Vì Tô Lạn có việc nên về sớm, thời gian kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày rất nhiều. Buổi tối, Bạch Mân và Trình Huớng gọi hai ba nguời bạn tốt đi tìm chỗ uống ruợu.
Tại quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc làm cho những trói buộc gông xiềng vào ban ngày vỡ tan, ở đây cái gì cũng có thể nói, việc gì đều cũng có thể làm.
Bạch Mân nhảy nhót đã mệt, trở lại ghế lô ngồi xuống cạnh Trình Huớng. Tay cầm miếng dua hấu đua lên miệng, nhếch đôi mắt phuợng lên nhìn anh ta. Anh vắt chân chéo nhau, trong tay cầm một ly ruợu trông hơi biếng nhác, khoé miệng cuời nhu có nhu không.
Anh ta từ truớc tới nay cũng mê chơi, nhung truờng hợp bất đắc dĩ mới tới những nơi nhu thế này, anh lúc nào cũng ngồi nhu vậy, nơi này so với con nguời anh không phù hợp chút nào. Bạch Mân quen Trình Huớng đã lâu nhung chua bao giờ hiểu hết đuợc con nguời anh ta.
Nhung mà hình nhu hôm nay cô đã nhìn ra đuợc cái gì đó, cô nhẹ nhàng cuời một tiếng, giơ tay gác lên sô pha chống đầu: "Thế nào, đồ ăn bị nguời khác trộm mất, nên bây giờ bắt đầu khó chịu?"
Trình huớng nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Cái gì?"
"Chắng lẽ không phải à? Ài... đồ ăn để lâu nhu vậy, trông ngóng em lớn lên, hiện tại bị nguời ra hái đi truớc, tôi nếu là cậu, thì cũng khó chịu."
Anh ta cuời cong cong khóe miệng: "Thì nhu cậu nói"
Cô thu lại vẻ tuơi cuời: "Nói thật, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, cô bé muốn an ổn, cậu cái gì đều có thể cho cô bé, nhung không cho đuợc sự an ổn, cậu là nguời nhu thế nào, cái này cậu rõ ràng hơn tôi."
Trình huớng quay đầu nhìn cô: "Tôi cho không đuợc, nguời khác cho đuợc chắc?"
Bạch Mân trầm mậc trong chốc lát: "Nguời khác có thể cho hay không tôi không biết, tôi chỉ biết cậu không cho đuợc, ý nghĩ này của cậu, rất nguy hiểm."
Cô lại nói: "Nghe cô bé nói, bạn trai của nó rất tốt, Trình Huớng, nếu cậu thật sự thích cô bé, thì đừng đi quấy rầy nguời ta."
"Đuợc rồi," anh ta đánh gãy lời "Thật là phiền."
Bạch Mân chẹp chẹp miệng, không nói chuyện này nữa.
——————
Hiện tại đang là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar.
Diệp Thanh cùng mấy nam sinh nhìn qua đều trạc tuổi anh ta tiến vào, vừa nói vừa cuời. Trong miệng đang nhai kẹo cao su, đua mắt tuỳ ý liếc qua vài nơi, thấy đuợc hai nguời đang ngồi trên ghế lô.
Anh ta nhuớng mày, quay sang chào nguời bên cạnh, tiến về phía hai nguời họ đang ngồi.
Cố ý vòng ra phía sau bọn họ, sau đó chống tay xuống thành sô pha. Tay nhấc lên, bật nhảy lên rơi vào trong ghế lô ngồi xuống. Nghiêng đầu cuời hì hì nhìn Bạch Mân, giọng kêu gọi ngọt ngào:
" Chị gái ".
Do anh ta xuất hiện quá đột ngột làm cho Bạch Mân và Trình Huớng ngây ngốc, Diệp Thanh không biết xấu hổ cầm múi quýt từ mâm đựng trái cây lên từ từ ăn, Trình Huớng hơi cau mày nhìn anh ta, không vui vẻ cho lắm.
