Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 128

Thời gian thấm thoát trôi qua bốn tiếng, những người tới đây lúc đầu đã sớm rời phòng Hộ Khoang, tập trung ở đại sảnh. Vài người Hộ Tinh giờ đối chiếu lại danh sách, có người đã rời khỏi, nhưng mà chỉ duy nhất một nhân viên ở viện nghiên cứu dược liệu, Thẩm Quân, vẫn không tìm được bóng dáng.

Mã Lị Tô ở trong phòng Hộ Khoang ba tiếng, đã rời khỏi, vẻ mặt cũng hồng rực, đi đường có chút run rẩy, có thể cảm nhận được sự chịu đựng vừa rồi, có bao nhiêu kịch liệt. Tuy là Bắt Chước Tính Ái là một loại giả thiết, sẽ không tổn hại thân thể, nhưng lại tiêu hao tinh lực và thể lực vô cùng.

Thời điểm sử dụng thuốc cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn tế bào nhục dục, khoái cảm càng lớn, sau khi hết thuốc sẽ mơ mơ hồ hồ.

Mã Lị Tô lựa chọn một người nam nhân bề ngoài phong độ, làm cho những người xung quanh hâm mộ vô cùng. Cộng với vẻ mặt mệt mỏi không che dấu gì, càng làm vài nam nhân nhìn thấy ngo ngoe rục rịch tâm ma trong lòng.

Nhưng mà hiện nay, Thẩm Quân vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là còn ở bên trong phòng Tạo Ái. Điều này hoàn toàn vả vào mặt Mã Lị Tô, sau đó còn làm cô ta cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Liền nghĩ tới Thẩm Quân đang ở với một người mà cô ta vô cùng ái mộ, Đái Luật Mậu.

Đúng rồi, Đái Luật Mậu là nam nhân ưu tú nhất Đế Quốc này, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất. Bộ quân trang nghiêm nghị không che dấu được dáng người hoàn hảo, ít nhiều nữ nhân đều thèm hắn đến nhỏ dãi. Nhưng mà, một nam nhân tốt như vậy, lại bị Thẩm Quân chiếm đống? Thật sự đáng giận vô cùng.

Thời điểm Thẩm Quân rời khỏi phòng Hộ Khoang. Cả người đều run rẩy, tinh thần cũng hoảng loảng, chớp mắt đã trở về thế giới thật. Thẩm Quân cả tứ chi đều mệt mỏi, kêu gào phản công, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật sự mệt mỏi vô cùng. Thời điểm thoát khỏi thế giới giả thuyết đó, cô đã bị hôn mê, nhưng mà hệ thống cưỡng chế thoát khỏi giấc mộng.

Thẩm Quân muốn nằm nghỉ một chút, thì Đái Luật Mậu kế bên cũng đã tỉnh, hắn thoát khỏi thế giới vừa rồi, thì lập tức rời khỏi phòng của mình, đi qua bên cạnh nhìn Thẩm Quân. Cô gái trước mặt thật nhỏ bé, nhưng nhìn cô vẫn còn ổn không có gì đáng ngại thì mới yên lòng một chút.

Nhưng một lúc sau, hai mắt đã bị thân thể trắng nõn của cô hấp dẫn, so với thế giới giả vừa rồi, thân thể trước mặt đương nhiên có mị lực hơn, không muốn lại đấm chiếm quá nhiều, hắn nhanh chóng đứng dậy, xoay người lại, miệng lưỡi khô khốc.

"Tiến sĩ Thẩm, có ổn không?" Hắn cố gắng phân tán lực chú ý của mình, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra bộ dạng trần truồng của Thẩm Quân. Tuy rằng cô chỉ nằm đó, không làm ra điều gì quyến rũ, nhưng cũng đủ câu hồn nhiếp phách hắn.

Thẩm Quân cố gắng mở miệng, nhìn hắn cười cười: "Tôi hơi mệt, nhưng mà không sao, anh không cần quan tâm..." Một mình Đái Luật Mậu thôi, làm cô muốn chết đi sống lại, tố chức kia quả là không coi thường được.

Một lần nữa, hắn lại tưởng tượng ra hình ảnh Thẩm Quân nằm trên bãi cỏ, cái miệng hờn dỗi ra sức rên rỉ, lại kêu tên hắn. Thừa nhận, chào đón dương v*t của mình.

Rõ ràng chỉ là giả, tại sao lại giống như thật, dẫn người ta đi vào giấc mộng, không muốn tỉnh lại nữa?

Niềm vui sướng vừa rồi, với hắn không đơn thuần chỉ là phát tiết, trong lòng nổi lên sự thống hận vô cùng, hình ảnh mây mưa vừa rồi làm hắn rất thoải mái, tâm tình cũng được thả lỏng, thù hận cũng không còn nhớ tới nữa.

