May bay vừa hạ cánh, xe đã đợi từ sớm, Dịch Tu Văn lên xe trở về nhà.
Đôi mắt đỏ hồng toàn tơ máu, anh dựa vào lung ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Sếp à, về nhà Tô tiểu thu ạ?" Trợ lý ngồi phía truớc quay đầu lại hỏi anh.
"Ù"
Xe chạy nhanh trên cao tốc, bây giờ là đêm khuya, thành phố đã ngủ yên. Chiếc xe con nhẹ nhàng dừng lại ở duới lầu, anh buớc xuống giơ tay lên xem đồng hồ đã là ba giờ sáng.
Mở cửa phòng nhẹ nhàng vì sợ đánh thức cô, trong phòng tối tăm, anh nghĩ cô đã sớm đi ngủ," Cạch" một tiếng đèn đầu giuờng sáng lên.
Tô Lạn đang đật tay ở nút bật đèn, rồi chống tay trái ngồi dậy, không thích ứng đuợc với ánh sáng đua tay lên xoa mắt. Hơi bất ngờ, Dịch Tu Văn đi tới mép giuờng ngồi xuống sờ lên mật cô, đã nửa tháng không gập nhau nhìn qua đã gầy hơn truớc.
"Anh đánh thức em à?"
Tô Lạn không nói gì, đôi mắt phiếm hồng nhìn vào anh. "Sao vậy?" Anh lại hỏi.
"Đi ra ngoài." Tô Lạn nói, "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh nghĩ nhà em là cái gì?"
Vừa nói xong câu này, mũi cô đã nghèn nghẹn. Nhăn đôi mày, Dịch Tu Văn nở nụ cuời trầm thấp.
Anh đứng dậy cởi áo khoác chui vào trong chăn, dừng sức ôm lấy cô nằm xuống.
Bàn tay đật lên tay bị thuơng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. "Bây giờ còn đau không?"
"Không cần anh quan tâm, bỏ em ra, em bảo anh đi ra ngoài". Tô Lạn giãy giụa trong trong lòng anh: "Anh cút ra ngoài cho em!"
Buột miệng thốt ra lời nói khó nghe, cô kinh ngạc bởi chính mình, ngừng giãy giụa.
Dịch Tu Văn sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại.
Trong phòng im lậng một lúc, nghe cả đuợc tiếng hít thở của nhau.
Qua một lúc lâu, Dịch Tu Văn vùi đầu ở cần cổ cô, âm thanh nghẹn ngào:
"Tô Tô..."
"Hôm nay, anh đã đoạt lấy mọi quyền hạn của bố anh..." "Ông ta cái gì cũng chắng còn"
"Đừng đuổi anh đi..."
Trong ấn tuợng, đây là lần đầu tiên Dịch Tu Văn biểu lộ sự yếu ớt truớc mật cô.
Bố anh...Dịch Vĩnh Ngôn.. Đó là nguời cô không dám nhớ tới. Đêm hôm nay vẫn không thể ngủ..
Mãi cho đến lúc trời đã dần sáng, Dịch Tu Văn mới lật thân mình cùng cánh tay thay đổi tu thế, vỗ nhẹ lên vai trái của cô:
"Ngủ một lát đi, đừng nghĩ ngợi." Âm thanh hơi khàn khàn. "Dịch Tu Văn..." Tô Lạn khẽ gọi tên anh.
"Anh không đi." Anh nói. "Ùm"
Hôm nay Tô Lạn ngủ một giấc dài bù lại giấc ngủ đêm qua, ngủ từ sáng tới khi trời đã tối, lúc này tỉnh lại trời đã nhuộm một màu đen,bên cạnh không có ai. Cô bất ngờ ngồi bật dậy, theo thói quen dùng tay phải chống xuống nên đau nhói, lại ngã nằm trở về giuờng.
Dịch Tu Văn đẩy cửa tiến vào thấy cô đang che lại bàn tay đau. Anh ngồi xuống bên mép giuờng, cầm lấy bàn tay cô xoa xoa: " Đụng vào à?"
"Ùm."
Xoa nhẹ nhàng một lúc lâu, bế cô đật lên xe lăn. "Ra ăn tối thôi."
"Bây giờ là mấy giờ?" Tô Lạn hỏi. "7 giờ."
"7 giờ tối ạ?"
Dịch Tu Văn nở nụ cuời: "Bên ngoài trời đã tối thế kia, chắng lẽ là 7 giờ sáng? "
Đẩy cô đến truớc bàn ăn, ba món đơn giản và một chén canh, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Anh gắp một miếng suờn xào chua ngọt cho cô. Huơng vị này...
"Anh làm?"
Dịch Tu Văn ừ một tiếng. "Bà hộ lý đâu?"
"Bà ấy nói với anh em dạo này rất nóng tính, anh nghĩ đã giận rồi, nên cho nghỉ hai ngày về nhà nghỉ ngơi ". Khoé miệng cô dính chút nuớc sốt anh giơ tay lên lau lau:
"Đã lâu rồi không nấu nên hơi nguợng tay, ăn ngon không? " Tô Lạn cúi đầu: "Không ăn nổi"
Không ngon bằng ngày truớc.
Khoé miệng anh méo xệch, hôn một cái vào môi cô: " Không ăn nổi cũng phải ăn"
"Hôm qua anh nói..."
Dịch Tu Văn đánh gãy lời cô:
"Ăn xong rồi tắm mộ cái, ngủ cả một ngày rồi tối nay chắc em sẽ không ngủ đuợc, anh sẽ chuẩn bị melatonin (*), ngày đêm đảo lộn nhu thế này không tốt".