn không nghe thấy, cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, cô căn bản không nhìn lên màn hình, tiết tấu không đúng, ca từ cũng không đúng, lọt vào trong mắt Tưởng Viễn Chu, càng giống như đang gào khóc hơn.

Người đàn ông vắt chéo chân dài, cơ thể ngả về sau, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn thẳng về phía trước, trong mắt anh không hề có người nào khác, cho nên đáy mắt chỉ chứa duy nhất một bóng hình Hứa Tình Thâm.

Cô gần như hát bằng cả sinh mạng, điên cuồng, nhưng khiến người khác nghe không ra cô có đang khóc hay không.

Hứa Tình Thâm hát liền tục vài bài, cổ họng đã sớm tắc nghẹn, cô khom người, rồi mới đứng dậy, Tống Giai Giai thấy vậy, đi đến kéo tay cô: “Khá hơn không?”

“Ừm, khá hơn nhiều rồi.”

“Đến đây, khiêu vũ nào!” Tống Giai Giai đẩy Hứa Tình Thâm về phía trước, những bạn nhảy nam kia đều là Tống Giai Giai dùng tiền gọi đến, nghe đâu còn có thể ca hát mua may lẫn cả bán thân, đúng lúc một người trong đó lùi về sau, đụng phải Hứa Tình Thâm, anh ta quay đầu lại đảo mắt một lượt, quên cả di chuyển.

Tống Giai Giai cũng biết, đàn ông ấy à, đều là những kẻ nông cạn, vừa nhìn thấy mỹ nữ cực phẩm như Hứa Tình Thâm, cũng kiềm chế không nổi đi?

Người đàn ông khẽ cười với Hứa Tình Thâm, một phát kéo lấy tay cô: “Biết khiêu vũ không?”

“Không.” Hứa Tình Thâm muốn rút tay về.

Người đàn ông giữ lấy bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, đâu dễ dàng buông tha như vậy: “Không sao, tôi có thể dạy em.”

Tưởng Viễn Chu ngồi trên sô pha khẽ nhếch môi, tốt quá nhỉ, vẫn có thể chơi đùa, hoàn toàn xem anh là không khí.

Vào lúc này cổ họng Hứa Tình Thâm đã khô ran, chỉ mong được uống nước, cô giãy tay ra trở lại trước bàn trà, khom lưng cầm lấy ly nước, lại nhìn thấy một đôi chân thon dài đập vào mắt, Tống Giai Giai này, rốt cuộc là gọi đến bao nhiêu là em trai đây?

Hứa Tình Thâm lại ngước đầu lên một cái, phát hiện người đàn ông đang cười với cô, chỉ là miệng cười nhưng lòng không cười, chính là cái loại đặc biệt nham hiểm. Ly nước trong tay cô cầm không vững, rơi bộp trên mặt bàn.

“Tưởng… sao anh lại ở đây? Vào từ lúc nào?”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, bật toàn bộ đèn trong phòng bao lên, bầu không khí bị phá nát không còn một mảnh, mấy cô bạn của Hứa Tình Thâm đều ngơ ngẩn nhìn nhau.

Tưởng Viễn Chu nói với mấy người đàn ông: “Ra ngoài.”

“Thời gian phục vụ còn chưa hết.” Tống Giai Giai lụ bụ một câu, chỉ là không dám quá lớn tiếng, lại đặc biệt không lo lắng.

“Đắt tiền lắm đấy.”

“Ra ngoài!”

Tống Giai Giai nhìn bọn họ rời khỏi phòng bao, những người bên cạnh líu ríu lay lay tay áo cô: “Chuyện này là sao, người này là ai thế?”

“Hình như là bạn trai “cũ” của Tình Thâm.”

Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu lạnh lẽo, nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Em lại còn dám đến chỗ như thế này?”

Đám người kia nghe thấy vậy, cuống quít giải thích thay cho Hứa Tình Thâm: “Chúng tôi chỉ đến hát thôi, còn mấy em trai xinh đẹp kia Tình Thâm cũng không chạm vào.”

Lời vừa dứt, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu không kiên nhẫn nhìn qua: “Vào đi.”

Người đẹp lúc nãy đẩy cửa ra, xác định Tưởng Viễn Chu đang ở đây, cô bước vào trước, rồi mới ngoắc ngoắc phía sau, vài cô gái ăn mặc điểm trang lộng lẫy nối đuôi nhau đi vào.

