Sáng Sủa Cả Đời

Chương 3


Editor: Russell (russelljourdian_).
Beta: Esther.

- ----
Năm thứ hai sau sinh nhật mười tám tuổi của Cảnh Dập Xán, vào tháng ba cuối xuân khi khí trời còn lành lạnh nhưng vẫn ấm áp, hắn và Dịch Nhiễm cùng nhau đi đến Melbourne, Úc.
Cảnh Dập Xán phải học ba năm chính quy ở đó, còn Dịch Nhiễm thì bị công ty phái đi công tác ở một chi nhánh của công ty quốc tế mà anh đang làm việc, với thời hạn hai năm.
Tuy nói là bị công ty phái đi, thực chất lại là Dịch Nhiễm tự mình xin xỏ ông phó giám đốc, nếu dùng đúng những từ anh kể lại với Cảnh Dập Xán thì chính là: Khóc lóc om sòm, lăn lộn kiếm chuyện, sử dụng đòn sát thủ vô liêm sỉ, cuối cùng thì “cao thủ không bằng mặt dày”, mong ước của anh cũng được chấp thuận.
Mười sáu năm trước Dịch Nhiễm cũng từng trải qua hai năm làm nghiên cứu sinh ở Melbourne, khi tốt nghiệp về nước Cảnh Dập Xán chỉ mới học lớp chồi.

Lần này là chính bản thân Dịch Nhiễm chủ động muốn đi theo Cảnh Dập Xán xuất ngoại, muốn mang người mình yêu nhất đi qua phố lớn ngõ nhỏ mình đã từng đi qua năm đó, anh cực kì mong chờ chuyến đi này, đây nhất định là một trải nghiệm khó quên của hai người.
Lúc ở cùng anh, Cảnh Dập Xán còn làm ra vẻ như bất đắc dĩ lắm, bày tỏ phiền não một cách ngọt ngào rằng, mới ở cùng nhau chưa được bao lâu mà đã dính người như thế này, một đường bám theo tới tận bán cầu Nam, sau này có khi nào sẽ cột luôn vào eo em không?
Vừa mới dứt lời hắn đã bị Dịch Nhiễm búng thẳng một cái lên trán.

Sau đó, con gấu con nào đó đã dùng một giây để làm màu ôm đầu kêu đau, cuối cùng còn túm lấy Dịch Nhiễm hôn thật lâu.
Nhưng mà trong lòng Cảnh Dập Xán biết rõ, chuyến du học lần này thật ra là do hắn “dự mưu đã lâu”, hắn cố tình muốn đi xem nơi Dịch Nhiễm đã sống hai năm trời, muốn trở thành đồng học với Dịch Nhiễm.

Hắn muốn tạo nên một kí ức mới của riêng hai người, muốn xóa bỏ đi phần ký ức năm đó của Dịch Nhiễm.


Từ nay trở về sau không còn nhớ về đoạn thời gian năm đó kết giao, về nước cùng Mễ Hậu Đào nữa.
Chi phí xuất ngoại của Cảnh Dập Xán cũng không dựa vào việc kinh doanh của cha mẹ, mà là khoản tiền năm mười hai tuổi hắn vô tình kiếm được.
Ông nội hắn, cũng chính là cha của cha hắn - Cảnh Chí Thắng, là chủ một xí nghiệp nổi tiếng, chủ tịch tập đoàn Sở thị Sở Khắc Phong.

Năm đó vị này khi còn là phú hào trẻ tuổi vì muốn theo đuổi Cao Chi mà đã chia tay với bạn gái Cảnh Lan San.

Chỉ là khi đó ông không biết Cảnh Lan San đã mang thai…
Sau khi sinh đứa con không được bao lâu thì Cảnh Lan San đã mất vì bệnh tật.

Đến tận bây giờ Cảnh Chí Thắng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Sở Khắc Phong cả.

