Đúng như hắn dự đoán.
Sau khi ta chủ động nhận tội, bệ hạ im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, ngài cũng nhớ ra rằng Tĩnh Quốc tướng quân còn có một cô con gái nuôi đang ở phủ thừa ân hầu.
Không những không trách tội, còn thúc giục Hầu phủ nhanh chóng chuẩn bị đại hôn, lại ban thưởng không ít châu báu ngọc ngà để an ủi.
Khi ta vào cung tạ ơn, Tĩnh Vương nhìn ta từ xa, nụ cười rất có ẩn ý.
“Ngươi thua rồi.” Hắn dùng khẩu hình nói với ta.
Ta cười thảm, quay người bước lên con đường cung điện dài thăm thẳm, lòng như tro tàn.
Đúng vậy, ta thua rồi.
Ngày hôm sau yến tiệc thưởng xuân, Tĩnh Vương lẻn vào Quyết Yến Các, chất vấn ta tại sao lại không biết điều, dụ Thôi Bảo Châu đến các lầu, suýt nữa khiến hắn phạm phải sai lầm lớn.
Hắn cao ngạo, không coi trọng Thôi Bảo Châu, cũng không thèm kết thông gia với Hầu phủ.
Ta cúi mắt cười khẽ: “Cưới nàng ta, đối với ngươi cũng có lợi mà, không phải sao?”
Thừa ân hầu vẫn luôn tự nhận là thần tử trung thành.
Theo lẽ thường, trước khi thái tử chưa định, Hầu phủ không nên gả con gái cho bất kỳ hoàng tử nào.
Nhưng lúc trước đại tiểu thư và hoàng trưởng tử đã phải lòng nhau, thề sống chế.t cũng phải lấy nhau.
Điều này mới khiến Hầu phủ sớm đứng về phía đại hoàng tử.
Cho nên hôm đó ta mới thuận nước đẩy thuyền, muốn nhân cơ hội này thúc đẩy hôn sự của Tĩnh Vương và tam tiểu thư, để lập trường của Hầu phủ trở lại trung lập.
Đối với Tĩnh Vương mà nói, có thêm một người bạn còn hơn có thêm một kẻ thù.
Nhưng hắn lại cười nhạo: “Ngươi tính toán lộ liễu như vậy, ta sắp không chịu nổi nữa rồi. Như vậy, bất kể sau này ai lên ngôi, Thôi Cảnh Ngạn cũng đều là quốc cữu, vẫn vinh hiển như thường. Chỉ không biết, ngươi tận tâm tận lực bày mưu tính kế cho hắn như vậy, có đáng hay không?”
Ta cứng cổ cãi cùn: “Chúng ta từ nhỏ đã định hôn ước, lại cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã, đương nhiên là đáng.”
Hắn nhìn căn phòng bị đập nát bét, còn có ta vì bị bỏng ở lưng nên chỉ có thể nằm một mình trên giường, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Quay người nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ đi.
Ngay hôm đó đã mách chuyện này với bệ hạ.
Ta biết, hắn có phần không ưa ta.
Muốn dạy ta làm người, ép ta nhận rõ thực tế.
Ta chịu thua.
Trong mắt trong lòng Thôi Cảnh Ngạn không có ta.
Trước đây không có, sau này cũng sẽ không có.
Giữa ta và hắn, không tồn tại chuyện phu thê nhất thể.
Bây giờ, hắn đã bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ, quả đắng do ta nuốt.
Mặc dù bệ hạ không trách tội nhưng chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp kinh đô.
Bây giờ khắp phố phường đều bàn tán về việc ta nóng lòng muốn gả cho tiểu hầu gia, ngay cả loại thủ đoạn đê tiện như xuân dược cũng dùng đến.
Là một người đàn bà hạ tiện, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Trước cửa Hầu phủ.
Ta vừa xuống xe ngựa, đã có người ném trứng thối, rau cải thối vào ta, miệng còn mắng: “Đập chế.t con đàn bà không biết xấu hổ này đi!”
Công chúa và Thôi Bảo Châu vừa vặn ra ngoài, thấy vậy thì che miệng cười lớn.
Mọi người thấy Hầu phủ không những không có ai quản, ngay cả công chúa và tiểu thư cũng dừng lại xem náo nhiệt, càng mắng hăng hơn.
Ta chịu đựng đầy mình bẩn thỉu, ngẩng đầu nhìn cổng Hầu phủ sạch sẽ không tì vết, chỉ thấy vô cùng buồn cười.
Mẫu thân và ta, đều rất ngây thơ.
Thật sự tin rằng sẽ có người vô điều kiện bảo vệ ta chu toàn.
Ta đã ở Hầu phủ mười năm, đến hôm nay mới hiểu ra.
Trên đời này đã không còn ai bảo vệ ta nữa.
Muốn sống tốt, chỉ có thể dựa vào chính mình.