Hứa Tình Thâm đếm, một hai ba bốn…

Đây là đang làm cái quái gì vậy?

Mấy người nọ đứng cạnh tường, đứng cùng một tư thế, tay chống lên eo, chân dài một trước một sau, váy áo vải vừa ngắn vừa ít, trước ngực còn có một mảnh kim sa lấp lánh.

Tống Giai Giai phất tay một cái: “Tôi mới vừa chọn người rồi, các người có chắc là không đi nhầm phòng không đấy?”

Trên mặt Tưởng Viễn Chu có chút gượng gạo, vừa định phất tay cho bọn họ ra ngoài, đột nhiên cô nàng quản lý cười nói: “Tưởng tiên sinh, mấy em này là đẹp nhất Kim Môn Tụng, ngài còn nhớ không? Lần trước ngài đến, cũng là bọn họ phục vụ.”

Bầu không khí trong phòng bao, chớp mắt đóng băng, Hứa Tình Thâm khẽ nuốt nước bọt, sắc mặt Tưởng Viễn Chu tái mét: “Nói càn!”

Quản lý nghe thấy giọng nói anh không bình thường, lập tức im bặt.

Những người còn lại cũng cảm thấy lúng túng, ai đó đã nói rằng đàn ông thích gặp dịp thì chơi, hóa ra là thật à. Sắc mặt Tống Giai Giai càng lúc càng khó coi, vừa rồi Tưởng Viễn Chu còn bất kể những người đàn ông kia là bạn nhảy của bọn cô, còn anh ta thì sao?

“Cái gì mà tôi từng tìm họ phục vụ?” Giọng nói Tưởng Viễn Chu không mấy thiện cảm.

Quản lý đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Hứa Tình Thâm: “Lần trước Lão Bạch sắp xếp người, lúc đó Tưởng tiên sinh cũng ở đây, bất quá là em nói sai, họ chỉ phục vụ những người kia, không liên quan đến Tưởng tiên sinh.”

“Giỏi lật lọng.” Tống Giai Giai nhỏ giọng nói, cô không dám nhìn Tưởng Viễn Chu, lại ngước mắt lên nhìn trần nhà: “Khách quen, còn chẳng phải đang lấp liếm giúp sao?”

“Tưởng tiên sinh, thật xin lỗi.”

“Được rồi, ra ngoài đi.” Hứa Tình Thâm mở miệng: “Tưởng tiên sinh không phải người như vậy, lúc này không có Lão Bạch, chúng tôi chỉ họp mặt thân mật thôi, không cần rầy rà như vậy, đi đi.”

Hứa Tình Thâm nói một lời xoa dịu tất cả lúng túng, cô ngồi lại ghế sô pha, ngay sau đó Tưởng Viễn Chu cũng ngồi xuống.

Mấy người đang đứng cũng biết phải làm thế nào, Hứa Tình Thâm nói với Tống Giai Giai: “Hát lên đi.”

“Ờ, ờ, được.” Tống Giai Giai đứng dậy chọn bài, lại tắt ngọn đèn về như cũ, Hứa Tình Thâm vùi mình trong những ánh đèn đa sắc nhỏ vụn, cô kề sát lại Tưởng Viễn Chu.

“Sao anh đến đây?”

“Anh nghe Tống Giai Giai nói, cô ấy hẹn em gặp nhau ở đây.”

“Thế này không giống tác phong của Tưởng tiên sinh nhỉ, không đến mức anh đặc biệt tìm đến đây chứ?”

Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ nhéo giữa đầu hai mày một cái: “Anh, anh đã nói cùng em ăn cơm tối, anh là một người hết lòng tuân thủ lời hứa.”

“Tưởng Viễn Chu, tối nay em muốn uống rượu.”

Người đàn ông nhướn mắt nhìn cô: “Uống rượu?”

“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Là loại không say không về ấy.”

“Bắt đầu nói đùa cái gì đấy.” Đương nhiên Tưởng Viễn Chu không đồng ý.

“Muốn uống cũng được, về Cửu Long Thương uống.”

“Vậy thì còn ý nghĩa gì đâu?” Hứa Tình Thâm chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt người đàn ông, sau đó nhích lại gần hơn một chút.