Sau này ông thường hay dẫn Cảnh Dập Xán đi tảo mộ của Cảnh Lan San, nào ngờ có một hôm lại vô tình bị Sở Khắc Phong đang ngồi xe lăn vào nghĩa trang nhìn thấy.

Lúc đó Sở Khắc Phong đã nói mình không còn sống được mấy năm nữa, ông cũng có thể hiểu được việc Cảnh Chí Thắng không muốn dính dáng gì tới Sở gia, nhưng ông vẫn muốn để lại cho cháu của mình một chút gì đó.
Khi đó Cảnh Dập Xán đã quyết định thay cha mình, tỏ vẻ rằng chỉ cần một nét bút là có thể giải quyết xong xuôi, nhưng điều kiện tiên quyết là sau này không một ai trong Sở gia tới quấy rầy cuộc sống của người nhà họ Cảnh nữa.


Cứ thế, Cảnh Dập Xán có được năm nghìn vạn của Sở Khắc Phong.
Cảnh Dập Xán chưa bao giờ kể rằng hắn là con nhà giàu, hắn biết rõ tâm tình của cha mình, cũng chưa từng gọi Sở Khắc Phong một tiếng ông nội.

Hắn bày tỏ rằng hắn chỉ có một người bà nội quá cố tên Cảnh Lan San, thêm một bà nội khác đối xử với hắn cực kì tốt là mẹ của Dịch Nhiễm, tên La Mai Chi, và mẹ kế của mẹ hắn là Cốc Tú Hoa.

Hắn vẫn luôn gọi bà là bà ngoại, vì cả đời Cốc Tú Hoa cũng chưa từng có lấy một mụn con, thành ra bà đối xử với mẹ Cảnh Dập Xán như con ruột của mình.

Đại gia đình này tuy có hơi quái lạ, nhưng cũng rất hạnh phúc hài hòa.

Cho nên từ nhỏ Cảnh dập Xán đã định nghĩa được hai từ “hạnh phúc”.
Cha mẹ Cảnh Dập Xán khi biết được Dịch Nhiễm có thể đi cùng Tiểu Xán nhà bọn họ ra nước ngoài thì đều cực kỳ vui mừng.

Bảo rằng thằng bé Tiểu Xán này đúng là có vận khí tốt, nếu như vậy thì không sợ hắn không quen với cuộc sống ở nước ngoài rồi.

Nhưng đồng thời bọn họ cũng dặn Cảnh Dập Xán không nên cứ ỷ lại vào cha nuôi Dịch Nhiễm mãi, không thể làm loạn công tác của cha nuôi.

Nếu được thì thường xuyên chiếu cố cha nuôi nhiều một chút, làm một chút chuyện trong khả năng của mình.

Cảnh Dập Xán một bên nghe cha mẹ dặn dò, một bên cười ranh mãnh gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến những việc không thể để cha mẹ biết được.
Nhưng mà Dịch Nhiễm không cách nào cười vui vẻ như Cảnh Dập Xán, cha mẹ của Cảnh Dập Xán chu đáo như vậy khiến anh không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng, nhất thời không dám nghĩ đến ngày hai người họ công khai quan hệ trước gia đình.
Tầm khoảng 12 tiếng ngồi trên phi cơ, Cảnh Dập Xán và Dịch Nhiễm đã thuận lợi đến Melbourne.
Khí hậu ở bên kia vừa đúng lúc tương phản với trong nước, nếu như trong nước đang dần ấm hơn thì ở đây lại bắt đầu chuyển lạnh.

Tháng ba ban ngày chỉ có thể đạt được tối đa hai mươi độ, buổi tối lại giảm còn hơn mười mấy độ.

Có khi chỉ có một ngày mà lại trải qua như một năm bốn mùa, lạnh nóng đan xen làm cho người ta phải hoài nghi nhân sinh.
Dịch Nhiễm từng là du học sinh, dĩ nhiên đã cực kỳ quen thuộc với các thủ tục này rồi.

