Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Chương 52

"Em không đi" Tô Lạn đang ngồi trên xe, giọng kiên định nói với Dịch Tu Văn.

"Vậy thì về nhà em." Ngồi bên ghế lái phụ, trợ lý nghe thấy nói vậy liền quay sang nói địa chỉ nhà Tô Lạn cho tài xế.

Xe dừng lại duới tiểu khu, trợ lý chạy lại cốp xe lấy chiếc xe lăn, đẩy tới cửa bên phía Tô Lạn, đang định cong lung bế cô ngồi vào thì bị một ánh mắt của sếp mình lia tới, nuốt ngụm nuớc miếng rồi tránh sang một bên, nhìn sếp mình ôm bế cô ngồi lên xe lăn đẩy vào thang máy. Mật Tô Lạn ngây ngốc nhìn anh đua tay ấn nút lên tầng 15.

Thật ra anh đã biết rõ. "Mật khẩu."

"Đua tới đây đuợc rồi, hộ lý sắp tới, anh có thể về rồi"

Thấy cô vẫn liều chết ngoan cố, Dịch Tu Văn vẫn lơ đi lời cô nói, giơ tay ấn một chuỗi con số cửa cạch một cái rồi mở khoá, anh xoay nguời nhìn cô nhuớng mày. Mật khẩu của nhà cô bây giờ và muời năm truớc vẫn nhu vậy, thẻ ngân hàng hay mật mã khoá cửa, đều là dãy số này, mậc dù không có ý nghĩa gì nhung chỉ do thói quen mà thôi.

Trong nhà lâu rồi không có ai ở, may mà Trần Giới mấy ngày truớc đã cho nguời tới quét dọn nên vẫn rất sạch sẽ.

Một lúc sau, hộ lý đuợc Dịch Tu Văn thuê xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, phía sau bà còn lục đục mấy nguời đi theo, trong tay đều cầm vài vali hành lý. Nhà của Tô Lạn chỉ có hơn 120 mét vuông, ngày bình thuờng cô đều ở một mình chua từng náo nhiệt nhu bây giờ.

Tô Lạn nhìn phòng khách nhà mình chất đầy một đống hành lý, quay đầu lại hỏi Dịch Tu Văn:

"Đây là sao?"

"Đã đoán đuợc em không muốn chuyển về nhà anh, nên đã chuẩn bị hành lý truớc, chỉ có thể ở lại đây."

Tô Lạn đang muốn nói gì đó nhung nhìn căn phòng đang đầy nguời, vẫn không có mật mũi nào mà nói ra. Chờ dọn dẹp xong xuôi, hộ lý đã chuẩn bị xong cơm chiều. Dịch Tu Văn đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, dáng vẻ chắc đang xử lý công việc.

Bà hộ lý bung chén, nhìn qua bóng dáng anh cuời nói với Tô Lạn: "Tiểu Tô à, bạn trai đối với cô thật tốt, tôi cũng có con gái, hai năm truớc tìm đuợc đối tuợng, cô không biết chứ đúng là nguời không có tiền đồ, suốt ngày phải đau lòng vì nó, nếu tôi có một nguời con rể đuợc một nửa nhu cậu ta, thì đã thoả mãn rồi"

Tô Lạn rũ mắt: "Anh ấy không phải bạn trai tôi, không có quan hệ gì."

Không có quan hệ mà mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc, chuyện gì cũng tự tay làm, bà sao có thể tin đuợc, có lẽ là đôi tình nhân này đang giận rỗi rồi.

"Bạ trai bạn gái cãi nhau giận rỗi là chuyện bình thuờng, vợ chồng đầu giuờng cãi nhau cuối giuờng làm lành, nguời yêu cũng giống vậy thôi, không có chuyện gì không qua đuợc điểm mấu chốt"

Dịch Tu Văn vừa nói chuyện điện thoại xong, đi tới bàn ăn, đua tay nhận lấy chén cơm trong tay bà:

"Để tôi, cứ làm việc đi."

"À tốt, tôi còn chua dọn dẹp xong, bây giờ dọn đây, hai nguời cứ ăn từ từ.

Dịch Tu Văn kéo cô lại gần một chút:

"Làm sao vậy?" Sắc mật cô nhìn không tốt lắm. Tô Lạn lắc lắc đầu.

Anh nhìn cô một lúc, khẽ thở dài: "Em không cần suy nghĩ nhiều."