“Em biết rồi, Tưởng tiên sinh biết khả năng uống rượu của bản thân rất kém cỏi, sợ bị chê cười chứ gì?”

“Chê cười?” Tưởng Viễn Chu đẩy đẩy mặt cô ra. “Tửu lượng của anh rất tốt.”

“Vậy thì được.” Đến lúc này cổ họng Hứa Tình Thâm đã phát đau: “Đêm nay buông thả một lần, say đến cực điểm, ngày mới bắt đầu, em lại hồi sinh.”

Tưởng Viễn Chu đặt áo khoác sang bên cạnh: “Tốt lắm, bây giờ đi ngay.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, cô đứng dậy đi về phía mấy cô bạn, mặc dù biết rằng họ đến là vì mình, nhưng Hứa Tình Thâm không muốn uống rượu cùng họ. Đợi lát nữa không kiềm chế được thì thế nào, họ sẽ cho rằng cô nghĩ không thông, lại sẽ khuyên bảo cô. Tống Giai Giai nắm chặt tay cô: “Đừng mà, không phải nói chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”

“Hôm khác tớ sẽ một mình hẹn gặp các cậu.” Hứa Tình Thâm vỗ vỗ khuôn mặt Tống Giai Giai: “Ngoan nào.”

“Đi đi, Tình Thâm.” Nhóm bạn kéo Tống Giai Giai. “Chúng ta chơi tiếp, cơm tối tớ mời, tớ thấy hôm nay Tình Thâm rất vui, để cậu ấy đi đi.”

Tống Giai Giai nghe vậy, khẽ gật đầu: “Được rồi, nhớ phải liên lạc với tớ.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, ngồi vào sau xe, Tưởng Viễn Chu hỏi: “Đi đâu?”

“Phía trước có một quán cay Tứ Xuyên.” Hứa Tình Thâm bắt đầu chỉ huy: “Đầu đường trước mặt quẹo phải.”

Tưởng Viễn Chu nghe thấy giọng cô không bình thường: “Hát một bài rống lên thành thế này, chốc nữa còn ăn cay, em chịu được à?”

“Không sao.” Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, lúc này, là cao điểm của bữa tối, đến nơi, Hứa Tình Thâm đẩy cửa vào trong, quán ăn thật ra không lớn lắm, cũng không có phòng bao, Hứa Tình Thâm bước lên trước.

“Còn chỗ không?”

“Còn còn còn, mời vào trong.”

Nhân viên dẫn Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vào trong, hai người ngồi vào chỗ của mình, nhân viên lại đưa thực đơn cho Tưởng Viễn Chu, anh khẽ liếc Hứa Tình Thâm: “Em chọn đi.”

“Được.”

Khi Hứa Tình Thâm gọi món, Tưởng Viễn Chu bắt đầu gọi điện thoại. Hứa Tình Thâm không nhiều món, âm thanh của Tưởng Viễn Chu lọt vào tai cô: “Alo, Lão Bạch, tôi và Hứa Tình Thâm ở quán cay Tứ Xuyên Cô Em Nhỏ, bây giờ cậu qua đây một chuyến.”

Hứa Tình Thâm trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Tưởng Viễn Chu nói chuyện điện thoại xong ngẩng đầu lên, thấy Hứa Tình Thâm đang chống cằm chăm chú nhìn anh: “Làm gì thế?”

“Có phải anh đến chỗ nào cũng không thể thiếu Lão Bạch không?”

“Là em nói không say không về, em nghĩ xem vậy ai đưa chúng ta về?”

Hứa Tình Thâm nói như chuyện dĩ nhiên: “Có tài xế mà, hơn nữa, em sẽ không thể say đến mức một chút ý thức cũng không có đâu, em không cần làm phiền đến người khác.”

Tưởng Viễn Chu ra chiều hoài nghi, rất nhanh nhân viên phục vu mang đến một két bia, còn mang thêm hai bình Hải Chi Lam. Người đàn ông đặt tay lên cà vạt của mình, kéo qua kéo lại vài cái: “Giữa mùa đông, uống bia?”

“Em rất thích uống bia.” Hứa Tình Thâm lấy ra một chai, bật nắp, rót cho cả hai người.

Lão Bạch đến rất nhanh, cũng tìm được chính xác vị trí hai người, anh nhìn mặt đất và rượu trên bàn: “Tưởng tiên sinh, cô Hứa.”