Hai người sau khi mặc quần áo, thì rời khỏi phòng Hộ Khoang. Giờ đây, trong đại sảnh chỉ còn sót lại vài người ở viện nghiên cứu. Mã Lị Tô cũng có mặt. Cô ta đứng ở đó nhìn chằm chằm Thẩm Quân, vẻ mặt ghen ghét, lại hâm mộ. Vài người còn lại cũng nhìn thấy vị Thiếu Tướng kia cao lớn uy phong vô cùng, cũng cảm thấy đúng là không chê vào đâu được.

Một Hộ Tinh tiến về phía họ thu nhập thành quả.

"Xin hỏi hai vị ảo giác vừa rồi, sau khi rời khỏi có cảm giác đầu choáng váng hay hoa mắt không? Hay là thân thể có chỗ nào không khỏe không?"

Những loại trạng thái này Đái Luật Mậu đều không cảm thấy. Nhưng mà Thẩm Quân lại hơi hoảng hốt, ở trước mặt vài người bộ dạng làm người ta mơ màng nghĩ bậy.

Môi hơi hé, cô đành lựa chọn nói thẳng: "Lúc dùng thì không có, nhưng sau đó thì lâm vài hôn mê, là hệ thống cưỡng chế thoát ra. Sau một hồi hôn mê thì thật sự tứ chi đều mệt mỏi. "

Hộ tinh viên khóe miệng run rẩy, tứ chi mệt mỏi là do hệ thống có vấn đề sao? Thật đúng là khó nói. Nhưng nhân là một nhân viên chuyên nghiệp, hắn lại hỏi: "Là do trong thế giới giả đã từng va chạm hoặc té ngã sao? Cho nên dẫn tới hôn mê?"

Vấn đề này người ngoài tuy là bộ dạng không thèm để ý, nhưng thật ra là chống tai lên mà nghe. Đái Luật Mậu hơi mất tự nhiên, mà bản thân Thẩm Quân cũng vậy, sau đó do dự mà nói: "Có thể là...Do quá độ mà thành..."

Hộ Tinh: "........"

Tuy là có thể sẽ thực sự kịch liệt nhưng mà có cần mạnh như vậy không?

"Được rồi, chúng tôi sẽ ghi chú lại ý kiến. Cảm ơn hai vị đã phối hợp."

Điều tra xong, Thẩm Quân cùng với Đái Luật Mậu khách khí lễ phép mà cáo biệt nhau. Vị Thiếu Tướng luôn luôn bình tĩnh giờ đây rời đi có điểm vội vàng. Ở viện nghiên cứu, lại có người nhìn Thẩm Quân không vừa mắt.

Từ bên trong đi tới trạm xe buýt, cho tới khi thành phố ánh lên một lớp áo đỏ bên ngoài, ánh mặt trời xuyên thấu vào vẻ mặt Thẩm Quân. cô đang yên tĩnh ngủ say. Mặc kệ người bên ngoài vội vàng ồn ào ra sao, cô chỉ dựa vào cửa sổ mà ngủ an ổn một giấc.

Lúc sau, cô ở trong viện nghiên cứu đột nhiên trở thành một loài động vật quý hiếm. Ai nấy đều tò mò mà tìm tòi nghiên cứu, cũng có người mong muốn lại nhìn thấy Đái Luật Mậu lần nữa. Nhưng mà, hai người bọn họ trở lại với thời điểm chưa gặp nhau trước đây. Coi như không có một tí điểm quan hệ nào. Thời gian gặp lại, cũng là nửa tháng sau. Ở buổi tiệc sinh nhật của Bạch Liên Họa.

Cũng là ngày hôm nay, Đái Luật Mậu trong truyện bị cho biết hắn bị đội nón xanh, cũng là ngày hôm nay làm cuộc đời hắn xảy ra biết bao nhiêu chuyện không thể thay đổi.

Vận mệnh của hắn thành hay bại, đều chỉ chờ một ngày hôm nay.

##

Buổi tối, trước cửa Bạch Gia.

Không ít người đi siêu xe mà đến, trước biệt thư xa hoa, ngọn đèn bên trong cũng huy hoàng không kém. Lầu một là nơi tiếp khách, được bố trí gọn gàng ngăn nắp, phục vụ lui tới thường xuyên thay đổi món ăn trên bàn, trên trần treo một ngọn đèn thủy tinh lớn, chiếu vào thân ảnh bận rộn bên dưới.

Thẩm Quân cùng với ba mẹ xuống xe, chú ý vào buổi tiệc bên trong, xa hoa như vậy, không biết còn có thể hưởng thụ bao lâu nữa.

Lúc này, cô tiến vào cửa chính, bên trong đều là nam nữ ăn diện sạch sẽ, trang điểm tỉ mỉ. Nam thì tây trang xa hoa, nữ thì quần áo càng ít vải càng tốt. Nam ra sức thể hiện bản thân cao quý bao nhiêu, xa hoa bao nhiêu. Còn nữ thì mang hết lên người châu báu kim cương, thể hiện bản thân là người nổi bật nhất, chứng tỏ thành tựu của mình. Tranh nhau đua đòi, thể hiện, khoe khoang.

Một nơi dối trá như thế này, được gọi là Yến Hội. 
Bình Luận (0)
Comment