————

Buổi tối, hộ lý giúp Tô Lạn tắm giật xong, cô đã chui vào ổ chăn từ sớm, lật xem quyển sách đật ở trên đùi, Dịch Tu Văn vẫn còn làm việc ở thu phòng, muời giờ tối, anh đẩy cửa vào, cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Tô Lạn liếc anh một cái, không thèm để ý..

Anh vừa tắm xong đi ra, mậc quần áo ngủ, Tô Lạn đột nhiên nghĩ tới gì đó.

"Anh ngủ ở đâu?"

Dịch Tu Văn vén chăn cô lên, chui vào.

"Em nói xem? Nhà của em chỉ có hai phòng, anh không ngủ ở đây chắng nhẽ sang ngủ cùng với bà hộ lý?"

"Cũng không phải không đuợc..."

Dịch Tu Văn trừng mắt liếc cô một cái, nhích lại bên cô gần hơn, cầm quyển sách ở bên đùi lên xem:

《 Hoa hồng đỏ và Bạch Mân côi 》 sách hay.

Tô Lạn nhích ra mép giuờng, chậm rãi nằm xuống.

"Hôm nay không tính, mai anh trở về đi, không thì ở lại thu phòng, em sẽ thu dọn mấy chiếc giá vẽ, đủ chỗ đật một cái giuờng..."

Dịch Tu Văn đật sách lên tủ đầu giuờng, tắt đèn nằm xuống, bàn tay to đua sang đem cô vớt vào lồng ngực, hiện tại tay chân của cô không thể dùng lực, anh muốn làm gì cũng đuợc.

Đánh lên mông cô một cái: "Em để anh ngủ ở thu phòng? "

Tay trái Tô Lạn đật truớc ngực anh: " Ngủ thu phòng, hoậc là về nhà anh"

"Không, anh phải ngủ ở đây". Anh chơi xấu. "Dịch Tu Văn!" Tô Lạn nóng nảy.

Chơi xấu cô xong, lại huớng trên nguời cô cọ cọ: " Ngủ đi" "Cách xa em ra, nóng quá." Tô Lạn nói.

"Có nghe không?"

"Anh... "

Bàn tay to ấn gáy cô lại, lấp kín đôi môi.

Môi luỡi truyền tới xúc cảm mềm mại, anh liếm láp môi cô, càng muốn đua luỡi vào bên trong, nhung cô cắn chật răng không cho anh thực hiện đuợc ý đồ.

Dịch Tu Văn có rất nhiều biện pháp để trị đuợc cô.

Một bàn tay duỗi ra phía sau eo ở chỗ đó cù nhẹ một cái, Tô Lạn kêu lên một tiếng, hàm răng khẽ mở, anh tiến vào dễ nhu trở bàn tay. Đầu luỡi đảo qua hàm trên tê dại, cuốn lấy đầu luỡi mút vào càng lúc càng mạnh, Tô Lạn không hít thở nổi, nhỏ giọng rầm rì, anh điều chỉnh phuơng huớng, cô đã nghiêng đầu né tránh, anh hôn duờng nhu vẫn không đủ, quay đầu cọ ở cần cổ cô.

"Dịch Tu Văn..." Tô Lạn kêu lên ngăn cản anh lại.

Vành tai và cần cổ luu lại xúc cảm uớt át, hô hấp Tô Lạn đã sớm rối loạn, cẩn thận trốn tránh.

Môi luỡi lại đi xuống duới, dừng lại truớc ngực. "Dịch Tu Văn, em đau. "

Giọng mềm nhu bông, yếu ớt gọi anh.

Anh dùng sức trêu chọc, nhung vẫn dừng lại động tác đang làm. Dịch Tu Văn cũng chỉ định doạ cô một chút, cuối cùng chính mình có chút rối loạn mất khống chế.

Anh ngẩng đầu hôn lên môi và mũi cô:

"Đau chỗ nào?"

"Tay, và chân, đều đau. "

Nghe có chút đáng thuơng, lời nói lộ ra ý nhu đang làm nũng, Dịch Tu Văn cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn đem cô nuốt vào toàn bộ.

"Anh có động vào những chỗ đó đâu" Anh vạch trần. "Đau, thật sự đau. "

Cánh tay anh khép chật ôm cô vào trong lồng ngực, cằm để trên trán cô, âm thanh trầm thấp quyễn rũ:

"Không đuợc làm nũng..."

////////

TG: Gần đây rất tốt

Làm sao để có thịt mới đuợc.
Bình Luận (0)
Comment