Tưởng Viễn Chu ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Tôi đến phòng rửa tay.”

Hứa Tình Thâm nhấp một ngụm bia, Lão Bạch nhìn cô: “Cô Hứa, tửu lượng của cô thế nào?”

“Tôi chưa từng uống say?”

Lão Bạch nghe vậy, ý là tửu lượng kinh người phải không?

“Nếu như vậy, tôi yên tâm rồi.”

“Uống rượu mà thôi, hai người không cần thận trọng như vậy.”

“Cô Hứa có điểm không biết rồi, Tưởng tiên sinh cũng xem như nhân vật của công chúng, có thể sau khi ngài ấy uống say vô cùng vô cùng “khó đỡ”, hy vọng lát nữa cô Hứa hạ thủ lưu tình.”

Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, mùi ớt cay Tứ Xuyên bốc lên, chỉ cần ngửi thấy mùi này thôi đã không chịu nổi, Hứa Tình Thâm dặn nhân viên phục vụ mang thêm một bộ chén đũa cho Lão Bạch, trước tiên Lão Bạch dùng đũa gắp ớt nổi trên mặt bỏ đi, Hứa Tình Thâm thấy vậy, đè tay Lão Bạch lại: “Anh làm gì đấy?”

“Tưởng tiên sinh không ăn được cay thế này đâu.”

“Đây là món cay Tứ Xuyên.”

Hứa Tình Thâm gắp một khối thịt đỏ au nhúng vào nước sôi sau đó đặt vào trong chén của Tưởng Viễn Chu.

“Lão Bạch anh khẩn trương như vậy, thật là không đúng nha, khiến tôi nhìn thấy cũng nổi da gà rồi này.”

“Nói bậy gì đấy.”

Hứa Tình Thâm giơ ly rượu lên rất cao: “Nào, cụng ly.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy ly thủy tinh cùng cô chạm một cái, Hứa Tình Thâm ngửa cổ, cả một ly rượu cạn sạch, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, cũng uống một hơi đến đáy. Lão Bạch ngồi bên cạnh nhìn, ung dung thản nhiên, trên môi Tưởng Viễn Chu bị cắn bị thương vẫn chưa lành, vừa hay đụng đến cay, đó chính là đau rát.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu uống bia, Lạch Bạch chỉ thấy ly của hai người ở trước mặt không ngựng chạm vào nhau, số lượng chai bia trên bàn bắt đầu tăng nhiều, anh có phần không yên tâm: “Tưởng tiên sinh, uống ít thôi, cơ thể quan trọng hơn.”

Hứa Tình Thâm đang khui nắp bia, Tưởng Viễn Chu nói với Lão Bạch: “Đừng có lắm lời.”

“Đúng đấy, đừng có lắm lời.” Hứa Tình Thâm rót cho mình và Tưởng Viễn Chu, thức ăn trên bàn, Lão Bạch dùng một đôi đũa khác gắp thức ăn cho Tưởng Viễn Chu, lọt vào trong mắt Hứa Tình Thâm: “Các người hơi quá đáng rồi đấy.”

Lão Bạch nghe vậy, cũng nhanh chóng gắp một phần cho Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu thấy vậy, nhíu chặt mi, Hứa Tình Thâm kéo chén của mình ra chỗ khác: “Quên đi, tự tôi có tay.”

Lão Bạch ngoan ngoãn đặt đũa xuống, hai người lại uống tiếp rượu trắng, trước khi Hứa Tình Thâm uống rượu, gõ nhẹ hai cái lên ly, sau đó mới cụng ly với Tưởng Viễn Chu.

Cô bị một ngụm rượu làm cho sặc đến mức phải hít một hơi lạnh, Hứa Tình Thâm quay mặt sang chỗ khác, Tưởng Viễn Chu cũng biết trong lòng cô khó chịu, mới có thể thành ra như vậy. Anh uống cùng cô hơn nửa ly, thật ra bình thường ở tiệc xã giao anh cũng có đụng đến chút rượu, khi ở Cửu Long Thương, anh không bao giờ uống.

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, cùng cô uống.

Lão Bạch mắt thấy hai người liên tục cụng ly, vài ly rượu trắng xuống bụng, Lão Bạch chợt nhớ đến lần đó khi Vạn Dục Ninh sảy thai, Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu rót rượu, cuối cùng say đến mức tưởng như chết, thế này thì, tửu lượng của cô ấy cũng không khá là bao?

