Thẩm Gia là một thư hương thế gia, mẹ Thẩm không hề phô trương mà chỉ đeo một cái nhẫn cưới duy nhất trên tay, và một chiếc vòng cổ kim cương đơn giản. Không như những phu nhân khác, không đeo đá quý thì đeo phỉ thúy, ngọc lục bảo, hoặc là kim cương viền cả cái vòng cổ.
Thẩm Quân thì càng đơn giản hơn, cô mặt một cái đầm dạ hội màu xanh lam trễ vai, mười ngón tay cũng không đeo bất cứ thứ gì. Chỉ có trên cổ tai có một chiếc vòng bạch ngọc, cũ mòn theo năm tháng. Một bộ dạng thanh thanh đạm đạm, không xa hoa, vô cùng phong nhã.
Nhưng ở những nơi như yến hội, làm sao mấy thiên kiêm tiểu thư khác chịu ăn mặc đơn giản như vậy. Ý như tiểu thư Bạch Liên Họa. Người cũng như tên, bộ dạng xuất thủy phù dung, lại ướt át, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng ưu nhã. Trên tay đeo một cái bao tay bằng ren, tóc dài qua vai vén sau lỗ tai, khuôn mặt nhu mĩ lộ vẻ điềm tĩnh, làm người thấy người thích, hoa gặp hoa nở, luôn luôn nho nhã lễ độ, hướng về các vị khách cười mỉm.
Đây là nữ chính của thế giới này, đồng thời cũng là người đưa Đái Luật Mậu hai lần vào chỗ chết. Bạch Liên Họa.
Bề ngoài thuần khiết nhưng lại độc như anh túc.
Âm thanh khách khứa nói chuyện xung quanh rôm ra không dứt, nhưng mỗi lời họ nói ra, đều hàm chứa ẩn ý, khẩu Phật tâm Xà. Hoặc là nâng mình hạ thấp người khác. Những nơi như thế này chả khác nồi lẩu thập cẩm là mấy.
"Kìa, bên kia là tiểu thư nhà họ Bạch đó. Đúng là danh xứng với thực. Vừa uyển chuyển vừa điển nhã, vẻ ngoài lại tú lệ vô cùng. Đáng tiếc là đã cùng con trai Đái Gia có hôn ước, nếu không tôi nhất định cưới bằng được cô ấy về nhà."
"Đúng vậy đúng vậy, ai cưới được cô ấy chính là phúc khí muôn đời. Ước gì con gái tôi cũng như tiểu thư nhà họ Bạch. Nha đầu nhà tôi hai ngày lại gây thêm ba chuyện, thật sự phiền toái vô cùng."
"Ai, vị đang nói chuyện với Bạch tiểu thư là ai vậy. Bề ngoài nhìn rất lạ mắt."
"Tôi cũng không biết, bất quá người đứng kế bên là Thẩm tiên sinh và phu nhân. Nghe đồn con gái bọn họ nghiện nghiên cứu mấy cái loại thuốc gì đó, suốt ngày trốn trong phòng nghiên cứu thôi. Từ nhỏ đã chơi chung với Bạch tiểu thư, hai người này chắc tính tình cũng hợp nhau. Nhưng mà hình như Thẩm tiểu thư không thích những yến hội như thế này."
"Thật sao? Vậy vị kia chắc là Thẩm tiểu thư rồi. Khí chất đúng là không kém Bạch tiểu thư, không biết đã có hôn ước chưa?"
Mặt khác, có vài người bắt đầu chú ý tới Thẩm Quân. Những nam nhân ở đây chưa có quan hệ hôn ước, hoặc là đã có con trai đều muốn thăm dò một chút tin tức của Thẩm Quân.
Thẩm Gia tuy là một vọng tộc hơn một trăm năm nay, nhưng mà bình thường tiếng vang không lớn, trừ vài buổi tiệc từ thiện mà mẹ Thẩm hay tham gia ra, thì phần lớn những học giả nổi danh của Đế Quốc mới biết đến ba Thẩm. Có thể xem Thẩm Gia là một gia tộc hơi thần bí với người ngoài, nhưng mà nội tình bên trong như thế nào, thì không ai biết được. Ngay cả Bạch Gia cũng nể mặt vài phần.
Bởi vì khi còn trẻ Bạch lão gia đã giúp đỡ Thẩm gia thoát chết một lần, nếu không thì hai bên gia đình cũng không kết giao.
"Theo tôi biết, Thẩm tiểu thư vẫn chưa có hôn ước, còn vì sao thì tôi thật không biết."