Bạch Mân quay sang nói: "Đây là bạn của Tiểu Lạn"
Diệp Thanh cũng quay đầu lại nhìn nhìn Trình Huớng ở bên cạnh, thân mình hơi nghiêng về phía Bạch Mân dựa dẫm, đôi mắt nhìn chằm chằm đánh giá Trịnh Huớng.
"Chị gái, đây là bạn trai của chị sao?" "Không phải," cô nói "Anh ta...là ông già tôi."
"Không phải là bạn trai, em yên tâm rồi."
Trình Huớng khẽ cuời một tiếng, lắc lắc đầu, ngẩng đầu uống hết ly ruợu.
Trẻ con.
Lần này đúng là hết hắn hứng thú, Trình Huớng nhìn Bạch Mân có ý qua ánh mắt rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Mân lấy ra hộp thuốc móc một điếu ngậm ở trong miệng châm lửa, Diệp Thanh vắt chéo chân, tay tung hứng quả quýt, nghiêng thân mình nhìn chằm chằm vào cô.
"Chị à, em cũng muốn."
Bạch Mân lấy hộp thuốc ném cho anh ta, liếc mắt nhìn từ trên xuống duới, không nhịn đuợc mở miệng hỏi:
"Thành niên chua?"
Diệp Thanh lấy điếu thuốc ngậm vào trong miệng, không sốt ruột châm thuốc, cuời nói với cô:
"Bốn bỏ lên năm thì thành niên."
Bạch Mân quay đầu nhìn về phía truớc không nhìn anh ta nữa. "Vẫn chua thành niên thì không đuợc hút thuốc uống ruợu." "Chị không thích? Em đây không hút."
Cô nhả cầu vồng: "Chị đây lớn tuổi hơn cậu nhiều, nhung cũng không giống mẹ của cậu"
Anh ta nhuớng mày: "Là rất lớn, nhung cái em nói không phải tuổi" Anh ta ngửa đầu trắng trợn nói.
"Chị gái có bạn trai chua?" Anh lại hỏi.
"Tôi ở tuổi này, cậu hắn là nên hỏi đã kết hôn chua." "Ồ... vậy chị kết hôn rồi sao?"
Bạch Mân giơ tay vuốt mái tóc đuợc uốn sóng rất đẹp, ánh mắt luu chuyển lung linh, cuời nhìn anh ta:" Thế nào, thích chị à?"
Diệp Thanh duơng mí mắt gật gật đầu, không phủ nhận. Môi đỏ hé mở, cô ngậm thuốc lá trong miệng:
"Nhung tôi không có hứng thú với trẻ con"
Diệp Thanh nhếch khoé miệng cuời trầm thấp hai tiếng, thò mật lại gần, dụi đầu điếu thuốc mình đang ngậm vào điếu thuốc trên môi Bạch Mân, hai điếu thuốc chạm nhau loé lên ánh lửa, cự ly gần hơn, Bạch Mân lúc này đã quên hô hấp.
Chờ thuốc đuợc châm, anh ta hít một hơi, thuốc lá của phụ nữ nên vị không cay lắm, cuời nhìn cô:
"Chị gái à, em đây thật không nhỏ, dáng nguời, cơ bắp... nơi nào đều cũng rất lớn..." Anh lại để sát vào một chút, "Không tin? hay là chị thử xem?"
Uống nhiều quá rồi sao? Bạch Mân cảm thấy có chút húng thú, đúng là thịt tuơi đua tới tận miệng.
Cô nâng bàn tay lên xoa véo má anh, rồi rời xuống đật trên mông anh ta bóp một cái, cầm bao thuốc đứng dậy, lắc mông đi ra cửa.
Diệp Thanh đem điếu thuốc ấn vào gạt tàn, không nhanh không chậm đứng dậy đi theo.
//////// Tác giả:
Tiểu thuyết là tiểu thuyết Hiện thực là hiện thực
Trẻ vị thành niên không thể hút thuốc uống ruợu đâu nha~ Ngày mai bắt đầu đến đi vài chuơng đô thị.