Nhưng đến bước này, Lão Bạch thật không có cách nào để khuyên nhủ, hai thì mạnh hơn so với một người. Thức ăn trên bàn vẫn chưa động vào, Hứa Tình Thâm chống lên gò má, bóng hình trong mắt bắt đầu mơ hồ: “Tưởng Viễn Chu, anh thua, hay là em thua?”

Tưởng Viễn Chu không lên tiếng, xem như rượu kính cấp trên, Lão Bạch khó tránh khỏi lo âu: “Cô Hứa, cô nói không sai, chúng ta đi được chưa?”

Hứa Tình Thâm rũ đầu xuống, cánh tay tì lên bàn, Lão Bạch thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán.

Khi ra khỏi quán ăn, một tay Lão Bạch kéo Tưởng Viễn Chu, tay còn lại đỡ lấy cánh tay của Hứa Tình Thâm, tài xế cũng đến giúp một tay.

Hai người này ngay cả bước chân cũng lảo đảo, nhưng cũng không có gì bất thường, Lão Bạch thở phào, đến trước xe, tài xế đi qua mở cửa, Hứa Tình Tâm nằm bò ra bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, đột nhiên bỏ lại mọi người chạy nhanh về phía trước.

“Cô Hứa!” Lão Bạch cất tiếng trước.

Trời đông lạnh lẽo, nửa đêm lạnh đến kinh người, Hứa Tình Thâm đến ven đường, dạ dày cồn cào khó chịu, Hứa Tình Thâm khom người muốn nôn, chỉ là nôn không được.

Lão Bạch hướng về tài xế nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, đi đỡ cô ấy về.”

Tài xế cửa xe còn chưa kịp đóng, cấp tốc đi về phía Hứa Tình Thâm: “Cô Hứa, tôi đưa cô về nhà.”

“Không cần, tôi tự đi được.” Hứa Tình Thâm đứng đó, đầu vẫn còn tỉnh, ít nhất vẫn còn thấy được đèn giao thông. Đợi đến khi đèn xanh sáng lên, Hứa Tình Thâm cất bước đi về phía trước.

“Cô Hứa, cô Hứa…”

Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, sau đó dựa vào âm thanh vọng lại, anh đẩy Lão Bạch ra, bước nhanh đến.

Hứa Tình Thâm qua đường, khi gần đi đến bên đường đối diện, đột nhiên một chiếc xe điện đậu bên cạnh khởi động, tài xế thò tay, mạnh mẽ kéo Hứa Tình Thâm lại, nhưng chủ xe bị dọa, hấp tấp phanh lại, bánh xe nghiến trên mặt đường ken két, cả người đều ngã nhào.

“Ai da, này, cô không có mắt hả!”

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy toàn bộ, tim vọt lên cao, Lão Bạch đi theo phía sau anh, tài xế cũng bị dọa không nhẹ: “Cô Hứa, cô không sao chứ?”

Hứa Tình Thâm ngồi khom xuống: “Có phải cậu vượt đèn đỏ không?”

“Đèn đỏ cái gì mà đèn đỏ?”

“Cậu không biết cái gì gọi là đèn đỏ à? Đèn màu đỏ đấy, hiểu không hả?”

Đối phương xoa xoa đầu gối: “Tôi cũng không lái xe hơi, cần quái gì đèn đỏ? Tôi nào biết được cô bất thình lình xuất hiện, cô mau mau đưa tôi đi bệnh viện đi, chân tôi có khả năng bị té gãy rồi đấy!”

Hứa Tình Thâm giơ tay lên, ‘bốp’ một phát lên thẳng đầu đối phương, cậu trai trẻ này cũng phải hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hiển nhiên bị Hứa Tình Thâm đánh đến mức lúng túng. Tài xế kinh ngạc trợn tròn mắt, anh ta còn đang định lôi lại, nhưng vẫn là chưa làm.

“Nếu vừa rồi cậu đụng phải xe hơi, thì thế nào? Chắc cậu tan xương nát thịt luôn nhỉ?”

“Hứ!” Cậu trai trẻ xoa xoa đầu: “Xe hơi sẽ đi theo vạch qua đường?”