"Hiện giờ lớp trẻ không thích ràng buộc hôn nhân đâu. Chưa kết hôn là chuyện thường tình. Nhưng mà Thẩm tiểu thư cũng không có tin đồn gì xấu."
Lời này nói ra, trong lòng mọi người lại nghĩ. Thẩm tiểu thư quyết giữ mình trong sạch, nhưng chắc chắn là có ẩn tình. Nếu bọn họ có thể làm quen thì cũng chưa chắc là nhặt được con cờ tốt, không chừng lại rước họa vào thân.
Thẩm Quân đối với mấy lời bình này thì vờ như mắt điếc tai ngơ. Cô thuận tay kéo tay mẹ Thẩm về một nơi vắng vẻ gần đó, có thể im lặng tuyệt đối không lên tiếng. Sau đó mẹ Thẩm hướng Thẩm Quân nói vài lời: "Tiểu Quân, con lâu lâu mới chịu ra khỏi nhà. Ở đây nếu nhìn thấy một người thích hợp thì suy nghĩ tìm hiểu một chút. Được không?"
Mẹ Thẩm nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Quân.
Quả nhiên, thân làm mẹ ai không mong sớm ngày có cháu bồng. Mẹ Thẩm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì ngày thường Thẩm Quân biết mình thành một bà cô già nua, héo úa. Bà cũng hay oán trách Thẩm Công Minh và Thẩm Thích tại sao từ nhỏ lại giáo huấn con gái như một đứa con trai. Còn cho con gái học nghiên cứu thuốc. Cho nên sau này lớn lên rồi, Thẩm Quân cũng quen với việc nhốt mình trong viện nghiên cứu, điều chế thuốc tránh thai không có tác dụng phụ.
Anh hai của Thẩm Quân là Thẩm Thích, sự nghiệp vô cùng thành công. Nói chung cả gia đình cô hòa thuận yêu thương nhau. Nhưng mà hình như ông trời ghen ghét với bộ dạng hạnh phúc của bọn họ, cho nên Thẩm Thích kết hôn với Trần Nam Nhạn. Năm năm rồi vẫn chưa có con.
Việc này Thẩm Quân luôn suy nghĩ cho anh hai. Cho nên luôn cố gắng điều chế một loại thuốc có thể kích thích mang thai. Vì anh hai mà hao tổn tâm sức rất nhiều. Đồng thời, cô cũng muốn cảm ơn chị dâu cả, không có vì lý do này mà di tình biệt luyến, đứng núi này trông núi nọ.
Chính lúc Thẩm Quân đang cảm khái cuộc đời, ở phía cửa xuất hiện một trần ồn ào, hấp dẫn mọi người tầm mắt.
Chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, vòng eo đĩnh bạt, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn. Cả người mặc một tây trang màu xanh, Thiếu Tướng Đại Nhân cao cao tại thượng, Đái Luật Mậu, vô cũng oai hùng mà xuất hiện ở cổng lớn.
"Đó là Đái thiếu tướng đó, đúng là hậu sinh khả úy, tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
"Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật Bạch tiểu thư, Đái thiếu tướng không thể không đến được."
Người lớn tán dương Đái Luật Mậu là còn trẻ nhưng tương lai rộng mở, thành thục ổn trọng, tiền đồ sáng lạng.
Con gái thì không giấu được ý tình nảy mầm trong lòng, thầm gieo mối tình si cho hắn.
Thẩm Quân nhìn một hồi, người nam nhân này lâu rồi cô mới gặp lại. Trong lòng thật sự có một chút tưởng niệm.
Nhưng mà không đợi người ta suy nghĩ nhiều, Bạch tiểu thư Bạch Liên Họa đã xuất hiện, đi tới bên cạnh Đái Luật Mậu. Nhìn hắn lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, thân mật kéo cánh tay hắn, còn nhẹ giọng nói cái gì đó. Sau đó kéo hắn lên lầu trong đôi mắt vô cùng tò mò của người khác.
Thẳng đến khi thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất. Thẩm Quân mới thu hồi tầm mắt, liền phát hiện mẹ Thẩm đang nhìn mình: "Tiểu Luật, đứa nhỏ này càng ngày càng anh tuấn, đáng tiếc cùng Liên Họa có hôn ước rồi. Bằng không, mẹ cũng mong hai đứa có cơ hội tìm hiểu nhau."
