Ta không biết mình đã trở về Quyết Yến Các như thế nào.
Chỉ biết lòng đỏ trứng gà dính trên tóc, rất khó rửa sạch.
Bây giờ bên cạnh ta hầu hạ, trừ một Trương ma ma đã già là được đưa đến từ Tướng quân phủ, những người khác đều là hạ nhân của Hầu phủ.
Từ sau khi lão phu nhân mất, càng không sai khiến được bọn họ.
Trương ma ma đành tự mình run rẩy múc nước từng gáo một giúp ta gội đầu.
Vài nha hoàn nằm ở hành lang ngoài vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.
Nói là sau khi ta đi, lại có một tiểu thị vệ không biết điều nhảy ra mắng công chúa và tam tiểu thư.
Nói bọn họ bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì mục nát, ức hiếp cô nhi của danh tướng, sớm muộn gì cũng bị trời phạt.
Công chúa nổi giận, ra lệnh đánh chế.t hắn.
Nhưng hắn may mắn, đánh được một nửa thì tiểu hầu gia trở về nên không đánh tiếp nữa, chỉ ném vào kho củi rồi mặc hắn tự sinh tự diệt.
Trương ma ma thở dài thườn thượt: “Đứa trẻ này, sao lại như vậy chứ.”
Đúng vậy, sao lại như vậy chứ.
Không ai có thể đánh thức được người giả vờ ngủ.
Ai cũng biết sau lưng ta không có ai, có thể tùy ý ức hiếp.
Hắn như vậy, chẳng qua là vô ích bỏ mạng.
Đêm đó, ta quen đường quen lối mò đến hậu bếp, nhóm lửa đun nước nấu một bát mì trứng, đến mang đến củi.
Tiểu thị vệ vì ta mà ra mặt đang nằm trên đất, thoi thóp.
“Còn có thể dậy ăn không?” Ta hỏi hắn.
Hắn nghe tiếng, khó khăn mở mắt, cố sức bò dậy, khàn giọng nói: “Có thể! Đói!”
Ta đưa bát đũa cho hắn, còn mình ngồi lên đống củi bên cạnh, nhìn hắn húp xì xụp ăn mì.
Thôi Cảnh Ngạn thích đọc sách đêm.
Sợ hắn nửa đêm đói bụng, ta đã nấu những bát mì trứng như thế này, không biết đã đưa đến thư phòng hắn bao nhiêu bát.
Nhưng hắn chưa bao giờ thèm ngó ngàng.
Nhưng thiếu niên này lại ăn rất ngon, ngay cả nước mì cũng húp sạch sẽ.
Hắn bị đánh rất thảm, toàn thân đầy máu, hai mắt thâm quầng, mặt cũng sưng một bên.
Nhưng hắn cười toe toét cảm ơn ta, dáng vẻ còn sạch sẽ sáng sủa hơn cả ánh trăng đêm nay.
“Ngươi không sợ chế.t sao?” Ta hỏi hắn.
Hắn không chút do dự nói: “Đương nhiên là sợ! Nhưng ta không thể nhìn thấy bọn họ ức hiếp người như vậy, nếu không có đại tướng quân và thiếu tướng quân dũng cảm lui địch thì làm sao bọn họ có được ngày tháng kiêu ngạo ở đây. Huống hồ… ta biết người không phải như bọn họ nói, người là người tốt!”
“Ừ?”
Hắn có chút ngượng ngùng cười: “Tiểu thư không nhớ sao, ba năm trước người đã cứu một đứa ăn mày dưới chân người gác cổng, còn cho nó hai lạng bạc.”
Thì ra là vậy.
Cho nên sau này hắn tìm cách vào Hầu phủ làm thị vệ.
Đáng tiếc, bây giờ hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa, công chúa và tam tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ giế.t hắn.
Hắn nói hắn tên là Lý Ngụy.
Ta hỏi Lý Ngụy: “Ngươi có muốn tòng quân không?”
Mắt hắn sáng lên, nói: “Sao lại không muốn, từ nhỏ ta đã sùng bái Ôn tướng quân, trốn trong quán trà nghe người kể chuyện kể Ôn tướng quân giế.t địch như thế nào, đến nỗi quên cả đi ăn xin.”
“Vậy ngươi hãy đến quân cũ của Ôn tướng quân tòng quân đi.”
Hắn lại do dự, lắp bắp nói mình vất vả lắm mới vào được Hầu phủ, muốn ở lại bảo vệ ta.
“Trước tiên phải bảo vệ tốt bản thân mình, mới có thể bảo vệ người khác.” Ta không nói hai lời, kéo hắn ra khỏi kho củi.
Góc vườn hoa sau có một cái hang chó.
Ta tháo hết đồ trang sức trên người đưa cho hắn làm lộ phí, cuối cùng lại nhét một cây trâm gỗ vào tay hắn: “Đừng làm mất cây trâm này, nó có thể giúp ngươi trong quân không gặp trở ngại.”
Ánh trăng như dệt.
Nhìn thiếu niên nắm chặt cây trâm, nước mắt lưng tròng bò ra khỏi hang chó.
Cuối cùng ta cũng yên tâm.
Kiếp người, ai mà không khó?
Mong chúng ta, đều có thể tự cứu mình.