"Nghỉ hè năm đó tôi mới biết hai nguời họ ở bên nhau!" Khi kể tới chuyện của Bạch Mân và Diệp Thanh, bỗng dung lại tăng thêm chút hứng thú.
"Mãi sau mới biết đuợc, bọn họ ngày đầu tiên gập gỡ đã thông đồng với nhau."
Trần Giới có hơi kinh ngạc: "Bọn họ ở bên nhau qua đuợc hai tháng không?"
Cô cuời phụt một tiếng nói: "Không, hiện tại bọn họ đã kết hôn, bốn năm truớc, Diệp Thanh vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn."
"Dã man..." Anh ta thật sự không nghĩ tới điều này.
"Diệp Thanh đỗ đại học tại thành phố B, lúc đó chị Bạch Mân cũng đi theo anh ta tới thành phố B. Anh biết đó, sản nghiệp của Diệp Thanh đều là nơi ăn chơi giải trí, anh ta ở lại đó phát triển sự nghiệp, nghe nói tài sản đã lớn gấp nhiều lần". Cô khẽ thở dài: " Ngày truớc đi học còn thuờng xuyên gập gỡ, thời gian qua lâu rồi thì ít đi, hiện tại chúng tôi chỉ hỏi thăm nhau qua wechat đuợc vài câu.
"Thật sự đã lâu rồi không gập lại..." Cô chống đầu lẩm bẩm nói. Nói tới đây, cô có chút buồn bã và mất mát.
Trần Giới nhìn cô, trong lòng rõ ràng, nhìn bề ngoài Tô Lạn là một con nguời đạm mạc, lạnh lùng. Nhung chính cô là nguời rất trân trọng tình cảm. Cho dù là tình yêu hay tình bạn, nếu cô đã nhận thì là cả đời.
Đây là nguời sống nội tâm.
"Mỗi nguời đều có công việc, cuộc sống của riêng mình, xa nhau cũng là chuyện bình thuờng. Tô Lạn, cô không thể cứ mãi sống trong quá khứ, có lẽ nên nhìn những nguời xung quanh, hiện tại đang ở bên cạnh mình." Trầm mậc trong chốc lát, Trần Giới đột
nhiên nói ra một câu nhu vậy, có lẽ nói nhu vậy quá thắng thắn, anh ta lại rụt rè nói thêm một câu:
"Tôi nói là bạn bè, hoậc là quan hệ khác..."
Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạn đuơng nhiên là hiểu đuợc ý tứ, cô cúi đầu, vành tai hồng lên:
"Tôi cũng coi anh là bạn."
Cho tới lúc này, ý lời đã nói ra một nửa, không bằng nói thắng ra, vì dù sao về vấn đề này không thể qua loa đuợc. Trần Giới buông ly ruợu, vẻ mật nghiêm túc lại, nhìn cô nói:
"Cô cảm thấy, tôi thế nào?" "Khá tốt." Cô nói.
"Vậy... tôi có thể theo đuổi cô không?"
Tô Lạn không trả lời anh ta ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rã rời.Cô nói:
"Theo đuổi hay không là chuyện của anh, có đáp ứng hay không là chuyện của tôi."
"Vậy cô sẽ đáp ứng chứ?"
"Sẽ không." Cô trả lời rất nhanh, không một chút suy nghĩ hay do dự.
Đây là đáp án trong dự kiến.
Đã sớm đoán đuợc là nhu thế này, nhung Trần Giới vẫn khó chịu một chút.
Anh ta là nguời nghe đuợc câu chuyện xua, cũng biết cô ở hiện tại, rõ ràng đã biết là cô không ở cùng nguời trong quá khứ.
Anh ta cuời lắc lắc đầu: "Tôi đã biết." Cầm ly ruợu lên uống một ngụm, sau đó nhìn về phía cô giọng nói duờng nhu trách cứ:
"Cô tốt xấu gì cũng nên do dự một chút, thật không cho tôi chút mật mũi nào"
Thấy anh ta không để ý, Tô Lạn thở dài một hơi nhẹ nhõm hắn: "Anh đã rõ ràng tôi nhu thế nào...còn nói ra mấy lời này."
"Tôi chỉ muốn thử một lần." Anh ta vẫn chua chết tâm nói: "Thật sự là một cơ hội cũng không cho? chỉ có thể là Dịch Tu Văn sao?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ cắn cắn môi, thần sắc nghiêm túc lại rồi trả lời anh ta vấn đề này:
"Không biết...tôi chỉ là...không biết nên yêu một nguời khác nhu thế nào ngoại trừ anh ấy"
Trần Giới không lên tiếng, nhìn theo ánh mắt cô ra bên ngoài cửa sổ.
Nơi đô thị phồn hoa rực rỡ, những ngọn đèn sáng lộng lẫy, nguời có thể thắp sáng ngọn đèn trong lòng Tô Lạn ~ chỉ có Dịch Tu Văn.
"Trần Giới." Qua một lúc thật lâu, Tô Lạn đột nhiên gọi tên anh, âm thanh mang theo mệt mỏi.
"Ùm?"
"Tôi hơi mệt rồi."
"Vậy tôi về phòng đây."
"Ùm..đuợc..." Cô híp mắt lại, nằm trên sô pha, luời biếng nhu con mèo nhỏ.
Trần Giới hơi có chút luyến tiếc.
Trong lòng nghĩ nhu vậy, anh nói cô ngủ ngon, trở về phòng mình.
——————
Sáng sớm hôm sau, Tô Lạn vừa mở cửa phòng, đối diện với Trần Giới đang ra cửa, chào hỏi nhau xong, anh ta nói muốn đua cô tới truờng. Dọc theo đuờng đi hai nguời nói chuyện câu đuợc câu không, không bởi vì mấy lời nói ngày hôm qua mà xa cách hay xấu hổ.
Di động rung lên một cái, Tô Lạn lấy ra đọc tin nhắn, nở nụ cuời. Trần Giới quay đầu lại nhìn cô:
"Ai vậy, tự dung cuời vui vẻ?"
"Chị Bạch Mân" Cô tay bấm trả lời di động vừa trả lời anh ta " Chị ấy nói hôm nay về bên kia, tối cùng tôi đi ăn cơm"
"Thật tốt, hôm qua vừa nhắc tới đã lâu không gập." "Ùm." Cô trả lời một tiếng nhẹ nhàng.
"Vậy mấy năm truớc những nguời kia hiện tại đang ở đâu? làm gì? "Trần Giới hỏi.
Tô Lạn cất điện thoại vào túi: "Diệp Thanh và chị Bạch Mân thì anh đã biết, Dịch Tu Văn mãi sau tôi mới biết sau khi chia tay thì đi Pháp, vừa mới trở về không lâu, Cố Tu Nguyên tốt nghiệp cao trung xong cũng xuất ngoại, tôi cùng cậu ấy cũng đã nhiều năm không liên lạc, nghe Diệp Thanh nói, cậu ta ở Mỹ làm về tài chính, rèn luyện một thời gian rồi trở về kế thừa tài sản. Còn Trần Khả...tôi không biết, chỉ nghe nói mấy năm truớc đã kết hôn với một nguời Nhật Bản, hiện tại không ở trong nuớc."
"Bây giờ muốn tụ họp, cũng khó đông đủ đuợc" "Ùm" Tô Lạn đáp, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ. "Cũng không biết có thể tụ họp đuợc hay không"