"Đúng vậy, tiếc thật." Thẩm Quân phụ họa vài tiếng, tuy rằng trong lòng thật sự mong như vậy, nên bất giác nói ra đấy lòng, nhưng ai dè lại bị mẹ Thẩm mắng một trận.
"Tuy là tốt. Nhưng người ta đã có hôn ước. Con phải nhớ, làm gì thì làm không thể làm tiểu tam tiểu tứ phá hoại gia đình người khác. Có biết chưa?"
"Dạ biết."
Cô đột nhiên hơi tò mò không biết sau này sẽ ra sau, Bạch Liên Họa sẽ ngả bài như thế nào. Hai người kia nói chuyện tới đâu rồi?
Bởi vì theo cốt truyện, lần thứ nhất hắn không đồng ý với yêu cầu của Bạch Liên Họa, nên chết đi.
Lần thứ hai trọng sinh, hắn sẽ tiếp thu ý kiến của Bạch Liên Họa. Nhưng nhất quyết không chạm vào cô ta, đồng thời còn đưa ra một điều kiện, có thể phá hủy tình bạn tỷ muội của Bạch Liên Họa và vài cô gái khác.
Có một câu nói như vậy, hai người phụ nữ cùng ghét một người mà có thể trở thành khuê mật.
Cũng có thể vì một người đàn ông mà phá hủy tất cả.
##
Lầu hai.
Phòng của Bạch Liên Hoạt.
Đái Luật Mậu đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm bên dưới. Bên ngoài một mảnh tối đen, không có trăng, cũng chẳng có sao. Chỉ có núi non hiu quạnh, cộng với ánh đèn đường, nhá lên những khung cảnh xa hoa tráng lệ bên dưới.
Tuy là huy hoàng, nhưng không có linh hồn, cô đơn, quạnh quẽ vô cùng.
Bạch Liên Họa nói xong ý muốn của mình, có thể cùng hắn và ba người nam nhân khác kết giao, lòng bàn tay cô ta không khỏi đồ đầy mồ hôi, trái tim đập nhanh như sấm. Trên mặt cũng vì hồi hợp mà lúc đỏ lúc trắng. Lại mang theo vẻ tha thiết chờ mong.
Cô ta biết bản thân có lòng tham, nhưng ba người nam nhân kia, một người cô cũng không bỏ được. Huống chi là thân thể của cô khát vọng bọn họ rất nhiều.
Thật lâu sau, Đái Luật Mậu mở miệng: "Cho nên cô hy vọng tôi chấp nhận cô cùng với ba người đàn ông khác phải không?"
Bạch Liên Họa nhìn bóng dáng hắn, thẹn thùng trả lời: "Đúng vậy, tuy rằng đối với anh thật sự không công bằng, nhưng mà, em không còn biện pháp..."
Lại một khoảng thời trang trôi qua, lần này hắn cuối cùng cũng quay mình lại, nhìn cô ta, trong mắt không có dao động gì: "Được."
Trong phút chốc, ánh mắt Bạch Liên Họa trở nên sáng lấp lánh rực rỡ. Vui sướng thể hiện hết ra vẻ bề ngoài, chỉ là giây tiếp theo đã bị Đái Luật Mậu tạt một thao nước lạnh.
"Nhưng, tôi sẽ không chạm vào cô. Đồng thời, tôi sẽ ở cùng với một nữ nhân khác. Mà cô ấy cũng chính là bạn thân của cô."
Bạch Liên Họa không tin vào tai mình, mở to mắt kinh ngạc, trong lòng lại nổi lên vẻ ghen ghét, cô hỏi: "Có thể cho em biết cô ta là ai không?"
Đái Luật Mậu cười, sau đó nhìn Bạch Liên Họa đang buồn vui đang xen, trong lòng nói một câu: "Đương nhiên là có thể. Dù sao hai người cũng là bạn bè thân thiết. Sau này chúng ta kết hôn, tôi có thể nhìn thấy cô ấy nhiều một chút."
"Là ai?" Bạch Liên Họa lại hỏi một lần nữa.
Đái Luật Mậu trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: "Lữ Xá Tiêu..."
Cuối cùng, Đái Luật Mậu lựa chọn một cái tên mà hắn cảm thấy có thể sẽ trở thành một con cờ tốt hơn trong công cuộc trả thù này. Còn nguyên nhân tại sao lại thay đổi. Thì hắn không biết.
--------------------
Tác Giả nói: Đái Luật Mậu không biết, nhưng ta biết...Editor: Ta cũng biết...Các mẹ ơi thế giới này hai lắm lắm lắm.....