“Vậy nói không chừng người nhà cậu cũng y như cậu, không những không nhìn đèn giao thông, mà còn thích chọn vạch qua đường mà đi đấy nhỉ?”

Tưởng Viễn Chu đến trước mặt Hứa Tình Thâm, người đàn ông vuốt chân, Lão Bạch nghiêm mặt, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, anh móc ví ra: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông kia nghe vậy, mắt sáng rỡ: “Tôi còn phải đến bệnh viện chụp phim, chắc chắn chân té gãy rồi, anh đưa tôi ba nghìn đi.”

Lão Bạch mở ví ra, Hứa Tình Thâm nhìn thấy, một tay đoạt mất ví tiền của Lão Bạch, tự nhét vào túi mình. Cô dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nhìn người đàn ông kia một chút, sau đó thò tay nhấn nhấn vào chân anh ta. Người đàn ông gào khóc thảm thiết nhảy dựng lên: “Này này, đau quá!”

“Tôi là bác sĩ, bác sĩ của bệnh viện Tinh Cảng đấy, biết Tinh Cảng không? Số một Đông Thành…” Hứa Tình Thâm bắt đầu ngấm rượu, sắc mặt ửng hồng, kéo kéo vạt áo Tưởng Viễn Chu.

“Đây là ông chủ của Tinh Cảng, biết Tinh Cảng không? Số một Đông Thành…”

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, có phải anh ta đang gặp phải mấy tên bợm nhậu không hả trời? Nhìn xem nhìn xem, nói cũng nói không xong.

“Miệng cô đầy mùi rượu, uống quá nhiều rồi nhỉ? Nhanh chóng bồi thường đi, giữa đêm đông mà tôi còn phải đi bệnh viện đây này.”

Hứa Tình Thâm lại muốn đến gõ vào chân của anh ta: “Té gãy phải không? Tôi kiểm tra cho anh một chút.”

“Bỏ ra.” Người đàn ông gạt tay của cô ra, Hứa Tình Thâm vung tay lên. “Giữ anh ta lại, bệnh nhân này không chịu phối hợp, xấu xa.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, ngồi xuống bên cạnh gã đàn ông kia, anh thò tay định ôm lấy anh ta, Lão Bạch hốt hoảng ré lên: “Tưởng tiên sinh!”

Tưởng Viễn Chu giật mình, bất ngờ dùng sức đẩy người gã kia một phát, đối phương vì quá đột ngột không kịp đề phòng quá nửa người trên té sấp xuống đất, Tưởng Viễn Chu tiện thể đè lên người anh ta: “Mau, kiểm tra cho cậu ta.”

Tài xế hoảng hồn, lén nhìn Lão Bạch một chút, Lão Bạch thò tay đỡ trán, đây là chuyện gì thế này?

Hứa Tình Thâm ngồi dưới đất, tìm kiếm xung quanh, bàn tay mò được một hòn đá. Cô cầm trong tay, Lão Bạch vội vàng ngồi theo xuống: “Cô Hứa, cô cẩn thận, đây là hòn đá mà.”

“Đây là cách tôi kiểm tra.” Hứa Tình Thâm đè chân gã đàn ông xuống, đối phương gần như bị dọa chết khiếp.

“Các người có bệnh phải không? Mưu sát hả? Đừng có giả say, nào có ai uống say lại như vậy, buông ra, cứu mạng….”

Hứa Tình Thâm dùng hòn đá gõ nhẹ hai cái lên đùi anh ta.

“Bộp bộp, bộp bộp.”

“Con mẹ nó, tôi cũng không phải khúc gỗ, còn có thể phát ra âm thanh như vậy à? Buông ra.”

“Phải.” Tưởng Viễn Chu tiếp lời anh ta: “Im nào, suỵt suỵt, suỵt suỵt.”

Con mẹ nó chứ!

Người đàn ông duỗi chân ra toan đá, Lão Bạch thấy thế, dùng chân đạp vào mắt cá chân của đối phương, anh biết không thể kéo nổi hai kẻ say mèm đang chơi đùa này ra được, chỉ có thể hối thúc: “Cô Hứa, cô nhanh lên một chút.”

Nhưng anh đâu có thể vực dậy người này.

“Chậm một chút.” Tưởng Viễn Chu còn bồi thêm: “Chúng ta mở bệnh viện, tất cả đều phải lấy chu đáo cẩn thận làm chính, chuyên tâm, chuyên nghiệp.”