Sau khi rời khỏi sân bay, anh dẫn Cảnh Dập Xán lên xe buýt của sân bay, đích đến là phòng ở mà Dịch Nhiễm đã thuê của người quen ở đây.

Phòng ở giữa trung tâm thành phố, giao thông tương đối ổn, rất thuận tiện đi lại.
Vì trên máy bay ngủ không ngon nên vừa lên xe buýt chưa được bao lâu, Dịch Nhiễm rốt cuộc cũng nhịn không được mà khép mi mắt lại, ngả đầu lên vai Cảnh Dập Xán ngủ mất.
Cảnh Dập Xán đưa một tay ra ôm Dịch Nhiễm vào trong ngực, lại sợ anh gối lên bả vai mình sẽ bị cộm, nên nghiêng người làm cho đầu Dịch Nhiễm tựa vào ngực hắn, tay kia thì chậm rãi lấy áo khoác trong ba lô ra trùm lên người Dịch Nhiễm.
Nhìn thấy gương mặt khi ngủ của bạn trai mình nằm trong ngực mình, trong lòng Cảnh Dập Xán cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cho dù trở thành đệm của người ta cũng rất vui vẻ, nhịp tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh thêm mấy phần.
Nửa tiếng sau xe đã đến nơi.
Cảnh Dập Xán vốn định đánh thức Dịch Nhiễm bằng một nụ hôn, nhưng không ngờ đúng lúc mấu chốt thì Dịch Nhiễm lại mở mắt ra, dùng một ánh mắt ngăn trở ai kia thực hiện ý đồ.

“Chú ý chút đi, đang ở nơi công cộng đó.” Dịch Nhiễm thấp giọng nói.
Cảnh Dập Xán cười nhạt: “Chúng ta đều đang ở nước ngoài, không cần băn khoăn nhiều như vậy.

Theo em biết thì người ở bên này cởi mở hơn chúng ta rất nhiều, sớm đã nhìn nhiều thành quen, vừa rồi em còn thấy ven đường có hai người đàn ông đang hôn nhau kìa.”
“Được rồi, ngừng lải nhải, chúng ta mau xuống xe đi.”
“A Nhiễm, vừa rồi gối lên cơ ngực của em ngủ thoải mái không?”
“Rất tốt, chỉ là tiếng tim đập của em lớn quá, váng hết cả tai anh.”
“Này hơi khó nha, anh ở trong lòng em, nếu tim em không đập nhanh thì tình trạng sức khỏe của em rất đáng lo ngại đó.”
“Để miệng nghỉ ngơi một chút đi gấu con.”
Sau khi xuống xe, hai người đều tự kéo hành lý của mình, sau lưng Cảnh Dập Xán là ba lô của hắn, phía trước là ba lô của Dịch Nhiễm, tính tình hắn vẫn tốt như thường, một đường đi đến khí vũ hiên ngang.
Dịch Nhiễm một bên lướt điện thoại xem hướng dẫn, một bên chỉ vào một căn nhà khá cũ kĩ ở phía xa, “Ở bên kia, qua đường cái là tới.

Chủ nhà là người phụ nữ năm đó từng cho anh thuê nhà, đã kết hôn rồi, hiện đang sống cùng chồng cô ấy.

Anh từng liên hệ với cô ấy qua Wechat…”
Cảnh Dập Xán: “Ồ? Hai người thường xuyên liên lạc qua Wechat hả?”
Dịch Nhiễm cười cười: “Cô ấy biết anh là gay, cũng biết lần này anh sang có mang theo bạn trai đến ở."
"Tốt."
Cảnh Dập Xán nghĩ thầm, thành phố này nhất định còn không ít người quen biết A Nhiễm của hắn, nhất định phải nhanh chóng cho họ biết A Nhiễm đã có bạn trai rồi mới được..

Bình Luận (0)
Comment