“…”

“Tôi không có bệnh, buông tôi ra!”

Hứa Tình Thâm gõ vài cái, ngồi thẳng người dậy.

“Vậy mà bảo gãy chân? Không phải là vẫn tốt lành sao? Tính vờ vịt góp vui cái gì hả, bệnh viện mỗi ngày nhiều bệnh nhân cần chữa trị như vậy.”

Lão Bạch nhấc chân đang đạp ra, Tưởng Viễn Chu cũng dứt khoát ngồi xuống làn đường, chủ của xe điện vốn chỉ là trầy da chút chút, hai tay hai chân được trả tự do, anh ta ngồi dậy, hai tay phủi phủi mông, đẩy xe điện chạy biến như một làn khói.

Hứa Tình Thâm ngồi cùng Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch khom lưng: “Cô Hứa, mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi.”

Hai tay Hứa Tình Thâm đút túi, sờ được thứ gì đó, cô móc ra nhìn, là một cái ví. Cô mở nó ra, thấy bên trong có vô số thẻ xếp ngay ngắn, còn có tiền mặt, ngón tay Hứa Tình Thâm chọc chọc vài cái.

Lão Bạch cho rằng cô sẽ trả lại cho anh, liền đưa tay ra.

Hứa Tình Thâm cười hi hi: “Thật nhiều tiền, phát tài rồi.”

Nói xong, lại nhét cái ví kia vào trong túi. Vẻ mặt Lão Bạch có chút không tự nhiên thu bàn tay về.

Hứa Tình Thâm đứng dậy, nhưng không hề có ý định trở lại đường cũ, cô xoay người đi về phía trước, trước mặt là một vườn hoa nhỏ, xung quanh trồng đầy cây, cô đến trước một thân cây, ngẩng đầu lên im lặng ngắm nhìn.

Lão Bạch ra hiệu cho tài xế đi qua, anh thấy Tưởng Viễn Chu đứng dậy, vội vàng đỡ lấy: “Tưởng tiên sinh, mau trở về nhà thôi, trời càng lúc càng lạnh.”

“Cô ấy đâu?”

Lão Bạch vừa định mở miệng, cách đó không xa tài xế la lớn: “Cô Hứa, cô cẩn thận.”

Hai người nghiêng đầu qua nhìn, Hứa Tình Thâm ôm chặt thân cây định leo lên, nhưng mà cô không có sức, tài xế ở bên cạnh khuyên bảo: “Cô như vậy sẽ làm bản thân bị thương đấy.”

Hứa Tình Thâm nghe không lọt, Tưởng Viễn Chu sải bước đến phía sau cô, tài xế thấy cô vẫn còn đang thử, anh ta nghĩ nghĩ rồi hỏi dò: “Có phải cô muốn lấy cái gì không?”

Cô thò ngón tay chỉ chỉ lên cây, mấy người họ đồng thời ngước lên, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy trên cây mắc một trái bóng bay, hình như là cậu bé hồ lô thì phải? Chắc là đứa bé nào đấy không cẩn thận vuột tay bay mất.

Tài xế cười nói: “Nếu cô Hứa thích cái này, trên đường trở về chúng ta có thể mua mà.”

“Không muốn.”

“Vậy tôi lên đấy lấy cho cô.” Tài xế nói xong, xắn tay áo định leo lên.

Hứa Tình Thâm vươn một tay nắm lấy anh ta: “Đấy là của tôi.”

Tài xế phì cười: “Tôi không định giành với cô.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt không buông: “Tôi thấy trước, tôi thấy trước.”

Lão Bạch sắp điên mất rồi, đây chính là khả năng uống rượu của hai người họ ư? Không ai thua ai, uống rượu xong liền biến thành người khác, anh hầu hạ không nổi.

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Tình Thâm, đột nhiên đi về phía trước, anh tới sau lưng cô, Hứa Tình Thâm chỉ lo nhìn bên trên, chợt cảm thấy hai chân bị người ta ôm lấy, chỗ khoeo chân dường như có gì đó để tựa, ngay sau đó, cả người cô bay lên trời, Hứa Tình Thâm nhìn xuống dưới, cô lại có thể ngồi trên vai Tưởng Viễn Chu.
Bình Luận (0)
Comment